Hai người đều đã gãy một chân đồng thời hô một tiếng không nhận thua, sau đó lại xông về phía đối phương, bộ dạng lê chân tập tễnh không phải đấu thú, mà là anh hùng.
Không chỉ là Tạ Tây Thành, Lan Bố Đạt cũng vậy. Trong mắt người Hắc Vũ lúc này y chính là anh hùng, anh hùng của đế quốc Hắc Vũ này, anh hùng của dân tộc Quỷ Nguyệt này.
Bịch một tiếng, lang nha bổng đập mạnh xuống mặt băng, vụn băng bắn tung tóe, Tạ Tây Thành miễn cưỡng tránh được một đòn này sau đó chém một đao vào ngực Lan Bố Đạt. Khổ nỗi bì giáp của Lan Bố Đạt quá cứng rắn, đao chém bằng da thuộc vốn đã tốn sức, còn là bì giáp đã bị thấm mỡ và máu vô số lần, đâu có dễ dàng chém rách như vậy.
Hắc tuyến đao rất sắc bén, sức mạnh của một đao này cũng cũng rất lớn, nhưng chỉ là cắt được một vết trên bì giáp, không thể hoàn toàn chém rách, còn dính một lớp hơi mỏng.
Lan Bố Đạt bị một đao này chém lảo đảo lùi về sau, dù sao thì chân sau cũng không đứng vững, nhưng lúc này sức nóng trong khoang ngực của y đang là lúc phát huy đến cực hạn, mắt đỏ ngầu nhìn Tạ Tây Thành chằm chằm, đột nhiên đập lang nha bổng trong tay về phía Tạ Tây Thành.
Tạ Tây Thành chỉ kịp chắn hắc tuyến đao ở trước người, keng một tiếng, lang nha bổng nện lên đao hắc tuyến. Một đòn này lực độ vô cùng lớn, hắc tuyến đao bị đập về phía sau đụng vào ngực Tạ Tây Thành, mà một đầu của lang nha bổng đánh vào trán Tạ Tây Thành. Tạ Tây Thành chỉ cảm thấy ngực nghẹn khí khó thở, đầu cũng choáng váng, vẻ mặt hơi đờ đẫn...
Thoáng đờ đẫn một chút Lan Bố Đạt lại về, y loạng choạng nhưng không ngã ngửa về phía sau. Nhìn thấy tướng quân người Ninh kia lắc đầu, y lập tức vươn tay trái ra túm lấy giáp trụ của Tạ Tây Thành, một cánh tay nhấc Tạ Tây Thành lên, tay còn lại đưa lên túm lấy một chân của Tạ Tây Thành, hai cánh tay của y dồn lực muốn trực tiếp xé người ra.
Tạ Tây Thành đau đến mức mặt đã nhăn nhó. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc hắc tuyến đao trong tay Tạ Tây Thành đột nhiên một đâm vào cánh tay của Lan Bố Đạt, nhưng Lan Bố Đạt lại không có bất kỳ phản ứng gì, y trơ mắt nhìn thanh hắc tuyến đao kia đâm vào cánh tay mình, trên mặt lại không có phản ứng đau đớn gì.
"Chết!"
Lan Bố Đạt gầm thét một tiếng, hai cánh tay ra sức kéo sang hai bên...
Phập một tiếng.
Trong khoảnh khắc đó Tạ Tây Thành xoay chuyển hắc tuyến đao một chút, trực tiếp xoắn gãy xương cánh tay của Lan Bố Đạt, xương cánh tay gãy không phát ra sức mạnh được, phía bên đầu của Tạ Tây Thành liền rơi xuống.
Mà cánh tay còn lại của Lan Bố Đạt vẫn đang phát lực, Tạ Tây Thành liền bị sức mạnh khổng lồ quăng sang một bên.
Lan Bố Đạt liếc mắt nhìn cánh tay trái mềm nhũn thõng xuống của mình, lại rít gào một tiếng, tay phải cầm chân của Tạ Tây Thành hung hãn đập xuống đất.
Bịch!
Cơ thể của Tạ Tây Thành đập lên mặt băng, lần này đau đến nỗi ngay cả mặt của gã cũng đã méo xệch, trong đầu kêu ong ong giống như bị nuốt chửng vào động tối trong nháy mắt, khắp nơi đều là một màu đen sì.
