Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1257 - Chương 1257: Ta Và Hắn Phải Lên Đấu

Chương 1257: Ta và hắn phải lên đấu Chương 1257: Ta và hắn phải lên đấu

Trường An

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường đang đứng ở trước bàn sách viết câu đối xuân, còn mười ngày nữa là tết, không khí trong cung đã rất rộn ràng. Năm nay hoàng đế có hứng trí, định tự viết mấy cặp câu đối cho hoàng hậu và mấy vị quý phi ở hậu cung.

Đang viết thì thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam từ bên ngoài đi vào, nhìn nhìn lão viện trưởng và Trang Ung đứng ở bên cạnh hoàng đế, miệng đã mở ra nhưng lại không thể lập tức nói ra.

"Ngập ngừng."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Vệ Lam một cái: "Tất nhiên không phải chuyện tốt, sắp đến tết rồi, lại có chuyện gì đụng chạm vào trẫm?"

Vệ Lam vẫn ngại mở miệng, sắc mặt thoạt nhìn hơi khó coi.

"Nói đi."

Hoàng đế trợn mắt nhìn Vệ Lam một cái: "Không cần cố kỵ."

Vệ Lam cúi đầu nói: "Vừa mới... vừa mới nhận được tin tức từ người của phủ Đình Úy đưa tới, nói là có ba nữ nhân đến chỗ sông Tiểu Hoài, tìm một thanh lâu uống rượu, mỗi người còn gọi một cô nương hầu rượu, uống rượu say xỉn quậy phá, ở trong phòng vừa khóc vừa cười. Ba người còn muốn kết bái, kéo mấy cô nương làm nhân chứng..."

Hoàng đế phụt cười một tiếng: "Chuyện ở sông Tiểu Hoài chẳng lẽ cũng cần trẫm quản? Đã bao nhiêu ngày rồi trẫm không đến sông Tiểu Hoài."

Lão viện trưởng và Trang Ung liếc nhìn nhau một cái, lão viện trưởng: "May mắn, may mắn, hoàng hậu không ở đây."

Lúc này hoàng đế mới sực tỉnh: "Khụ khụ... Mặc dù nói trẫm là hoàng đế của Đại Ninh, chuyện trong Đại Ninh đều thuộc về trẫm quản, nhưng trong luật pháp Đại Ninh không có một điều khoản nào quy định không cho phép nữ tử vào thanh lâu, cũng không có một điều khoản nào không cho phép nữ tử uống rượu, càng không có một điều khoản nào không cho phép nữ tử kết bái. Chuyện này... trẫm không nên quản. Người của phủ Đình Úy cũng thật là, bọn họ không thích quản thì giao cho người của phủ Trường An quản, thế mà còn đưa tin vào trong cung."

Vệ Lam thở dài: "Bệ hạ, sở dĩ đưa tin vào trong cung là vì trong ba nữ tử uống say ở thanh lâu đó có một người là tiểu Trương chân nhân."

Bàn tay đang viết chữ của hoàng đế cũng khựng lại giữa không trung, ông ta ngây người ra, quay đầu nhìn về phía Vệ Lam còn tưởng là mình nghe lầm.

"Ai?"

"Tiểu Trương chân nhân..."

"Phụt... Ha ha ha ha."

Hoàng đế treo bút lên, cười không dừng lại được. Ông ta cười nhìn về phía lão viện trưởng: "Tiểu Trương chân nhân đến thanh lâu, các khanh nghe thấy không?"

Lão viện trưởng vẻ mặt mờ mịt: "Thần đã nghe rõ ràng, chỉ là thần không hiểu tại sao bệ hạ lại cười..."

"Đúng là nhất mạch tương thừa."

Hoàng đế nói: "Lúc lão Trương chân nhân ở Trường An cũng thích đến sông Tiểu Hoài, trẫm đã che giấu cho ông ta không ít lần, ông ta thật sự thích đi."

Lão viện trưởng: "..."

