Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1255 - Chương 1255: Ta Không Thể Ở Đây

Chương 1255: Ta không thể ở đây Chương 1255: Ta không thể ở đây

Đại Ninh và Hắc Vũ giằng co mấy trăm năm, sông Mễ Thác trước giờ đều không được coi là vùng giao tranh của binh gia. Đến bây giờ con sông này biến thành vùng giao tranh của binh gia là vì cương vực của Đại Ninh đã được đẩy lên hướng bắc hơn ngàn dặm.

Dường như người Hắc Vũ quả thật không thể lui được nữa, bất kể là suy nghĩ xuất phát từ phương hướng gì cũng không thể lui nữa.

Biện pháp mà Tâm Phụng Nguyệt nghĩ ra làm cho phân lượng của sông Mễ Thác trở nên càng nặng hơn. Bởi vì nếu bên Đại Ninh đồng ý, nơi tỷ thí sẽ ở trên mặt băng sông Mễ Thác.

Dựa theo đề nghị của Tâm Phụng Nguyệt, chỗ lòng sông rộng nhất chính là nơi tỷ thí. Lòng sông ở chỗ đó từ nam đến bắc rộng chừng bốn dặm, quân đội của hai bên không được đi vào lòng sông, tối đa cũng chỉ là bày trận ở hai bên đường sông.

Để cho công bằng, tỷ thí không có trọng tài gì. Thắng bại nhìn là biết ngay, cũng không cần trọng tài gì, bởi vì thắng bại là sinh tử.

Bên thua sẽ bị giao cho bên thắng xử trí. Mà điều này chính là điều Võ Tân Vũ đang tranh cãi với Tâm Phụng Nguyệt.

Võ Tân Vũ yêu cầu loại bỏ điều này. Thắng bại là thắng bại, sinh tử là sinh tử, trong lúc tỷ thí xảy ra sinh tử tất nhiên không tính là gì, nhưng nếu thua rồi giao người ra thì không được.

Tâm Phụng Nguyệt cảm thấy đây là một thái độ, ngay cả thái độ này mà người Ninh cũng không chịu chấp nhận thì chỉ có thể chứng tỏ người Ninh sợ thua.

Ý của Võ Tân Vũ là ta sợ thua hay không, ngươi không quản được, nhưng không thể có điều kiện này. Chỉ riêng nói chuyện về một quy tắc này cũng nói hết bảy tám ngày, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng. Tâm Phụng Nguyệt không muốn từ bỏ là vì lão ta biết hiện tại Hắc Vũ cần mỗi một cơ hội khiến người ta phấn chấn sĩ khí. Nếu đánh bại đối phương sau đó cắt đầu, dùng của phương thức của người Ninh đối phó với người Ninh, sĩ khí của quân đội Hắc Vũ tất nhiên sẽ tăng lên.

Đương nhiên cũng không phải Võ Tân Vũ sợ, gã là bắc cương đại tướng quân, gã sợ cái gì chứ.

Chỉ là vì bệ hạ nói cần bọn họ chờ thêm một tháng nữa, chờ sau khi người của bệ hạ phái đi tới nơi rồi hãy nói. Trong thư của bệ hạ cũng không nói người tới là ai, càng không nói sau khi người này đến có phải sẽ toàn quyền làm chủ hay không, bốn chữ "xem xét thương nghị" này có vẻ hơi mông lung mơ hồ.

Thẩm Lãnh cũng không để ý đến chuyện cãi cọ với người Hắc Vũ, bởi vì căn bản là hắn không quản tâm.

Hắn không phải một người lười nhác, nói về độ cần mẫn học tập thì tuyệt đại bộ phận mọi người đều không bằng hắn. Cho dù hắn đã là đại tướng quân từ lâu nhưng hiện giờ vẫn giữ đúng cường độ huấn luyện mỗi ngày, chỉ cần có thời gian rảnh là hắn cũng sẽ ngồi xuống yên lặng đọc sách một lát. Sự lười nhác của hắn thể hiện ở việc hắn không muốn làm. Hắn không cảm thấy phiền nếu đao thật thương thật đánh với người Hắc Vũ, chắc chắn hắn cảm thấy phiền khi cãi cọ với người Hắc Vũ.

