Đây là khách điếm lớn nhất huyện Phương Thành, ngày bình thường cũng là một khách điếm làm ăn tốt nhất, nhưng hôm nay khách điếm này đã được bao toàn bộ, trả gấp đôi giá dùng tất cả các phòng, chỉ vì người bao trọn khách điếm nói đông chủ của bọn họ không thích bị người khác quấy rầy.
Cho nên ngay cả người của khách điếm đều thấy hơi tò mò, có khách thương dạng gì mà bọn họ chưa từng gặp qua đâu. Dựa theo quy định của quan phủ, vào ở khách điếm là phải đăng ký, nhìn từ giấy thông quan thì thương đội này là từ bên Hồ Kiến đạo kia tới, nếu dọc đường đi đều bao khách điếm để ở như vậy, làm buôn bán gì có thể kiếm được tiền?
Trong xe ngựa kéo kia là đồ vô giá gì?
Vị nữ tử thoạt nhìn vô cùng có khí chất kia đi lên lầu, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Nữ nhân đó nếu nói dung mạo thì cũng không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nàng đẹp, toàn thân không có một chỗ nào không đẹp.
Nhan Tiếu Tiếu đi ở phía trước, sau khi lên lầu đã kiểm tra hết tất cả các phòng một lượt rồi sau đó mới để Lâm Lạc Vũ lên lầu. Qua nhiều năm như vậy hai người vẫn luôn ở cùng nhau, sự ăn ý và tín nhiệm nhau không người nào có thể sánh bằng.
"Tỷ."
Nhan Tiếu Tiếu nhìn về phía Lâm Lạc Vũ: "Sao nhất quyết phải ở đây một đêm? Còn cách thành Trường An chẳng qua cũng chỉ là một ngày đi đường, đi nhanh một chút là nhất định có thể vào Trường An trước khi trời tối. Điều kiện của khách điếm này không thể nói là tốt cỡ nào, dù sao cũng chỉ là huyện thành nhỏ, không thể thoải mái bằng khách điếm trong thành Trường An."
Lâm Lạc Vũ cười cười nói: "Không vào Trường An là vì hiện tại bên huyện Phương Thành có thể thú vị hơn ở Trường An."
Nàng ngồi xuống chỗ gần cửa sổ, sắc mặt hơi mệt mỏi. Trên đường đi trở về gấp gáp cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng, đường xa như vậy làm sao có thể không mệt mỏi được, cho dù trong xe ngựa của nàng đã rất thoải mái.
"Huyện Phương Thành có gì hay?"
Nhan Tiếu Tiếu cởi áo khoác trên người ra, váy dài bên trong cực kỳ vừa người. Nàng rất cao, cao hơn nam nhân bình thường một ít, cao gầy và không có vẻ vụng về, dáng người tất nhiên không cần nói, nhất là cặp chân dài kia, thật sự vừa dài vừa đẹp.
"Ở đây à, hiện tại rồng rắn lẫn lộn."
Lâm Lạc Vũ nói: "Tuy rằng bề ngoài việc làm ăn của phiếu hào Thiên Cơ chúng ta đã dừng lại, nhưng trên thực tế, tin tức trên giang hồ cũng vậy, tin tức trong triều đình cũng vậy, chúng ta vẫn linh thông hơn người khác một chút."
Nàng đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên lầu ba của một tửu lâu phía đối diện cũng có người đang nhìn sang bên này, Lâm Lạc Vũ đóng cửa sổ lại, cười cười nói: "Muội xem, chúng ta mới vào ở đã bị người khác theo dõi rồi."
"Bây giờ còn có ai dám theo dõi chúng ta?"
"Có chứ, Tiếu Tiếu, đừng nhìn nước giang hồ Đại Ninh nông như vậy."
Lâm Lạc Vũ nhận lấy chén trà Nhan Tiếu Tiếu đưa cho nàng, cười cười tỏ ý cảm ơn rồi tiếp tục nói: "Khoảng thời gian này chúng ta vẫn luôn điều tra chuyện của Đồng Tồn Hội, từ việc kinh doanh của bọn họ ở trong Đại Ninh tra đến kinh doanh bọn họ ở ngoài Đại Ninh, hơn hai năm qua những tin tức chúng ta thẩm tra được rất nhiều, nhưng mà thật ra tin tức thẩm tra được cũng không có tác dụng trực tiếp."
