Tin tức đưa đến Trường An không đến hai tháng, từ Trường An trở lại chỉ không đến một tháng, tất cả quân dịch trạm dọc đường tiếp sức đưa đến bắc cương, ngày đêm không nghỉ.
Thẩm Lãnh đang nói với Võ Tân Vũ là hắn vẫn không thể đi mà phải chờ ý chỉ của bệ hạ đến, kết quả bên ngoài liền truyền đến một tiếng nói ý chỉ của bệ hạ đến.
Hai người đồng thời đứng dậy ra ngoài nghênh đón. Mấy binh lính của quân dịch trạm phong trần mệt mỏi đứng ở bên ngoài, nhìn thấy hai vị đại tướng quân đi ra lập tức khom người cúi đầu, lúc cúi người, bụi đất trên người đều rớt xuống.
"Không cần đa lễ."
Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ lại đồng thời tiến lên đỡ cánh tay của mấy người đó, có thể nhìn ra được bọn họ đã cực kỳ mệt nhọc. Dù sao bên bắc cương này có rất nhiều quân dịch trạm vẫn chưa hoàn thiện, lộ trình bọn họ đi xa hơn, nhưng mỗi người lại vẫn cố gắng để cho cơ thể của mình đứng rất thẳng, bởi vì bọn họ đều là quân nhân.
"Hai vị đại tướng quân."
Người dẫn đầu tháo bọc vải sau lưng xuống, hết sức cẩn thận mở ra, trong bao có một hộp gỗ dùng si phong lại, không phải quá lớn, trên người bọn họ đều là bụi đất nhưng cái hộp này không dính một hạt bụi.
"Đây là ý chỉ của bệ hạ."
Binh lính dùng hai tay bưng hộp gỗ đưa cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhận lấy rồi xoay người đưa cho Võ Tân Vũ.
Võ Tân Vũ mở hộp gỗ ra, lấy ý chỉ của bệ hạ ở trong hộp ra. Thật ra phong thư này cũng không quá dài, Võ Tân Vũ xem xong rất nhanh, sau khi xem xong lại nhìn về phía Thẩm Lãnh theo bản năng. Gã trầm mặc một lúc rồi đưa thư cho Thẩm Lãnh: "Bệ hạ giống như nhìn thấy chúng ta vậy."
Thẩm Lãnh nhận lấy thư đọc, sau đó sắc mặt cũng thay đổi. Sau khi hắn xem xong cũng có cảm giác giống như Võ Tân Vũ, chớ không phải bệ hạ vẫn luôn ở gần đây, chỉ là ẩn nấp quá tốt chứ?
"Trẫm đã biết hiểu sự khó khăn của chiến sự bắc cương, thế tử Lý Tiêu Thiện chết trận, trẫm sẽ đích thân chủ trì mọi việc hậu sự. Trẫm đã suy nghĩ nửa đêm, đại khái suy đoán Tâm Phụng Nguyệt sẽ suất quân tử thủ thành Tu Du, lấy sông Mễ Thác làm phòng tuyến. Thiết Nhan có lòng kiêng kỵ chứ không dám quá tin tưởng Tâm Phụng Nguyệt, có lẽ sẽ để binh mã ở phía bắc sông Mễ Thác, nghe hướng gió mà hành động, không cần lo ngại. Sau khi Bồ Lạc Thiên Thủ chết, Tâm Phụng Nguyệt tất sẽ dùng chuyện này để khích lệ sĩ khí quân đội Hắc Vũ, tuyên bố Khoát Khả Địch Tẩm Sắc phản quốc."
"Nhưng, Hắc Vũ quốc lực suy yếu, không dám giằng co lâu dài với Đại Ninh. Tâm Phụng Nguyệt tất nhiên cũng nóng lòng trở về Tinh Thành chủ trì đại cục, cho nên hắn tất sẽ suy nghĩ cách giải quyết thế cục giằng co. Tâm Phụng Nguyệt người này đại cục không đủ, nặng tính giang hồ, trẫm đoán chỉ có ba biện pháp mà hắn có thể nghĩ ra được, một là chủ trương hoà đàm với Đại Ninh, nếu đàm phán cũng sẽ chỉ tìm Võ Tân Vũ đàm phán. Theo Tâm Phụng Nguyệt thấy, Thẩm Lãnh không dễ đàm phán."