Tính thời gian thì hẳn là Trà gia đã đến đông cương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng sau thư của Trà gia gửi cho hắn cũng sẽ đến. Lần này Thẩm Lãnh và Trà gia chia tay, hắc ngao càng đáng lo lắng hơn, nó đã không trẻ, nếu chuyện ở bắc cương kéo dài hơn một năm, chờ lúc Thẩm Lãnh trở về, hắn sợ không được thấy hắc ngao.

Kinh Luân Quan.

Qua nơi này đi tiếp ba ngày nữa là có thể đến đại doanh đông cương thủy sư. Trên xe ngựa, Trà gia hơi đau lòng khi nhìn hắc ngao nằm ở bên cạnh. Sau khi từ bắc cương trở về trong Đại Ninh, khí hậu đã tốt hơn một chút, không rét lạnh giống như bên kia, nhưng tinh thần của hắc ngao lại trở nên kém hơn một chút, cả ngày đều nằm trên xe ngủ.

Trước kia khi ra ngoài, nó đã sớm nhảy qua nhảy lại ở hai bên quan đạo, hoặc là đuổi thỏ hoang hoặc là lăn lộn trong cỏ khô, nhưng lần này nó chỉ nằm ở đó ngủ.

Trà gia thò tay ra nhẹ nhàng vuốt ve người hắc ngao, hắc ngao dường như rất hưởng thụ, nhắm mắt lại nằm yên ở đó.

Không biết tại sao chiến mã ở bên ngoài hí lên một tiếng, hắc ngao đột nhiên đứng dậy, tai lập tức dựng lên.

"Không phải hắn."

Trà gia khẽ thở dài: "Hắn còn ở bắc cương."

Hắc ngao nghi hoặc nhìn về phía Trà gia, lại dựng tai lên nghe một lúc lâu, sau đó lại nằm sấp xuống, nhìn dáng vẻ hình như rất buồn bã.

"Vẫn luôn muốn tìm bạn cho ngươi."

Trà gia thở dài một hơi: "Nhưng bất kể là ở Trường An hay ở đông cương, tìm bạn cho ngươi dù đẹp thì ngươi cũng không chào đón, hoặc là gầm gừ với người ta, hoặc là trực tiếp xông lên cắn..."

Lúc nói những điều này trong lòng nàng thấy hơi đau. Từ lâu hắc ngao đã giống như người nhà của bọn họ, nhưng tuổi thọ của chó ngắn hơn con người nhiều, ly biệt chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Biết rõ là như vậy nhưng trong lòng vẫn buồn, gần đây càng ngày càng buồn.

"Lần trước tìm cho ngươi người bạn tốt như vậy, nhất là cặp mắt to, nhìn còn giống như mắt hai mí, rất đẹp..."

Trà gia có chút oán giận, nói: "Ngươi không thân cận thì thôi, đi lên tát người ta một cái bay xa nửa trượng."

Hắc ngao mở mắt nhìn Trà gia, trong ánh mắt dường như có chút bất đắc dĩ, ý của nó là nam tử cẩu, đại cẩu phu cần thứ đó có ích lợi gì.

Trà gia còn đang lẩm bẩm nói, hắc ngao bỗng nhiên đứng bật dậy, tai lại dựng lên một lần nữa.

Không đợi Trà gia kịp phản ứng, hắc ngao lập tức lao vụt từ trong xe ngựa ra ngoài, xe ngựa cũng bị rung lắc mạnh một trận. Ngựa kéo xe ở bên ngoài bị giật mình, cũng may quãng đường này cũng đã quen thuộc rồi, nếu không chúng có thể bị hù chết.

Đang là mùa đông, mấy người chăn dê ở trên sườn núi phía xa xa đang ngồi nói chuyện phiếm, vừa nói vừa cười, đàn dê đang gặm cỏ dại trên sườn núi, hắc ngao lao ra sau đó tru lên một tiếng, trong âm thanh ấy tràn ngập sự phẫn nộ.

Trà gia ngay lập tức lao ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy hắc ngao lao về phía mấy người chăn dê kia. Mấy người kia cũng đã chú ý thấy, tất cả đều sợ hãi, lập tức đứng lên bỏ chạy, đàn dê cũng chạy như điên.

