Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1266 - Chương 1266: Không Nhận Thua

Chương 1266: Không nhận thua Chương 1266: Không nhận thua

Cuộc tỷ thí này không có quan viên trọng tài, nhiều cặp mắt như vậy của hai bên nhìn vào chính là trọng tài. Nhưng để cho công bằng, bên Hắc Vũ đã mời sứ giả của mười mấy tiểu quốc đến sẽ xem cuộc chiến ở chỗ gần nhất, nếu xuất hiện chuyện tranh luận gì, những sứ giả này sẽ lên tiếng với thân phận người quan sát.

Trái lại bên Đại Ninh không mời bất cứ người nào đến, nhìn bề ngoài có vẻ không long trọng bằng bên Hắc Vũ, nhưng trên thực tế thì sứ giả của mười mấy tiểu quốc đó ở đây hay không dường như cũng không có ý nghĩa gì, bản thân bọn họ cũng không dám nói lung tung. Đương nhiên ngoại trừ sứ giả của mấy còn tiểu quốc ở phía bắc Hắc Vũ ra, bọn họ không sợ Đại Ninh, tốt xấu gì Hắc Vũ vẫn chắn ở phía trước bọn họ.

Không có trọng tài nhưng nhất định phải có chủ trì, mỗi bên phái một viên quan văn ở đây lên, một là tuyên bố bắt đầu tỷ thí, hai là xác nhận thân phận hai bên.

"Bên chúng ta ai đánh trận đầu?"

Đạm Đài Viên Thuật nhìn về phía Võ Tân Vũ ở bên cạnh. Hai người ngồi ở chỗ cách nơi tỷ thí không đến mười trượng, đối diện hai người bọn họ chính là đài cao của Tâm Phụng Nguyệt.

Mặt sông này rất rộng, lớp băng rất dày nên không cần lo sẽ rơi xuống sông. Ở bên cạnh sân đấu võ có một cái giá gỗ, trên giá là một cái chiêng đồng rất lớn, nếu sau khi chủ trì của hai bên đều xác nhận thân phận, binh sĩ đứng bên cạnh giá gỗ sẽ gõ chiêng đồng.

Một khi bắt đầu tỷ thí sẽ không có thời gian hạn chế, cho đến khi một bên nhận thua hoặc là bị đánh chết.

Trên đài cao, Tâm Phụng Nguyệt liếc mắt nhìn đường chủ Kiếm Môn Mê Nguyệt Đường Cát Thịnh Ngư đứng bên cạnh hỏi: "Đã phát Nguyệt Thần Tứ Phúc hết rồi chứ?"

Cát Thịnh Ngư cúi người nói: "Bệ hạ, tất cả thuốc đều đã phát đi, đảm bảo mỗi người hai viên. Công hiệu của một viên thuốc có thể duy trì khoảng một khắc, hai viên thuốc chắc là đủ rồi."

"Ừm."

Tâm Phụng Nguyệt gật đầu, không nói thêm nữa.

Cát Thịnh Ngư do dự mấy lần, vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Bệ hạ, thần cứ cảm thấy người Ninh không có ý tốt. Đối với bọn họ mà nói thật ra căn bản là không cần phải đồng ý cuộc tỷ thí này, hơn nữa bên chúng ta còn lấy bạc để làm thẻ đánh bạc, bọn họ lại dùng đất đai, với tính cách của người Ninh thì làm sao lại..."

"Lý Thừa Đường là một cuồng nhân."

Tâm Phụng Nguyệt cười lạnh nói: "Người Ninh kéo dài lâu như vậy chính là đang đợi mệnh lệnh của Lý Thừa Đường. Hiện giờ bọn họ đồng ý tỷ thí chỉ có thể là bởi vì Lý Thừa Đường đã gật đầu. Lý Thừa Đường không gật đầu những tướng lĩnh quân Ninh kia không ai dám làm chủ. Lý Thừa Đường người này... luôn luôn muốn chèn ép đế quốc Hắc Vũ ta xuống. Sau khi hắn đích thân bắc chinh lại giành được toàn thắng, cho nên ngày càng cuồng vọng."

