Tạ Tây Thành được khiêng xuống dưới, xương ống chân hai bên đều gãy, không tu dưỡng mấy tháng thì chân cũng không khỏi được, đừng nói trên người gã còn có những vết thương khác, mỗi một vết thương đều không nhẹ.
Tạ Tây Thành nằm ở trên cáng đi ngang qua Thẩm Lãnh bên cạnh, ngẩng đầu nhìn chiến kỳ đông cương Đao Binh đỏ sẫm kia. Trên đại kỳ ngoại trừ mấy chữ "đông cương Đao Binh" ra còn có một chữ đi kèm, "Bùi" trong Bùi Đình Sơn.
Tạ Tây Thành nâng cánh tay phải lên đặt ở trước ngực, gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Không làm mất mặt Đao Binh."
Thẩm Lãnh gật đầu thật mạnh: "Không mất."
Tạ Tây Thành giơ tay ra: "Cho một viên nữa."
Thẩm Lãnh lôi kẹo viên hắn mang theo từ trong ngực để hết vào tay Tạ Tây Thành: "Cho ngươi hết."
"Chỗ này ít."
Tạ Tây Thành thở dài một hơi: "Không đủ ăn."
Gã cảm thấy tầm nhìn tối đi, sau đó mới chú ý tới là To Con Vương Khoát Hải đi đến bên cạnh gã, cũng lấy kẹo của mình ra đặt vào tay Tạ Tây Thành: "Của ta, cho ngươi hết."
Không bao lâu sau đã có một vòng người vây quanh bên cạnh Tạ Tây Thành, ai nấy cũng đặt kẹo viên của mình vào tay gã, không để được trong tay thì để trên người, chẳng mấy chốc trên người gã đã toàn là kẹo.
Tạ Tây Thành toét miệng cười: "Đủ rồi."
Trần Nhiễm bóc giấy gói, bỏ một viên vào trong miệng Tạ Tây Thành, Tạ Tây Thành vừa nhai vừa cười, giống như một đứa trẻ to xác, tuy rằng mặt mũi bầm dập nhưng mà nhìn cũng đẹp trai, rất rất đẹp trai.
"Trận đầu tiên, tướng quân đông cương Đao Binh Tạ Tây Thành thắng!"
Chủ trì của bên Đại Ninh gân cổ nói lớn tiếng, trên cổ nổi gân lên, mặt đỏ bừng, đó là kích động, cũng là cảm động.
Quân nhân của Đại Ninh sẽ không nhận thua.
Tạ Tây Thành đi qua bên cạnh Thẩm Lãnh, gã miễn cưỡng nhổm người dậy ở trên cáng, nói với Thẩm Lãnh một câu: "Lúc trước hình như ta khoác lác rồi... Ta vốn định thắng liên tiếp, không xuống dưới, hóa ra muốn khoác lác một lần cũng không dễ dàng."
"Ngươi biết không?"
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Tạ Tây Thành: "Tại sao ta cho ngươi lên đầu tiên?"
Tạ Tây Thành lắc đầu, sau đó cười: "Là sắp xếp thứ tự dựa theo nhan sắc sao? Vậy ta có thể thật sự phải lên đầu tiên."
Thẩm Lãnh cười nói: "Bởi vì trận đầu khó đánh nhất, bọn họ nhất định sẽ chọn một người rất mạnh rất mạnh đánh trận đầu, mà ta lựa chọn ngươi cũng là bởi vì ngươi rất mạnh rất mạnh."
Tạ Tây Thành bĩu môi: "Ồ... Lúc trước khi ta ở sông Tiểu Hoài, các cô nương cũng nói như vậy, nói nghe còn hay hơn ngài nữa, họ sẽ không chỉ nói ngươi rất mạnh, còn nói ngươi thật lâu, cực kỳ mạnh cực kỳ lâu."
Thẩm Lãnh: "Cút."
Tạ Tây Thành cười lớn ha ha.
Đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh nói nhỏ: "Thứ thuốc người Hắc Vũ dùng dường như hơi tà môn, lát nữa ngươi nhắc nhở những người trẻ tuổi phải lên sân đấu một chút. Bây giờ mới phát hiện bọn họ lại dùng thủ đoạn này cũng không kịp đi thăm dò là thuốc gì và giải như thế nào, chỉ có thể dựa vào bản thân những người trẻ tuổi kia ứng đối thôi."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Lúc nãy ta đã nhắc nhở bọn họ rồi. Thứ thuốc đó dường như có thể khiến người ta trở nên điên cuồng, thậm chí không cảm thấy đau đớn, nhưng ta đã tính toán thời gian thuốc có tác dụng, cũng chỉ hơn một khắc một chút. Sau khi thuốc hết tác dụng phản ứng của người Hắc Vũ lúc nãy rất kịch liệt, chứng tỏ thuốc này cũng có tác hại."