Hắc ngao tuy hung hãn nhưng chưa từng tấn công người như vậy, Trà gia sợ giật bắn mình, nhanh chóng đuổi theo muốn ngăn cản hắc ngao đả thương người khác. Thân pháp khinh công của nàng cực nhanh, nhưng hắc ngao đã vật ngã một hán tử trung niên trong số những người chăn dê xuống đất, hán tử đó sợ hãi lớn tiếng kêu la, sắc mặt trắng bệch.

Trà gia lao đến gần, ôm cổ hắc ngao: "Không được đả thương người khác!"

Dường như hắc ngao đã phẫn nộ đến cực hạn nhưng lại cố nhẫn nhịn không cắn. Người kia sợ tới mức toàn thân bủn rủn không dám cử động, mấy người khác chạy đi thi thoảng quay đầu lại nhìn, cũng không dám quay lại cứu.

Hình thể này của hắc ngao thật sự rất có cảm giác áp bức.

"Ngươi đi mau."

Trà gia ôm cổ hắc ngao kéo nó lui lại mấy bước, người nọ nằm ở đó thở dốc từng hơi từng hơi nhưng lại không đứng lên nổi.

Hắc ngao nhe răng với người kia, miệng nhe ra có vài phần sát khí.

Trà gia nói to với người kia: "Thật sự xin lỗi, cũng không biết sao nó lại đột nhiên lao ra..."

Còn chưa nói xong thì hắc ngao bỗng thoát khỏi tay nàng, chạy tới sườn núi bên cạnh bắt đầu điên cuồng bới đất, Trà gia loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu của chó con.

Trong khoảnh khắc đó, Trà gia bỗng nhiên hiểu ra.

"Luyện ngao?"

Nàng quay ngoắt sang nhìn về phía hán tử trung niên kia, người nọ lại bị ánh mắt của Trà gia làm giật mình, lắp bắp giải thích: "Chúng ta... cũng không có cách. Không luyện ngao thì không giữ được bầy cừu, ở đây nhiều dã thú, chó nhà bình thường không phải đối thủ."

Trà gia thở dài, xoay người chạy về cùng hắc ngao bới đất. Đó là một cái hầm bị đào ra, bên trên có cọc gỗ chắn ngang. Sau khi đào hầm ra Trà gia liền sửng sốt... Trong hầm chỉ còn lại một con chó con đang kêu la, trên người, trên miệng đều là vết máu.

Hắc ngao điên cuồng bới đất, bớt nát cả cửa hầm, thò đầu vào đi ngậm con chó con kia ra ngoài. Nó đi vài bước lại quay đầu lại nhìn về phía hán tử trung niên chăn dê kia, hán tử kia vừa mới đứng lên lại bị dọa sợ tới mức ngồi bệt xuống.

Hắc ngao nhìn ông ta một cái, trong ánh mắt là hận ý nồng đậm. Nó ngậm cái con chó con kia từ từ đi trở lại chỗ xe ngựa, nhảy vọt một cái lên xe ngựa, đặt chó con ở trong xe, nó nằm sấp ở đó, hai chân trước bao quanh chó con.

Trà gia lên theo, nhìn một lớn một nhỏ này ngây người một lúc lâu.

Trà gia có thể cảm giác được sự phẫn nộ của hắc ngao, vô cùng phẫn nộ. Cho dù lúc này nó đang im lặng nằm sấp, chỉ không ngừng dùng lưỡi liếm lông con chó con kia, Trà gia vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của nó.

Nếu Trà gia không có ở đây, có thể nó đã cắn chết nam nhân trung niên kia rồi.

Trên sườn núi, nam nhân kia đã sợ đến mức tè ra quần khó nhọc ngồi dậy, nhìn đoàn xe lại xuất phát, một lúc lâu sau ông ta mới lấy lại tinh thần.

"Đó là cẩu vương à..."

Cùng lúc đó, Trường An.

Xe ngựa của Lâm Lạc Vũ cố ý đi qua trước cửa tổng hào của phiếu hào Thiên Cơ. Bên ngoài lầu gỗ đã phủ một lớp bụi, giấy niêm phong trên cửa vẫn còn, khiến người ta nhìn cũng khó tránh khỏi có chút thổn thức.