Đọc đến câu này, Thẩm Lãnh nhìn chung quanh theo bản năng, thầm nghĩ bệ hạ người đừng nấp nữa, người mau ra đây đi.
"Nhưng sau khi Tâm Phụng Nguyệt thay đổi suy nghĩ, lấy chuyện hãn hoàng phản quốc và đại tướng quân chết trận để khích lệ sĩ khí và thù hận trong quân, cho nên sợ là việc hòa đàm này sẽ bị bỏ qua."
"Thứ hai, Tâm Phụng Nguyệt sẽ lựa chọn người mới chủ trì đại doanh Nam Viện. Bồ Lạc Thiên Thủ đã chết, Thiết Nhan không dám quá tin tưởng, cho nên người này phải là người nhận nhiều ân huệ của Tâm Phụng Nguyệt, một lòng trung thành với Tâm Phụng Nguyệt, cộng thêm thế tử chiến tử, người giết thế tử tất sẽ trở thành anh hùng của Hắc Vũ, cho nên khả năng người này chủ trì quân vụ của đại doanh Nam Viện rất lớn. Thanh Thụ người này, phải chú ý nhiều. Nếu Tâm Phụng Nguyệt đã an bài như vậy, không lâu nữa đại quân Nam Viện sẽ cùng bộ đội dưới trướng Thiết Nhan trao đổi với nhau, binh mã của đại doanh Nam Viện chuyển tới tuyến thành Tu Du giằng co cùng biên quân Đại Ninh."
"Đây là kế sách lâu dài của Tâm Phụng Nguyệt, nhưng đối với vu Hắc Vũ mà nói sẽ tiêu hao quốc lực cực lớn, bọn họ không gánh đỡ được, cho nên trẫm nghĩ hẳn là Tâm Phụng Nguyệt sẽ chọn biện pháp thứ ba, mau chóng giải quyết chiến sự. Đại khái chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn giang hồ đấu võ, lấy Thanh Thụ làm thẻ đánh bạc, dụ Thẩm Lãnh lên đài tỷ thí, lấy lôi đài sinh tử thay thế chiến trường chém giết."
Thẩm Lãnh lại nhìn bốn phía, cứ cảm thấy bệ hạ đang ở chỗ nào đó nhìn hắn, thậm chí còn đang nhìn biểu cảm trên mặt hắn. Bản thân Thẩm Lãnh cũng có thể biết bây giờ biểu cảm trên mặt mình phức tạp cỡ nào.
"Thẩm Lãnh à, trẫm biết khanh trọng tình trọng nghĩa, nếu như Tâm Phụng Nguyệt nghĩ ra biện pháp này, chắc chắn là khanh sẽ đồng ý... Võ Tân Vũ, khanh nhìn đại cục tốt hơn thì sẽ không đáp ứng. Hai người các khanh tất nhiên ai cũng không thuyết phục được ai, cho nên trẫm đã chọn một người làm chủ cho ngươi. Sau khi thư này đến bắc cương khoảng hơn một tháng nữa, người được trẫm chọn phái đi sẽ đến nơi, hai người các khanh lại cầm cự với Tâm Phụng Nguyệt hơn một tháng nữa, đợi sau khi người của trẫm phái đi tới sẽ thương nghị với các khanh."
Một phong thư mấy trăm chữ, Thẩm Lãnh xem xong chỉ ngẩn ngơ.
"Đưa các huynh đệ đi ăn cơm nghỉ ngơi."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm, Trần Nhiễm vội vàng lên tiếng, dẫn những binh lính quân dịch trạm kia đi ăn cơm.
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh Võ Tân Vũ: "Huynh có ảo giác hay không?"
Võ Tân Vũ thở dài: "Có."
Thẩm Lãnh cười cười: "Vậy huynh có hoảng không?"
Võ Tân Vũ suy nghĩ, gật đầu: "Hoảng."
Thẩm Lãnh cười: "Cho nên cứ chờ đi, huynh cũng không lý do đuổi ta đi."
Võ Tân Vũ nói: "Thật ra bệ hạ bảo chúng ta đợi người đến, không phải là đoán được ta sẽ bảo ngươi rời bắc cương sao? Cho nên..."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, hết sức đắc ý.
"Bệ hạ chính là muốn nói với Tâm Phụng Nguyệt."
