Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1256 - Chương 1256: Cầu Tự Tại

Chương 1256: Cầu tự tại Chương 1256: Cầu tự tại

Nhan Tiếu Tiếu không hiểu.

Lâm Lạc Vũ cười nói ra câu nói đó, Nhan Tiếu Tiếu không hiểu tại sao nàng không thể ở cùng một nơi với Thẩm Lãnh, nhưng nàng biết nụ cười trên mặt Lâm Lạc Vũ không phải nụ cười thật. Lâm Lạc Vũ là một nữ nhân cười cực kỳ cực kỳ đẹp, nhưng nụ cười trên mặt nàng hiện tại không đẹp như thế.

"Tỷ tỷ."

Nhan Tiếu Tiếu không nhịn được hỏi: "Tại sao?"

"Ta từng là một người thế ngoại."

Lâm Lạc Vũ giơ tay lên vén tóc mai trên thái dương của Nhan Tiếu Tiếu, nàng nghiêm túc nói: "Lúc đầu ta đã có ý muốn chết, cũng không phải bị tổn hại cỡ nào, mà là bởi vì trên đời này không cách nào khiến ta an ổn. Có người muốn chết vì đủ mọi điều phiền lòng, có người muốn chết bởi vì đủ mọi chuyện bấp bênh, có người muốn chết bởi vì đủ mọi sự đả kích."

Nàng nhìn vào mắt Nhan Tiếu Tiếu nói: "Nhưng khi đó ta lại khác, ta cảm thấy sống sẽ không thể an nhàn, chỉ cần ta còn sống thì nhất định sẽ buồn phiền trong lòng."

Nàng ngưng một chút rồi tiếp tục nói: "Khi đó lựa chọn không muốn chết là vì ta nhìn thấy tình cảm giữa Thẩm Lãnh và Trà Nhi. Lúc đầu ta cũng không tin cho nên định theo dõi chặt chẽ, nếu có một chút giả dối thì ta sẽ đâm vỡ sự tốt đẹp này, nhưng mà ta đã sai..."

"Ta nhìn tình cảm của hai người bọn họ mà tu hành, tu tâm, cho nên rất tin tưởng trên đời này có sự tốt đẹp. Nhưng Tiếu Tiếu, một nam nhân ưu tú là người có sức hấp dẫn, không khác nhiều sức hấp dẫn của nữ nhân ưu tú đối với nam nhân."

"Ta đã nhìn quá lâu liền có ý nghĩ riêng."

Lâm Lạc Vũ nhắm mắt lại, tựa nghiêng người trong xe, ngữ khí bình thản: "Muội không cần buồn cho ta, trong lòng ta cũng không buồn. Ta biết mình là một người như thế, cho nên không thể đến gần hơn. Nếu như đến gần hơn một chút nữa, lâu hơn một chút nữa, có lẽ ta..."

Nàng chậm rãi nói: "Đó là tội nghiệt. Ta nhìn tình cảm của Thẩm Lãnh và Trà Nhi mà còn sống, nếu ta thành người phá hỏng sự tốt đẹp này thì tội không thể tha thứ..."

"Nhưng tỷ tỷ..."

Nhan Tiếu Tiếu nói: "Tỷ cũng đã nói, ai cũng không chia tách được tình cảm giữa đại tướng quân và Trà Nhi cô nương."

"Ta biết."

Lâm Lạc Vũ vẫn nhắm mắt và nói: "Tiếu Tiếu, trên đời này đâu có nhiều người vĩ đại như vậy. Muội biết tính cách và tâm tư làm việc của ta, cũng biết thủ đoạn và cơ mưu làm việc của ta. Con người à... không cẩn thận sẽ bóp méo lòng mình, sau khi bóp méo sẽ có ý nghĩ không ăn được thì đạp đổ. Đó không phải là cảnh tượng ta muốn nhìn thấy, đó cũng không phải bộ dạng mà ta muốn trở thành, nghĩ thôi đã thấy xấu xí rồi."

Nàng mở mắt ra liếc nhìn Nhan Tiếu Tiếu một cái: "Ta tự tại rất tốt, người không ở bên cạnh hắn, ta được tự tại, hắn được tự tại, người tự tại, tâm cũng tự tại... Càng nhìn càng thích, càng nhìn chấp niệm trong lòng càng nặng, không tốt không tốt, như vậy rất không tiêu sái."

