Sau khi nghe Thẩm Lãnh nói xong những lời đó Đạm Đài Viên Thuật lập tức hiểu được, Thẩm Lãnh đứng ra đánh một trận với Thanh Thụ đổi lấy ba mươi hai trận tỷ thí là vì thuốc của người Hắc Vũ, nỗi lo lắng của Thẩm Lãnh đến giờ vẫn chưa tiêu tan.
Trước đó người Hắc Vũ tên là Lan Bố Đạt kia dùng thuốc làm cho người ta trở nên vô cùng hung hãn, nếu là giao thủ công bằng thì Thẩm Lãnh sẽ không làm như vậy. Để các tướng quân trẻ tuổi đi đánh đao thật thương thật với người Hắc Vũ trong trường hợp như thế này, đối với bọn họ mà nói cũng là một sự rèn luyện.
Nhưng người Hắc Vũ độc địa.
Đạm Đài Viên Thuật nghĩ tới vẻ lo lắng toát lên trên mặt Thẩm Lãnh trước đó. Ông ta nói với Thẩm Lãnh chỉ cần người trẻ tuổi kiên trì từ một khắc trở lên thì có thể có cơ hội thắng, nhưng Thẩm Lãnh nói... ai biết rốt cuộc trong tay những người Hắc Vũ kia có bao nhiêu thuốc, bắt đầu từ lúc người Hắc Vũ dùng thuốc đã không còn công bằng nữa.
Điều kiện không công bằng trước khi đấu võ thì không nói, nhưng đấu võ không công bằng khiến Thẩm Lãnh không thể gạt bỏ nỗi lo lắng trong lòng.
Lúc này Đạm Đài Viên Thuật mới sực tỉnh, vừa mới lúc nãy thôi, Thẩm Lãnh đã nghĩ làm thế nào mới có thể để cho một mình hắn lên đối mặt với nguy hiểm thay tất cả mọi người.
Thẩm Lãnh cảm thấy đối các tướng quân trẻ tuổi bên Đại Ninh mà nói đấu võ như vậy quá không công bằng, cũng quá nguy hiểm.
Hắn vẫn là Thẩm Lãnh đó, là con gà mái dang cánh ra bảo vệ đàn gà con trong mưa gió.
Thẩm tiên sinh nói, phải để tâm hướng về ánh sáng.
Thẩm tiên sinh nói, phải ghi nhớ ân tình.
Thẩm tiên sinh nói rất nhiều rất nhiều, tiểu tử ngốc này đều ghi tạc trong lòng không thiếu một chữ. Hắn đã không còn là thiếu niên ngây thơ răm rắp nghe những lời Thẩm tiên sinh nói, hắn đã hơn ba mươi tuổi, nhưng hắn vẫn không thay đổi.
Nếu Thẩm Lãnh không phải là Thẩm Lãnh như thế, vậy thì hắn cũng không phải là Thẩm Lãnh.
Đạm Đài Viên Thuật đã hiểu ra, Võ Tân Vũ cũng hiểu, nhưng Diệp Vân Tán thì chưa hiểu được... Bởi vì Diệp Vân Tán không hiểu Thẩm Lãnh, dù sao thì vẫn chưa tiếp xúc quá lâu.
Nhưng người như Diệp Vân Tán quá mẫn tuệ, dường như ông ta đã nhìn ra điều gì đó từ phản ứng của Đạm Đài Viên Thuật và Võ Tân Vũ.
"Thẩm Lãnh là muốn tự mình đánh, sau đó tránh cho người của chúng ta chịu thiệt?"
Ông ta hỏi dò một câu.
Đạm Đài Viên Thuật gật đầu: "Phải."
Diệp Vân Tán nhíu mày.
Thẩm Lãnh thật không phải một đại tướng quân điển hình, suy nghĩ cẩn thận hơn lại chợt phát hiện, con mẹ nó chứ Thẩm Lãnh mới chính là đại tướng quân Đại Ninh điển hình nhất.
Đại tướng quân của Đại Ninh phải như thế!
Trên sân đấu võ, Thẩm Lãnh nhìn Thanh Thụ nói: "Để cho những người tuổi trẻ kia đánh tới đánh lui không có ý nghĩa gì, cấp bậc của bọn họ vẫn chưa đủ để đại diện cho hai nước. Ngươi là đại tướng quân, ta cũng là đại tướng quân, chúng ta đánh."
Hắn nhìn Thanh Thụ, ánh mắt sắc bén, mà Thanh Thụ thì đang né tránh.
Khi Thẩm Lãnh nói những lời này, trong đầu Thanh Thụ không ngừng suy nghĩ mình có thể không nhận sự khiêu chiến này hay không? Sau khi trải qua vô số lần suy nghĩ, gã ta phát hiện nếu mình không nhận thì cũng sẽ không có tương lai gì.
"Ta, Thanh Thụ, đại tướng quân Nam Viện đế quốc Hắc Vũ, đánh với ngươi."
Thanh Thụ lui về phía sau một bước, chắp tay nói: "Nhưng lúc này ta phải về bẩm báo với hãn hoàng bệ hạ đế quốc Hắc Vũ ta trước. Ta là đại tướng quân, cũng là thần tử, mong ngươi hiểu."
Thẩm Lãnh cười cười, đương nhiên hắn biết không phải Thanh Thụ thật sự muốn về bẩm báo gì, mà là trở về chuẩn bị. Có thể gã ta sẽ mang rất nhiều thứ thuốc đó lên, có lẽ còn có loại thuốc linh tinh gì đó.
Nhưng Thẩm Lãnh sợ sao?
Thanh Thụ chạy thẳng về chỗ đài cao, cúi người trước Tâm Phụng Nguyệt nói: "Bệ hạ, Thẩm Lãnh nói muốn dùng trận quyết đấu giữa thần và hắn để đổi ba mươi hai trận tỷ thí, thần muốn xin chỉ thị của bệ hạ."
"Đổi?"
Tâm Phụng Nguyệt trầm tư một lát, lắc đầu: "Điều kiện đã thỏa thuận trước đó sao có thể nói bỏ là bỏ được. Thuốc của Mê Nguyệt Đường chuẩn bị cũng có thể bảo đảm xác suất thắng các trận tiếp theo lớn hơn, một mình ngươi đại diện Hắc Vũ đánh với Thẩm Lãnh, lỡ như ngươi thua sẽ là tất cả đều thua."
Thanh Thụ thầm nghĩ con mẹ nó chứ ta bằng lòng đánh?
Nhưng gã ta không dám nói ra, do dự một chút rồi nói: "Thần cũng không muốn đồng ý, nhưng hiện tại hắn cứng rắn như thế, nếu thần không đánh với hắn, sợ là hắn sẽ không xuống, cũng sẽ không chấp thuận để người của hắn tiếp tục đánh cùng chúng ta."
Tâm Phụng Nguyệt đứng dậy đi tới đi lui ở trên đài cao, một lát sau lão ta nhìn về phía đường chủ Cát Thịnh Ngư của Mê Nguyệt Đường: "Đi lấy thêm cho hắn mấy viên Nguyệt Thần Tứ Phúc."
Cát Thịnh Ngư vội vàng lên tiếng, số thuốc chế tạo gấp trước đó đều đã phân phát, trong tay y cũng không có, đành phải chạy xuống tìm những tướng quân kia lấy lại, sau khi lấy bốn năm viên thì trở về đưa cho Thanh Thụ. Thanh Thụ thầm nghĩ nếu ta uống nhiều như vậy, Thẩm Lãnh đánh không chết ta thì thuốc này cũng có thể lấy mạng của ta.
Lúc nãy sau khi Lan Bố Đạt uống thuốc xong quả thật có vẻ vô cùng hung mãnh, không biết đau đớn, giống như hổ điên, nhưng ở thời khắc cuối cùng thuốc của Lan Bố Đạt hết công hiệu, phản ứng kịch liệt đó, Thanh Thụ đều nhìn thấy tất cả.
"Có Mê Cốt Tán và Nguyệt Thần Tứ Phúc."
Tâm Phụng Nguyệt xoay người nhìn về phía Thanh Thụ: "Ngươi đã có thêm vài phần phần thắng, huống hồ với võ nghệ của ngươi vốn dĩ sẽ không thua cho hắn."