Nhan Tiếu Tiếu vội vàng buông rèm che cửa xe xuống, hơi lo lắng liếc mắt nhìn Lâm Lạc Vũ một cái. Phiếu hào Thiên Cơ có được như ngày nay có thể nói là Lâm Lạc Vũ một tay dựng lên. Tổng hào bị niêm phong, việc làm ăn trong thành Trường An đều chấm dứt, đối với phiếu hào mà nói tất nhiên là tổn thất rất lớn, nhưng đả kích lớn nhất chính là tâm trạng của Lâm Lạc Vũ.

Nhưng Nhan Tiếu Tiếu lại phát hiện trên mặt Lâm Lạc Vũ cũng không có vẻ hụt hẫng gì, bình tĩnh giống như cửa tiệm phủ đầy bụi vừa mới nhìn thấy kia không phải là của nhà mình vậy.

"Tỷ?"

Nhan Tiếu Tiếu thử gọi dò một tiếng.

Lâm Lạc Vũ nhìn về phía nàng ấy, hiểu được ý trong ánh mắt của nàng ấy, cho nên cười cười: "Không có tâm trạng muội ngươi nghĩ. Muội biết ta là một người như thế nào, cửa tiệm, tiền tài, mấy thứ này với ta mà nói không có gì."

Nhan Tiếu Tiếu thở phào nhẹ nhõm: "Muội chỉ sợ trong lòng tỷ sẽ hơi buồn."

"Không buồn, phàm là chuyện nằm trong lý trí đều sẽ không có ảnh hưởng đối với ta."

Lâm Lạc Vũ mở cái túi bên cạnh ra, lấy từ bên trong ra một tập hồ sơ đưa cho Nhan Tiếu Tiếu: "Khế đất, cũng không được tính mới mua, cách Phụng Ninh Quán ở phía tây thành không bao xa. Bên đó không phồn hoa bằng phía đông thành bên này, nhưng diện tích đất lớn hơn, chuẩn bị mở một cửa tiệm hàng ngoại nhập lớn nhất kinh thành, diện tích cũng chiếm khoảng chừng bảy tám mẫu, năm kia đã bắt đầu khởi công. Mấy ngày hôm trước khi vào Trường An, người giúp việc ở Trường An nói cho ta biết đã xây xong rồi."

Nhan Tiếu Tiếu ngẩn ra: "Sau này sẽ ở Trường An lâu dài?"

"Muội."

Lâm Lạc Vũ liếc mắt nhìn Nhan Tiếu Tiếu một cái có vẻ hơi cưng chiều, giống như ánh mắt tỷ tỷ ruột nhìn muội muội.

"Đây cũng là lời dặn của Thẩm Lãnh. Mấy năm nay hắn luôn cảm thấy thẹn với các ngươi, cửa tiệm này là hắn bảo ta xây, không phải một mình muội sở hữu, là hai người muội và Cao Tiểu Dạng. Hắn nói... nhân lúc có năng lực thì an trí hết những việc có thể an trí."

"Sản nghiệp lớn như vậy, muội không nhận."

Nhan Tiếu Tiếu sợ hãi ném khế đất cho Lâm Lạc Vũ: "Muội tuyệt đối không nhận."

"Cũng đã làm đăng ký bên phủ Trường An và Hộ bộ giúp các người rồi, chính là dùng tên của muội và Cao Tiểu Dạng, cho nên muội nhận hay không cũng là của muội."

Lâm Lạc Vũ khẽ thở ra một hơi: "Hắn nói đúng, nhân lúc có năng lực, nên dàn xếp hết những việc cần dàn xếp."

Nhan Tiếu Tiếu đột nhiên phản ứng lại: "Tỷ, tỷ không ở lại Trường An?"

"Muội không hiểu đâu, nha đầu ngốc."

Lâm Lạc Vũ cười, ánh mắt có chút mê ly.

"Hắn ở chỗ nào, ta không thể ở chỗ đó, sau này hắn sẽ về Trường An, ta không thể ở lại Trường An."

"Tại sao?"

Nhan Tiếu Tiếu hỏi.

Lâm Lạc Vũ không trả lời mà chỉ cười cười.

Bình Luận (0)
Comment