Nàng giải thích: "Bây giờ chúng ta đã biết rất nhiều việc kinh doanh của Đồng Tồn Hội, cũng cài người làm buôn bán với bọn họ, nhưng đó đều là những việc được quốc pháp Đại Ninh cho phép, là chuyện bọn họ không sợ bị lộ, cho nên cũng không có tác dụng quá lớn. Nếu muốn tra kỹ hơn một chút thì chỉ có thể về Trường An ."
"Huyện Phương Thành này..."
Lâm Lạc Vũ cười nói: "Nói không chừng sẽ gặp những người quen cũ."
Nhan Tiếu Tiếu nói: "Tỷ, lúc đại tướng quân suất quân ở Tây Vực đã từng nói những chuyện này với tỷ, nhắc đến là bởi vì nhị hoàng tử, cho nên tỷ bắt đầu điều tra Đồng Tồn Hội. Hiện giờ đã qua hai năm, đại tướng quân lại đi bắc cương, việc làm ăn của phiếu hào chúng ta ở trong thành Trường An cũng đã đứt, muốn liên hệ với tướng quân cũng khó hơn trước kia một chút, tin tức đi cũng chậm, cho nên tỷ nói người quen cũ ở đây, chỉ sợ cũng là người quen cũ của đại tướng quân chứ, nếu không thì còn lâu tỷ mới gặp."
Lâm Lạc Vũ trợn mắt nhìn nàng một cái: "Chỉ có muội thông minh."
Nhan Tiếu Tiếu nói: "Mấy năm nay tỷ ngày càng lười gặp người khác, nhất là nam nhân, những người mà tỷ có thể gặp hoặc là tướng quân hoặc là có quan hệ với tướng quân."
Lâm Lạc Vũ thở dài, giống như đang nói đùa: "Chủ yếu là nam nhân trên đời này, phần lớn đều vô vị."
Nhan Tiếu Tiếu ừ một tiếng, gật đầu: "Phần lớn đều vô vị."
Lâm Lạc Vũ nhìn về phía Nhan Tiếu Tiếu: "Nhưng tại sao muội cũng không thích gặp người khác?"
Nhan Tiếu Tiếu: "Tỷ nói đúng đó, nam nhân trên đời này phần lớn đều vô vị, nếu đã vô vị thì cần gì phải gặp."
"Cho nên có lúc ta không nhịn được lại nghĩ..."
Lâm Lạc Vũ nói rất khẽ: "Bao năm nay mang muội đi khắp nơi, ngược lại cũng là hại muội. Muội không giống ta, bao năm nay ta bôn tẩu là vì làm việc mình nên làm. Muội cứ nói ta làm lỡ bản thân, thật ra thì không phải, ta thích như vậy."
Nàng nhìn sang Nhan Tiếu Tiếu: "Nam nhân đó không thuộc về ta, nhưng điều này không cản trở ta muốn bảo vệ hắn, muốn giúp hắn, muốn làm rất nhiều việc, điều này không có xung đột, nhưng mà..."
Nhan Tiếu Tiếu nói: "Tỷ, đâu có nhưng mà gì, muội đi theo tỷ cũng vui."
Mấy năm nay sống chung với nhau, hai người họ đã sớm không giấu nhau điều gì.
Những lời mà Lâm Lạc Vũ sẽ không nói với người khác, giờ đã không còn quá cố kỵ khi nói với Nhan Tiếu Tiếu.
"Năm đó khi còn ở Trường An, mặc dù không có nói rõ ràng nhưng muội đã âm thầm hỏi thăm không ít chuyện về đại đương gia Lưu Vân Hội Diệp Lưu Vân. Khi đó ta không ngăn cản cũng không tán thành, là vì ta cảm thấy hai người chênh lệch tuổi tác thực sự hơi lớn. Huống hồ nam nhân như ông ta thường thường đều không để ý tới nữ nhân. Trên đời này không có nhiều tiểu tử ngốc."
Tiểu tử ngốc mà nàng nói, đương nhiên chỉ có thể là tiểu tử ngốc đó.