Lão ta liếc mắt nhìn Cát Thịnh Ngư: "Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, lo lắng quân Ninh sẽ nhân lúc chúng ta dồn hết sự chú ý ở đây, quân Ninh sẽ phân binh đột kích nơi nào đó. Thiết Nhan đã đi đại doanh Nam Viện, mặc dù chưa chắc hắn đã trung thành với ta nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để người Ninh vượt qua hồ Lạc Già."

"Về phần nơi khác, quân đội của Ninh quốc đều đã ở đây."

Tâm Phụng Nguyệt nhìn về phía sân đấu võ: "Ta cũng đã an bài trước, các bộ quân Ninh đều đang nằm trong giám sát."

Cát Thịnh Ngư cúi đầu nói: "Thần chỉ là lo lắng lung tung."

Mọi sự chú ý của Tâm Phụng Nguyệt đều dồn về phía trước, không nói thêm gì với Cát Thịnh Ngư nữa.

Ở một bên khác, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật hỏi Võ Tân Vũ: "Chúng ta ai đánh trận đầu?"

"Người của Thẩm Lãnh sắp xếp, là..."

Võ Tân Vũ còn chưa nói xong câu này đã nhìn thấy phía sau đội ngũ có một người vác một cột cờ lớn đi lên. Cột cờ này hẳn là một cây bạch dương to bằng cẳng chân vừa mới được chặt xuống, rất thẳng rất dài. Loại gỗ tươi này tất nhiên rất nặng nề, nhưng người nọ vác bằng một tay, đi nhanh đến, làm cho người ta chấn động trong lòng.

Người vác đại kỳ là Thẩm Lãnh.

Hắn bước đi đến bên cạnh sân đấu võ, đâm cán cờ lớn kia xuống mặt băng, bịch một tiếng, giống như cả mặt băng đều khẽ rung lên.

Đại kỳ đón gió tung bay.

Đông cương Đao Binh.

"Trận chiến đầu tiên, người xuất chiến bên Đại Ninh là tướng quân đông cương Đao Binh Tạ Tây Thành!"

Cột cờ lớn này dựng lên, bên phía người Hắc Vũ lập tức bùng nổ, ngay cả Tâm Phụng Nguyệt ở trên đài cao cũng đứng bật dậy, sắc mặt lập tức đại biến: "Đông cương Đao Binh của Ninh quốc không phải ở bên Bột Hải sao, làm sao đến đây được, đến đây lúc nào?"

"Bệ hạ, đó không phải là Đao Binh."

Thanh Thụ nhìn kỹ sau đó vội vàng nói: "Người vác đại kỳ là Thẩm Lãnh."

Trong thời khắc vừa rồi nhịp tim của Tâm Phụng Nguyệt bỗng tăng nhanh. Nếu thật sự là đông cương Đao Binh của Đại Ninh đến, cán cân thực lực của hai bên sẽ lập tức bị phá vỡ, như vậy thì quân Ninh có thể lập tức tấn công chiếm giữ thành Tu Du.

Nhất là lúc nãy Cát Thịnh Ngư mới nói rằng nghi ngờ người Ninh có mưu đồ gì đó, đồng ý đấu võ chỉ là thủ pháp che mắt của người Ninh, lúc này thình lình nhìn thấy đại kỳ của đông cương Đao Binh, phản ứng đầu tiên của Tâm Phụng Nguyệt là được... không được, phải đi!

Tướng quân đông cương Đao Binh Tạ Tây Thành bước nhanh đến rìa sân đấu võ, quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh gật đầu ra hiệu với gã.

Ánh mắt của Tạ Tây Thành từ từ đưa lên trên, dừng lại ở đại kỳ kia. Bốn chữ "đông cương Đao Binh" giống như một mồi lửa bùng cháy trong lòng gã.

Bộp!

Tạ Tây Thành đứng nghiêm, hướng tới đại kỳ đông cương Đao Binh hành quân lễ, sau đó xoay người đi về phía sân đấu võ, vừa đi vừa nói lớn: "Đông cương Đao Binh, Tạ Tây Thành, xin chỉ giáo!"

Thật ra nói ra thì Tạ Tây Thành cũng không phải thuần túy là người của đông cương Đao Binh, gã không có trải qua thời kì của Bùi Đình Sơn, gã được điều từ bắc cương qua, một trong sáu thương tướng mà Mạnh Trường An mang theo khi đến đông cương.

