Dù thế nào Dư Mãn Lâu cũng sẽ không ngờ trên khắp cả một con đường trong huyện Phương Thành này đều là người của Thanh Y Lâu. Giây phút nhìn thấy những người đó giơ tay lên thì gã mới hiểu được, Thanh Y Lâu không phải Lưu Vân Hội, mà là thứ đáng sợ hơn cả Lưu Vân Hội.
Một phần của Lưu Vân Hội điều vào trong quân, nhưng bệ hạ không có yêu cầu mang tính cưỡng chế, ai bằng lòng vào trong quân thì vào trong quân, ai không muốn vào trong quân thì trở về Trường An, chỉ là bọn họ không vào Trường An mà thôi.
Huyện Phương Thành này rất đặc biệt, nơi này tam giáo cửu lưu hội tụ, từ nam đến bắc, nếu ở đây có một số khách giang hồ tất nhiên sẽ không bị người khác nghi ngờ.
Chỉ là lộ trình một ngày mà thôi, Dư Mãn Lâu cảm thấy đúng là một trò cười khiến người ta cảm thấy trào phúng.
Thanh Y Lâu chẳng có mấy người ở trong thành Trường An, ai biết được thực lực của người ta đều ở ngoài Trường An. Mà Đồng Tồn Hội tự cho là mình có tài phú và thực lực tuyệt đối lại bị thủ đoạn cấp thấp như vậy che mắt, chỉ là một ngày đường mà thôi.
"Có phải hơi lãng phí không?"
Tiểu Thanh Y Lục xoa vai đau nhức, đi theo phía sau Diệp Lưu Vân hỏi: "Hình như cũng không có đại nhân vật nào quá lợi hại, vận dụng nhiều nhân thủ của Thanh Y Lâu chúng ta như vậy, lỡ như bại lộ thì làm sao?"
"Đâu có nhiều lỡ như như vậy."
Diệp Lưu Vân liếc mắt nhìn Tiểu Thanh Y Lục một cái: "Là chắc chắn sẽ bại lộ."
Tiểu Thanh Y Lục càng khó hiểu hơn: "Nếu biết rõ chắc chắn sẽ bị lộ, tại sao còn phải khoe khoang thực lực như vậy? Chúng ta có thể có vô số thủ đoạn đối phó với người đuổi giết chúng ta, bại lộ như vậy sẽ khiến người của Đồng Tồn Hội càng cẩn thận hơn nữa."
"Bọn họ sẽ không biết nhanh như vậy đâu."
Diệp Lưu Vân nói: "Con đường này đã bị chặn kín, trên cả con đường không có một người ngoài nào, cho dù chúng ta sẽ bị lộ thực lực thì cũng không phải hôm nay, không phải ngày mai, bọn họ cần lục soát một khoảng thời gian mới có thể phát hiện được cái gì đó."
Ông ta hỏi Tiểu Thanh Y Lục: "Nếu ngươi là người của Đồng Tồn Hội, ngươi phái gần trăm người đi đuổi giết hai người, nhưng gần trăm người này lại mất tích, ngươi sẽ làm sao?"
"Tiếp tục phái người đến huyện Phương Thành tra."
Tiểu Thanh Y Lục sáng mắt lên: "Chúng ta ở đây chờ?"
"Là ta."
Diệp Lưu Vân giơ tay lên chỉ vào mình: "Là ta ở đây chờ, còn ngươi phải đi Giáp Tử Doanh một chuyến gặp Đạm Đài Thảo Dã, sau khi gặp qua hắn lại đi gặp Đậu Hoài Nam."
Tiểu Thanh Y Lục hừ một tiếng: "Ta bị thương rồi, ta vẫn còn đau. Khắp đường này đều là người của Thanh Y Lâu chúng ta, tại sao ông nhất định phải bắt ta đi?"
"Bởi vì ngươi là người duy nhất nhắc đến tiền."
