Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1269 - Chương 1269: Hoặc Là Chiến Hoặc Là Cút

Chương 1269: Hoặc là chiến hoặc là cút Chương 1269: Hoặc là chiến hoặc là cút

Diệp Vân Tán nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật: "Ta tưởng là năm mươi vạn lượng, một trận mười vạn lượng, ta đã quên chuyện Thẩm Lãnh bổ sung thêm điều khoản."

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Nhưng ta lại nhớ rõ ràng, một trận mười vạn lượng, điều khoản bổ sung năm mươi vạn lượng, tổng cộng một trăm vạn lượng."

Võ Tân Vũ ở bên cạnh đỡ trán thở dài.

Diệp Vân Tán và Đạm Đài Viên Thuật đồng thời nhìn về phía Võ Tân Vũ: "Ngươi đây là ý gì?"

Võ Tân Vũ nói: "May mà hai vị đều không làm việc ở Hộ bộ, nếu không Đại Ninh thật sự... thật sự một lời khó nói hết. Không phải hai vị đã quên thật rồi chứ, lúc nãy khi đàm phán Thẩm Lãnh nói là một trận trả mười lăm vạn lượng, năm trận thắng liên tiếp thì cộng thêm năm mươi vạn lượng."

"Có sao?"

Đạm Đài Viên Thuật nhìn về phía Diệp Vân Tán, Diệp Vân Tán lắc đầu: "Ta không nghe rõ."

Hai người đều ngượng ngùng cười cười. Đạm Đài Viên Thuật thật sự đã quên, mà Diệp Vân Tán thì thật sự mất tập trung.

Lúc này Thẩm Lãnh đang can thiệp với người của đế quốc Hắc Vũ, bên phía đối diện hiển nhiên không định dễ dàng chấp nhận như vậy. Chỉ đánh một trận, chạy bốn trận, liên tiếp đánh bại năm trận như vậy làm sao bọn họ có thể dễ dàng chấp nhận.

Đối với Hắc Vũ mà nói, chuyện này thật sự nhục nhã hơn cả đánh thua năm trận.

"Ngươi đã chọn tổng cộng một trăm người."

Tâm Phụng Nguyệt phẫn nộ nhìn Thanh Thụ: "Trong một trăm người có bốn gian tế của Ninh quốc, mà Bân Diệp còn là hảo bằng hữu của ngươi, hai người các ngươi từng như hình với bóng. Thanh Thụ... bây giờ ta không biết có nên tín nhiệm ngươi nữa hay không. Thậm chí ta đang nghi ngờ việc giao đại quân Nam Viện cho ngươi có phải là đúng hay không"

"Bệ hạ."

Thanh Thụ quỳ xuống đất bộp một tiếng: "Bệ hạ, quả thật thần sơ suất, nhưng những gian tế của Ninh quốc này không để lọt sơ hở, bọn họ cũng không phải là người Ninh, hơn nữa... hơn nữa thần chỉ vừa mới tiếp nhận..."

Tâm Phụng Nguyệt thở dài một tiếng. Lão ta cũng biết việc này sao có thể đều do lỗi của Thanh Thụ được. Đại doanh Nam Viện lúc trước là của Liêu Sát Lang, đội ngũ khác là của Bồ Lạc Thiên Thủ. Nếu thật sự muốn truy cứu kỹ càng, lúc ban đầu vẫn là lão ta chọn ba người Thanh Thụ, Bân Diệp và Ca Vân Đạt đưa đến trong quân của Bồ Lạc Thiên Thủ.

Nếu truy cứu thì chẳng phải là ngay cả bản thân lão ta cũng phải truy cứu, sau đó định một tội gì đó cho chính lão ta? Tư thông địch quốc?

Đang nói thì nhìn thấy quan viên chủ trì trên sân đấu võ kia chạy về, đến bên dưới đài cao sau đó cúi người nói: "Đại tướng quân Ninh quốc Thẩm Lãnh yêu cầu kết toán số bạc bọn họ vừa thắng liên tiếp năm trận ngay bây giờ."

"Hắn kết cái rắm!"

Thanh Thụ giận dữ nói: "Người đều là người của bọn họ, ta không thừa nhận là Hắc Vũ chúng ta thua."