Trang Ung nhắc nhở: "Bệ hạ, tiểu Trương chân nhân là nữ hài tử. Hơn nữa thần đã nghe nói, sau khi từ tây cương trở lại Trường An nàng ta vẫn luôn mặc nữ trang, không còn kiêng dè nữa, bây giờ lại mặc đạo bào đến nơi như sông Tiểu Hoài... Say rượu gây rối thực sự không quá tốt. Chi bằng hãy phái người mau chóng đón nàng ta về, sau đó cho người của phủ Đình Úy ém chuyện đi, đừng để người khác biết đó là quốc sư."

"Ồ..."

Hoàng đế nói: "Sau khi nàng ta từ tây cương trở về việc đầu tiền chính là đến tìm trẫm, nói với trẫm là không muốn tiếp tục giả vờ nữa, quá cực khổ, nàng ta nói muốn từ bỏ thân phận quốc sư Đại Ninh, xin trẫm chọn một người khác, trẫm không đồng ý. Trẫm nói với nàng ta là sư phụ khanh... lão Trương chân nhân khi còn tại thế sống rất tiêu sái. Tuy rằng trẫm đã giúp ông ta che giấu chuyện đến sông Tiểu Hoài, nhưng ông ta đi quá nhiều lần, mỗi lần tới Trường An là giống như sống ở sông Tiểu Hoài vậy, khó tránh khỏi bị người khác biết được."

"Bên Ngự sử đài dâng lên bảy tám tấu chương liền, mắng lão Trương chân nhân thương tích đầy mình, duy chỉ có Lại Thành không thượng tấu, lúc ấy hắn vẫn chưa phải là đô ngự sử... Trẫm còn cố ý đã hỏi Lại Thành tại sao khanh không viết tấu chương, Lại Thành nói bệ hạ cũng đi sông Tiểu Hoài, quốc sư đi thì làm sao."

Hoàng đế nói: "Lúc ấy trẫm cảm thấy hắn nói rất có lý, vì thế trừ hắn hai năm bổng lộc."

Lão viện trưởng: "..."

Trang Ung: "Phụt..."

"Còn có ai nữa?"

Hoàng đế nhìn về phía Vệ Lam hỏi một câu.

"Còn có hai nữ tử, một người là... Lâm Lạc Vũ, một người là Nhan Tiếu Tiếu, hai nữ tử này còn là phạm nhân bị truy nã, là người của phiếu hào Thiên Cơ."

"Ồ..."

Hoàng đế thở dài: "Chuyện này không dễ xử lý."

Đúng lúc này bên ngoài lại có một gã thị vệ đại nội đi nhanh đến cửa, đứng ở cửa cúi người nói: "Bệ hạ, người của phủ Đình Úy phái người đưa tin tức tới, nói là... nói là đại đương gia của Hồng Tô Thủ nghe nói có người gây rối ở sông Tiểu Hoài đã đích thân đến, nhất là nghe nói là ba nữ nhân gây rối."

Hoàng đế ngẩn ra, sau đó thở dài: "Sông Tiểu Hoài là địa bàn của nàng ấy."

Ông ta hỏi gã thị vệ kia: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó bốn người họ liền kết bái."

Hoàng đế: "..."

Ông ta im lặng một lát, khoát tay: "Mặc kệ đi, bảo người của phủ Đình Úy nói với bên ngoài một tiếng, cứ nói ba nữ nhân đó là tỷ muội của Vân Hồng Tụ, là người của Hồng Tô Thủ, vừa mới từ bên ngoài về Trường An, tụ tập một chút..."

Lão viện trưởng thầm nghĩ lời nói dối này thật tệ quá, nhưng nếu không thì sao? Còn có thể thế nào được, Lâm Lạc Vũ là đại đương gia của phiếu hào Thiên Cơ, Nhan Tiếu Tiếu là thành viên chủ chốt của phiếu hào Thiên Cơ, dựa theo ý chỉ của bệ hạ lúc trước mà nói hai người này thật sự được coi là tội phạm bỏ trốn, còn có thể thật sự bắt giữ?

"Đi đi, đi đi."

Hoàng đế nói: "Mang bạc đi, trẫm bồi thường tổn thất của thanh lâu đó."

Hoàng đế dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía gã thị vệ kia: "Ngươi đợi một lát đã."

Ông ta quay sang Đại Phóng Chu nói: "Đi gọi Lại Thành vào."

