Thẩm Lãnh nhìn phong thư trong tay, tâm trạng hơi phức tạp. Hắn cũng không ngờ phương thức giải quyết mà Tâm Phụng Nguyệt suy nghĩ suốt hai tháng lại là đánh nhau, thủ đoạn giang hồ như vậy mà lão ta cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tâm Phụng Nguyệt là tông chủ Kiếm Môn, cũng coi như là người trong giang hồ, chẳng qua là ở Hắc Vũ thì Kiếm Môn đã bị thần thánh hóa, thần thánh hóa đến mức có thể khống chế quốc quyền, vì thế môn phái không còn là môn phái nữa, mà là tôn giáo.
Nhưng bố cục của Tâm Phụng Nguyệt quả thật không tính là quá lớn. Nếu bố cục của lão ta đủ lớn, có lẽ kết cấu triều đình của Hắc Vũ sẽ càng ổn định hơn.
"Đánh nhau?"
Vương Khoát Hải vừa nghe thấy câu này đã nổi hứng thú, sáp lại phía trước, không phải gã đứng lên đi gần về phía trước, mà là nhích mông lên phía trước. Chủ yếu là Trần Nhiễm vẫn còn ở dưới mông gã, cọ trên mặt băng giống như cái giẻ lau lớn vậy.
"Quá đáng rồi đó."
Trần Nhiễm hô một tiếng.
Vương Khoát Hải giật mình, vội vàng : "Ây dô cái đệch, ta quên mất ngươi."
Thật ra Vương Khoát Hải không thật sự dồn hết sức nặng toàn thân lên người Trần Nhiễm, chỉ là đã quen ức hiếp Trần Nhiễm, nếu không thì Trần Nhiễm làm sao có thể nói chuyện đàng hoàng, tất nhiên là cũng bị ép đến mức kêu la vừa ị đùn.
Thẩm Lãnh đưa phong thư đó cho Vương Căn Đống đứng cách hắn gần nhất, sau khi Vương Căn Đống xem xong cũng hơi giật mình: "Quả thật rất ấu trĩ."
Gã xem xong rồi đưa cho Vương Khoát Hải. Vương Khoát Hải xách Trần Nhiễm lên, hai người cùng xem, sau khi xem xong hai người liếc nhìn nhau một cái. Trần Nhiễm hơi nghi hoặc nói: "Nếu giữa hai môn phái giang hồ có phân tranh mà dùng phương thức xử lý như vậy thì còn có thể hiểu được, dù sao đó cũng là quy định giang hồ, đã tồn tại rất nhiều năm. Người trong giang hồ giải quyết vấn đề cũng chỉ có thể dùng phương thức như vậy cũng có vẻ khá công khai, công chính, có đẳng cấp..."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nhưng giữa hai nước mà chơi như vậy, không thấy ấu trĩ buồn cười à?"
Trong thư, Tâm Phụng Nguyệt nói với Thẩm Lãnh bằng thái độ rất nghiêm túc, hai nước cứ tiếp tục giằng co như vậy thật ra đều không có lợi với cả hai, tiêu hao rất nhiều nhân lực, vật và lực tài lực, tiêu hao như vậy đến cuối cùng sẽ khiến cho dân chúng hai nước chịu khổ.
Lão ta cảm thấy tiếc nuối về cái chết của thế tử Lý Tiêu Thiện, nhưng hai nước giao binh, người chết trận trên sa trường không phân biệt giàu nghèo sang hèn, chuyện này rất bình thường. Thế nhưng chỉ cần là người chết trận trên sa trường đều là anh hùng của bổn quốc, lão ta cũng tỏ lòng kính ý quân nhân đến thế tử Lý Tiêu Thiện.
Tâm Phụng Nguyệt nói, hơn hai tháng nay hai nước Hắc Vũ cùng Đại Ninh giằng co ở bờ sông Mễ Thác vẫn luôn không ngừng xung đột, mỗi ngày đều có binh lính hy sinh, lão ta cảm thấy hết sức đau lòng, cho nên muốn tìm một cách khiến cho hai nước có thể trở lại bình tĩnh, đó chính là... Lôi đài luận võ.
Hai nước chọn lựa cao thủ trong quân, giới hạn ở trong quân, nhấn mạnh là không cho phép có bất kỳ người của thực lực giang hồ nào tham dự vào, cử hành một cuộc tỷ thí vào thời gian ước định, địa điểm ước định. Quy tắc chi tiết của cuộc tỷ thí có thể tiến hành thương lượng thêm rồi xác định, nếu Võ Tân Vũ và Thẩm Lãnh đồng ý, lão ta sẽ phái người đến hiệp thương.