Lan Bố Đạt quăng ngã Tạ Tây Thành sau đó lại kéo gã lên nhìn. Tạ Tây Thành giống như đã xụi lơ, người đung đưa đung đưa.
Lan Bố Đạt nhìn mặt Tạ Tây Thành, Tạ Tây Thành đã không mắt mở ra, cảm giác giống như chỉ còn lại một hơi.
"Người thắng là Hắc Vũ chúng ta!"
Lan Bố Đạt gào thét một tiếng, lê chân kéo cả Tạ Tây Thành đi ra xa. Tạ Tây Thành bị kéo đi trên mặt băng, để lại một vệt máu rất rõ ràng trên mặt băng.
Đúng lúc này quan văn chủ trì của bên Đại Ninh không nhịn được liền hô một tiếng: "Tạ Tây Thành! Ngươi muốn nhận thua hay không?!"
"Ta... khụ khụ..."
Tạ Tây Thành mở mắt liếc mắt nhìn về phía chủ trì, lắc đầu: "Người của đông cương Đao Binh... không nhận thua."
"Vậy thì ngươi chết!"
Lan Bố Đạt kéo lê Tạ Tây Thành đến chỗ lang nha bổng của y bị rơi, thò tay ra cầm lấy lang nha bổng, lúc này mới sực nhớ cánh tay trái của y đã phế, nhưng y giống như không có cảm giác đau đớn. Nhìn cánh tay trái buông thõng xuống, y tức tối gào lên một tiếng, tay phải buông chân Tạ Tây Thành ra, vươn ra cầm lang nha bổng.
Cả người Tạ Tây Thành hoàn toàn rơi xuống đất, hai chân đều đã gãy, hai cẳng chân cong gập lại với một góc độ đáng sợ, đó không phải là cong phần đầu gối, mà là xương ống chân bị gãy, còn có một đầu xương đâm rách bắp thịt lộ ra ngoài.
Tạ Tây Thành chạm xuống đất liền hít thở sâu, thở từng hơi từng hơi, gã đang dốc hết toàn lực làm cho bản thân tỉnh táo lại, trên người không có một chỗ nào không đau, hai chân đã không phát lực được. Gã khó nhọc nghiêng đầu nhìn, hắc tuyến đao của gã bị rơi ở chỗ cách xa ít nhất ba trượng.
Thế là gã bắt đầu bò về phía hắc tuyến đao, bò về theo dấu vết màu máu khi gã bị kéo đi.
Lan Bố Đạt cầm lang nha bổng quay đầu lại nhìn, phát hiện Tạ Tây Thành đã bò đi được một quãng, y liền dùng lang nha bổng làm gậy đuổi theo. Khi sắp đuổi kịp, y giơ lang nha bổng lên hung hăng đập xuống một nhát, Tạ Tây Thành đột nhiên xoay người tránh được, lang nha bổng đập lên mặt băng, vụn băng bắn nhanh ra ngoài giống như mũi tên, va vào người Tạ Tây Thành phát ra tiếng bộp bộp.
Tạ Tây Thành tránh được một đòn này lại bò đến chỗ hắc tuyến đao. Lan Bố Đạt không đập trúng, thể lực dường như cũng đã sắp tiêu hao hết. Lúc trước y dùng liền hai viên thuốc khiến cho y biến thành dã thú, nhưng sức lực của người chung quy cũng có cực hạn, huống chi thương thế của y cũng không nhẹ.
Cho nên khi y muốn giơ lang nha bổng lên lần nữa thì Tạ Tây Thành lại bò đi được một quãng chừng vài thước, thế là y lại chống lang nha bổng đuổi theo, sau đó nện một gậy xuống, Tạ Tây Thành lại lật người, lang nha bổng lại đánh hụt.
Tạ Tây Thành nhìn Lan Bố Đạt đang thở hổn hển, giơ ngón giữa tay lên lắc lắc.
Lan Bố Đạt hai lần tấn công mạnh cũng không đập chết đối thủ liền bộc phát cơn giận, giống như sức lực cũng quay trở về. Y không dùng lang nha bổng đập nữa mà nhún một chân phát lực nhào người về phía trước, cơ thể khổng lồ như vậy đè nặng trên người Tạ Tây Thành.
