Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1261 - Chương 1261: Vẫn Đang Đào Hố

Chương 1261: Vẫn đang đào hố Chương 1261: Vẫn đang đào hố

Đạm Đài Viên Thuật và Thẩm Lãnh vừa đi vừa trò chuyện ở bên bờ sông Mễ Thác, ông ta muốn xem thử lôi đài này sẽ dựng ở chỗ nào.

"Bên phía người Hắc Vũ vẫn luôn thúc giục."

Thẩm Lãnh nói: "Bọn họ hy vọng có thể mau chóng thỏa thuận xong."

Đạm Đài Viên Thuật cười cười: "Tâm Phụng Nguyệt không tự tin, y vội về Tinh Thành ổn định đại cục, ngươi thấy thế cục của Hắc Vũ hiện tại có giống như là những năm cuối Sở quốc không?"

Thẩm Lãnh thật sự không có nghĩ tới điều này, cho nên cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện đây cũng không chỉ giống như những năm cuối của Sở quốc gì đó, mà là một quốc gia trước khi sụp đổ gần như đều là như thế.

Khi đó Đại Sở sắp vong, các nơi vẫn đều là đất Sở, nhưng các đại gia tộc, nghĩa quân các nơi đã sớm phân chia đất Sở thành mảnh vụn, hoàng mệnh không đưa ra, đưa ra cũng chẳng có tác dụng gì.

Lúc này Hắc Vũ đã cách tình trạng như vậy không quá xa, mà bệ hạ chính là đang đưa ra phán đoán khác nhau đối với thế cục của Hắc Vũ ở mỗi thời kì khác nhau.

"Bệ hạ nói..."

Đạm Đài Viên Thuật vừa đi vừa nói: "Hiện tại Hắc Vũ có quá nhiều người muốn xưng đế xưng vương, chỉ là ai cũng không dám làm người đầu tiên. Sở dĩ ta nói giống với những năm cuối thời Sở chính là như thế. Khi đó Sở quốc tuy đã sụp đổ, những người có binh mã trong tay cắt cứ một phương, nhưng ai cũng không dám nói ra câu xưng đế xưng vương này trước."

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Lúc này Hắc Vũ cũng thế, bất kể là nhân vật lớn hay nhân vật nhỏ, xuất thân như thế nào, chỉ cần trong tay có binh thì đều muốn chiếm địa bàn. Tâm Phụng Nguyệt vội về Tinh Thành xưng đế chính là để ổn định cục diện, y biết đã bất ổn đến mức độ nào."

"Sở dĩ bệ hạ nói Tâm Phụng Nguyệt nhất định phải chết chính bởi vì cục diện bây giờ không giống lúc trước. Trước đây nghĩ Tâm Phụng Nguyệt không thể chết được là vì có y ở đó ngược lại có thể ổn định địa vị của Tẩm Sắc ở quốc nội Hắc Vũ. Bất kể là mối quan hệ giữa hai người bọn họ tốt hay là cố kỵ kiềm chế lẫn nhau cũng được, Đại Ninh đều có thể lợi dụng."

"Tẩm Sắc đã về Đại Ninh, sách lược mà bệ hạ chế định lúc trước cũng mất đi ý nghĩa vốn có. Tẩm Sắc đã không còn ở Hắc Vũ, Tâm Phụng Nguyệt sẽ dốc hết toàn lực nghĩ cách làm cho Hắc Vũ ổn định. Hiện tại y cũng là người duy nhất có khả năng ổn định đại cục Hắc Vũ, chỉ có Tâm Phụng Nguyệt chết Hắc Vũ mới có thể hoàn toàn rối loạn, không cần Đại Ninh lại bắc chinh nữa, nội loạn của Hắc Vũ cũng đủ để làm cho con quái vật lớn này ngã xuống."

Đạm Đài Viên Thuật liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Cho nên bây giờ chắc ngươi phiền rồi, bởi vì bệ hạ là định giao việc giết Tâm Phụng Nguyệt cho ngươi."

Thẩm Lãnh thở dài: "Là vì giao cho ta thì không cần thưởng, coi như một lần lấy công chuộc tội cuối cùng là có thể giải quyết, giao cho Võ Tân Vũ còn phải..."