Nhưng mỗi một người chỉ cần mặc chiến phục của đông cương Đao Binh thì không thể tách rời quan hệ với đại tướng quân Đao Binh Bùi Đình Sơn, đó là một sức mạnh đã dung nhập vào trong máu của đao binh.

Trong một khoảng thời gian rất dài rất dài, cái tên Bùi Đình Sơn này chính là đại danh từ của đông cương Đao Binh.

"Lan Bố Đạt!"

Thanh Thụ hô một tiếng: "Ngươi đi!"

Lan Bố Đạt là tướng quân của đại doanh Nam Viện đế quốc Hắc Vũ, khoảng ba mươi tuổi, rất có danh khí ở đại doanh Nam Viện. Năm đó đại quân săn bắn, y từng dùng tay săn một con gấu hoang.

"Có ti chức!"

Lan Bố Đạt bước lên sân đấu võ. Chiều cao của người này lại không thua kém Vương Khoát Hải là mấy, cho dù đứng chung với Vương Khoát Hải cũng không có vẻ yếu thế. Nhìn từ xa, y có vẻ to lớn hơn Tạ Tây Thành rất nhiều, có thể che khuất cả Tạ Tây Thành.

Y xách một lang nha bổng trên tay trái, chắc hẳn là làm bằng sắt tinh khiết, thoạt nhìn phân lượng hẳn là không dưới năm mươi cân. Trên người y mặc bì giáp rất dày, từ màu sắc có thể phán đoán được trên bì giáp này từng thấm máu vô số lần.

Tay không săn gấu hoang không phải việc mà người bình thường có thể làm được.

"Nhắc lại một chút, nếu một bên nhận thua thì lập tức kết thúc tỷ thí, người thắng không thể tiếp tục ra tay. Nếu bên chiến bại không nhận thua cũng không rời sân, có thể đánh chết."

Chủ trì của hai bên lại đồng thời nói lớn tiếng một lần, sau đó lui về phía sau.

Lan Bố Đạt sải bước đi tới phía Tạ Tây Thành, dưới chân dường như có vạn quân lực, mỗi một bước đi đều mang lại cho người ta áp lực cực lớn. Y vừa xách lang nha bổng trong tay vừa nói to một tiếng với Tạ Tây Thành: "Ngươi đã chuẩn bị nhận thua chưa?"

Tạ Tây Thành cười khinh miệt, rút hắc tuyến đao ra, đứng tại chỗ chờ.

Lan Bố Đạt bắt đầu chạy nhanh về phía trước, cặp chân to kia giẫm bịch bịch bịch trên mặt băng, khiến cho người ta ảo giác lớp băng cũng đang một rung lên từng nhịp từng nhịp.

Vù!

Lang nha bổng đập mạnh xuống, thẳng đến đỉnh đầu của Tạ Tây Thành.

Trong khoảnh khắc lang nha bổng hạ xuống, Tạ Tây Thành ngửa người về phía sau, chân không nhúc nhích nhưng người ngửa ra, dưới chân giống như mọc rễ, đầu gối cong lại, toàn bộ từ đầu gối trở lên đều nằm ngửa về phía sau.

Lang nha bổng của Lan Bố Đạt hung hăng đập xuống, trong ánh mắt của y đã xuất hiện vẻ vui sướng. Cho dù một gậy này không đánh trúng đầu Tạ Tây Thành, hai đầu gối của Tạ Tây Thành cũng sẽ bị y một gậy đập thành thịt nát.

Nhưng ngay khi lang nha bổng hạ xuống, với tư thế này, tay trái của Tạ Tây Thành đặt trên mặt băng, người xoay tròn hơn nửa vòng, hai chân rời khỏi mặt băng, lúc quay lại liên đạp mạnh vào cẳng chân của Lan Bố Đạt.

Rắc một tiếng, xương ống chân trái của Lan Bố Đạt bị đạp gãy, Tạ Tây Thành một tay dồn lực chống người lên, sau khi đứng vững lại đánh qua, đầu gối đập mạnh vào cằm của Lan Bố Đạt.

Lan Bố Đạt bị gãy cẳng chân, người không tự chủ được ngã xuống, mặt bị đầu gối của Tạ Tây Thành va đập mạnh liền bật ngửa ra phía sau, ngã xuống mặt băng bịch một tiếng, dường như không thể cử động nữa.