Mục đích tỷ thí là mau chóng kết thúc tranh chấp, để có thể khiến bách tính và quân nhân của Hắc Vũ đều hài lòng, cũng để có thể khiến bách tính và quân nhân của Đại Ninh đều hài lòng, cho nên kết quả tỷ thí lần này được chấp hành nghiêm chỉnh.
Người thua bị giao cho đối phương xử trí, một điều kiện khác là... bên Hắc Vũ, Thanh Thụ, người giết chết thế tử Lý Tiêu Thiện, nhất định phải tham gia tỷ thí. Mà bên Đại Ninh, Thẩm Lãnh, người giết chết Bồ Lạc Thiên Thủ, nhất định phải tham gia tỷ thí.
"Muốn dùng một Thanh Thụ để đổi đại tướng quân ngài?"
Vương Căn Đống lắc đầu: "Chúng ta căn bản không cần phải để ý chuyện như vậy."
Tầm nhìn của Thẩm Lãnh trở lại cái hố băng đã đào ra kia, im lặng một lát rồi thả lưỡi câu và mồi câu đã móc sẵn vào hố băng: "Chờ tin tức của đại tướng quân Võ Tân Vũ."
Lúc này Vương Căn Đống bọn họ mới sực nhớ, ở đây Thẩm Lãnh cũng không phải là người quyết định, là Võ Tân Vũ. Bất kể là lúc nào, Thẩm Lãnh đều phải tôn trọng Võ Tân Vũ.
Võ Tân Vũ tới rất nhanh, sau khi nhận được thư của Tâm Phụng Nguyệt không đến nửa ngày là gã đã vào lều lớn của Thẩm Lãnh. Mà lúc này Thẩm Lãnh vừa mới đi câu về, cá câu được lúc này đang nướng trên lò lửa.
Hắc ngao theo Trà gia về đông cương, nếu không thì lúc này hẳn là đang nằm sấp bên cạnh lò lửa ấm áp, dựng thẳng tai giống như lúc nó còn trẻ, cho dù nhìn giống như là đang ngủ thì cũng sẽ đề phòng nhất cử nhất động ở bên ngoài.
"Lạnh quá."
Võ Tân Vũ xoa xoa tay đi vào cửa, nhìn cá nướng trên lò lửa: "Đến thật đúng lúc."
Thẩm Lãnh: "Nhằm đúng thời gian ăn cơm mà đến, sao lại không đúng lúc."
Võ Tân Vũ: "Ngươi trò cứ như dễ chịu thiệt lắm vậy."
Thẩm Lãnh: "Ví dụ?"
"Ví dụ như ta mà không vui thì chẳng những ăn cơm trưa ở đây, cũng ăn cơm tối ở đây. Ta nhớ người nào đó còn nợ ta hai vò rượu ngon và một bữa cơm."
Thẩm Lãnh ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nói: "Huynh xem, bữa cơm này không phải đang ở trước mắt huynh sao?"
Võ Tân Vũ: "Mẹ nó chứ cái này cũng tính?"
Thẩm Lãnh nói: "Ta tự tay làm, cơ bản là đạt điều kiện."
Võ Tân Vũ: "Còn có một điều kiện cơ bản, ta gọi món."
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã: "Vậy lần sau lúc gọi món thì huynh không thể gọi cá nữa, huynh đã ăn cá rồi."
Võ Tân Vũ ngồi xuống cạnh lò lửa, xoa xoa tay nói: "Ngươi đã xem thư của Tâm Phụng Nguyệt rồi chứ."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Xem rồi."
Võ Tân Vũ hỏi: "Thấy thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Xem bằng mắt đó."
Võ Tân Vũ: "Phì!"
Thẩm Lãnh nói: "Bây giờ ta vẫn không hiểu rốt cuộc mục tiêu của Tâm Phụng Nguyệt có mấy người. Nếu chỉ là ý nghĩa trên mặt chữ thì thật ra chuyện này không quá hấp dẫn, không hay ho. Tuy rằng hung thủ giết thế tử là sự hấp dẫn nhưng phân lượng không đủ, huống hồ lão ta còn biểu lộ thái độ ta nhất định phải tham gia tỷ thí."