Hắn liếc nhìn Đạm Đài Viên Thuật, Đạm Đài Viên Thuật dùng ánh mắt cổ vũ ra hiệu cho Thẩm Lãnh nói tiếp xuống, Thẩm Lãnh dứt khoát ngậm miệng.

"Tại sao không nói nữa?"

Đạm Đài Viên Thuật cười nói: "Lúc nãy ngươi nói..."

Thẩm Lãnh lập tức nói: "Lúc nãy ta không nói gì cả, là đại tướng quân nghe lầm rồi. Ông nghe gió bắc rít gào này, ông nhìn tuyết dày này... Mặc dù tuyết không rơi nhưng trong tai đều là âm thanh tuyết rơi, nhất định là đã nghe lầm. Bệ hạ anh minh thần võ, mặc kệ bệ hạ quyết định như thế nào, thân là thần tử như ta đều kiên quyết chấp hành."

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Ngươi xem, bệ hạ cũng không ở đây."

Thẩm Lãnh: "Không không không, đại tướng quân nói sai rồi. Bất kể bệ hạ có ở đây hay không, những người làm trung thần như chúng ta đều phải từng giờ từng phút cho rằng bệ hạ ở ngay bên cạnh, dùng điều này để cảnh tỉnh bản thân, cố vũ bản thân."

Đạm Đài Viên Thuật cười lắc đầu: "Ngươi không ngay thẳng bằng trước kia."

Thẩm Lãnh thở dài một tiếng: "Khi đó rất ngốc..."

Đạm Đài Viên Thuật: "Hửm?"

Thẩm Lãnh: "Ý của ta là khi đó... còn trẻ không biết, trải qua rồi mới biết."

Không biết tại sao Đạm Đài Viên Thuật lại gật đầu, trên mặt có biểu cảm kiểu như hết sức đồng cảm giữa các anh hùng. Lúc này Thẩm Lãnh mới sực nhớ số bạc của Đạm Đài đại tướng quân bị bệ hạ cưỡng ép thắng được dường như cũng không ít...

Hai người liếc nhìn nhau một cái, trong một khắc đó, bọn họ lĩnh ngộ được thế nào gọi là thấu hiểu.

"Trước hết đừng tuyên bố ra ngoài là ta đến."

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Kéo dài thêm một chút thời gian."

Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Người vội không phải chúng ta, là người Hắc Vũ. Tâm Phụng Nguyệt càng vội sẽ càng loạn, thuận tiện đợi Diệp Vân Tán, cũng không thể để người của chúng ta gặp nhau trên lôi đài đấu đá ngươi chết ta sống được. Nhất là những mật điệp ẩn nấp ở Hắc Vũ, bọn họ biết thân phận của mình nhưng chúng ta lại không biết, cho nên lúc tỷ thí có lẽ bọn họ sẽ lưu thủ mà người của chúng ta thì không, thật sự lấy mạng người ta, đó mới là không thể vãn h."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Ta biết."

Đúng lúc này phía trước có một đội kỵ binh gào thét tới, chính là nhận được tin tức đến đích đại tướng quân Võ Tân Vũ, Đạm Đài Viên Thuật đứng từ xa nhìn Võ Tân Vũ phóng ngựa đến thậm chí còn hơi ngẩn ngơ, lẩm bẩm một câu: "Càng ngày càng giống Thiết Lưu Lê."

Cùng lúc đó, Kinh Kỳ đạo, huyện Phương Thành.

Trong huyện nha, huyện lệnh huyện Phương Thành Ngô Hoài Nại có chút bất đắc dĩ nhìn người trước mặt, sau đó giang tay ra: "Ngươi hỏi ta những chuyện này quả thật ta không biết rõ, quả thật không chú ý đến khách giang hồ từ Chiêu Lý quốc tới, nếu có thì cũng không tới huyện nha làm đăng ký, chỉ cần đã làm đăng ký ta không thể nào không tra được bản ghi chép."

Nam nhân trung niên đứng đối diện ông ta hơi tức giận. Trước mặt y chẳng qua là một huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ, nhưng lại là một kẻ lão luyện đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, ương bướng cố chấp, cho ông ta bạc ông ta không lấy, cho ông ta thứ quý trọng ông ta cũng không nhận, nhưng ông ta cũng không cường thế, còn tỏ ra rất chân thành, người như vậy là không dễ đối phó nhất.

