Thẩm Lãnh nhìn người trẻ tuổi trước mặt lao về phía mình, sự chú ý đặt trên thanh đao đó. Khi Thanh Thụ di chuyển về phía trước, Thẩm Lãnh đã chú ý tới tư thế cầm đao của gã ta hơi kỳ quái.
Loan đao của người Hắc Vũ ngắn hơn hoành đao chế thức của Đại Ninh, trong tình huống bình thường, lúc rút đao thì vỏ đao ở dưới còn chuôi đao ở trên, mà lúc Thanh Thụ lao nhanh về phía trước thì vỏ đao ở trước chuôi đao ở sau, hơn nữa còn cố ý đè thấp chuôi đao xuống, như vậy thì xuất đao sẽ không chậm hơn nhưng chiêu thức sau đó sẽ chậm hơn.
Thanh Thụ tuy trẻ nhưng đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, Tâm Phụng Nguyệt sẽ không vô duyên vô cớ để cho một người trẻ tuổi chấp chưởng đại doanh Nam Viện, cũng sẽ không vô duyên vô cớ cho rằng một người trẻ tuổi sẽ là đối thủ của Thẩm Lãnh. Thế nhưng lúc này ngay cả phương thức rút đao cơ bản của Thanh Thụ cũng sai.
Nếu ngươi nhìn thấy có một người chạy về phía ngươi, tay trái cầm vỏ đao tay phải cầm đao, người nghiêng về phía trước, đao ở phía trước thậm chí ở gần vị trí ngực, tư thế chạy như vậy tất nhiên có chút phong độ nhưng nhất định không phải là cao thủ gì.
Cho nên khi thanh đao kia được rút ra Thẩm Lãnh đã lùi nhanh về phía sau. Hắn không có tu luyện thân pháp khinh công gì, không nhẹ nhàng nhanh chóng giống như Trà gia, nhưng sức bật của Thẩm Lãnh rất lớn, hai chân đạp lên mặt đất một cái người đã bật cực nhanh về phía sau, đồng thời vụn băng đạp nát dưới chân bay lên bắn về phía Thanh Thụ.
Đao của Thanh Thụ ra khỏi vỏ, đao kéo về phía sau, vỏ đao hất về phía trước, bột trong vỏ đao lập tức văng ra ngoài.
Bột bắn ra ngoài, Thẩm Lãnh đã cách xa một trượng.
Phản ứng thứ hai của Thanh Thụ chính là lui về phía sau, gã ta cũng nhất định phải tránh xa Mê Cốt Tán, sau khi bột văng ra, hai chân gã ta lui về sau, đồng thời kéo khăn quàng cổ lên che kín miệng mũi.
Gã ta thật sự lo sợ, quyết đấu với cao thủ như Thẩm Lãnh một khi không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục.
Bột bay tung tóe ở giữa hai người sau đó chậm rãi rơi xuống, trong khoảnh khắc đó hai người không ai nhìn thấy ai.
Mắt của Thanh Thụ nhìn chằm chằm vào đám bột kia, sau đó chú ý thấy bột đang bay lả tả bỗng nhiên có động, giống như có thứ gì đó từ phía sau bột lao đến. Thanh Thụ nhìn thấy hướng bay của bột có thay đổi cũng lập tức di động theo, khi một bóng đen từ trong đám bột lao đến thì gã ta đồng thời bổ một đao.
Bộp một tiếng, thứ phá tan màn bột kia bị Thanh Thụ chém rớt, nhưng thứ đó lại mềm nhũn hoàn toàn không có lực.
Ngay thời khắc vừa rồi Thanh Thụ còn đang hưng phấn. Thế mà Thẩm Lãnh lại tưởng rằng có thể dùng bột để che khuất đòn tập kích bất ngờ của mình, một khi Thẩm Lãnh bị dính bột, không bao lâu sau sẽ không còn sức lực.
Nhưng đó căn bản không phải Thẩm Lãnh, mà là trường sam của Thẩm Lãnh.
Trường sam bị dính không ít bột, một đao chém lên khiến bột lại bị bắn lên, Thanh Thụ giật mình, theo bản năng lui cực nhanh về phía sau.
Nhưng đúng lúc này Thẩm Lãnh xuất hiện ở bên cạnh gã ta, Thẩm Lãnh trượt vòng qua đám bột. Mặt băng rất trơn nhẵn, hắn chống hai tay, nửa ngồi trên mặt băng, nhìn thấy phản ứng của Thanh Thụ.
Thanh Thụ chém một đao vào áo, bột trên áo là bị bắn lên, Thanh Thụ theo bản năng kéo khăn quàng cổ trên cổ lên, cái khăn quàng cổ đó đã che kín mũi và miệng gã ta.