Nhan Tiếu Tiếu mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì.

"Ta không buồn."

Lâm Lạc Vũ lại nhắm mắt lại: "Ngay từ đầu đã không buồn, chỉ là tiếc nuối."

"Muội ở cùng tỷ."

Nhan Tiếu Tiếu trầm mặc một lúc rồi nói: "Cửa tiệm trong thành Trường An đó, tỷ tỷ nói là của muội và Cao Tiểu Dạng, đó chính là của muội và Cao Tiểu Dạng. Muội không từ chối, nhưng muội sẽ không ở Trường An lâu dài, tỷ tỷ ở đâu thì muội ở đó..."

"Muội không giống ta."

Lâm Lạc Vũ nói: "Ngươi còn có cơ hội sống tốt đẹp hơn."

"Nam nhân sao?"

Nhan Tiếu Tiếu nhún vai: "Tại sao nữ nhân phải cảm thấy có một nam nhân ở bên cạnh mới là tốt đẹp, muội thì không nghĩ như vậy. Nữ nhân tự kiếm tiền ngoại trừ nuôi sống bản thân ra thì còn có thể ăn ngon đẹp, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, muốn mua thứ gì thì mua thứ đó, cần gì phải phiền não vì nam nhân."

"Giống như tỷ tỷ, tuy rằng không buồn nhưng trong lòng thật sự không có điều cất giấu?"

Nhan Tiếu Tiếu lắc đầu: "Muội không cần..."

Lâm Lạc Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, thế mà nàng lại quên bản thân mình không muốn làm người như vậy, làm sao Nhan Tiếu Tiếu lại bằng lòng?

Có lẽ nàng ấy thật sự có chút ngưỡng mộ Diệp Lưu Vân, nhưng Diệp Lưu Vân là người có gia đình, chỉ là sau đó trong thành Trường An gió nổi mây phun, để bảo vệ gia đình, không biết Diệp Lưu Vân đã đưa người đi chỗ nào.

"Muội rất cao ngạo."

Nhan Tiếu Tiếu khẽ hất cằm lên: "Bảo muội đi làm nhỏ? Làm sao có thể, tốt xấu gì muội cũng là người trông đẹp nhất trong các thích khách chứ, đúng không?"

Lâm Lạc Vũ cười: "Muội nói đúng, là ta cố chấp, tưởng là nghĩ tốt cho muội, chỉ là trong lòng ta muốn tốt cho muội nhưng lại chưa từng hỏi trong lòng muội nghĩ muốn như thế nào."

Nàng cười nói: "Vậy thì sau này bất kể ta đi đâu cũng mang muội theo."

Nhan Tiếu Tiếu ừm một tiếng: "Nên là như vậy."

Nàng vén rèm che cửa xe lên nhìn ra bên ngoài, vừa hay nhìn thấy mấy người trẻ tuổi đi qua, Nhan Tiếu Tiếu huýt sáo với mấy gã trai trẻ diện mạo sáng láng đó, tiếng huýt sáo rất vang làm mấy gã kia giật mình. Bọn họ quay đầu lại nhìn, Nhan Tiếu Tiếu đã buông rèm che cửa xe xuống.

"Thế này rất thích."

Nhan Tiếu Tiếu nhướn mày: "Lần sau tỷ cũng thử xem?"

Lâm Lạc Vũ thở dài: "Ta... ta cũng không phải lưu manh."

"Phì."

Nhan Tiếu Tiếu cười hì hì, sau đó lại trầm lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Không cần phải giày vò bản thân, không cần phải giày vò người khác."

Nàng nhìn Lâm Lạc Vũ: "Tỷ tỷ, chúng ta đều là thánh nhân."

Lâm Lạc Vũ mím môi mỉm cười: "Ồ..."

Nhan Tiếu Tiếu nói: "Nếu chúng ta đã đều là thánh nhân, vậy thì lát nữa chúng ta đi uống một chén chúc mừng chứ, chúc mừng phát hiện trọng đại này."

Lâm Lạc Vũ gật đầu: "Cất nhà mới, cũng nên uống một chén... Tiếu Tiếu, hỏi muội một câu."