Quan viên chủ trì kia vẻ mặt phẫn uất: "Ti chức cũng nói như vậy nhưng thái độ của hắn rất cứng rắn, nói nếu không kết toán thì không cần tiếp tục đánh nữa. Hắn nói bọn họ đã thắng liên tiếp năm trận đủ để chứng tỏ Hắc Vũ kém xa Ninh quốc, còn nói người của chúng ta uống thuốc cũng không được."

Thanh Thụ nhìn về phía Tâm Phụng Nguyệt, tỷ thí như vậy còn cần thiết phải tiếp tục nữa sao? Nhưng gã ta không dám hỏi. Cuộc tỷ thí này là Tâm Phụng Nguyệt nghĩ ra, lúc này người có thể làm chủ cũng chỉ là một mình Tâm Phụng Nguyệt.

"Bảo Thẩm Lãnh đến đây đàm phán với ta, xem hắn có dám đến hay không."

Tâm Phụng Nguyệt im lặng một lát rồi căn dặn: "Thẩm Lãnh đến đây một mình, những người khác đều không được."

Quan viên chủ trì vội vàng chạy về chuyển lời của Tâm Phụng Nguyệt cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghe xong không nhịn được liền bật cười.

"Ngươi về hỏi Tâm Phụng Nguyệt, có phải tưởng rằng cái gì cũng là do lão ta định đoạt không? Bớt giở trò đó đi, lão ta không tư cách."

Sau khi nói xong câu này, Thẩm Lãnh lại lắc đầu: "Thôi đi, không cần đi hỏi nữa."

Hắn xoay người đi về: "Hủy bỏ đấu võ!"

"Rõ!"

Sau khi các tướng sĩ lên tiếng đáp lại, đội ngũ bên phía Đại Ninh bắt đầu di động, Đạm Đài Viên Thuật và Võ Tân Vũ bọn họ cũng đứng dậy, các thân binh thu hết ghế bọn họ ngồi lại.

Trên đài cao, sắc mặt của Tâm Phụng Nguyệt khó coi muốn chết, sau đó lại phát hiện thật ra lửa giận của mình không có bất kỳ ý nghĩa gì, lão ta có cách nào khiến người Ninh nghe lời lão ta?

Tỷ thí thua liên tiếp năm trận, bất kể là bởi vì nguyên nhân gì dẫn đến thua liền năm trận, sứ giả của những tiểu quốc kia vẫn còn ở đó nhìn, tất cả đều trở nên không khống chế được, nhưng nghĩ lại thì ngay từ đầu tất cả đã không thể khống chế.

Người Ninh có thể từ bỏ hơn một trăm vạn lượng bạc không lấy, nhưng người Ninh đã thắng, sự kiêu ngạo và đắc ý khi bọn họ quay đầu xoay người bỏ đi giống như đã một cái bạt tai tát thẳng vào mặt Tâm Phụng Nguyệt, mà Tâm Phụng Nguyệt bây giờ có thể làm gì? Quát một tiếng ngươi đứng lại, hay là quát một tiếng ngươi đánh thêm một chút thử xem?

Trước kia, khi có người nhắc đến câu "nhược quốc vô thể diện" với Tâm Phụng Nguyệt thì căn bản là lão ta không hề suy nghĩ, bởi vì Hắc Vũ rất cường đại, cường đại đến mức khiến cho bất cứ người nào, bất kỳ một quốc gia nào trên đời này cũng không dám khoa tay múa chân, cũng không dám nói Hắc Vũ là "nhược quốc".

Nhưng mà sau khi hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường ngự giá thân chinh, tất cả những điều này đều đã thay đổi, nội loạn của Hắc Vũ vô hình trung càng ngày càng nghiêm trọng, Hắc Vũ đã không phải là một cường quốc, chỉ là thoạt nhìn vẫn còn lớn như vậy mà thôi.

Thân xác khổng lồ nhưng không có sức mạnh.

Thanh Thụ đang nhìn Tâm Phụng Nguyệt, tất cả mọi người đang nhìn Tâm Phụng Nguyệt, cuối cùng trận đấu võ này lại biến thành trò cười, mà người Ninh thì không để ý.

"Đưa!"

Tâm Phụng Nguyệt bỗng nhiên hô một tiếng: "Hắc Vũ thua!"