Tạ Tây Thành kêu rên một tiếng, miệng không tự chủ được trào ra một ngụm máu.
"Ngươi chết đi."
Lan Bố Đạt liều mạng ép lên người Tạ Tây Thành, gần như dùng hết toàn lực mới giữ được Tạ Tây Thành. Y ngồi ở trên người Tạ Tây Thành, vươn một tay ra muốn bóp cổ Tạ Tây Thành.
"Người Ninh, các ngươi trời sinh nhỏ yếu."
Tay y phát lực.
Rắc một tiếng.
Vẻ mặt của Lan Bố Đạt rõ ràng là ngẩn ra, cúi đầu nhìn tay phải của mình, đã sắp bóp cổ của Tạ Tây Thành nhưng lại bị Tạ Tây Thành cắn vào ngón tay, trực tiếp cắn đứt ngón tay cái.
"Phụt!"
Tạ Tây Thành nhổ ngón tay bị đứt kia vào mặt Lan Bố Đạt, nhân lúc Lan Bố Đạt đang ngây người, người gã đột nhiên dồn sức hất Lan Bố Đạt đi. Lan Bố Đạt ngã xuống đất nhìn tay của mình, ngón tay cái bị cắn đứt, y sửng sốt một lát rồi lại duỗi tay ra túm Tạ Tây Thành, nhưng không có ngón tay cái nên không bắt người được.
Tạ Tây Thành bò thẳng về phía trước, Lan Bố Đạt muốn đứng lên đuổi theo tiếp nhưng cũng đã không đứng dậy nổi, quỳ ở đó nhích lên phía trước đuổi theo.
Đây chỉ là trận chiến đầu tiên mà đã thảm liệt như vậy.
Người của hai bên đang xem cuộc chiến đều đứng lên, vô số người không nhịn được muốn xông lên cứu người của mình về nhưng không có ai xông lên. Đó là quyết đấu giữa quân nhân và quân nhân, ai cũng sẽ không nhận thua, cho nên khả năng xuất hiện sinh tử.
Khoảng cách ba trượng mà thôi, Tạ Tây Thành bò một lúc lâu mới đến chỗ hắc tuyến đao của gã, mà Lan Bố Đạt vẫn quỳ trên mặt đất nhích về phía trước đuổi theo gã. Không biết y đã nhặt lại lang nha bổng từ khi nào, đang kéo đi trên mặt băng, vụn băng bị lang nha bổng cạo ra từ mặt băng đều là màu máu.
Cuối cùng Tạ Tây Thành cũng lấy được hắc tuyến đao, cố sức ngồi lên rồi xoay người đâm về phía Lan Bố Đạt, nhưng mũi đao đâm vào bì giáp. Với sức lực của gã hiện tại làm sao có thể đâm thủng bì giáp dày và cứng như vậy.
Lan Bố Đạt cúi đầu nhìn hắc tuyến đao trên ngực, nhếch khóe miệng nhe răng cười.
"Ngươi lấy được đao thì có thể thế nào?"
Cánh tay phải của y nâng lên rồi hạ xuống, lang nha bổng nện lên hắc tuyến đao, hắc tuyến đao liền bị ép xuống dưới.
Lan Bố Đạt lại nghiêng đầu nhìn cánh tay trái thõng xuống của mình, nhe răng cười rồi vung vai thật mạnh, cánh tay trái kia vung lên đánh vào mặt Tạ Tây Thành.
Thật ra một quyền này không có bao nhiêu sức mạnh, nhưng lúc này Tạ Tây Thành đã đến cực hạn, sau khi bị đánh trúng đã ngã ngửa xuống.
"Ha ha ha ha!"
Lan Bố Đạt ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, sau khi cười đã rồi lại cúi đầu nhìn về phía Tạ Tây Thành đang nằm ở đó thở hổn hển từng hơi từng hơi: "Ngươi có thể làm được sao? Ta không có đau đớn, ta là dũng sĩ, ta có Nguyệt Thần ban phúc!"