Tạ Tây Thành nhìn người ngã xuống, nói: "Ngươi đã chuẩn bị nhận thua chưa?"

Hai đòn, nhưng Lan Bố Đạt tay không săn gấu đã bị đánh bại, tiếng hò hét bên quân trận Hắc Vũ lập tức dừng lại, toàn trường yên tĩnh một lát, ngay sau đó binh sĩ bên phía Đại Ninh lập tức hoan hô.

Chủ trì của bên Hắc Vũ lập tức chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Lan Bố Đạt hỏi: "Ngươi có chịu nhận thua hay không?"

Lan Bố Đạt lắc đầu: "Không nhận!"

Y lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc, mở ra rồi đổ vào miệng, tất cả hai viên thuốc đều lăn vào miệng.

Một lát sau, Lan Bố Đạt đột nhiên mở trừng hai mắt, há miệng hướng lên trời phát ra một tiếng gào thét.

"A!"

Sau một tiếng thét, y chống mặt băng đứng lên, hai mắt đều đỏ ngầu, lúc nhìn Tạ Tây Thành giống như dã thú đói khát nhìn thấy con mồi vậy.

"Hắn đã uống cái gì?!"

Tạ Tây Thành hô to một tiếng.

Chủ trì của Hắc Vũ quốc đâu có thời gian trả lời gã, lập tức xoay người bỏ chạy. Tạ Tây Thành nhận ra thứ mà đối thủ vừa uống có vấn đề, nhưng lúc này đã không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều nữa.

Xương cẳng chân trái của Lan Bố Đạt đã gãy, thế mà y lại giống như không hề có cảm giác gì, lê chân đi về phía Tạ Tây Thành, hung hăng đập lang nha bổng xuống.

Tạ Tây Thành không dám dùng sức mạnh để cứng đối cứng với y, đành phải tránh né, chỉ là không ngờ sau khi kẻ kia uống thứ gì đó, dường như tốc độ và lực độ đều gia tăng, một gậy đập xuống, Tạ Tây Thành tránh né đã rất kịp thời nhưng vẫn bị lang nha bổng quẹt trúng một bên vai. Rẹt một tiếng, giáp trụ trên bả vai gã bị đánh vỡ một mảnh.

Tạ Tây Thành hơi lảo đảo, lang nha bổng lại quét ngang qua, Tạ Tây Thành lại đành phải né tránh. Lang nha bổng đánh hụt lực độ quá lớn, kéo theo Lan Bố Đạt quay tròn một vòng, y chỉ có một chân chống đỡ cho nên cơ thể không vững liền ngã xuống. Tạ Tây Thành lập tức nhào tới đạp một cước vòa mặt Lan Bố Đạt. Sau một cước này, Lan Bố Đạt bị giẫm lệch hơn nửa bên mặt, xương mũi gãy, máu lập tức phun ra.

Nhưng y lại giống như không hề cảm thấy đau chút nào, giơ tay trái lên túm lấy mắt cá chân của Tạ Tây Thành ném mạnh đi. Tạ Tây Thành đập người thật mạnh xuống mặt băng, vai đập xuống sau đó đầu cũng bị va đập một cái, trong cổ vang lên một tiếng rắc.

Lần này rất nặng nhưng Tạ Tây Thành vẫn ngay lập tức dùng chân còn lại đá vào mặt Lan Bố Đạt, một cước này đạp Lan Bố Đạt quay nửa vòng trên mặt băng, gã cũng thoát thân.

Một giây sau, hai người đều lóp ngóp đứng lên.

Xương cẳng chân trái Lan Bố Đạt đã gãy, mà xương cẳng chân của Tạ Tây Thành cũng đã gãy.

Hai người cứ đứng như vậy, đều há miệng thở dốc.

Chủ trì của bên Hắc Vũ bị cảnh tượng này dọa sợ tới mức sắc mặt cũng hơi tái nhợt, ho khan mấy tiếng sau đó miễn cưỡng giữ giọng nói không quá run, hỏi một câu: "Các ngươi... bây giờ có ai chịu nhận thua không?"

"Không nhận!"

Hai người đồng thời hô một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment