Hoàng đế Lý Thừa Đường nghiêng đầu nhìn Đại Phóng Chu, Đại Phóng Chu lập tức hiểu được, không nói gì trước mặt hoàng hậu và thái tử nữa, thi lễ sau đó khom người lui ra ngoài.
"Trường Diệp."
Tất nhiên hoàng hậu hiểu, bà quay sang thái tử cười nói: "Hôm qua Trà Nhi tỷ tỷ của con nhờ người của quân dịch trạm gửi một ít đồ từ bắc cương về, con theo ta đi chọn, nếu có cái gì thích thì cứ lấy."
Tất nhiên Lý Trường Diệp cũng biết chuyện là thế nào, gã đứng lên nói: "Trà Nhi tỷ tỷ đưa tới? Nghĩ chắc đều là cho con."
"Phì."
Hoàng hậu thuận tay dắt tay Lý Trường Diệp, hoàng đế hừ một tiếng: "Đã bao nhiêu tuổi rồi?"
Lý Trường Diệp vội vàng buông tay ra, nhưng hoàng hậu lại đưa tay ra nắm lấy tay gã: "Con cái lớn cỡ nào cũng là đứa trẻ."
Hoàng đế bất đắc dĩ thở dài: "Nàng như vậy thì làm sao nó có thể trưởng thành."
"Nó chỉ chưa đến đến lúc trưởng thành."
Hoàng hậu trợn mắt nhìn hoàng đế một cái, hoàng đế bất đắc dĩ cười.
Chờ hoàng hậu và thái tử đi rồi, Đại Phóng Chu lại từ bên ngoài đi vào, cúi người nói: "Đậu đại nhân phái người gửi về..."
Y lấy từ trong cổ tay áo ra một tờ giấy được gấp rất gọn gàng đưa cho hoàng đế. Hoàng đế mở ra xem sau khẽ nhíu mày: "Quả nhiên nó muốn lôi kéo Đậu Hoài Nam."
Hoàng đế tiện tay ném tờ giấy vào trong lò lửa: "Trẫm muốn xuất cung."
Đại Phóng Chu giật mình: "Bệ hạ, trời sắp tối rồi."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Đại Phóng Chu một cái, Đại Phóng Chu vội vàng nói: "Nô tì sẽ đi chuẩn bị ngay."
Nửa canh giờ sau, Nghênh Tân Lâu.
Từ sau khi Thanh Y Lâu quật khởi, bên Nghênh Tân Lâu này liền bớt đi rất nhiều người chú ý. Dù sao bất kể thế nào nhìn Nghênh Tân Lâu hiện tại cũng là một tửu lâu quá mức bình thường, đều không còn liên quan đến chuyện giang hồ và chuyện triều đình nữa.
Thật ra quả thật người trong Nghênh Tân Lâu cũng không có liên quan gì đến những chuyện này, mỗi ngày đều là đón khách đến tiễn khách đi, mỗi ngày đều là tươi cười với bằng hữu.
Cho nên một chiếc xe ngựa bình thường không có gì lạ dừng lại ở bên ngoài Nghênh Tân Lâu vào giờ ăn cơm tối, ai cũng sẽ không nghĩ người từ trên xe ngựa xuống có phải đương kim hoàng đế bệ hạ Lý Thừa Đường hay không.
Chính là ông ta.
Hoàng đế mặc một bộ y phục của bách tính bình thường, đi lên lầu. Tuy rằng ai nấy đều nhìn ra được khí độ bất phàm nhưng sẽ không ai nghĩ vị này lại là hoàng đế bệ hạ.
Đi thẳng lên lầu ba, Lý Thừa Đường đẩy cửa gian phòng của Diệp Lưu Vân đi vào. Hàn Hoán Chi đã đứng ở cửa, thấy hoàng đế vào, Hàn Hoán Chi vội vàng khom người cúi đầu.
"Bệ hạ."
"Ừm."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Thế mà lại béo hơn rồi?"
Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Quả thật là béo hơn một chút, là thần biếng nhác."
"Vậy thì đừng biếng nhác nữa."
