Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1262 - Chương 1262: Chưa Từ Bỏ

Chương 1262: Chưa từ bỏ Chương 1262: Chưa từ bỏ

Huyện Phương Thành.

Thương hành Nhị Đại.

Tất cả các bách tính huyện Phương Thành đều không biết thương hành Nhị Đại này có lai lịch gì, nhưng ai cũng biết gần như sẽ không có thứ gì không mua được ở trong thương hành Nhị Đại, không chỉ là nhu yếu phẩm hàng ngày, còn có những món đồ xa xỉ, cần gì cũng có.

Nhưng đối với huyện lệnh huyện Phương Thành Ngô Hoài Nại mà nói, ông ta đều không muốn nhìn thương hành Nhị Đại và thương hành Mộc Kỷ nhiều, không phải chán ghét, là tránh còn không kịp, có thể tránh xa bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu.

Ai hỏi ông ta, ông ta đều nói không biết hai nhà này có lai lịch gì, nhưng trong lòng ông ta biết rất rõ, khi trò chuyện với vợ ông ta còn từng nói, mẹ nó đây là vụ đổi tên qua loa nhất mà ông ta từng gặp.

Một Nhị Đại, một Mộc Kỷ, mẹ nó chứ không phải chính là phiếu hào Thiên Cơ trước đây à?

Khố phòng của thương hành Nhị Đại rất lớn, chiếm diện tích ít nhất khoảng chừng năm đến sáu mẫu, trong khố phòng lại phân ra từng khu vực một, hàng hóa loại nào để ở chỗ nào, ngăn nắp rõ ràng.

Chung quanh khố phòng có rất nhiều hộ vệ, dù sao trong khố phòng này không chỉ có đồ dùng lặt vặt mà các bách tính cần hàng ngày, còn có châu báu trang sức giá trị xa xỉ.

Ở bên trong cùng khố phòng, Tiểu Thanh Y Lục nhìn Dư Mãn Lâu bị trói ở trước mặt mình, người trẻ tuổi này dường như đã nhìn thấu sinh tử, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Người trẻ tuổi."

Tiểu Thanh Y Lục lắc đầu: "Thật ra ngươi kiên trì có ý nghĩa gì, ngươi có từng nghĩ tới không?"

Dư Mãn Lâu gật đầu: "Hiện giờ ta bị trói ở đây, cả ngày có thêm không ít thời gian, cho nên có thể suy nghĩ rất nhiều chuyện, hẳn là nghĩ thấu triệt hơn so với ngươi giúp ta. Ta kiên trì quả thật không có ý nghĩa gì quá lớn, chắc hẳn là người trong nhà cũng đã từ bỏ ta, nhưng con người cũng phải có giới hạn, người nhà từ bỏ ta cho nên ta liền từ bỏ người nhà? Thật xin lỗi, ta cũng làm không được chuyện như vậy."

Tiểu Thanh Y Lục nói: "Vậy ta đổi câu hỏi, không dính đến người nhà ngươi."

Dư Mãn Lâu cười cười, không nói gì.

Tiểu Thanh Y Lục hỏi: "Ta nghe nói đông chủ của Lâm Diệu Trai là một nữ nhân?"

Dư Mãn Lâu suy nghĩ, câu hỏi này quả thật không có gì để giấu giếm, muốn tra ra đông chủ của Lâm Diệu Trai là một nữ nhân cũng không phải chuyện quá khó, cho nên gã gật đầu xem như trả lời.

"Đẹp không?"

Tiểu Thanh Y Lục lại hỏi.

Dư Mãn Lâu suy nghĩ, lại gật đầu.

Tiểu Thanh Y Lục thở dài: "Ta cũng chỉ nghe người ta nói, nói đông chủ của Lâm Diệu Trai dung mạo như thiên tiên, nhất là cơ thể mềm nhũn không xương, nói toàn thân trắng như tuyết, xinh đẹp khó nói nên lời, cũng không biết thật hay giả."