Thanh Thụ vừa đáp lời vừa nhìn về phía sau Tâm Phụng Nguyệt. Phía sau đài cao chính là cấm quân do Tâm Phụng Nguyệt mang đến, khoảng cách không quá gần. Dựa theo ước định với người Ninh, đại quân không thể tiến vào phạm vi mặt sông, cho nên cấm quân của Tâm Phụng Nguyệt đều ở bờ bắc sông.
Bên cạnh lão ta chỉ có hơn một trăm đệ tử Kiếm Môn, còn có một số binh lính bạch kỵ, cộng lại chẳng qua cũng chỉ là mấy trăm người mà thôi.
Nếu muốn giết Tâm Phụng Nguyệt, đây đúng là cơ hội tốt nhất.
Ánh mắt của gã ta lóe lên một cái. Nếu lúc này gã ta đi đánh với Thẩm Lãnh, mà người của gã ta bố trí đánh chết Tâm Phụng Nguyệt vào lúc này, người ra tay lại là Bộc Nguyệt chứ không phải người khác, như vậy thì ít nhất gã ta cũng không cần gánh tội danh hành thích vua này.
Tuy rằng đánh với Thẩm Lãnh hơi hung hiểm, nhưng phú quý nào mà không phải là giành được từ nguy hiểm, huống hồ đó là phú quý nhất đẳng thiên hạ.
Nghĩ đến đây, gã ta lại quay đầu liếc nhìn những tướng quân trẻ tuổi kia, đều là người của gã ta lựa chọn từ đại doanh Nam Viện. Bộc Nguyệt đóng giả thành thân binh của gã ta trà trộn ở ngay trong đám người, chắc hẳn là Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ không ngờ đệ tử quan môn của lão ta ở ngay gần đây.
Nghĩ đến đây, Thanh Thụ thở dài một hơi, cúi người trước Tâm Phụng Nguyệt nói: "Thần... cho dù liều chết cũng sẽ giết Thẩm Lãnh, một là đế quốc Hắc Vũ loại bỏ một nỗi lo trong lòng, hai là để phấn chấn sĩ khí của quân nhân đế quốc. Thần thề chết đền nợ nước, cũng thề chết báo ơn tri ngộ của bệ hạ."
Tâm Phụng Nguyệt gật đầu: "Ta đã chọn ngươi từ trong vạn quân chính vì biết ngươi có lòng trung quân đền nợ nước. Ta từng nói với ngươi không chỉ một lần, ngươi không giống những người đó, bọn họ hưởng thụ sự tôn sùng mà đế quốc cho bọn họ nhưng không chịu đứng ra khi đế quốc nguy nan, còn các ngươi..."
Lão ta nhìn về phía những tướng quân trẻ tuổi kia lớn tiếng nói: "Các ngươi lại gánh vác vinh quang của đế quốc trên vai mình, hôm nay, Tâm Phụng Nguyệt ta thay mặt đế quốc tỏ lòng kính ý với các ngươi."
Hai tay của lão ta tạo thành hình chữ thập khom người cúi đầu trước những tướng quân kia.
Thanh Thụ đâu còn dám để cho lão ta nói tiếp nữa, chiêu trò mua chuộc lòng người của Tâm Phụng Nguyệt quả thật cũng lợi hại, gã ta vội vàng nói: "Bây giờ thần trở về sân đấu võ, vẫn mong bệ hạ đích thân nổi trống trợ uy cho thần!"
"Được!"
Tâm Phụng Nguyệt lớn tiếng nói: "Ngươi chiến đấu vì đế quốc, ta sẽ đích thân nổi trống trợ uy cho ngươi."
Bên dưới đài cao có một cái trống trận khổng lồ, lúc Lan Bố Đạt tỷ thí là binh sĩ của đại doanh Nam Viện đứng ở đó đánh trống. Tâm Phụng Nguyệt nhảy từ trên đài cao xuống, nhẹ nhàng giống như trích tiên, thoạt nhìn quả thật có phong thái khó có thể bằng được.
Lão ta trực tiếp đáp xuống bên cạnh trống trận, thò tay ra cầm lấy hai cái dùi trống: "Đại tướng quân của Hắc Vũ ngươi đi chiến đấu, ta dùng trống trận cổ vũ cho ngươi."