"Tỷ tỷ hỏi đi."

"Tại sao lại chọn đi theo ta? Cho dù muội không muốn sống vì nam nhân, không muốn giày vò bản thân rồi giày vò người khác, muội cũng có vô số lựa chọn. Ta nhớ muội từng nói, muội có một mơ ước lớn nhất chính là trở lại quê nhà, xây một nông trường, nhận hết những người mà muội muốn chăm sóc vào nông trường, ban ngày làm việc ban đêm nghỉ ngơi, có áo mặc có lương thực ăn..."

"Không cần nữa."

Nhan Tiếu Tiếu nói: "Đại Ninh làm quá tốt, việc mà muội muốn làm thì quan phủ đều đã làm xong rồi, còn làm tốt hơn chu đáo hơn cả muội. Lúc trước sau khi Đại Ninh diệt Lâm Việt, quả thật người ở của quê của muội sống khốn khổ, nhưng bây giờ thì sao, cuộc sống đều sung túc, nhà nhà có dư tiền, nhà nhà có thừa lương thực, muội còn đi làm những việc đó sẽ không có ý nghĩa. Nguyện vọng lớn nhất đó đã thực hiện rồi, Đại Ninh..."

Nàng cười nói: "Đại Ninh quá tốt, khiến cơ hội để muội làm người tốt cũng không có..."

Nàng im lặng một lát, liếc mắt nhìn Lâm Lạc Vũ một cái: "Tỷ tỷ vừa mới nói, khi đó tỷ không thiết sống, chỉ có ý muốn chết, là vì bên cạnh tỷ chỗ nào cũng đều u ám đúng không, không có sức sống, không có... ánh sáng."

Nàng thở dài một hơi: "Là tình cảm của Thẩm Lãnh và Trà Nhi cô nương khiến tỷ mở rộng tầm nhìn. Muội thì sao? Tỷ tỷ, ta cũng như vậy... Không phải tỷ đã quên rồi chứ? Lúc đầu muội tới Trường An là để giết Thẩm Lãnh, cho rằng mình ngập tràn sát ý trong lòng, nhưng đến Trường An lại bị cặp vợ chồng già đó làm cảm động đến mức khóc nhè."

Nàng cười lắc đầu: "Lúc đó muội mới biết, muội trời sinh không phải là một người làm sát thủ, rồi sau đó đi theo tỷ tỷ, nhìn tỷ tỷ làm việc, nhìn tỷ tỷ cố gắng để bảo vệ người khác, những u ám bên cạnh muội cũng tan đi. Nếu như là Thẩm Lãnh và Trà Nhi cô nương khiến cho tỷ tỷ nhẹ nhõm, vậy thì chính là tỷ tỷ khiến cho muội nhẹ nhõm."

"Ngốc."

Lâm Lạc Vũ cười cười: "Còn không phải dựa vào bản thân mà ngộ ra."

"Đúng vậy."

Nhan Tiếu Tiếu cúi đầu nói: "Là dựa vào bản thân mà ngộ ra, nhưng dù sao cũng phải nhìn thấy cái gì mới ngộ ra được... Hôm qua muội lại đi tìm nhà của hai vị lão nhân đó, họ đều đã qua đời. Muội hỏi thăm tìm đến mộ, ở trước mộ dập đầu, đốt nhang, hoá vàng mã, còn thử gọi một tiếng cha mẹ, gọi ra rồi cũng bật khóc..."

Nàng cũng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Chỉ là một tiếng quan tâm mà thôi, như giống như phụ mẫu muội tái sinh."

Lâm Lạc Vũ giơ tay lên xoa đầu Nhan Tiếu Tiếu: "Khóc ra cũng tốt, lần sau ta cũng đi thắp nén nhang, đốt chút tiền giấy."

"Hai vị lão nhân gia đi đều thanh thản... Bà lão đi trước, đi trong lúc ngủ, không phải đau đớn. Lúc ông lão thức dậy thì phát hiện, không khóc không gây ồn, tìm hàng xóm láng giềng giúp, tang sự làm rất náo nhiệt. Ông lão nói người đã qua bảy mươi là hỷ tang, không cần bi thương."