Dư Mãn Lâu lại gật đầu, lần này đã trả lời.

"Thật."

Tiểu Thanh Y Lục quay đầu lại nhìn về phía Diệp Lưu Vân vừa mới đi vào: "Mang người về giao cho Đại Thanh Y Giáp thẩm vấn đi. Người này và đông chủ của Lâm Diệu Trai nhất định có quan hệ không nông cạn, hơn nữa nhất định từng ngủ với nữ nhân đó."

Hắn ta vừa nói xong câu này Dư Mãn Lâu liền không tự chủ được thay đổi sắc mặt. Tổng cộng Tiểu Thanh Y Lục chỉ hỏi ba câu về đông chủ Lâm Diệu Trai, gã chỉ gật đầu hai lần, trả lời một từ, nhưng tên kia lại quyết đoán nói gã từng ngủ với Diêu Mỹ Luân, gã cảm thấy hơi khó tin.

"Tại sao ngươi nói như vậy?"

Gã tò mò cho nên không nhịn được liền hỏi một câu.

Tiểu Thanh Y Lục nói: "Lúc nãy ta nói những lời đó, ngươi trả lời là đúng. Khi nói từ này trong ánh mắt của ngươi có một sự đắc ý nhẹ, tuy rằng chỉ lóe lên nhưng ta đã nhìn thấy, sự đắc ý này đại khái chính là ngươi nói không sai, bởi vì ta từng ngủ rồi."

Dư Mãn Lâu trầm tư một lát, gật đầu: "Ta như vậy quả thật không tốt, không tốt đối với nữ hài tử người ta. Sau này ta sẽ cảnh tỉnh, một nam nhân mặc kệ ngủ với bao nhiêu thiếu nữ cũng không nên khoe khoang, cũng không nên có ánh mắt đắc ý như ta lúc nãy, đó là không tôn trọng."

Tiểu Thanh Y Lục phụt cười một tiếng: "Con mẹ nó ngươi đúng là một diệu nhân, ta đang nói với ngươi cái này, ngươi lại nghĩ không nên đắc ý, không nên khoe khoang, được, nhân phẩm tốt."

Dư Mãn Lâu lại ngậm miệng, bởi vì gã phát hiện người nói chuyện với mình đều là cáo già, từ mỗi tiếng nói cử động, thậm chí một nét mặt thay đổi của gã cũng có thể tra xét được không ít thứ.

"Để ta hỏi."

Diệp Lưu Vân đi đến trước mặt Dư Mãn Lâu, nhìn kỹ Dư Mãn Lâu một lúc lâu rồi nói: "Thông thường mà nói chúng ta chỉ có hai biện pháp đối phó với người bị bắt được, thứ nhất là thẩm vấn. Thẩm vấn lại chia làm hai kiểu, một là hỏi một cách khách khí, một là đánh cho đến chết rồi hỏi, nhưng mà ta biết này kiểu hai không có hiệu quả đối với ngươi. Mà căn cứ vào những người khác nhau rồi lựa chọn các cách khác nhau, vậy thì biện pháp thứ hai dường như khá thích hợp với ngươi."

"Cái gì?"

Dư Mãn Lâu tò mò: "Nói nghe xem."

Diệp Lưu Vân nghiêm túc nói: "Chiêu hàng."

"Ta cũng không phải giặc cỏ, chiêu hàng?"

Dư Mãn Lâu cười lớn ha ha: "Không thể không nói, tuy rằng ngươi là Diệp Lưu Vân nổi danh khắp thiên hạ nhưng tầm nhìn của ngươi quả thật không cao. Ngươi đánh giá thấp ta rồi, còn không bằng ngươi dùng thử cách thứ nhất của các ngươi xem, cách đánh cho đến chết đó, có lẽ ta sẽ không chịu được. Chiêu hàng... Ngươi có điều kiện gì có thể khiến ta lựa chọn làm phản đồ?"

"Huyết mạch."