Sau một tiếng hô này, mỗi một người Hắc Vũ đều cảm thấy tôn nghiêm của bọn họ đã sụp đổ.

Nhưng không đưa, trơ mắt nhìn người Ninh đi, tôn nghiêm của bọn họ cũng sẽ sụp đổ.

"Các ngươi đều đã nhìn thấy rồi."

Tâm Phụng Nguyệt nói với giọng run rẩy: "Khi kẻ thù của các ngươi cường đại hơn các ngươi sẽ căn bản là không coi các ngươi ra gì, còn các ngươi có thể làm cái gì?"

Tâm Phụng Nguyệt thở dài một hơi: "Hắc Vũ từng khiến cả thế giới đều run rẩy, hiện tại một Ninh quốc khiến cho tôn nghiêm của Hắc Vũ đang run rẩy. Ta từng nghe người bên cạnh nói vô số lần, các đời hãn hoàng Hắc Vũ đều từng nói phải uống nước sông Nam Bình, muốn san bằng thành Trường An..."

"Ước mơ vĩ đại cỡ nào."

Tâm Phụng Nguyệt suy sụp ngồi xuống, nhìn các tướng quân trẻ tuổi ở phía dưới đang nhìn lão ta: "Ta vốn nghĩ dùng một cuộc đấu võ như vậy để nói với tất cả mọi người, người Hắc Vũ sẽ không nhận thua đơn giản như vậy, nhưng người Ninh lại dùng phương thức như vậy nói cho chúng ta biết, người Hắc Vũ các ngươi không nhận thua chính là một trò cười."

"Bốn người."

Tâm Phụng Nguyệt chỉ bốn người bên cạnh: "Là những người trẻ tuổi do ta đích thân lựa chọn, bọn họ cũng vậy, nhưng bọn họ cũng đều là gian tế của người Ninh phái tới. Nếu không phải có một trận đấu võ như vậy, bọn họ vẫn sẽ luôn ẩn nấp tiếp, ở ngay tại bên cạnh ta, ngay bên cạnh mỗi một người các ngươi."

Tâm Phụng Nguyệt lại thở dài một hơi, nhưng những thứ tích tụ trong lồng ngực căn bản là không trút ra được.

"Trong số các ngươi còn có ai là gian tế của người Ninh, ta cho các ngươi đi, bây giờ hãy đi đi... Những người ở lại, ai không muốn đánh thì cũng đi đi. Hắc Vũ... không còn là Hắc Vũ huy hoàng trước kia nữa rồi."

"Ta đánh!"

"Ta cũng đánh!"

"Bệ hạ, chúng ta đánh!"

Người trẻ tuổi Hắc Vũ ở bên dưới đài cao chen lên phía trước, bọn họ tụ lại ở gần đài cao ngước nhìn lên Tâm Phụng Nguyệt.

"Bệ hạ, để ta đánh!"

"Ta đánh trận tiếp theo!"

Tâm Phụng Nguyệt vịn vào ngai vàng đứng dậy, đi đến bên rìa đài cao đứng lại, im lặng một lát rồi cúi đầu thật sâu: "Thể diện của đế quốc, phải dựa vào các ngươi."

Thời khắc này Thanh Thụ cũng quên mối thù hận đối với Tâm Phụng Nguyệt, cũng quên mình còn đang phải giết người này như thế nào, lúc này gã ta chỉ muốn đánh bại người Ninh, ngẩng cao đầu giống như người Ninh.

"Ta đi đàm phán với Thẩm Lãnh."

Thanh Thụ nhảy từ trên đài cao xuống, đi nhanh tới chỗ Thẩm Lãnh, vừa đi vừa nói to: "Thẩm Lãnh! Đứng lại!"

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn, Thanh Thụ chạy nhanh đến, chạy đến giữa sân đấu võ rồi dừng lại, hướng về phía quân trận Đại Ninh nói to: "Tuy rằng các ngươi thắng một cách ti tiện, nhưng không phải đế quốc Hắc Vũ không thua nổi, số bạc các ngươi thắng được sẽ đưa qua đầy đủ, nếu các ngươi còn có bản lĩnh thì tiếp tục đánh!"

Thẩm Lãnh cất bước đi về phía sân đấu võ, vừa đi vừa nói: "Đang tuyên cáo người Hắc Vũ các ngươi còn có tôn nghiêm sao?"