Thanh Thụ gật đầu, xoay người đi trở về sân đấu võ.
Trở lại sân đấu võ đứng mặt đối mặt với Thẩm Lãnh, Thanh Thụ vẫn có chút thấp thỏm. Người phía đối diện không phải một kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí cũng không phải một người bình thường. Người Hắc Vũ đánh giá mấy vị đại tướng quân của Ninh quốc, người được công nhận mạnh nhất hẳn là Võ Tân Vũ, bởi vì Võ Tân Vũ bình tĩnh khắc chế, nhìn đại cục tốt, hơn nữa bản thân cũng có võ nghệ siêu quần, người Hắc Vũ gọi là kẻ thù không có sơ hở.
Nhưng nếu để cho bọn họ lựa chọn, lựa chọn giữa Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ, bọn họ nhất định sẽ chọn Võ Tân Vũ làm đối thủ chứ không phải Thẩm Lãnh... Bởi vì Thẩm Lãnh là kẻ điên.
"Chúng ta đều đại diện cho quốc gia của mình."
Thanh Thụ ngừng lại một chút rồi nói với Thẩm Lãnh: "Cho nên trước khi đấu võ ta muốn nói thêm vài câu... Thẩm Lãnh, ta biết tại sao ngươi chọn ta, là vì ta đã giết thế tử Lý Tiêu Thiện của Ninh quốc các ngươi đúng không?"
Gã ta cười cười: "Người Ninh các ngươi chính là thú vị như vậy, quá xem nặng sinh tử trên chiến trường, ngay cả ta cũng cảm thấy buồn cười. Ta tự biết mình, tuy rằng ta là đại tướng quân của Hắc Vũ, nhưng ta không thể so sánh được với đại tướng quân như ngươi, nếu ta chết thì Hắc Vũ sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, mà nếu như ngươi chết..."
Gã ta còn chưa nói xong thì Thẩm Lãnh đã hơi thiếu kiên nhẫn lắc đầu: "Nói nhảm nhiều thật."
Thanh Thụ ngẩn ra.
Thẩm Lãnh lui về sau một bước, chắp tay: "Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Thanh Thụ bị câu đối đáp này của Thẩm Lãnh làm xấu hổ. Thật ra gã ta... hơi tự ti, trong lời nói lúc nãy đã để lộ ra một ít suy nghĩ trong lòng, gã ta cho rằng phân lượng của đại tướng quân như Thẩm Lãnh nặng hơn đại tướng quân như gã ta.
Con người thường là như vậy, trong lòng rất nhiều người đều có chí hướng cao xa, sau đó càng tự ti hơn.
Khi ở một mình thì thích tưởng tượng nếu mình là một người nào đó, ở một địa vị nào đó thì nhất định sẽ làm tốt hơn, hoặc là nghĩ nhất định sẽ phong cách hơn, hoặc là nghĩ nhất định sẽ quyết đoán hơn, có năng lực hơn.
Nhưng mà cũng chỉ là thầm nghĩ, khi đứng trước người như vậy phần lớn sẽ tự ti, việc so sánh đều là cưỡng ép trong lòng cổ vũ thêm cho mình mà thôi.
Cho nên Thẩm Lãnh hỏi gã ta một câu "ngươi đã chuẩn bị xong chưa", thật ra Thanh Thụ chưa chuẩn bị xong, gã ta mang theo hai loại thuốc nhưng vẫn không đủ tự tin.
Chỉ có hít thở sâu.
Sau khi hít thở sâu vài lần Thanh Thụ cũng lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra khoảng chừng nửa trượng, sau đó gật đầu: "Chuẩn bị xong rồi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, làm một dấu tay mời.
Thanh Thụ không nhịn được lại quay đầu nhìn về phía đài cao. Bên kia đã vang lên tiếng trống trận, Tâm Phụng Nguyệt thật sự đang đích thân gõ trống trận, âm thanh đó vang lên từng nhịp từng nhịp, người Hắc Vũ cũng đang lớn tiếng hô vang cổ vũ cho gã ta.
Thanh Thụ quay đầu lại nói to một tiếng với Thẩm Lãnh: "Ta sẽ khiến ngươi có cái nhìn khác!"
Sau đó gã ta lao về phía Thẩm Lãnh.