Võ Tân Vũ nói: "Xem ra thư của hai chúng ta không giống nhau, trong phong thư đó của ta không có bảo ta tham gia tỷ thí ."
Thẩm Lãnh: "Ý của huynh là?"
Võ Tân Vũ: "Tâm Phụng Nguyệt sợ bên bọn họ không có ai đánh thắng được ta, lại không muốn mắt mặt, cho nên đành phải lùi một bước, chọn ngươi."
Thẩm Lãnh: "Tiễn khách."
Võ Tân Vũ: "..."
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Vậy huynh cũng không nghĩ tại sao Tâm Phụng Nguyệt yêu cầu ta tham gia tỷ thí mà không yêu cầu huynh?"
Võ Tân Vũ nói: "Bởi vì ngươi là kẻ điên còn ta không phải. Lão ta biết ngươi không giống người bình thường, mà ta thì khá bình thường, chuyện không có lợi và còn ấu trĩ như vậy đương nhiên ta sẽ không đồng ý. Nhưng mà lão ta đoán ngươi nhất định sẽ đồng ý, cho nên trong thư lão ta viết cho ngươi cố ý viết rõ, Thanh Thụ sẽ tham gia tỷ thí, ngươi cũng nhất định phải tham gia tỷ thí."
Thẩm Lãnh: "Tại sao?"
Võ Tân Vũ: "Bởi vì trong mắt Tâm Phụng Nguyệt, ngươi tự đại, xung động, nóng nảy, điên."
Thẩm Lãnh: "Coi như ta không hỏi."
Hắn đưa cho Võ Tân Vũ một bầu rượu, Võ Tân Vũ nhận rượu rồi ngửi ngửi, từ mùi vị có thể đoán được đây là một bình rượu lâu năm, hơn nữa không phải rượu của bắc cương cho nên gã hơi tò mò. Thẩm Lãnh mang rượu này đến như thế nào, trước trước sau sau, Thẩm Lãnh đã ở bắc cương gần nửa năm, cho dù lúc hắn tới có mang rượu theo, chẳng lẽ chưa uống hết?
Gã cũng không biết rằng Thẩm Lãnh là người có hệ thống cung cầu riêng, bất kể Thẩm Lãnh đến chỗ nào, người của phiếu hào Thiên Cơ đều có thể theo kịp trong thời gian ngắn nhất. Việc làm ăn của phiếu hào Thiên Cơ ở trong thành Trường An đã đứt, nhưng ngoài thành Trường An ra, việc làm ăn của phiếu hào Thiên Cơ vẫn còn tiếp tục.
Lúc trước ý chỉ của bệ hạ là niêm phong tiệm buôn bán của phiếu hào Thiên Cơ trong thành Trường An, người chấp hành cũng không phải kẻ ngốc, ai sẽ ngốc nghếch mà chấp hành ý chỉ này trong cả nước, dù sao Thẩm Lãnh vẫn là đại tướng quân.
Cho nên Thẩm Lãnh thật sự là một người rất đặc biệt rất đặc biệt. Sau khi hắn đến bắc cương không lâu, đội ngũ chi viện đặc biệt của phiếu hào Thiên Cơ đã lập tức rời khỏi nơi trú đóng ở bắc cương, mang theo vật phẩm cần thiết tới, tốc độ cũng không chậm hơn tốc độ chi viện của biên quân Đại Ninh.
Lâm Lạc Vũ tiếp nhận phiếu hào Thiên Cơ nhiều năm nay đã xây dựng hai đội ngũ đặc biệt, một đội ngũ là chuyên môn bảo vệ Trà gia, một đội ngũ chuyên môn chi viện cho Thẩm Lãnh. Yêu cầu của nàng là... nếu lúc Thẩm Lãnh dẫn quân xuất chinh có nhu cầu gì, đội ngũ chi viện của phiếu hào Thiên Cơ nhất định phải đưa đến trong thời gian ngắn nhất. Nếu... nếu Thẩm Lãnh gặp nguy hiểm trong lúc dẫn quân xuất chinh, chi viện của phiếu hào Thiên Cơ nhất định phải nhanh hơn chi viện của biên quân Đại Ninh.
Thật ra ngay cả bản thân Thẩm Lãnh cũng không biết, mỗi lần hắn đến một chỗ, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người đang âm thầm sẵn sàng bảo vệ hắn mọi lúc.