Đại Phóng Chu vội vàng lên tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài. Không bao lâu sau Lại Thành từ bên ngoài vội vã đi theo Đại Phóng Chu trở lại, tưởng là bệ hạ có chuyện khẩn cấp gì, cúi người hỏi: "Thần Lại Thành bái kiến bệ hạ, bệ hạ có gì căn dặn?"

Hoàng đế nói: "Bổng lộc của Thẩm Lãnh trừ đến năm hắn bao nhiêu tuổi rồi?"

Đại Phóng Chu: "Phụt..."

Lại Thành cũng ngây người, một lát sau mới sực tỉnh: "Lại có chuyện gì cần trừ bổng lộc của hắn sao?"

Hoàng đế: "Sao lại nhiều lời như vậy, trẫm hỏi khanh cái gì thì trả lời cái đó."

Lại Thành đến: "Trừ đến năm mươi sáu tuổi rồi."

Hoàng đế: "Ồ... vậy phải trừ ít một chút, lần này trừ một năm bổng lộc đi. Đồ bọn họ làm vỡ, tiền rượu đã tiêu, những thứ này tính hết vào một năm bổng lộc của Thẩm Lãnh hẳn là còn dư, cứ làm như vậy đi. Haiz... Đã trừ đến năm mươi sáu tuổi, sau này trừ thế nào nữa."

Lại Thành: "Năm mươi bảy rồi."

Hoàng đế trở lại bàn sách cầm bút lông lên tiếp tục viết câu đối: "Đại Phóng Chu, lát nữa ta viết xong rồi cũng đưa đến Phụng Ninh Quán một phần, đưa đến Hồng Tô Thủ một phần."

Đại Phóng Chu thầm nghĩ quốc sư đại nhân vào thanh lâu ở sông Tiểu Hoài tiêu khiển, bệ hạ còn có thưởng sao?

Hoàng đế trầm mặc một lúc, lắc đầu thở dài: "Đều không dễ dàng."

Sông Tiểu Hoài.

Vân Hồng Tụ tuy đến sau nhưng nàng uống đã sắp nhiều bằng bọn họ rồi, cho nên thoạt nhìn còn say hơn cả ba người kia một chút. Nàng kéo tay Lâm Lạc Vũ nói: "Hôm nay ta sẽ nhận ngươi làm đại ca, sau này ngươi sẽ là đại ca của ta, sau này ngươi muốn đi thanh lâu thì đừng đến chỗ này, đến chỗ ta, ta quản."

Lâm Lạc Vũ khoát tay: "Ta hay đến chỗ này làm gì..."

Tiểu Trương chân nhân: "Ngươi xem đại ca của ta vẫn chưa uống say kìa, biết nơi này không thể thường xuyên đến."

Nhan Tiếu Tiếu: "Đúng vậy, đại ca nói cái gì thì là cái đó."

Vân Hồng Tụ nói: "Ta mặc kệ, ta phải mời. Chỗ này chơi không vui, rượu bị pha nước, cô nương cũng không đẹp, lát nữa chuyển sang chỗ ta, ta cho các ngươi rượu ngon!"

"Rượu ngon thì được!"

Lâm Lạc Vũ đỡ Vân Hồng Tụ đứng lên: "Đi, chuyển chỗ!"

Bắc cương.

Thẩm Lãnh ngồi xổm bên cạnh sông Mễ Thác nhìn To Con cầm tấm cự thuẫn kia đang xoay tròn, nghĩ xoay thêm một lát nữa thì tên ngốc kia sẽ rơi xuống dưới. Lần trước gã đã muốn lấy cự thuẫn này đào ra một lỗ băng lớn, Thẩm Lãnh không cho làm.

Sớm biết gã xoay như vậy thì lần trước Thẩm Lãnh đã cho làm rồi. Thẩm Lãnh tưởng là gã sẽ xoay đầu nhọn tấm chắn để khoan lớp băng, kết quả là To Con đứng ở đó cầm tấm chắn vạch từng vòng từng vòng tròn trên mặt băng, bản thân gã thì ở bên trong vòng tròn.

Tên kia còn vừa vạch vừa nói với Trần Nhiễm ở bên cạnh: "Lớn không?!"