Hoàng đế ngồi xuống rồi nói: "Khanh phái người liên lạc với Diệp Lưu Vân ở huyện Phương Thành một chút, bảo hắn mau chóng đến gặp Đậu Hoài Nam."
Ánh mắt của Hàn Hoán Chi lóe lên một cái: "Bên đó... có động tĩnh ?"
Hoàng đế nói: "Bên đó có không động tĩnh gì cũng không đến mức khiến trẫm đích thân xuất cung tới gặp khanh, chỉ là trẫm phiền muộn muốn ra ngoài đi lại một chút."
Một lát sau ông ta nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Bên Hồng Tô Thủ có tin tức gì không?"
Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Theo thần biết, đại đương gia Hồng Tô Thủ Vân Hồng Tụ mời Tiểu Trương chân nhân cùng Lâm Lạc Vũ và Nhan Tiếu Tiếu đến du ngoạn chỗ nàng ta, đã liên tiếp bảy ngày, Tiểu Trương chân nhân cũng không trở lại Phụng Ninh Quán."
"Uống bảy ngày rồi."
Hoàng đế thở mạnh một hơi: "Khanh phái người đi thông báo một tiếng, cứ nói tàm tạm là được rồi."
Cuối cùng Hàn Hoán Chi cũng hiểu được tại sao bệ hạ phải đích thân xuất cung, ở trong cung không có cách nào giải thích chuyện này, Trân phi... là hoàng hậu nương nương biết thì không tốt. Tuy rằng hoàng hậu nương nương biết Vân Hồng Tụ người này, cũng từng tiếp xúc, thậm chí còn từng ra mặt bảo vệ, nhưng đó là hai chuyện khác nhau.
Hàn Hoán Chi cũng biết bệ hạ quả thật không có tâm tư kiểu tình yêu nam nữ đối với Vân Hồng Tụ, chỉ coi là tri kỷ, chính bởi vì như vậy mới càng không thuận tiện trực tiếp ra mặt quan tâm một chút. Trong lòng bệ hạ trong sạch, chỉ là ông ta không thể khiến cho Vân Hồng Tụ có tâm tư gì nữa, nàng ta khó khăn lắm mới thoát ra được, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn dứt được.
"Thần biết rồi."
Hàn Hoán Chi nói: "Thần lập tức đi một chuyến."
Hoàng đế cười nói: "Sao nhìn khanh lại có chút vui vẻ?"
"Thần là phụng chỉ đến sông Tiểu Hoài."
Hàn Hoán Chi nói: "Quả thật thần hơi đắc ý."
Hoàng đế nói: "Trẫm bảo Đóa công chúa đi cùng khanh?"
Hàn Hoán Chi: "Không cần không cần, thần có thể làm được. Cũng không phải thần chột dạ, chỉ là thần sợ nàng ấy đến đó lại có thêm một người kết bái."
Hoàng đế cười cười, một lát sau lại nói: "Chuyện bên Trường Trạch... không đơn giản như vậy. Đông chủ của Đồng Tồn Hội đó ngoại trừ Trường Trạch ra thì không có người khác có thể chọn. Đồng Tồn Hội chỉ có thể nghĩ hết biện pháp để tiếp tục nâng nó lên. Con trai của trẫm chính là bị một số người bợ đỡ thành như hiện tại."
Lời nói trầm thấp, Hàn Hoán Chi cũng hơi chùng lòng xuống theo.
"Thần..."
Hàn Hoán Chi mấp máy môi, có những lời muốn nói nhưng không nói ra được.
"Có phải cảm thấy trẫm hồ đồ rồi không?"
Hoàng đế thở dài: "Con trai mình sai như thế nào cũng không cho là con trai sai, là người khác xúi giục giật giây, cảm thấy trẫm là đang chuyển dời lửa giận? Hàn Hoán Chi... khanh là người hiểu trẫm, điều tra đến hiện giờ đại khái cũng có một căn cứ chứng thực, chuyện vương phi năm đó đã biết được hoặc nhiều hoặc ít, trẫm rất tức giận."
Hoàng đế thở dài: "Biến Trường Trạch thành như vậy lẽ nào không phải ý định ban đầu của bọn họ?"
Hàn Hoán Chi vội vàng gật đầu: "Thần hiểu."