Lâm Lạc Vũ liều mạng cho phiếu hào Thiên Cơ kiếm tiền, mà gần như hơn một nửa số tiền kiếm được dùng để duy trì hai đội ngũ đặc biệt này, để mau chóng đạt được mục đích chi viện, nàng đều nuôi người ở các đạo Đại Ninh.
Những việc này căn bản là nàng cũng chưa từng nói với Thẩm Lãnh, chỉ là mỗi lần Thẩm Lãnh đến một nơi nào đó đều sẽ nhận được liên lạc của phiếu hào Thiên Cơ trong thời gian rất ngắn, hỏi hắn cần gì, có cần thì có thể đưa đến.
Hắn tưởng giao phiếu hào Thiên Cơ cho Lâm Lạc Vũ là để cho Lâm Lạc Vũ làm việc mà nàng thích làm, nhưng hắn không biết quả thực là Lâm Lạc Vũ đang làm việc mà nàng thích làm, chỉ là việc mà hai người nghĩ không giống nhau.
Thẩm Lãnh quả thật là một người rất có ý chí, mà hắn gặp một Lâm Lạc Vũ cũng rất có ý chí.
Võ Tân Vũ nốc một ngụm rượu lâu năm lớn, trong bụng ấm lên không ít, gã nheo mắt nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Thật ra... Tâm Phụng Nguyệt là đã nhắm vào ngươi đúng không?"
Thẩm Lãnh cười cười, không trả lời.
"Năm đó..."
Võ Tân Vũ cúi đầu nhìn than trong bếp lò, lẩm bẩm nói: "Nghĩa phụ ta bị giết, ta rất đau đớn nhưng ta vẫn ở trong quân chỉ huy, là ngươi đi đoạt di thể của nghĩa phụ về..."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Võ Tân Vũ, vừa muốn lên tiếng thì bị Võ Tân Vũ xua tay ngăn cản.
Võ Tân Vũ tiếp tục nói: "Con người ta luôn có dáng vẻ giống như rất lý trí, thật ra đó gọi bất cận nhân tình, mặc kệ làm gì cũng sẽ suy nghĩ ảnh hưởng đến đại cục như thế nào, cho nên lúc đó cho dù ta đã gần như không khống chế nổi mình muốn đi tự tay báo thù, tự tay cướp di thể nghĩa phụ về, nhưng cuối cùng ta vẫn khống chế được ."
Gã thở ra một hơi, lại uống một ngụm rượu.
"Cho nên ta biết, lần này Tâm Phụng Nguyệt viết thư nói muốn tỷ thí, còn nói Thanh Thụ nhất định sẽ lên, trong lòng ngươi cũng đã có quyết định... Có đôi lúc ta lý trí đến mức không giống như là một con người, ngươi thì khác."
Gã nhìn Thẩm Lãnh liếc mắt một cái: "Cho nên..."
Thẩm Lãnh nói: "Cho nên huynh đến để cổ vũ ta. Nếu ta thật sự đã đưa ra quyết định thì sẽ huynh sẽ ủng hộ ta sao?"
"Không phải."
Võ Tân Vũ nói: "Cho nên, ngươi đi đi."
"Đi?"
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Đi đâu?"
"Về đông cương thủy sư của ngươi."
Võ Tân Vũ ngồi thẳng người, nhìn vào mắt Thẩm Lãnh rồi nghiêm túc nói: "Ta đến không phải nói với ngươi là ta sẽ đồng ý điều kiện của Tâm Phụng Nguyệt, mà là nói cho ngươi biết ta không đồng ý. Chúng ta không cần phải mạo hiểm. Cho dù là bệ hạ ở đây cũng sẽ không đồng ý cho ngươi lên đài tỷ thí với người Hắc Vũ. Mạng của hơn mười vạn quân Hắc Vũ cộng thêm mạng của Thanh Thụ, cộng thêm mạng của Tâm Phụng Nguyệt, đều không bằng ngươi."
Võ Tân Vũ nói: "Ta đến là muốn nói cho ngươi biết, ngươi có thể đi rồi, ta có thể ứng phó với cục diện bên này."
Thẩm Lãnh im lặng một lúc lâu, lắc đầu: "Ta đang đợi ý chỉ của bệ hạ."
Võ Tân Vũ nhíu mày, vừa muốn nói thì bên ngoài có người lớn tiếng hô một câu: "Thiên lý gia cấp, ý chỉ của bệ hạ đến!"