Nhan Tiếu Tiếu nói: "Cho nên bản thân muội cũng không cảm thấy đáng tiếc, ngược lại là tỷ tỷ bây giờ cảm thấy đáng tiếc thay muội. Muội đối với Diệp Lưu Vân chỉ là tò mò nhiều hơn, một người như thế nào mới từ bỏ con đường làm quan vốn có thể là tiền đồ vô hạn để lựa chọn ám đạo."
Lâm Lạc Vũ lắc đầu: "Lựa chọn của nam nhân và lựa chọn của nữ nhân thường không giống nhau."
Nhan Tiếu Tiếu sáp lại gần, dùng vai đụng nhẹ vào Lâm Lạc Vũ: "Tỷ không cần lo lắng thừa thay muội, nói đến tò mò, muội cũng tò mò về tiểu tử ngốc đó nữa. Trong số những nam nhân ta quen biết, hắn là người duy nhất từ đầu đến cuối chỉ yêu một nữ tử."
Nàng ngồi xuống bên cạnh Lâm Lạc Vũ, hai tay bưng chén trà đung đưa chân, vẫn là thiếu nữ.
"Có thể..."
Lâm Lạc Vũ cười cười: "Trong mắt hắn, ngoại trừ Trà Nhi ra thì những nữ nhân khác đều rất xấu, xấu đến mức khiến hắn cảm thấy không có hứng thú."
"Vớ vẩn."
Nhan Tiếu Tiếu nói: "Tỷ tỷ đẹp, muội cũng đẹp."
Lâm Lạc Vũ phì cười một tiếng: "Đẹp, đều đẹp."
Đúng lúc này bên ngoài có người lên tiếng, gõ cửa rồi nói: "Đông chủ, bên ngoài có khách muốn cầu kiến, nói là người quen cũ của đông chủ."
Lâm Lạc Vũ cười nói: "Mời vào đi."
Nàng nhìn Nhan Tiếu Tiếu: "Muội chuẩn bị sẵn sàng."
Nhan Tiếu Tiếu nhìn về phía trường kiếm của nàng để ở một bên theo bản năng: "Được."
Lâm Lạc Vũ nói: "Không phải là bảo muội cầm kiếm để chuẩn bị, lúc này kiếm của muội không có tác dụng."
Không bao lâu sau bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Nhan Tiếu Tiếu đi mở ra cửa phòng với vẻ đề phòng, liếc nhìn thấy Diệp Lưu Vân đứng ở bên ngoài. Nam tử áo trắng đó thoạt nhìn giống như mấy năm trước nàng từng gặp, hoàn toàn không thay đổi, phong thái vẫn vậy.
Trong khoảnh khắc đó Nhan Tiếu Tiếu sững người, sau đó bỗng nhiên luống cuống.
"Diệp... Diệp tiên sinh."
"Xin chào."
Diệp Lưu Vân hơi cúi người. Ông ta nhìn thấy ánh mắt của nữ hài tử kia có chút lẩn tránh, sau đó nàng không tự chủ được nghiêng mặt sang một bên, cho nên ông ta cũng nhìn thấy vành tai của nàng hơi đỏ ửng, vì thế cảm thấy hơi khó hiểu.
"Đại khái nghĩ là các ngươi đã về, cho nên đến đây hỏi thăm."
Diệp Lưu Vân hỏi: "Có thể vào trong không?"
Nhan Tiếu Tiếu bối rối tránh cửa ra, nhìn về phía Lâm Lạc Vũ theo bản năng, thế nhưng lại phát hiện Lâm Lạc Vũ đang nhìn nàng cười cười, vẻ mặt giống như người mẹ già, vì thế nàng cảm thấy nhất định là mình đã bị Lâm Lạc Vũ lừa.
Cùng lúc đó, bắc cương.
Vào mùa đông đã hai tháng, khí hậu ở bắc cương càng rét lạnh hơn, đếm ngày tháng cũng sắp đến tết, cho nên trong lòng mọi người đều khó tránh khỏi có chút nhớ nhà. Tuy rằng cho dù là ngày tết thì biên quân tứ cương cũng không thể về nhà, nhưng không khí ở trong quân doanh và không khí chinh chiến ở bên ngoài chắc chắn khác nhau.
Chuyện thế tử Lý Tiêu Thiện chiến tử chưa bị lãng quên, nhưng cảm xúc bi thương đã không còn quá mãnh liệt. Thời gian giằng co cũng hơi nhàm chán, cuộc sống mỗi ngày cũng hơi đơn điệu, huấn luyện, nghỉ ngơi, ăn cơm, ngủ, thức dậy, ăn cơm, huấn luyện, nghỉ ngơi... cứ lặp lại như thế.