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Không phải là trẫm chưa từng nghĩ rằng không cần phiền phức như thế, cứ trực tiếp hạ chỉ xử lý hết những người nên xử lý, nhưng trẫm không được. Các bách tính không biết những chuyện này, trẫm tùy tiện định tội thì các bách tính sẽ nghĩ như thế nào?"
Ông ta tựa người về phía sau: "Trẫm không thể để cho Đại Ninh có một chút lung lay nào, nhất là vào lúc này."
Trong đầu Hàn Hoán Chi nghĩ bệ hạ nói "nhất là vào lúc này" là có ý gì? Hiện tại Đại Ninh an ổn hơn nhiều so với trước kia, bên ngoài không có đại chiến, bên trong không có chuyện rối loạn, bệ hạ muốn lôi những người này ra cũng không phải nóng vội như vậy mới đúng...
Chẳng lẽ bệ hạ còn có tâm tư gì khác?
Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Đừng đoán mò."
"Thần không dám."
Hàn Hoán Chi vội vàng cúi đầu: "Thần chỉ..."
Hoàng đế lắc đầu: "Đợi đến lúc thì trẫm sẽ nói cho khanh biết."
Ông ta nhắm mắt lại: "Trẫm sẽ nói cho khanh biết, sẽ nói cho Diệp Lưu Vân biết, sẽ nói cho những người thân cận bên cạnh trẫm là các khanh biết, trẫm cũng sẽ nói cho tiểu tử ngốc đó biết không phải trẫm muốn nhằm vào hắn, chèn ép hắn."
Trong lòng Hàn Hoán Chi bỗng dưng hơi siết lại, không khỏi nghĩ tới lời đồn kia... Hiện giờ trong cung ngoài cung đều có người nói sức khỏe của bệ hạ không được tốt, cho nên mới vội moi hết những tai họa ngầm kia ra.
Nghĩ tới những điều này, Hàn Hoán Chi toát lạnh sống lưng, nhưng ông ta không dám hỏi.
Bắc cương.
Sứ giả của Tâm Phụng Nguyệt phái đi lại đến nữa, nhìn có vẻ càng sốt ruột hơn trước kia, hắn ta muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc bên Đại Ninh quyết định cử hành trận tỷ thí quyết định quốc vận này vào ngày nào.
quyển hoàng lịch đến đây."
quyển hoàng lịch trở lại. Thẩm Lãnh cẩn thận lật xem, sau đó cười nói: "Ngày hai mươi ba tháng Chạp không tệ, chi bằng quyết định ngày này."
Đã là hai mươi tháng Chạp rồi, còn hai ngày nữa thôi, đồng ý nhanh chóng như vậy khiến sứ giả của Hắc Vũ quốc cũng không ngờ tới, vội vàng gật đầu chấp nhận.
Chờ sau khi sứ giả của Hắc Vũ đi rồi, Võ Tân Vũ không nhịn được liền hỏi một câu: "Tại sao định là ngày kia, Diệp đại nhân vẫn chưa về?"
"Ông ấy đã gửi tin về, nói ngày mai về."
Thẩm Lãnh nói: "Không thể kéo dài tới tết được."
Võ Tân Vũ gật đầu: "Nếu ngày mai Diệp đại nhân trở lại, hẳn là có thể xác định được thân phận của mật điệp chúng ta, cho nên ngày kia thì ngày kia, sau khi đánh xong để cho các tướng sĩ ăn tết đàng hoàng."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Chính là muốn để cho mọi người đừng vướng bận gì trước tết, đánh xong về doanh, cũng không còn chuyện gì khác nữa, cứ yên tâm chuẩn bị ăn tết."
Võ Tân Vũ nói: "Có một việc ngươi phải đồng ý với ta."
"Cái gì?"
"Thanh Thụ không lên, ngươi không được lên."
"Ồ..."
Thẩm Lãnh cười: "Xem ta có ngứa tay không đã."
Đạm Đài Viên Thuật từ phía sau đi ra. Ông ta không muốn để cho người Hắc Vũ biết mình ở đây, cho nên lúc nãy không lộ diện. Sau khi trở lại, ông ta cười nói: "Hai mươi ba tháng Chạp là ngày lành, người ở phương bắc Đại Ninh đều quen gọi ngày này là tiểu niên, may mắn."