Ngô Hoài Nại đã sắp sáu mươi tuổi, ông ta đã vô dục vô cầu đối với con đường làm quan, nhiều năm như vậy cũng không tiến thêm một bước, qua cũng chỉ còn mấy năm nữa là lui xuống, hà tất phải mua thêm việc.

Huống hồ người như ông ta tuy rằng chức vị không cao nhưng ở nơi quan trọng như huyện Phương Thành mà có thể làm huyện lệnh suốt mười mấy năm, đủ để chứng tỏ khả năng của người này. Tuy rằng ông ta là huyện lệnh thất phẩm nhưng lĩnh bổng lộc ngũ phẩm, bệ hạ đã nhiều lần nói trên triều đình là ông ta cai quản địa phương rất tốt.

Đương nhiên ông ta biết rất rõ rằng chuyện gì có thể đụng vào, chuyện gì không thể đụng vào. Những người trong giang hồ đó làm ăn ở trong huyện Phương Thành, bạc nên lấy thì ông ta cũng lấy không thiếu một đồng, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không lấy một đồng của lão bách tính. Số bạc ông ta cầm cũng không tiêu xài, một phần được lấy ra xây dựng huyện học, một phần giao cho con trai ông ta buôn bán. Con trai ông ta một lòng muốn làm quan nhưng ông ta không cho phép, buôn bán như thế nào cũng được, cho dù là mở sòng bạc cũng được, nhưng nhất định không được làm quan.

Quan viên như Ngô Hoài Nại, không cai trị hời hợt, cũng không lãnh khốc hà khắc, những chuyện nên làm vì bách tính đều làm, chuyện nên làm cho bản thân cũng đều làm, ông ta thật sự vô dục vô cầu, cũng rất thấu triệt.

Đứng ở trước mặt ông ta chính là người từ trong thành Trường An tới, nhân vật lớn, mặc dù không nói rõ ra là người của nhà nào, nhưng từ mức độ vung tay hào phóng có thể đoán ra được, đương nhiên còn có khí chất hơn người được biểu hiện ra ngoài trong lúc vô ý nữa.

"Ngô đại nhân."

Nam nhân trung niên nói: "Quả thật là trong nhà gặp chút vấn đề, có một lô hàng và một vài gia nhân mất tích ở trong huyện Phương Thành, chúng ta nhận được tin tức nói là một đám khách giang hồ từ Chiêu Lý quốc vào huyện thành này cướp người của chúng ta, cho nên..."

Sắc mặt Ngô Hoài Nại trầm xuống: "Cho nên ngươi nghĩ là ta cùng một giuộc với người của Chiêu Lý quốc?"

Nam nhân trung niên vội vàng lắc đầu: "Đại nhân đừng hiểu lầm, ta chỉ..."

Ngô Hoài Nại có vẻ như hơi chán ghét, khoát tay: "Không cần nói nữa, ngươi nói xem ngươi ở khách điếm nào, trước hết đừng rời khỏi huyện Phương Thành, mấy ngày nay nếu thủ hạ của ta thẩm tra được gì, ta sẽ phái người đến khách điếm tìm ngươi thông báo."

"Đa tạ đa tạ."

Nam nhân trung niên nói: "Ta ở khách điếm Duyệt Lai, đại nhân có việc gì thì cứ phái người đến khách điếm tìm ta là được..."

Y lại lấy ra một xấp ngân phiếu đặt lên bàn, hôm qua tới y đã để lại nhưng Ngô Hoài Nại không nhận, lần này cũng không nghĩ là Ngô Hoài Nại sẽ nhận, nhưng nếu như không có hình thức này thì y cảm thấy không yên tâm.

"Biết rồi."

Không ngờ lần này Ngô Hoài Nại lại không từ chối, nhìn xấp ngân phiếu kia, ánh mắt lóe lên một cái, sau đó cúi đầu nhìn hồ sơ trong tay: "Về chờ tin đi."

Nam nhân trung niên mừng rỡ trong lòng, chỉ cần Ngô Hoài Nại cầm số bạc này thì y thật sự yên tâm, không sợ lấy bao nhiêu, chỉ là sợ không lấy.