Đạm Đài Viên Thuật gật đầu: "Nói với bọn họ, chống đỡ qua một khắc là có thể thắng, chạy khắp sân đấu không mất mặt, chỉ cần chống đỡ một khắc thì tự người Hắc Vũ sẽ có vấn đề."
"Vậy thì phải xem bọn họ mang theo mấy viên thuốc."
Trong ánh mắt Thẩm Lãnh lóe lên một chút lo lắng.
Hắn không biết Lan Bố Đạt đã dùng mấy viên thuốc, nếu dùng một viên mà có thể đảm bảo thời gian từ một khắc trở lên, ai biết trong tay một người Hắc Vũ có mấy viên. Kiểu tấn công cường độ này, chống đỡ một khắc đã hơi khó khăn, nếu chống đỡ hai khắc, thậm chí lâu hơn thì...
Thẩm Lãnh cũng biết như vậy đáng sợ cỡ nào, đó không phải là đang đấu võ với một người, mà là đang liều mạng với một con dã thú không biết đau đớn.
"Đại tướng quân!"
Các tướng quân trẻ tuổi bên cạnh Thẩm Lãnh gần như đồng thời nói: "Không cần lo lắng!"
Bọn họ giơ tay lên, trong tay mỗi người đều giữ lại một viên kẹo.
"Thuốc, chúng ta cũng có."
Lúc nãy khi Tạ Tây Thành xuống dưới, bọn họ đã gần như chất hết kẹo của mình trên người Tạ Tây Thành, nhưng mà mỗi người cũng để lại một viên, cầm trong lòng bàn tay. Đó không phải là thuốc, nhưng theo bọn họ thấy, kẹo mà Thẩm Lãnh phát cho mỗi người bọn họ lúc sáng sớm còn có ích hơn bất cứ thứ thuốc nào.
"Trận thứ hai!"
Trên sân đấu võ, quan viên chủ trì của người Hắc Vũ mặt xanh mét, sau khi hô xong lại nhìn về phía thi thể bị khiêng xuống. Giống như Thẩm Lãnh đoán, người Hắc Vũ nhất định phải có mong muốn thắng lợi trong trận tỷ thí đầu tiên, Lan Bố Đạt chính là mang theo sứ mệnh này lên sân đấu.
Nhưng y đã thua, không chỉ thua về võ nghệ mà còn có tôn nghiêm, y dùng thuốc cũng không thể đánh thắng được đối thủ đến từ Đại Ninh.
Chết trận như vậy cũng không vẻ vang.
Chính bởi vì biết điểm này, cũng có cùng cảm giác mất mặt như vậy, cho nên bên quân trận Hắc Vũ ai nấy cũng có sắc mặt rất khó coi.
"Bệ hạ..."
Đường chủ Cát Thịnh Ngư của Mê Nguyệt Đường nhìn về phía Tâm Phụng Nguyệt với vẻ mặt sợ hãi: "Thuốc... Nguyệt Thần Tứ Phúc có hiệu quả, thần nghi ngờ là Lan Bố Đạt một lần dùng hai viên khiến tác dụng phụ quá nặng, cho nên..."
Tâm Phụng Nguyệt nhíu mày: "Ta không trách tội ngươi, ngươi vội giải thích cái gì? Ngươi đi nói với những người còn lại đừng dùng hết hai viên thuốc một lần."
Cát Thịnh Ngư vội vàng lên tiếng, quay đầu chạy tới chỗ các tướng quân Hắc Vũ chuẩn bị tham gia đấu võ, y tụ tập mọi người lại căn dặn vài câu.
"Trận tiếp theo không thể thua nữa."
Tâm Phụng Nguyệt nhìn về phía Thanh Thụ đang đứng ở bên cạnh lão ta: "Ngươi đi chọn người."
Thanh Thụ khom người cúi đầu, đi đến bên rìa đài cao nhìn về phía những tướng quân Hắc Vũ đang đợi lên sân đấu, im lặng một lát rồi nói: "Điệt Bộ!"
Một người trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi từ trong đám người bước ra, chắp tay nói: "Đại tướng quân, có thuộc hạ!"