"Ngày kia."
Võ Tân Vũ đứng dậy: "Ta về nơi đóng quân trước thông báo với người được chọn, bảo bọn họ ngày mai đều đến đây. Thẩm Lãnh, nếu ngươi có chuyện gì thì cũng tiện dặn dò sớm."
Hai canh giờ sau, thành Tu Du.
Thanh Thụ nghe Tâm Phụng Nguyệt nói xong, trong lòng lập tức căng thẳng nhưng lại không dám biểu hiện ra điều gì. Cuối cùng bên phía người Ninh cũng cho một ngày xác định, ngày kia là có thể tỷ thí. Tuy rằng đó không phải là quyết chiến quy mô lớn gì, nhưng quả thật là cuộc tranh đấu tôn nghiêm của hai nước.
Hơn nữa, tất nhiên gã ta phải lên sàn đấu. Thật ra sở dĩ gã ta bị Bộc Nguyệt lay động chính là không hiểu tại sao Tâm Phụng Nguyệt nhất định muốn hắn lên sàn đấu đánh với Thẩm Lãnh, đó không phải là chuyện không thể tránh khỏi. Người Ninh biết là gã ta đã giết thế tử Ninh quốc Lý Tiêu Thiện, Thẩm Lãnh lên sàn đấu chính là để giết gã ta.
Gã ta không lên sàn đấu thì Thẩm Lãnh không lên, mà võ nghệ của Thẩm Lãnh... Mặc dù Thanh Thụ cũng rất tự tin về võ nghệ của bản thân, nhưng chuyện đấu võ ác liệt này đâu có cái gì là tuyệt đối.
Rõ ràng Tâm Phụng Nguyệt để gã ta lãnh quân đại doanh Nam Viện, lại để gã ta đi đánh Thẩm Lãnh, rốt cuộc là tại sao? Không sợ gã ta bị Thẩm Lãnh đánh chết ư?
Tâm Phụng Nguyệt từng nói ý của mình, đại khái là bảo gã ta đi đánh để giúp gã ta lập uy, nhưng Thanh Thụ không thể không nghĩ lập uy cũng phải bảo đảm mình còn sống chứ...
"Thanh Thụ?"
Đang ngây người thì Thanh Thụ nghe thấy Tâm Phụng Nguyệt gọi, gã ta vội vàng cúi đầu, trong lòng càng căng thẳng hơn, lúc nãy thất thần căn bản là không nghe được Tâm Phụng Nguyệt đã gọi gã ta liền mấy tiếng.
"Ngươi đang nghĩ gì?"
Tâm Phụng Nguyệt nhíu mày nhìn gã ta.
Thanh Thụ nói: "Chỉ là thần không có ngờ việc định ngày thuận lợi như vậy, cũng gấp như vậy, chỉ có thời gian hai ngày để chuẩn bị. Thần cũng không phải là hiểu rõ về Thẩm Lãnh..."
"Hóa ra là ngươi đang lo lắng chuyện này."
Tâm Phụng Nguyệt nói: "Nếu ta đã để ngươi đi đánh Thẩm Lãnh, bảo đảm ngươi sẽ nắm chắc phần thắng..."
Lão ta vẫy tay: "Đưa đồ cho hắn."
Một gã nội thị vội vàng đi đến, đưa hai lọ thuốc cho Thanh Thụ. Tâm Phụng Nguyệt nói: "Đây là thuốc bột của Kiếm Môn, khi tỷ thí ngươi rắc thuốc bột vào người mình. Lọ kia là thuốc giải, chỉ có một viên, ngươi uống trước khi tỷ thí. Ngươi tỷ thí cùng Thẩm Lãnh, khi hành động thuốc bột sẽ rơi xuống, chỉ cần Thẩm Lãnh chậm lại, ngươi giết hắn sẽ không phải việc khó gì."
Thanh Thụ vội vàng nhận lấy hai lọ thuốc, khom người cúi đầu: "Thần đa tạ bệ hạ chiếu cố, thần nhất định không phụ sứ mệnh, nhất định sẽ giết Thẩm Lãnh."