Nhan Tiếu Tiếu nói: "Phát tang bà lão, ông lão tự đi mua y phục mới thay, xử lý sạch sẽ, ngày hôm sau cũng đi."

Nàng lại hít sâu một hơi: "Lúc muội hỏi thăm đến, hàng xóm láng giềng nói lúc ông lão làm tang lễ cho bà lão có nói với bọn họ là từng nhặt được một đứa con gái, sau đó lại mất."

Nói xong câu này, Nhan Tiếu Tiếu òa lên khóc.

Lâm Lạc Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng Nhan Tiếu Tiếu, bản thân nàng cũng khóc.

Nàng không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không khóc.

"Buổi trưa, uống rượu đi."

Lâm Lạc Vũ nói.

Nhan Tiếu Tiếu gật đầu: "Uống rượu."

Xe ngựa vẫn đi trên đường, lúc đến nhà mới dừng lại thì đã gần trưa, khoảng cách từ phía đông thành đến phía tây thành quả thật hơi xa.

Lâm Lạc Vũ và Nhan Tiếu Tiếu từ trên xe ngựa xuống dưới, đứng ở cửa nhà mới nhìn. Nhan Tiếu Tiếu lau nước mắt, cười ngây ngô: "Lớn thật, đẹp thật."

Lâm Lạc Vũ nheo mắt nhìn nàng ấy, thốt ra một câu nói đùa hiếm có.

"Hóa ra muội cũng thích lớn."

Mới đầu Nhan Tiếu Tiếu không kịp phản ứng, một lát sau liền đỏ mặt lên, nhổ phì một tiếng rồi nói: "Tại sao tỷ tỷ lại dùng chữ cũng?"

Lâm Lạc Vũ ngây người ra, mặt cũng hơi đỏ lên, sau đó cũng nhổ phì một tiếng.

Đúng lúc này họ nhìn thấy có một nữ tử mặc đạo bào đi qua, ở trong thành Trường An gặp đạo cô cũng không phải chuyện quá hiếm lạ, nhưng tiểu đạo cô xinh đẹp như vậy thì thật sự rất đáng chú ý. Đừng nói nam nhân, hai người bọn họ cũng cảm thấy tiểu đạo cô đó xinh đẹp không nói nên lời, vì thế không nhịn được lại nhìn thêm vài lần.

Sau đó Lâm Lạc Vũ bỗng nhiên kịp phản ứng lại, thử gọi dò một tiếng: "Tiểu Trương chân nhân?"

Tiểu Trương chân nhân ra ngoài không đeo mắt kính, nàng quên mang, đang đi về phía trước, cúi đầu cố gắng nhìn đường. Mắt của nàng quả thật không tốt, đang xin lỗi cái cột đèn ở bên đường, nghe thấy có người gọi nàng, vì thế quay đầu lại: "Ai?"

"Ngươi không sao chứ?"

Nhan Tiếu Tiếu chạy tới đỡ Tiểu Trương chân nhân: "Va đụng có đau không?"

Tiểu Trương chân nhân hơi ngại ngùng nói: "Không có không có, là ta đụng vào người ta. Cũng may chắc hẳn là ta đụng vào một người tập võ, không có đụng ngã hắn, nhưng hắn không thích nói chuyện, xin lỗi cũng không nghe."

Nhan Tiếu Tiếu nhìn cái cột đèn kia, gật đầu: "Quả thật, phần dưới rất vững."

Tiểu Trương chân nhân cũng không thân quen với hai người họ, giới thiệu qua sau mới hiểu ra, lại liên tục xin lỗi.

"Hai người các ngươi muốn đi đâu vậy?"

Tiểu Trương chân nhân hỏi.

"Tìm rượu uống."

Nhan Tiếu Tiếu nói: "Vui vẻ nên muốn uống rượu."

Tiểu Trương chân nhân im lặng trong giây lát, sau đó có chút rụt rè hỏi: "Có thể dẫn ta đi không? Ta cũng muốn uống rượu... kiểu uống xong có thể say xỉn quậy phá."

Nhan Tiếu Tiếu hỏi: "Ngươi cũng vui?"

Tiểu Trương chân nhân suy nghĩ, gật đầu: "Ta... cũng vui."

Bình Luận (0)
Comment