Thẩm Lãnh cười xong rồi nói: "Mặc kệ người Hắc Vũ các ngươi nghĩ ra thủ đoạn gì, Đại Ninh đều tiếp nhận. Mặc kệ thủ đoạn này của các ngươi ấu trĩ hay không ấu trĩ, nông cạn hay không nông cạn, Đại Ninh đều có thể thắng."
Võ Tân Vũ nói: "Ta đã nghĩ ý của bệ hạ là nếu Tâm Phụng Nguyệt nếu muốn dùng việc Bồ Lạc Thiên Thủ chết trận và Tẩm Sắc bỏ đi để khích lệ sĩ khí trong quân và thù hận của bách tính, mà lôi đài quyết tử này chính là một thủ đoạn khác của lão ta. Nếu đánh thắng, bọn họ có thể phấn chấn sĩ khí lần nữa, nhưng nếu bọn họ đều thua thì sao?"
Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng lên: "Nếu bọn họ đều thua thì còn có sĩ khí cái rắm."
Võ Tân Vũ nói: "Cho nên... bệ hạ nói chúng ta chờ thêm một tháng, chờ người của bệ hạ sắp xếp đến rồi hãy nói, chính là đang cho chúng ta thời gian một tháng lựa chọn nhân thủ, bên ngươi..."
Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta tới một mình, muốn dẫn người từ chỗ huynh đi cũng chưa dẫn đi, cho nên bên ta... cũng chỉ có một người xuất chiến."
Võ Tân Vũ trợn mắt nhìn hắn: "Người của đại tướng quân Mạnh Trường An đều về hết rồi?"
Thẩm Lãnh nói: "Chuyện hắn phái người tới đã cố hết sức không rêu rao, dù sao thì để cho các đại nhân trong triều biết cũng không tốt, hắn không chịu mắng được, ta thì không sợ, ta như vậy, thêm con rận không cắn cũng không lo... Nhưng trong số những người của bên Mạnh Trường An có một người ta cực kỳ thích nên đã giữ lại, tên là Tạ Tây Thành."
Võ Tân Vũ nói: "Để ta chọn người vậy, trong vòng một tháng, chọn lựa cao thủ trẻ tuổi trong quân đến đây. Đúng rồi... Ngươi còn nhớ câu mà Tâm Phụng Nguyệt nhấn mạnh trong thư, chỉ cần người trong quân tham gia tỷ thí, quyết không thể có người trong giang hồ tham dự. Tại sao?"
Gã nhìn Thẩm Lãnh nói: "Lão ta là tông chủ Kiếm Môn, trong Kiếm Môn có nhiều cao thủ như vậy, tại sao lão ta lại từ bỏ điều kiện tốt như vậy."
Thẩm Lãnh cười nói: "Sợ chứ sao."
Nói xong ba chữ này, hắn lại nhìn nhìn chung quanh, thầm nghĩ không biết chừng vị Sở tiên sinh thần long thấy đầu không thấy đuôi kia đang ở ngay chỗ nào đó thì sao. Tâm Phụng Nguyệt đã bị Sở tiên sinh dọa sợ, kiểu tỷ thí một chọi một này, nếu như Sở tiên sinh lên đấu còn chơi thế nào nữa?
"Nếu không thì một tháng này, trong quân chúng ta tự chơi trước với nhau?"
Thẩm Lãnh nhìn về phía Võ Tân Vũ: "Huynh chọn người, ta làm trọng tài."
Võ Tân Vũ nhìn hắn một cái: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Thẩm Lãnh: "Chúng ta có thể cá cược trong mỗi trận tỷ thí..."
Võ Tân Vũ: "Ha ha, quả nhiên."
Thành Tu Du.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tâm Phụng Nguyệt đã có thói quen mỗi ngày đứng ở trên tường thành Tu Du nhìn về hướng đại doanh quân Ninh ở phía nam, có lúc đứng liền hai canh giờ, lúc ngắn thì cũng khoảng một canh giờ, ai cũng không dám tùy tiện quấy rầy.
Một lúc lâu sau Tâm Phụng Nguyệt xoay người hỏi một câu: "Thanh Thụ về chưa?"
"Về rồi, hôm qua đã đến nơi, vẫn đang đợi tông chủ đại nhân triệu kiến."
"Hửm?"
Tâm Phụng Nguyệt quay đầu lại liếc mắt nhìn tên người hầu kia một cái, người hầu mới đầu chưa có phản ứng, một lát sau mới tỉnh ngộ mình đã phạm lỗi, vội vàng cúi đầu: "Là bệ hạ."