Vừa mới nói xong này một câu bỗng nhiên mặt nhăn tít lại, giống như trong nháy mắt tất cả cảm giác đau đớn đều trở về.
Đau đớn ập đến, khuôn mặt của Lan Bố Đạt trở nên vô cùng méo mó, mắt cũng giống như có thể lòi ra ngoài ngay một giây sau, gân xanh trên trán đều nổi lên, nhìn khá đáng sợ.
"Thuốc đâu?!"
Lan Bố Đạt quay đầu lại hướng về phía quân trận của người Hắc Vũ khàn giọng nói: "Thuốc đâu?! Cho ta một viên thuốc nữa, ta có thể giết hắn! Cho ta, cho ta Nguyệt Thần Tứ Phúc!"
Tiếng nói của y hết sức thê lương, làm cho người ta nghe thấy có cảm giác không run lên vì sợ, lỗ chân lông toàn thân đều giống như nổ tung.
"Dùng thuốc?"
Tạ Tây Thành lại ngồi lên lần nữa, cầm hắc tuyến đao rút ra. Lang nha bổng quá nặng, hắc tuyến đao ở bên dưới lang nha bổng, gã rút mấy lần cũng không thể rút hắc tuyến đao ra, dường như tay đã không còn một chút sức lực nào cả.
"Người Hắc Vũ các ngươi, trước giờ đều không biết và cũng không dám đánh quang minh chính đại."
Tạ Tây Thành cúi người cắn chuôi đao, miệng nói một câu không rõ: "Để cho ta dạy ngươi thế nào mới là quân nhân..."
Gã cắn chuôi đao ngửa đầu về phía sau, lại ngã xuống, lưng đập mạnh lên mặt băng, phần gáy cũng đập xuống nhưng gã lại gắng gượng ngồi dậy. Hai người gần nhau như thế, một người bình tĩnh đến đáng sợ, một người điên cuồng đến đáng sợ.
"Mau cho ta thuốc!"
Lan Bố Đạt đau đớn giống như đã hoàn toàn mất khống chế, kêu la gào khóc, nhưng sàn đấu võ có quy định của sàn đấu võ, sẽ không ai đến cho đưa thuốc gì cho y nữa, cho dù có thì người của bên Đại Ninh cũng sẽ không đồng ý.
"Dùng thuốc không được."
Tạ Tây Thành dùng răng cắn chặt chuôi đao, lại lúng búng nói năm từ: "Phải dựa vào chính mình."
Người gã lắc lư, tiếng mũi hít thở nghe rất nặng nề. Mà Lan Bố Đạt phía đối diện của cũng đang lắc lư, còn kịch liệt hơn gã nhiều.
Tạ Tây Thành cắn chuôi đao hít sâu một hơi, lồng ngực lập tức phồng lên, sau đó gã bất ngờ chúi người về phía trước, nhưng vẫn ngẩng đầu... Phập một tiếng, hắc tuyến đao chuẩn xác đâm vào vết rách mà gã đã chém ra từ trước đó, một đao lúc nãy gã không thể chém rách bì giáp, nhưng bì giáp chỉ còn dính một lớp mỏng tang.
Một đao này đâm ở ngực Lan Bố Đạt, mũi đao đâm vào, Lan Bố Đạt đang điên cuồng chợt cứng ngắc người, không còn vặn vẹo, cũng không còn kêu gào nữa.
Y nhìn thanh đao kia, máu từ trên thân đao chảy xuống, giống như một dòng suối nhỏ.
Tạ Tây Thành buông miệng ra, sau đó dùng trán của mình đập mạnh vào chuôi đao một cái, đao hoàn toàn đâm xuyên lồng ngực của Lan Bố Đạt.
Bịch!
Một lát sau, thi thể của Lan Bố Đạt nằm trên mặt băng.
Tạ Tây Thành nằm xuống, một lát sau gã lấy một viên kẹo từ trong ngực ra nhét vào miệng, má lập tức phồng lên.
"Ngươi không bằng ta, thuốc của ngươi cũng không bằng ta, thuốc của ta ngọt."
Gã nằm ở đó nhìn lên bầu trời.
Nhếch môi.
"Rất ngọt."
"Trận đầu tiên, Đại Ninh đông cương Đao Binh, Tạ Tây Thành, thắng!"