Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1265 - Chương 1265: Điều Kiện Không Công Bằng

Chương 1265: Điều kiện không công bằng Chương 1265: Điều kiện không công bằng

Hai mươi ba, cúng Táo Quân.

Sáng sớm hai mươi ba tháng Chạp, binh sĩ trong đại doanh nhanh chóng tập hợp trong tiếng tù và, từng đội từng đội chỉnh tề xuất phát ra ngoài doanh, vì cuộc tỷ thí hôm nay, thời gian ăn cơm sáng cũng sớm hơn nửa canh giờ.

Từ rất sớm Thẩm Lãnh đã đứng chờ ở cửa đại doanh, một chiếc xe ngựa chạy đến trong nắng sớm, người đánh xe còn cách xa đã vẫy tay với Thẩm Lãnh.

"Đại tướng quân."

Sau khi đến gần, xa phu nhảy từ trên xe ngựa xuống cúi người chắp tay: "Đồ đã đến rồi."

Xa phu này là người của phiếu hào Thiên Cơ, một thành viên trong đội ngũ chi viện đặc biệt của Thẩm Lãnh. Mấy ngày trước Thẩm Lãnh truyền tin bảo bọn họ mua giúp một ít đồ đến, đội ngũ chi viện lập tức hành động, cuối cùng cũng mua được đồ về.

"Kẹo."

Thẩm Lãnh mở thùng trên xe ra nhìn, sau đó nhếch môi cười, lấy một vốc kẹo lớn từ trong thùng ra nhét vào tay xa phu: "Chúc mừng tiểu niên."

Xa phu ngẩn ra, sau đó trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Ta không biết các ngươi có bao nhiêu người, nhưng ta biết là Lâm Lạc Vũ sắp xếp các ngươi chi viện tiếp ứng cho ta, cũng có thể nói là âm thầm bảo vệ ta. Ta giữ lại hơn một nửa số kẹo này, số còn lại mang về chia cho mọi người, bởi vì đi theo ta ngay cả ngày tết cũng không thể ở nhà, kẹo thì vẫn là phải ăn... Ta không biết các huynh đệ, chờ ta đánh xong trận này, đến đại doanh uống rượu."

"Được!"

Xa phu gật đầu thật mạnh: "Đại tướng quân đánh xong trận này, cùng nhau uống rượu."

Thẩm Lãnh chuyển hai thùng lớn trên xe xuống, mỗi tay xách một thùng đi về: "Nói với các huynh đệ, Thẩm Lãnh cảm ơn mọi người."

Xa phu chắp tay: "Đại tướng quân, mọi sự cẩn thận!"

Thẩm Lãnh vừa gật đầu vừa tiếp tục đi về phía trước: "Biết rồi!"

Trở lại đại doanh, Thẩm Lãnh đặt hai cái thùng lớn kia xuống đất, nhìn về phía Trần Nhiễm: "Chia kẹo các tướng quân của Đại Ninh chúng ta, ăn xong rồi đi."

"Vâng!"

Trần Nhiễm lên tiếng, bưng kẹo đi chia cho mọi người, mỗi người đều nhét một viên vào miệng, giống như ngọt đến tận tim phổi, cả người đều thoải mái.

"Chúng ta đi đánh nhau!"

Thẩm Lãnh lấy một vốc kẹo, dùng giấy bọc lại rồi ôm trong lòng. Các tướng quân trẻ tuổi của Đại Ninh cũng mỗi người mang theo một nắm kẹo, mọi người cười ha ha đi ra khỏi đại doanh.

Sông Mễ Thác.

Chỗ rộng rãi nhất trên mặt sông không có dựng lôi đài gì cả, không cần lôi đài, đây là trận sinh tử, cũng không có quy định gì khác, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần ngươi đánh thắng là được.

Bờ bắc sông Mễ Thác, mấy vạn quân Hắc Vũ đã giàn trận sẵn sàng, ở phía trước đội ngũ dựng một cái đài cao, bốn phía còn dùng vải che chắn gió. Tâm Phụng Nguyệt ngồi ở trên đài cao, quanh ngai vàng của lão ta đều đốt chậu lửa, trên người còn đang đắp một tấm chăn lông chồn trắng muốt.

Hơn trăm chiến tướng Hắc Vũ đang đứng bên dưới đài cao của lão ta, bọn họ là người được lựa chọn tham gia tỷ thí lần này, có thể nhìn ra được tất cả đều hơi căng thẳng. Có người theo bản năng lấy lọ sứ trong ngực ra nhìn, sau đó lại hết sức cẩn thận cất đi.

"Quân Ninh đến rồi!"

Thanh Thụ đứng ở bên cạnh Tâm Phụng Nguyệt cúi người nói một tiếng, Tâm Phụng Nguyệt chậm rãi mở mắt nhìn về hướng quân Ninh: "Ngươi đi xác định với người Ninh xem đánh bao nhiêu trận, đánh như thế nào."

Thanh Thụ gật đầu: "Thần tuân chỉ."

Trên mặt sông, hơn mười gã binh lính bên phía Hắc Vũ đi theo Thanh Thụ đến, còn bên kia, Thẩm Lãnh dẫn theo hơn mười gã thân binh cũng đang đi về phía bên này. Thanh Thụ đứng ở xa nhìn đại tướng quân người Ninh một thân áo giáp màu đen kia mà gần như sắp để lộ sự căng thẳng trong lòng. Trước đây cứ nghĩ chuyện người nào đó trong lời đồn có uy danh như vậy cũng không đáng để lo, nhưng khi thật sự tiếp xúc mới biết uy danh này đáng sợ cỡ nào.

Nhìn Thẩm Lãnh, Thanh Thụ vừa đi vừa nghĩ, có lẽ qua mấy năm nữa mình cũng sẽ có uy danh như thế... Không, uy danh còn lớn hơn so với Thẩm Lãnh, dùng tên của gã ta phấn chấn Hắc Vũ, dùng tên của gã ta uy hiếp địch cương.

Đại tướng quân của hai bên xuất hiện nhưng không phải bọn họ đến hiệp thương. Trước đó người Hắc Vũ đã phái sứ giả đến nhiều lần, đã sớm thương lượng xong chi tiết, cuộc gặp mặt của hai người giống như một nghi thức hơn.

Bởi vì hai người bọn họ đều lần lượt đại biểu cho Đại Ninh và Hắc Vũ điểm chỉ lên hiệp định quyết đấu sinh tử, xác định thương nghị trước đó không có dị nghị gì nữa, sau khi điểm chỉ thì coi như là có hiệu lực.

"Hai bên chúng ta xác nhận lại điều kiện đã bàn bạc xong lúc trước."

Một gã quan văn Hắc Vũ quốc đi ra, đưa bản hiệp định trong tay bọn họ cho quan văn bên phía Đại Ninh, quan văn của Đại Ninh thì đưa hiệp định trong tay mình cho đối phương.

Hai người đều dùng ngôn ngữ của quốc gia mình đọc to.

"Dựa theo hiệp định, hai bên tỷ thí ba mươi hai trận."

Quan văn bên Đại Ninh liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái rồi tiếp tục đọc: "Hắc Vũ đưa ra điều kiện là quân Ninh thua một trận thì nhượng ra ba mươi dặm ranh giới đã cướp đoạt của Hắc Vũ lúc trước, còn nếu Hắc Vũ thua một trận thì đền tiền tại chỗ tương đương mười vạn lượng bạc Đại Ninh."

Một trong những mục đích chuẩn bị cuộc tỷ thí này của người Hắc Vũ chính là muốn lấy lại cương vực đã bị Đại Ninh xâm chiếm. Từ sông Mễ Thác đến thành Cách Để có khoảng hơn ngàn dặm, nếu bên phía Đại Ninh thua cả ba mươi hai trận, sẽ trả lại hơn ngàn dặm cương vực này cho Hắc Vũ.

Mà bên Hắc Vũ đã không thể nào nhượng ra quốc thổ nữa, cho nên quyết định lấy mười vạn lượng bạc trắng một trận làm điều kiện. Thua một trận mười vạn lượng, ba mươi hai trận đều thua thì tương đương với dọn sạch quốc khố của Hắc Vũ hiện giờ, dù sao hiện tại Hắc Vũ cũng thật sự không có bao nhiêu tiền.

Đây không phải điều kiện rất công bằng gì, người Hắc Vũ cũng không nghĩ bên phía Đại Ninh lại đồng ý.