Diệp Lưu Vân nói rất chân thành: "Cho nên ngươi phải làm nhiều việc."
Tiểu Thanh Y Lục nói: "Bây giờ trả tiền còn kịp không?"
Diệp Lưu Vân vừa muốn nói thì Tiểu Thanh Y Lục đã bước đi về phía trước: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta đi là được."
Một canh giờ sau, Đăng Thủy Lâu, huyện Phương Thành.
Đây là một tửu lâu mới mở, nghe nói lão bản là người từ phía nam tới, cụ thể là chỗ nào thì không biết. Mùi vị thức ăn của Đăng Thủy Lâu hẳn là thiên về bên Đông Tức đạo, hơi nhạt, đồ ăn cũng không ít.
Đăng Thủy Lâu mới khai trương buôn bán chưa đến một năm, việc làm ăn cũng ổn, ít nhất mỗi ngày vào trong đều có thể nhìn thấy không ít thực khách.
Diệp Lưu Vân ngồi uống trà ở một trong gian nhã phòng, người pha trà cho ông ta là một nam nhân trung niên sắc mặt hơi nhợt nhạt, thoạt nhìn hơi suy yếu, về mặt khí chất có chút giống với Diệp Lưu Vân. Hai người đều có chút phong độ của người trí thức, Diệp Lưu Vân nặng hơn một chút, mà người thoạt nhìn có vẻ suy yếu này thi thoảng nhướn lông mày lên, khí chất giang hồ liền xuất hiện giữa hai đầu lông mày.
"Buôn bán thế nào?"
Diệp Lưu Vân vừa thưởng thức trà vừa hỏi một câu.
"Rất kém."
Nam nhân trung niên suy yếu này cũng không tự trách, nói: "Ngươi biết ta cũng không phải người giỏi buôn bán, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không đến Thiếu Niên Đường dạy người khác. Ta nhớ lúc mới vào Lưu Vân Hội, ngươi giao việc làm ăn ở bến thuyền cho ta, còn nói hoàn toàn tín nhiệm ta, sau đó ta làm một tháng thua lỗ hơn một ngàn lượng bạc. Sau đó ngươi nói để ta đi tiếp quản việc làm ăn khác, một tháng thua lỗ bảy tám trăm lượng..."
Diệp Lưu Vân nói: "Ngươi cứ nói thẳng ở đây thua lỗ bao nhiêu đi."
"Cũng đỡ."
Ngu Bạch Phát cười cười nói: "Mỗi tháng chẳng qua cũng chỉ là mấy chục lượng."
Diệp Lưu Vân nói: "Người phương bắc khẩu vị hơi mặn, ngươi lại muốn mở một quán ăn mang khẩu vị bên Đông Tức đạo, nếu có thể buôn bán tốt mới là lạ, cho nên... người tới ăn cơm mỗi ngày đều là để che mắt?"
Ngu Bạch Phát: "Nếu không thì mỗi tháng làm sao lại lỗ mấy chục lượng bạc."
Diệp Lưu Vân cười: "Nếu để cho Diệp Phủ Biên biết chuyện này chắc sẽ phải nhảy cẫng lên chửi ngươi là bại gia."
Ngu Bạch Phát cười nói: "Cho nên ta mới không trở về Trường An mà ở lại huyện Phương Thành, ta không chịu nổi tính khí so đo của hắn. Thẩm Lãnh là giả vờ so đo, hắn là thật."
"Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?"
Ngu Bạch Phát hỏi.
Diệp Lưu Vân nói: "Chắc hẳn còn phải một thời gian nữa, huyện Phương Thành là nơi ta và Hàn Hoán Chi đã thương lượng trước, nơi này là một cái hố to đào sẵn cho những người đó. Nếu bọn họ muốn điều tra rõ tại sao người của mình đều mất tích thì nhất định sẽ còn phái người đến, mà thủ đoạn tiện nhất cũng là trực tiếp nhất, đương nhiên cũng là thủ đoạn mà bọn họ am hiểu hơn chính là đến huyện nha huyện Phương Thành tìm người có quan hệ để hỏi."