Tâm Phụng Nguyệt nhìn người trẻ tuổi trước mặt này nói từng câu từng chữ: "Lan Bố Đạt đã chết, trận chiến đầu tiên chúng ta đã thua người Ninh, đó không chỉ là chuyện mười vạn lượng bạc, cũng là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đế quốc Hắc Vũ, liên quan đến tôn nghiêm của quân nhân đế quốc Hắc Vũ."
"Tuy ngươi tòng quân chưa được bao lâu, nhưng ngươi đã thể hiện hết tài năng ở cuộc thi trong quân, ngươi nên gánh vác được trọng trách này. Hắc Vũ đã không thể thua nữa, quân nhân của đế quốc đã không thể thua thêm nữa."
Điệt Bộ đứng nghiêm nói: "Đại tướng quân yên tâm!"
Thanh Thụ nghiêm túc nói: "Ngươi là người do ta đích thân đề bạt lên. Khi ta đến đại doanh Nam Viện ngươi vẫn chỉ là một giáo úy, là ta coi trọng thực lực của ngươi ở cuộc thi quân trong nên đặc biệt đề bạt ngươi làm tướng quân."
Điệt Bộ cúi người nói: "Ti chức không dám quên sự tín nhiệm và ân huệ của đại tướng quân."
Thanh Thụ nói: "Cho nên ta cần ngươi lập quân lệnh trạng, trận tỷ thí thứ hai này ngươi nhất định phải thắng."
Điệt Bộ mấp máy môi, lại cúi đầu nhìn lọ thuốc trong tay, im lặng một lát sau đó lớn tiếng nói: "Ti chức..."
Nói ra hai chữ này rồi lại trầm mặc, dường như có những lời khó nói ra được.
Thanh Thụ nhíu mày: "Sao, ngươi không có tự tin? Bên người Ninh hiển nhiên đã đặt người mạnh nhất ở vị trí đầu, đối thủ tỷ thí tiếp theo tuyệt đối sẽ không mạnh hơn so với người đầu tiên. Với thực lực không thua kém Lan Bố Đạt của ngươi, ngay cả một chút tự tin này này mà ngươi cũng không có?"
Điệt Bộ do dự một lúc rồi nói: "Đại tướng quân, ngài cũng biết ta là cô nhi, ta ở trong quân không có thân nhân cũng không có bằng hữu, ở ngoài quân doanh cũng thế, cho nên... Không phải là ta không có tự tin, ta muốn nói nếu lỡ như... lỡ như ta đi rồi, đại tướng quân ngài là người duy nhất ta lưu luyến."
Thanh Thụ ngẩn ra, không ngờ Điệt Bộ lại nói câu này. Người trẻ tuổi này quả thật hơi khó hòa hợp ở trong quân, lúc trước khi hắn ta đăng ký tòng quân có ghi rõ là cô nhi, trong nhà đã không còn một thân nhân nào, là Thanh Thụ đề bạt hắn ta lên, hóa ra hắn ta lại mang ơn mình.
Nghĩ đến đây, Thanh Thụ thở dài một hơi: "Ngươi đánh xong trận này cho tốt đã, sau khi thắng ta điều ngươi đến đây làm việc bên cạnh ta."
Điệt Bộ vâng một tiếng: "Đại tướng quân ngài bảo trọng."
Thanh Thụ nói: "Cũng không phải là sinh ly tử biệt, chưa chắc ngươi đã thua, nâng cao tinh thần lên, còn có thuốc của Kiếm Môn đưa cho ngươi nữa. Lúc nãy ngươi cũng nhìn thấy hiệu quả của thuốc cực tốt, cứ yên tâm là được."
Điệt Bộ gật đầu: "Đại tướng quân, nếu ta không về được, ngài sẽ nhớ ta chứ?"
Thanh Thụ: "Đi tỷ thí trước đi!"
Điệt Bộ thở dài, bước đi đến sân đấu võ, đi một bước lại quay đầu lại, dường như thật sự hết sức lưu luyến Thanh Thụ.
Chờ khi đến sân đấu võ, hắn ta chắp tay hành lễ với tướng quân trẻ tuổi của quân Ninh ở phía đối diện đi tới, người đối diện cũng chắp tay với hắn ta.
"Xác minh thân phận!"
Quan viên chủ trì của Hắc Vũ lớn tiếng nói: "Tướng quân đại doanh Nam Viện đế quốc Hắc Vũ, Điệt Bộ!"