"Ta thêm một điều."

Thẩm Lãnh nói: "Chúng ta lui ba mươi dặm, các ngươi ra mười vạn lượng bạc, thế này vốn không cân xứng không công bằng, cho nên bây giờ ta đổi thành chúng ta thua một trận thì nhượng ra hai mươi dặm, các ngươi thua một trận thì bỏ ra mười lăm vạn lượng bạc."

Sau khi Thẩm Lãnh nói xong câu này, Thanh Thụ thay đổi sắc mặt: "Đại tướng quân, mời ngươi có một chút tinh thần khế ước, đây là điều kiện hai bên đều đã đàm phán quyết định, đừng lật lọng khiến người ta nhạo báng!"

Thẩm Lãnh nói: "Ta vẫn chưa ký tên cho nên không nói đã là đàm phán quyết định được. Nếu các ngươi chấp nhận thì có thể đàm phán tiếp, không chấp nhận thì có thể ai về nhà nấy, chúng ta tiếp tục phân thắng bại trên chiến trường."

Thanh Thụ sắc mặt lạnh lùng, nhỏ giọng căn dặn vài câu, lập tức có một người chạy về phía đại quân Hắc Vũ. Người nọ chạy đến bên dưới đài cao bẩm báo với Tâm Phụng Nguyệt, Tâm Phụng Nguyệt im lặng một lát rồi gật đầu: "Đồng ý là được."

Người đưa tin kia lại vội vàng chạy về nói với Thanh Thụ rằng bệ hạ đã đồng ý. Thanh Thụ xanh mặt nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hy vọng đại tướng quân ngươi đừng lật lọng nữa."

Thẩm Lãnh ra hiệu cho quan văn tiếp tục đọc.

Quan văn cầm hiệp định tiếp tục đọc: "Dựa theo ước định của hai bên, nếu có một bên toàn thắng, hàng năm bên thua phải dâng một trăm vạn lượng bạc trắng cho bên thua trong mười năm liên tục."

Điểm này cũng không có dị nghị, bởi vì hai bên đều rất rõ ràng, không thể nào có một phương thật sự thắng liên tiếp ba mươi hai trận, chỉ là một khả năng mà thôi.

"Dựa theo ước định của hai bên, nếu như một trong hai bên thắng liên tiếp năm trận, bên thua sẽ phải nộp năm mươi vạn lượng bạc trắng cho bên thắng, cứ năm trận kết toán một lần."

Thẩm Lãnh gật đầu, ra hiệu tiếp tục đọc.

"Để bảo đảm công bằng, đế quốc Hắc Vũ để hai trăm vạn lượng bạc trắng ở nơi tỷ thí làm bảo đảm, mà đặc sứ của hoàng đế bệ hạ đế quốc Đại Ninh nhất định phải bảo đảm tuyên bố trả lại cương vực ngay tại chỗ."

"Cũng là để công bằng, đế quốc Hắc Vũ đã mời sứ giả của mười hai nước làm nhân chứng trực tiếp."

Đọc đến đây, quan văn liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thật ra đối với chúng ta mà nói những này điều kiện cũng không quá công bằng, chúng ta vốn là bên thắng."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không sao, nếu còn có cái gì ta nghĩ không thỏa đáng thì ta sẽ nói, ngươi đọc tiếp đi."

"Dựa theo hai bên đàm phán quyết định, sau khi một bên nhận thua, người thắng không được tiếp tục ra tay, ngược lại, nếu một bên bị đánh bại nhưng vẫn không nhận thua, người thắng có thể đánh chết."

"Nếu hai bên xuất hiện thế hoà thì sẽ tăng thêm một trận, ba mươi hai trận tỷ thí không bao gồm trận hoà, xuất hiện một trận hoà thì tăng thêm một trận, cho đến khi tất cả ba mươi hai trận tỷ thí đều phân ra thắng bại mới thôi."

Ở trong đại doanh quân Ninh, Đạm Đài Viên Thuật nhìn Diệp Vân Tán ở bên cạnh hỏi: "Người của chúng ta đều đã xác định thân phận?"

"Xác định rồi."

Diệp Vân Tán có chút tiếc nuối, nói: "Sau cuộc tỷ thí này, tất cả người của ta ở đây hôm nay đều chỉ có thể mang về."