Diệp Lưu Vân nhìn vào mắt Dư Mãn Lâu ngữ khí rất thản nhiên nhưng lại đánh thẳng vào lòng người: "Nếu chúng ta thẩm tra rõ ràng, gia tộc của ngươi sẽ gặp tai hoạ ngập đầu, cho dù sẽ không tru cửu tộc, có lẽ diệt tộc là không có vấn đề. Ngươi nên biết đây không phải là ta hù dọa người."

Ánh mắt của Dư Mãn Lâu lóe lên một cái, sau đó quay đầu đi không nhìn Diệp Lưu Vân, bởi vì gã biết lời Diệp Lưu Vân nói có thể là thật. Việc mà gia tộc của gã đang làm là mưu nghịch, mưu nghịch giết cửu tộc, cho dù hoàng đế bệ hạ Đại Ninh niệm tình công cũ của tổ tiên bọn họ mà không giết cửu tộc, diệt bổn tộc bọn họ chẳng lẽ còn có gì là không thể nào?

"Ngươi có thể là người duy nhất trong nhất mạch các ngươi còn sống sót."

Diệp Lưu Vân kéo ghế ngồi xuống: "Đừng vội trả lời ta, ngươi nghĩ đi."

quyển sách.

Ông ta đọc sách rất tạp, cái gì cũng đọc, hơn nữa lúc đọc sách sẽ rất tập trung, giống như trong nháy mắt là có thể ngăn cách với thế giới bên ngoài.

"Thanh Loan du ký?"

Nhãn lực của Dư Mãn Lâu không tệ, khoảng cách cũng không xa, chỉ chăm chú nhìn một lát là nhìn ra Diệp Lưu Vân đang đọc sách gì.

"Haiz..."

Dư Mãn Lâu bỗng nhiên thở dài.

Diệp Lưu Vân ngẩng đầu nhìn gã một cái: "Sao vậy?"

quyển sách này cũng bị lấy trộm, đại khái là kẻ trộm đọc xong cảm thấy thật sự cần phải giữ lại, cần giữ lại, ngươi hiểu đấy."

Dư Mãn Lâu nói: "Nhưng không được mấy ngày thì tên trộm này bị quan phủ bắt, Thanh Loan du ký đã rơi vào trong quan phủ. Người của quan phủ vừa xem, cái đệch, sách này viết được đấy nhưng không thể giữ lại, cho nên định đốt đi, cũng là trùng hợp..."

Gã mới nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại, bởi vì gã phát hiện Diệp Lưu Vân đang cười.

"Hóa ra ngươi là người của Dư gia."

quyển sách này bị người của gia tộc các ngươi nhìn thấy nên mang trở về."

Dư Mãn Lâu thở dài: "Các ngươi đều quá giảo hoạt."

Diệp Lưu Vân nói: "Trên thực tế không phải trong lòng ngươi đã đưa ra lựa chọn sao? Ngươi không qua được cửa ải trong lòng, không muốn bán đứng người nhà, bởi vì ngươi biết mỗi một câu nói của ngươi đều có thể trở thành chứng từ, cũng là chứng cứ định tội người nhà của ngươi, nhưng trong lòng ngươi lại rất rõ rằng chuyện các ngươi đang làm là sai."

Dư Mãn Lâu nói: "Từ giờ trở đi ta ngậm miệng."

Sau đó không nhịn được lại nói một câu: "Quả thật bản chưa chỉnh sửa hay, đó là sách vỡ lòng của ta hồi nhỏ..."

Diệp Lưu Vân: "Ngươi muốn gặp bổn nhân Thanh Loan tiên sinh không?"

"Không muốn."

Dư Mãn Lâu nói: "Gặp sẽ không có cảm giác chìm đắm trong tác phẩm nữa."

Diệp Lưu Vân: "..."

Ông ta trầm mặc một lúc rồi nói: "Ngươi có thể đợi một tin tức."

Dư Mãn Lâu hỏi: "Tin tức gì?"