Quan viên chủ trì bên Đại Ninh lớn tiếng nói: "Tướng quân biên quân bắc cương đế quốc Đại Ninh, Sở Dư!"
Sau khi xác minh thân phận, hai người Điệt Bộ và Sở Dư mặt đối mặt tiến lên. Trước khi tỷ thí Điệt Bộ lại quay đầu lại nhìn về phía Thanh Thụ: "Đại tướng quân, ngài sẽ nhớ ta chứ?"
Thanh Thụ giận dữ, thầm nghĩ người này sao lại lề mề như thế.
Vừa muốn nói thì nhìn thấy Điệt Bộ giơ tay lên vẫy vẫy với gã ta: "Ta sẽ không nhớ ngươi, ta không đánh, ta ngả bài."
Điệt Bộ nhìn về Sở Dư ở phía đối diện: "Ta nhận thua."
Sở Dư được biên quân bắc cương chọn phái ra cười: "Lúc nãy nghe thấy tên của ngươi là biết không đánh được rồi. Hoan nghênh về nhà."
Điệt Bộ ừm một tiếng, quay đầu lại nói lớn một tiếng với Thanh Thụ: "Ta nhận thua! Ta chẳng những nhận thua, ta còn đầu hàng nữa!"
Hắn hô sau khi vừa lớn vừa nói nói: "Bổn nhân tướng quân đại doanh Nam Viện đế quốc Hắc Vũ Điệt Bộ, nguyện đầu hàng đế quốc Đại Ninh, nguyện xưng thần trước hoàng đế bệ hạ Đại Ninh."
Sở Dư nói: "Được roài, đi thôi."
Điệt Bộ: "Được thoai, đi."
Hai người giống như bằng hữu trò chuyện một lúc rồi xuống đi, lần này tất cả mọi người bên Hắc Vũ đều nổ tung, nhất là Tâm Phụng Nguyệt ở trên đài cao mắt trợn trừng lên. Lão ta đứng bật dậy, giơ tay lên chỉ về phía Điệt Bộ, tức giận đến nỗi ngón tay cũng run lên.
"Thanh Thụ!"
Lão ta phẫn nộ nhìn Thanh Thụ: "Đây là người do ngươi chọn?"
Thanh Thụ tái xanh mặt, nhất thời cũng không biết làm sao, sao Điệt Bộ lại nhận thua và còn đầu hàng chứ? Tại sao hắn ta có thể là người của bên phía người Ninh?
"Viện Bộ Biệt Liệt!"
"Có!"
Thanh Thụ hô to một tiếng: "Ngươi đi!"
Người trẻ tuổi tên là Viện Bộ Biệt Liệt lên tiếng, đi nhanh về phía sân đấu võ: "Ta đến đánh trận thứ ba!"
Không đợi quan viên chủ trì lên tiếng, Viện Bộ Biệt Liệt tháo mũ sắt trên đầu xuống ném đi: "Ta cũng nhận thua, ta cũng đầu hàng."
Hắn ta nói xong liền tự chạy lạch bạch lạch bạch về phía Đại Ninh.
Giờ thì người của bên Hắc Vũ càng đờ đẫn hơn, ai nấy cũng quay sang nhìn nhau. Sắc mặt Tâm Phụng Nguyệt lúc trắng lúc xanh, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi sẽ lại có cục diện như thế này, còn chưa làm gì đã thua liền ba trận?
"Mất mặt!"
Bân Diệp hô một tiếng liền xông lên: "Ta trận thứ tư."
Không đợi người bên cạnh kịp phản ứng, Ca Vân Đạt theo sát phía sau: "Ta trận thứ năm."
Hai người một trước một sau chạy đến bên sân đấu võ, trong tình huống người Hắc Vũ còn chưa chút phản ứng nào, chỉ cách nhau một giây đã đều tuyên bố nhận thua đầu hàng.
Bên quân trận Đại Ninh, Diệp Vân Tán thở dài: "Chỉ bốn người này..."
Đạm Đài Viên Thuật gật đầu: "Cũng tốt, mọi người đều trở lại là được, dù gì không phải là cũng lãi một trăm vạn lượng bạc rồi sao."
Diệp Vân Tán ngẩn ra: "Một trăm vạn lượng, không phải 50 vạn lượng sao?"
Đạm Đài Viên Thuật: "Chúng ta thắng liền năm trận, còn có điều khoản bổ sung, Thẩm Lãnh thêm vào."