Tâm Phụng Nguyệt nói: "Bảo hắn vào."
Không bao lâu sau Thanh Thụ bước nhanh lên tường thành, đi nhanh đến bên cạnh Tâm Phụng Nguyệt quỳ xuống: "Bệ hạ, thần đã về."
"Ta bảo ngươi đi đại doanh Nam Viện một chuyến điều động binh mã qua lại, để cho Thiết Nhan đến bên hồ Lạc Già, ngươi có thể điều động đại quân không?"
"Đại quân Nam Viện đã đang trên đường đi, thần trở lại trước một bước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau đại quân có thể tới nơi, binh mã bên tướng quân Thiết Nhan cũng có thể rút đi."
"Ta không tin Thiết Nhan được."
Tâm Phụng Nguyệt nói: "Bắt đầu từ mấy năm trước ta đã lựa chọn người trẻ tuổi trong quân, người trẻ tuổi như ngươi, không phải xuất thân từ quý tộc trong Hắc Vũ quốc, nhưng lòng trung thành của các ngươi đều cao hơn bọn họ. Bọn họ sống an nhàn sung sướng, đã không có lòng quyết tử háo thắng, liều hay không liều, cuộc sống của bọn họ đều quá tốt."
Lão ta nhìn về phía Thanh Thụ: "Nhưng người trẻ tuổi như các ngươi thì khác. Ta vạch ra một con đường cho các ngươi, các ngươi phấn đấu, đi trên con đường này, bản thân các ngươi biết rõ tương lai tươi sáng cỡ nào. Khoảng thời gian này ta vẫn luôn suy nghĩ, tại sao mấy trăm năm trước Ninh quốc cũng không phải đối thủ của Hắc Vũ, đến thời Lý Thừa Đường lại có thể thắng Hắc Vũ?"
Thanh Thụ cúi đầu nói: "Bởi vì cách Lý Thừa Đường dùng, cũng là cách bệ hạ nghĩ."
"Phải."
Tâm Phụng Nguyệt thở dài: "Nhưng Lý Thừa Đường đi sớm hơn, nhìn sớm hơn ta... Hắn biết một quốc gia tồn tại mấy trăm năm tất nhiên sẽ có đối lập giai cấp, người của thế hệ trước đã không có nhiều ý chí chiến đấu, cho nên liền bồi dưỡng con cháu hàn môn lên, trở thành quyền quý mới, những người này giống như hổ lang."
Lão ta giơ tay lên chỉ về phía phía nam: "Ở chỗ này, Võ Tân Vũ, Thẩm Lãnh, còn có Mạnh Trường An đã bị điều đến đông cương, ba vị đại tướng quân Ninh quốc đều không phải xuất thân quý tộc, bọn họ vì con cháu đời đời sau này là quý tộc, cả đời này bọn họ đều sẽ liều mạng."
Tâm Phụng Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía Thanh Thụ: "Học tập kẻ thù không mất mặt, nhất là học tập kẻ thù giống như Lý Thừa Đường lại càng không mất mặt. Thanh Thụ... ta đã mở cửa cho các ngươi, ta đã vạch đường cho các ngươi, các ngươi hãy đi phấn đấu đi."
Tầm mắt của lão ta lại chuyển sang bên phía đại doanh quân Ninh: "Ngươi biết ta muốn trải đường cho ngươi nên mới nghĩ ra cách đó. Ngươi quá trẻ tuổi, lý lịch quá kém, vẫn không thể khiến tất cả mọi người của đại doanh Nam Viện đều phục ngươi, cũng không thể khiến những quyền quý trong triều đều phục ngươi, nhưng sau khi ngươi đánh thắng Thẩm Lãnh, trong Hắc Vũ, ai không phục ngươi?"
Tâm Phụng Nguyệt trầm mặc một lúc rồi nói tiếp: "Đi chọn người đi, người Ninh tất nhiên sẽ tiếp chiêu, bởi vì đó là Lý Thừa Đường... Hắn còn lâu mới nhìn kẻ thù xuất chiêu mà không tiếp, cho dù hắn cũng cảm thấy cách này ấu trĩ. Hắn hiếu chiến hiếu thắng, đó là tính cách của hắn, không thay đổi được."
Tâm Phụng Nguyệt ngừng lại một chút, lẩm bẩm nói: "Hắn cũng không thể thắng mọi lúc mọi nơi được."