"Đến bây giờ Dư gia các ngươi vẫn chưa làm ra chuyện gì thái quá. Bây giờ ta viết tấu chương mời bày xin chỉ thị của bệ hạ, nếu bệ hạ đặc cách, Dư gia có thể không cần bị diệt tộc, ngươi có đồng ý nói ra chuyện gì hay không?"

Dư Mãn Lâu lắc đầu: "Như vậy làm sao có thể, đó là bệ hạ."

Diệp Lưu Vân: "Ngươi thật sự không hiểu bệ hạ."

Dư Mãn Lâu giống như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Nếu ngươi thật sự có thể lấy được ý chỉ của bệ hạ, hơn nữa ý chỉ này nhất định phải giao cho ta giữ, ta có thể nói cho ngươi biết một vài điều ta biết được."

Diệp Lưu Vân ừ một tiếng: "Chờ tin tức đi."

Ông ta đứng dậy đi về, đi vài bước lại quay đầu lại: "Ta còn có một điều kiện."

Dư Mãn Lâu: "Cái gì?"

Diệp Lưu Vân nói: "Cho dù nhà ngươi không bị diệt môn, khám xét tịch thu nhà chắc chắn là chuyện tất nhiên. Lúc tịch thu nhà, ngươi đưa bản Thanh Loan du ký chưa chỉnh sửa đó cho ta."

Dư Mãn Lâu: "Ngươi đã lớn tuổi như vậy..."

Diệp Lưu Vân: "Hửm?"

Dư Mãn Lâu ngẩng đầu nhìn lên trên, nóc nhà thật đẹp.

Thành Trường An.

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các, hoàng đế xem xong tất cả những tấu chương mà thái tử Lý Trường Diệp phê duyệt, thở dài một hơi. Cách nhìn của thái tử càng ngày càng thành thục, phê duyệt đưa ra cũng càng ngày càng hoàn thiện, điều này khiến ông ta rất vui mừng.

Thật ra Lại Thành và lão viện trưởng đều từng khuyên ông ta, giao tất cả việc phê duyệt tấu chương cho thái tử sớm như vậy không quá tốt, nhưng hoàng đế lại không để ý.

"Trường Diệp."

Hoàng đế nhìn về phía thái tử, nói: "Trẫm định thương lượng với con một chuyện."

"Phụ hoàng, chuyện gì vậy?"

"Tuổi của con cũng đã không nhỏ, trẫm định chọn một vị thái tử phi cho con."

Lý Trường Diệp giật mình: "Nhi thần còn nhỏ, còn nhỏ mà... Với lại chuyện nữ nhân hay là đừng tiếp xúc vẫn tốt hơn, nhi nữ tình trường gì đó, quá làm lỡ việc."

Đúng lúc này hoàng hậu từ bên ngoài vào, vừa hay nghe được câu này, sau đó lại quay đầu lại: "Bạch Lân kiếm của ta đâu."

Lý Trường Diệp lập tức kinh sợ .

Hoàng hậu đi đến trước mặt thái tử, mắt nhìn thẳng: "Nhi nữ tình trường làm sao?"

Lý Trường Diệp lập tức gật đầu: "Tốt, đặc biệt tốt."

Hoàng đế cười nói: "Nàng đừng hù dọa nó nữa... Về việc chọn thái tử phi là chuyện của nàng, nàng để ý chọn lựa."

Đang nói, Đại Phóng Chu từ bên ngoài đi vào, đi đến bên cạnh hoàng đế cẩn thận nói một câu.

"Bệ hạ, Kinh Kỳ đạo Đậu đại nhân có tin tức gửi đến."

Ánh mắt của hoàng đế thay đổi.

Bởi vì ông ta đã căn dặn Đậu Hoài Nam, tiền thái tử Lý Trường Trạch không có hành động gì thì đừng gửi tin. Đậu Hoài Nam có tin tức, chứng tỏ Lý Trường Trạch có hành động, đứa trẻ đó vẫn chưa từ bỏ.

(1) Diễm ngộ: cơ duyên gặp mỹ nữ.

Bình Luận (0)
Comment