Trần Nhiễm ngồi xổm ở đó nhìn gã vạch: "Lớn, ngươi lớn, lát nữa xem ngươi có gọi ba hay không."

Bịch!

Lớp băng vỡ, To Con rơi xuống.

Trần Nhiễm lập tức nhảy dựng lên: "Gọi ba!"

Sau đó gã đứng sững sờ. Gã tưởng là To Con rơi xuống, kết quả To Con lại đứng trên lớp băng đó chòng chành muốn ngã, miễn cưỡng giữ được cân bằng.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Trần Nhiễm từ từ biến thành tiếc nuối, To Con cười lớn ha ha: "Ha ha ha, không ngờ phải không, ta biết bay."

"Nói với các ngươi một chuyện."

Thẩm Lãnh nãy giờ vẫn ngồi xổm ở bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, ngừng lại một chút sau đó nghiêm túc nói: "Chuyện tỷ thí với Hắc Vũ, mấy người các ngươi đều không cần tham gia."

Vương Khoát Hải từ trên mặt băng kia nhảy qua, suýt chút nữa thì ngã, dùng tấm chắn chống lên mặt băng mới giữ vững được, vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao vậy đại tướng quân, mấy người chúng ta không lên?"

"Không lên."

"Không được."

Trần Nhiễm nói: "Chuyện thế này thì sao chúng ta có thể không lên được."

Thẩm Lãnh trầm mặc một lúc, lắc đầu: "Thắng bại chính là sinh tử."

"Chúng ta sợ chắc?"

Vương Khoát Hải nói: "Đánh nhau với người Hắc Vũ, ta chưa từng sợ bao giờ."

"Ta sợ."

Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi rồi nói: "Nếu như là trước khi Đại Ninh bắc chinh đến khi bắc chinh kết thúc, các ngươi ở trên chiến trường liều như thế nào ta cũng không quản, chẳng những không ngăn cản mà ta còn phải dẫn các ngươi đi liều mạng, nhưng mà bây giờ không giống lúc trước, các ngươi không cần phải dính đến sinh tử nữa. Cái chết của thế tử..."

Thẩm Lãnh không nói ra câu phía sau, thật ra mọi người cũng đã hiểu. Bây giờ không giống với lúc trước, khi đó là muốn đánh ra một sự thắng bại, để cho Đại Ninh áp chế Hắc Vũ, xoay chuyển cục diện xấu suốt mấy trăm năm.

Hiện tại Đại Ninh chỉ cần một cục diện giằng co, kiểu tỷ thí này nếu Vương Khoát Hải bọn họ lên đấu, nếu lại có bất ngờ gì nữa thì quả thật rất không đáng.

"Đại tướng quân."

Vương Khoát Hải đứng thẳng người lên, hít sâu một hơi sau đó nghiêm túc nói: "Ta biết ngài sợ chúng ta gặp bất trắc gì, nhưng đại tướng quân, chúng ta không chỉ là lính của ngài, chúng ta là quân nhân của Đại Ninh."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta vẫn chưa nói xong... Ta không cho các ngươi lên, thứ nhất là vì hiện tại thân phận địa vị của các ngươi đã đủ cao rồi, lên đấu, nếu lỡ như các ngươi thua thì có ảnh hưởng quá lớn. Thứ hai... cho người trẻ tuổi cơ hội. Sau này trong một khoảng thời gian rất dài sẽ không có đại chiến với Hắc Vũ, người trẻ tuổi muốn vươn lên cũng khó khăn, đây là một cơ hội, giống như trên chiến trường, đánh cược tiền đồ của bản thân."

Thẩm Lãnh nói: "Ta đã từng nói với Võ Tân Vũ, tỷ thí lần này, ngoại trừ ta cùng Tạ Tây Thành ra... toàn bộ đều dùng người mới."

Trần Nhiễm khó hiểu: "Tại sao Tạ Tây Thành có thể lên?"

Thẩm Lãnh im lặng một lát, trả lời: "Hắn là người của Đao Binh, mà ta là huynh đệ của Mạnh Trường An, Mạnh Trường An là đông cương Đao Binh đại tướng quân, hắn không ở đây, ta phải lên."

Bình Luận (0)
Comment