Ngu Bạch Phát nói: "Vậy thì sao?"
"Cho nên ngươi vẫn phải canh chừng cái hố này, tốp nào đến liền mất tích tốp đó, khi người của Đồng Tồn Hội phản ứng lại được, người mà chúng ta nên bắt đã không ít nữa."
Ngu Bạch Phát trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Vẫn không biết người đó là ai?"
"Người đó..."
Diệp Lưu Vân nhìn chén nước trong tay, hồi lâu sau lắc đầu: "Bây giờ vẫn không biết."
Ngu Bạch Phát cũng trầm mặc.
"Người này rất đáng sợ."
Diệp Lưu Vân nhìn hơi nóng trong chén bốc lên: "Ngay cả Hàn Hoán Chi cũng không có biện pháp gì, cũng không có đầu mối gì. Suốt nhiều năm như vậy, trước giờ Hàn Hoán Chi cũng chưa từng không có cách nào đối với một người giống như bây giờ, kẻ đó giống như một cái bóng dáng."
Diệp Lưu Vân dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Có rất ít người biết chuyện chúng ta trở lại Trường An, cho dù người của Đồng Tồn Hội nghi ngờ nhưng không có bất cứ chứng cớ nào. Bọn họ không xác định là ta về hay Hàn Hoán Chi về, thậm chí không xác định có phải một trong hai người chúng ta về hay không."
Ngu Bạch Phát nói: "Nhưng người đó biết, giống như hắn biết tất cả."
"Ừm, giống như biết tất cả."
Diệp Lưu Vân nói: "Lần đầu tiên cảm nhận được người này tồn tại là sau khi trở về Trường An không bao lâu. Tiểu Thanh Y Lục ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc trở lại thì phát hiện một trong số những bánh nướng có kẹp một tờ giấy, trên tờ giấy chỉ có một câu... Ta sẽ giúp các ngươi lôi hết mọi người ra."
Ngu Bạch Phát nhìn ông ta một cái: "Đây là chỗ khiến cho người ta lo lắng. Hắn biết các ngươi đã về, còn biết các ngươi đang ở đó, thậm chí còn có thể động tay chân vào bánh nướng của Tiểu Thanh Y Lục mua."
Diệp Lưu Vân nói: "Sau đó lại lục tục nhận được mấy tờ giấy, có khi là kẹp trong đồ mua về, có khi là cố ý để ở cửa. Sau khi tờ giấy thứ nhất xuất hiện Tiểu Thanh Y Lục lập tức trở lại, nhưng bán đồ ăn sáng đó căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì."
Ngu Bạch Phát nói: "Rốt cuộc người này muốn làm gì?"
"Vẫn chưa xác định."
Diệp Lưu Vân nói: "Hắn nói muốn giúp chúng ta lôi hết mọi người ra, nhưng biết người mà bệ hạ muốn lôi ra cũng không có bao nhiêu."
"Điều càng khiến người ta nghi hoặc hơn là hắn hiểu chúng ta... Hắn cũng rất hiểu Đồng Tồn Hội."
Diệp Lưu Vân tiếp tục nói: "Bao gồm lần này... Lúc trước có người đưa đến Thanh Y Lâu một cái bọc, trong bọc là một bộ y phục, y phục không có bất cứ vấn đề gì, rất bình thường, bên trong y phục có kẹp một tờ giấy. Người đó nói cho chúng ta biết sẽ có khách giang hồ từ Chiêu Lý quốc tới muốn mai phục ở huyện Phương Thành, mà thủ đoạn của đối phương đại khái chính là giả vờ động thủ với Đạm Đài Thảo Dã, dụ người của chúng ta rời khỏi Trường An."