Đạm Đài Viên Thuật gật đầu: "Không thể nào không có sơ hở, một khi để cho Tâm Phụng Nguyệt nhận ra thì bọn họ đều sẽ bị hại, cho nên sau khi tỷ thí hãy mau chóng đón mọi người trở lại, trở về ngay tại đây càng tốt hơn."

Diệp Vân Tán ừm một tiếng: "Những người tuổi trẻ đó đánh vào nội bộ Hắc Vũ không dễ dàng, mà một trận tỷ thí vốn có thể không xảy ra lại khiến bọn họ không thể không trở lại."

Đạm Đài Viên Thuật biết tâm trạng của Diệp Vân Tán phức tạp cỡ nào. Để bồi dưỡng một mật điệp ưu tú có thể xâm nhập nội bộ Hắc Vũ, Diệp Vân Tán đã bỏ ra bao nhiêu, và những người tuổi trẻ đó đã bỏ ra bao nhiêu, sau khi tỷ thí như thế này, vô cùng có khả năng dẫn đến một bộ phận mật điệp được cài vào đại doanh Nam Viện Hắc Vũ bị lộ.

"Đối với bọn họ mà nói cũng không phải đều là chuyện xấu."

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Sau khi bọn họ trở về, nếu như muốn về Trường An, cấm quân ta đều sẽ nhận tất cả, nếu như muốn ở lại bắc cương..."

Võ Tân Vũ ở bên cạnh nói: "Hắc Vũ cho bọn họ cấp bậc gì, bắc cương đều sẽ cho bọn họ cấp bậc cao hơn."

Diệp Vân Tán lắc đầu: "Ta biết Đại Ninh sẽ không bạc đãi bọn họ, nhưng mà..."

Ông ta thở dài: "Rất nhiều bố trí cũng không phải vì hôm nay, thậm chí là ngày mai, mà là mười năm sau, hai mươi năm sau..."

"Qua tỷ thí trước đã rồi hãy nói những chuyện này."

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Trước hết bảo đảm hôm nay bọn họ đều có thể còn sống trở về."

Ở phía trước, quan văn bên cạnh Thẩm Lãnh đã đọc đến phần cuối cùng, hắn ta hắng giọng một cái sau đó lớn tiếng đọc: "Sau tỷ thí lần này, bất kể hai bên thắng bại như thế nào đều phải ký kết hiệp định không xâm phạm lẫn nhau, trong thời hạn số năm quy định, hai bên đều không được phép có hành động khiêu khích đối phương, không được phát động chiến tranh."

Hắn ta nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nói: "Thêm một câu, trong vòng mười năm sau, mỗi năm bên thua chung cuộc đều phải tiến cống trăm vạn lượng bạc trắng cho bên thắng, nếu như chậm trễ, bên thắng có quyền phát động chiến tranh đòi lại."

Thanh Thụ lại thay đổi sắc mặt: "Đại tướng quân, ngươi đừng có quá đáng."

Thẩm Lãnh nhìn gã ta hỏi một câu: "Người Hắc Vũ các ngươi không tự tin đến vậy? Mười năm, ngàn vạn lượng bạc, đủ để các ngươi khôi phục lại."

Thanh Thụ nói: "Mười năm, ngàn vạn lượng bạc, cũng đủ Hắc Vũ không gượng dậy nổi!"

Thẩm Lãnh nói: "Phái người đi hỏi đi, ngươi cũng không làm chủ được."

Thanh Thụ giận dữ nói: "Ngươi thì có thể làm chủ?"

Thẩm Lãnh hơi hất cằm lên: "Đương nhiên ta có thể làm chủ."

Thanh Thụ vừa muốn phái người về thì một gã đệ tử Kiếm Môn chạy như bay đến, đến phía sau người Thanh Thụ nói nhỏ: "Bệ hạ có ý chỉ, đối phương lại đề xuất thêm điều kiện gì thì cứ đáp ứng trước đã, mau chóng bắt đầu đấu võ."

Thanh Thụ thở dài một hơi: "Được!"

Gã ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, ngươi cũng sẽ lên đấu chứ."

Thẩm Lãnh nói: "Xem ngươi đã."

Bình Luận (0)
Comment