Y lại cảm ơn lần nữa sau đó xoay người ra khỏi thư phòng, trên mặt đã có chút vui vẻ. Y làm việc cho gia tộc bao năm nay, kinh thương ở bên ngoài Trường An, giao tiếp với người trong quan phủ địa phương quá nhiều lần, cho nên y biết rõ một khi quan viên địa phương đã nhận bạc của y, tiếp theo nhất định sẽ có tin tốt.

Người của bọn họ phái tới đã mất tích rất lâu, đó không phải là ít người, là hơn một trăm người, giống như bốc hơi vậy. Y không tin Ngô Hoài Nại làm huyện lệnh mà lại không biết tình hình như thế nào.

Nghĩ đến đây, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng một chút, y bước nhanh ra khỏi huyện nha về khách điếm chờ tin tức. Với kinh nghiệm của y, không bao lâu nữa Ngô Hoài Nại sẽ phái người đến khách điếm nói cho y biết chi tiết sự việc.

Nam nhân trung niên mới đi, một nam nhân áo trắng từ sau tấm bình phong đi ra, nhìn nhìn ngân phiếu trên bàn: "Người của đại gia đại nghiệp, vung tay đúng là hào phóng."

Ngô Hoài Nại thấy ông ta đi ra vội vàng đứng dậy, khách khí nói: "Đã làm theo Diệp tiên sinh căn dặn."

Diệp Lưu Vân ừm một tiếng: "Ta biết ngươi không muốn con trai ngươi làm quan nên mới để hắn đi kinh thương, sau khi trở về ta sẽ căn dăn một chút, sau này sẽ có người chăm sóc việc buôn bán của con trai ngươi."

Ngô Hoài Nại vội vàng nói: "Đa tạ Diệp tiên sinh, vô cùng cảm kích..."

Ông ta còn chưa nói xong, Diệp Lưu Vân đã thò tay ra cầm xấp ngân phiếu trên bàn lên: "Ta thay ngươi nhận ngân phiếu, có những món tiền ngươi không thể đụng vào được."

Quả thật Ngô Hoài Nại có chút đau lòng, xấp ngân phiếu đó không dưới năm ngàn lượng, huống hồ cũng không phải bản thân ông ta chủ động muốn lấy, mà là Diệp Lưu Vân yêu cầu ông ta lấy. Nhưng mà nghĩ lại, Diệp Lưu Vân nói ông ta không thể đụng vào số tiền này, đó là đang giúp ông ta, đang bảo vệ ông ta, vì thế vội vàng cúi người: "Hạ quan đa tạ Diệp tiên sinh."

"Ngươi hiểu là được."

Diệp Lưu Vân nói: "Sau này lại có người đến, đưa bao nhiêu bạc thì ngươi cứ nhận hết, ta sẽ lấy bạc đi, sau này nếu có người tra được những thứ này, ta sẽ nói với người tra án là ngươi không động vào một đồng nào cả."

Ngô Hoài Nại nhanh nhạy đã nhận ra điều gì đó, Diệp Lưu Vân nói như vậy hiển nhiên là sẽ động thủ với những người nào đó. Người như ông ta đầu óc rất linh hoạt, Diệp Lưu Vân dám xuất hiện ở trước mặt ông ta mà không né tránh kiêng kị gì chính là đã có dự liệu trước, nguyên nhân Diệp Lưu Vân có dự liệu trước chỉ có thể là... bệ hạ chống lưng.

Ông ta hết sức cẩn thận nói: "Diệp tiên sinh yên tâm, ta sẽ làm theo lời ngài dặn."

Diệp Lưu Vân gật đầu, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đặt xuống: "Cái này là ta viết, sau này có cần gì, ngươi đến thương hành Nhị Đại ở trong thành, có nhu cầu gì bọn họ cũng sẽ giúp ngươi."

Ngô Hoài Nại thầm nghĩ đã sớm cảm thấy thương hành Nhị Đại đó có chút không bình thường, cái tên này hơi đặc biệt nhưng thực lực dường như sâu không lường được.

Hiện giờ trong huyện Phương Thành có hai nhà làm ăn lớn nhất, một nhà tên là thương hành Nhị Đại, một nhà tên là thương hành Mộc Kỷ, hình như đều có lai lịch lớn, tuy rằng nghe tên đều rất không hay, thật sự không hay.

Bình Luận (0)
Comment