Hắn đi đến đứng đối diện với Thanh Thụ, nhìn Thanh Thụ nói: "Đừng làm chuyện không đâu như vậy nữa, đánh ba mươi hai trận không có ý nghĩa, ta đánh với ngươi. Không phải ngươi muốn lấy lại sự tôn nghiêm đã mất của Hắc Vũ sao? Nào, lấy từ ta. Ngươi giết ta, trả lại cho các ngươi ngàn dặm cương vực từ sông Mễ Thác đến thành Cách Để mà Đại Ninh cướp từ tay người Hắc Vũ các ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhận thua, cho nên chỉ có hai kết quả, ngươi giết ta, ta giết ngươi."

Thanh Thụ lúc nãy còn lửa giận ngập trời, còn đầy ý chí chiến đấu, sau khi nghe Thẩm Lãnh nói xong liền lập tức ngây người.

Thẩm Lãnh đánh gã ta không kịp trở tay... Ba mươi hai trận tỷ thí đã đánh năm trận, người Hắc Vũ liên tiếp thua năm trận, nhưng gã ta không cho rằng sẽ thua mãi, thế nhưng Thẩm Lãnh lại ép gã ta đến đường cùng.

"Muốn tôn nghiêm, muốn thể diện, tự lấy."

Thẩm Lãnh chỉ xuống dưới chân: "Lúc này chúng ta đều trên sàn đấu võ, ngươi đã là đại tướng quân, ta cũng là đại tướng quân, chúng ta đều có đủ tư cách để đại diện quốc gia của mình đánh trận này. Kêu gào không có ý nghĩa gì, nổi cáu với những người tuổi trẻ thủ hạ của ngươi cũng chẳng có ý nghĩa, ta đứng ở đây, ta giết Bồ Lạc Thiên Thủ, ta chờ ngươi khiêu chiến."

Thanh Thụ đứng ở đó nhất thời không biết nên làm sao. Đánh? Cứ giao thủ với Thẩm Lãnh như vậy ư?

Nếu không đánh, gã ta làm sao trở về được? Nhất quyết trở về sẽ bị bao nhiêu người nhạo báng. Gã ta còn muốn thống lĩnh đại quân Nam Viện làm nên sự nghiệp lớn, còn muốn ngăn cơn sóng dữ khi Hắc Vũ đang hỗn loạn như vậy, nhưng nếu như lúc này gã ta thật sự quay đầu bước đi thì còn có ai sẽ tin phục gã ta.

Một người ở trên sàn đấu võ bị người Ninh dọa sợ tới mức quay đầu bước đi, các bách tính của đế quốc Hắc Vũ cũng vậy, các quân nhân cũng vậy, họ làm sao tin tưởng được người như gã ta có thể dẫn dắt người Hắc Vũ quật khởi lần nữa?

Đó là nỗi khuất nhục cả đời cũng không rửa sạch được.

"Ta..."

Thanh Thụ sờ ngực theo bản năng. Trong ngực áo là hai viên Nguyệt Thần Tứ Phúc của gã ta, trong vỏ đao của gã ta đã đổ Mê Cốt Tán, trong tay áo bên trái của gã ta may một cái túi bí mật, số Mê Cốt Tán còn lại đều ở trong đó, chỉ là gã ta còn chưa kịp rắc lên người mình.

Gã ta sờ cổ theo bản năng. Khăn quàng cổ đã đeo rồi, chỉ là cũng chưa kịp rắc thuốc bột của Bộc Nguyệt cho gã ta lên.

"Hoặc là chiến, hoặc là cút."

Thẩm Lãnh nhìn vào mắt Thanh Thụ nói: "Nếu không có dũng khí đánh với ta thì không tư cách đứng trước mặt ta. Bây giờ ngươi có thể đi, đổi một người có dũng khí, có tư cách đến đánh với ta, không cần là đại tướng quân gì cả, người thay thế ngươi bất kể là đại tướng quân hay binh lính, nam nhân có thể đại diện cho tôn nghiêm của người Hắc Vũ các ngươi là đủ rồi."

"Được!"

Thanh Thụ hét to một tiếng.

"Ta, Nam Viện đại tướng quân đế quốc Hắc Vũ Thanh Thụ, đánh với ngươi."

Bình Luận (0)
Comment