Ông ta liếc mắt nhìn Ngu Bạch Phát một cái: "Hàn Hoán Chi đã xác nhận tin tức này từ miệng Từ Thiếu Diễn, cho nên chúng ta mới ra khỏi Trường An."
Ngu Bạch Phát thở dài: "Nếu người này cũng là người của bệ hạ, cần gì phải giả thần giả quỷ? Chơi thế này cũng không vui."
Diệp Lưu Vân nói: "Quả thật không vui chút nào."
Hai người liếc nhìn nhau một cái, trong ánh mắt của những nhân vật như bọn họ đều có chút mờ mịt và lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, mấy cỗ xe ngựa nối đuôi nhau vào huyện thành, sương binh gác cổng kiểm tra cẩn thận, trong xe ngựa chở là hàng nhập ngoại, chính là thương phẩm chở từ ngoại vực tới. Sau khi thủy sư của Đại Ninh cường đại, càng ngày càng có nhiều người buôn bán hàng nhập ngoại, thương phẩm vận chuyển từ các nơi tới cũng càng ngày càng nhiều.
Thương đội như vậy cũng không hiếm thấy, giấy tờ đều đầy đủ, quan ấn của các nơi đi qua dọc đường rõ ràng. Nhìn từ giấy thông quan, thương đội này lên bờ từ Hồ Kiến đạo ở nam cương, đi thẳng từ Hồ Kiến đạo đến đây, mục tiêu của bọn họ là vào Trường An.
Sau khi vào thành, xe ngựa đi dọc theo đường cái một đoạn rồi dừng lại, mấy nam nhân trẻ tuổi đứng chờ ở ven đường, nhìn thấy đoàn xe lập tức tiến lên nghênh đón, đứng ở bên cạnh cỗ xe ngựa thứ hai, đồng thời khom người cúi đầu.
"Đông chủ."
Trong xe ngựa có giọng nói của một nữ nhân truyền tới, hơi nhẹ nhàng.
"Đã sắp xếp xong rồi?"
"Sắp xếp xong rồi, nếu đông chủ muốn nhanh chóng đến Trường An, ăn sáng ở huyện Phương Thành xong là có thể lập tức lên đường, có thể vào thành trước khi trời tối, chỉ là phải đi hơi gấp một chút. Nếu không phải vội thì chúng ta đã sắp xếp xong chỗ ở, ngày mai ra ngoài sớm hơn một chút rồi đến Trường An sẽ thoải mái hơn."
"Đến chỗ ở, ngựa cần nghỉ ngơi, trước đó đã đi đường mấy ngày rồi, người cũng cần tắm rửa thay y phục. Đến nơi thì đừng quấy rầy ta, ta muốn ngủ yên một chút."
Nữ nhân trong xe ngựa nhẹ nhàng căn dặn vài câu, người ở bên ngoài lập tức khom người cúi đầu.
Một khắc sau, đoàn xe dừng lại ở bên ngoài khách điếm lớn nhất trong thành, các tiểu nhị của khách điếm đã đợi sẵn, hỗ trợ xa phu đánh xe ngựa tới hậu viện, một nữ tử nhìn khoảng ba mươi tuổi từ trên cỗ xe ngựa thứ hai xuống, trên mặt có vẻ hơi phong sương, nhưng vẫn có dáng vẻ thiếu nữ.
"Tỷ, đến rồi."
Nàng nhìn chung quanh, trong ánh mắt đều là vẻ đề phòng.
"Tiếu Tiếu."
Nữ nhân trong xe ngựa vịn vào xe bước xuống, mặc một bộ y phục màu tím nhạt, khoác áo khoác lông chồn. Nàng lớn hơn nữ tử vừa mới xuống xe một chút, nhưng mà cũng không hề khiến người cảm thấy nàng đã không còn trẻ, khí chất lại rất ung dung.
Sau khi xuống dưới nàng hoạt động một chút vai, nhìn về phía nữ tử trẻ hơn kia: "Tiếu Tiếu, đã bao lâu rồi không về Trường An?"