Người Hắc Vũ ở phía đối diện dường như cũng đã quen với cuộc sống như vậy, mỗi ngày không ngừng va chạm nhưng ai cũng gồng lên, sẽ không thật sự xuất hiện xung đột quy mô lớn.
Thẩm Lãnh đang ngồi xổm trên mặt băng sông Mễ Thác dùng hắc tuyến đao khoan lỗ. Hai tay hắn kẹp chuôi đao xoay qua xoay lại giống như đánh lửa, cuối cùng mặt băng cũng bị hắn khoan thủng, một dòng nước trào ra.
Trần Nhiễm ngồi xổm bên cạnh hắn nhìn, có chút cảm khái nói bốn từ: "Đào lỗ ra nước."
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nheo mắt nhìn gã một cái, Trần Nhiễm vẻ mặt vô tội: "Tại sao trong ánh mắt của ngươi có chút khinh bỉ?"
Thẩm Lãnh: "Con mẹ nó là ta khinh bỉ?"
Trần Nhiễm: "Nếu không thì ta chắc?"
Vương Khoát Hải đứng ở bên cạnh giọng ồm ồm hỏi: "Đại tướng quân, khoan lỗ rỉ nước làm gì?"
Trần Nhiễm: "Ngươi dùng chữ "rỉ" này còn hay hơn chữ "ra" đó của ta."
Vương Khoát Hải: "Ai da, thật là quá khen rồi."
"Hai người các ngươi cút..."
Thẩm Lãnh thở dài: "Ta chỉ muốn câu cá mà thôi."
Vương Khoát Hải nói: "Vậy thì cái lỗ này quá nhỏ."
Gã tháo tấm thiết thuẫn khổng lồ ở sau lưng xuống: "Ta khoan một lỗ hơn cho ngài."
Thẩm Lãnh nhìn nhìn tấm chắn kia, nếu khoan ra một cái hố lớn như vậy, không chừng mặt băng đều vỡ mất.
"Làm một người tốt được không?"
Thẩm Lãnh nói: "Hai người các ngươi đi sang một bên chơi đi, ta muốn yên tĩnh câu cá."
Vương Khoát Hải lại đeo cự thuẫn lên lưng mình, sau đó đưa tay túm Trần Nhiễm qua rồi ấn xuống, Trần Nhiễm ngay cả phản kháng cũng không thể, trực tiếp bị ấn xuống mặt đất. Vương Khoát Hải đặt mông ngồi lên người Trần Nhiễm: "Lót một chút, nếu không thì lạn mông h."
Trần Nhiễm: "Ta – đệch- ngươi..."
"Đại tướng quân!"
Vương Căn Đống phóng ngựa từ xa đến, đến bờ sông nhảy xuống chiến mã rồi chạy tới, nhìn Vương Khoát Hải trước, rồi lại nhìn Trần Nhiễm dưới mông Vương Khoát Hải: "Đệm không tệ."
Sau đó gã đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh: "Tâm Phụng Nguyệt phái người đưa một phong thư đến đại doanh."
Gã đưa thư cho Thẩm Lãnh, thư vẫn chưa mở ra.
Thẩm Lãnh nhìn phong thư đó: "Tại sao là cho ta, không phải là đưa đi cho Võ Tân Vũ sao?"
"Bên Võ đại tướng quân cũng có, người truyền tin của bên Hắc Vũ nói Tâm Phụng Nguyệt đã viết hai phong thư."
Thẩm Lãnh mở thư ra xem, thế mà lại là một nét chữ Ninh rất đẹp.
"Đáng ghét."
Thẩm Lãnh nhìn trừng mắt nhìn những dòng chữ đẹp đẽ kia, sau đó đang đọc thì khẽ nhíu mày.
"Lão ta làm như vậy không cảm thấy hơi ấu trĩ à?"
"Sao vậy?"
Ba người Vương Căn Đống, Vương Khoát Hải còn có Trần Nhiễm cùng hỏi một câu.
"Đánh nhau."
Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Nhẫn nhịn hơn hai tháng, lão ta lại nghĩ ra một biện pháp như vậy..."