Thẩm Lãnh nhìn thấy phản ứng này, cho nên khóe miệng cong lên.
Hắc tuyến đao tuốt ra khỏi vỏ đâm một cái xuống đất, giống như gậy trượt tuyết đẩy Thẩm Lãnh ra ngoài.
Thanh Thụ nhìn thấy bóng đen từ bên cạnh đến, lại bổ một đao về phía Thẩm Lãnh gần như không có một chút chần chừ nào. Thẩm Lãnh lướt trên mặt băng, hắc tuyến đao thay đổi phương hướng phát lực, người từ rướn về phía trước đổi thành nằm ngửa, loan đao lướt qua trước mặt hắn nhưng hai chân của hắn lại đá mạnh vào người Thanh Thụ.
Bịch một tiếng, bụng dưới Thanh Thụ bị đạp trúng, trong khoảnh khắc đó gã ta liền bay về phía sau.
Nhưng lực độ của một cước này lớn như thế mà lại không làm gã ta bị thương. Thanh Thụ rơi xuống đất lại nhanh chóng xoay người đứng lên, thế nên Thẩm Lãnh cũng hơi tò mò, nhưng cũng chỉ là tò mò một thoáng chốc mà thôi, bởi vì Thẩm Lãnh nhanh chóng phát hiện vấn đề nằm ở đâu.
Nếu như là một con bò, một cước này chắc cũng có thể khiến nội tạng gặp vấn đề mới đúng.
"Quả nhiên chuẩn bị rất đầy đủ."
Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn chân của mình thở dài: "Đầu tiên là rắc loại thuốc bột không biết là thứ quỷ quái gì, hẳn là thuốc mê gì đó phải không? Sau đó còn giấu một lớp thiết bản trong áo của ngươi."
Thẩm Lãnh đứng thẳng người, nhấc chân lên nhìn đế giày một chút, đao cắm trên mặt băng chống đỡ, cố gắng để đế giày lộ ra nhìn cho rõ.
Trên đế giày có một lớp lỗ nhỏ dày đặc, thoạt nhìn không lớn và cũng không sâu, nhưng muốn đâm thủng đế giày chắc là không có gì vấn đề mới đúng.
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nếu không phải đế giày của vợ ta làm làm có vấn đề, nói không chừng đã thật sự bị ngươi hại rồi."
Đế giày của Thẩm Lãnh dày hơn đế giày của người khác ít nhất hơn một phần ba, cũng là trùng hợp, đổi đôi giày khác thì sẽ không như vậy.
Trước khi Trà gia làm đôi giày này cho Thẩm Lãnh đã nghĩ, vốn dĩ hình nàng thêu trên đế giày quá xấu, xấu đến mức ngay cả nàng cũng không nhìn được. Nàng cảm thấy thêu uyên ương gì đó quá tầm thường, hơn nữa nàng cũng cảm thấy không có sự mới mẻ gì, vì thế liền thêu hai chữ, đế giày chân trái là chữ "phúc", đế giày chân phải là chữ "thọ". Sau khi nàng thêu xong mặc dù không thể nói là đẹp bao nhiêu nhưng cũng không thể nói là xấu cỡ nào.
sau khi nhưng đưa cho Thẩm Lãnh, cái miệng rộng của Trần Nhiễm nói một câu dùng cái này không may mắn, giống như giày thọ phối với áo liệm vậy. Lúc ấy Trà gia cũng không có phản ứng lớn, chỉ một cước đạp Trần Nhiễm ra ngoài.
Nhưng nếu Trần Nhiễm đã nói là không may mắn, nói gì thì Trà gia cũng không cho Thẩm Lãnh đi đôi giày này. Thẩm Lãnh còn lâu mới chịu, hắn nói đồ nàng làm cho ta, bất kể là cái gì, không may mắn cỡ nào cũng là vượng phu. Hắn còn lâu mới vứt bỏ món đồ Trà gia làm cho hắn.
Thế nhưng Trà gia chỉ cảm thấy nếu chữ đó không may mắn thì không thể dùng, vậy là Thẩm Lãnh bảo Trà gia làm thêm hai lớp đế giày phủ lên trên, Thẩm Lãnh đi đôi giày này vào lại cao hơn một chút.
Trà gia còn nói ta làm cho chàng đôi giày, sao ngươi còn lén tăng chiều cao.
Chính là đôi giày tăng chiều cao này đã giúp Thẩm Lãnh tránh bị thương.
Trong áo của Thanh Thụ quả thật có giấu một lớp thiết bản được uốn cong, bên ngoài thiết bản còn có một lớp giống như đinh nhọn, trên những cái đinh này cũng bôi thuốc.
Để ứng đối trận chiến với Thẩm Lãnh này, gã ta gần như đã nghĩ đến tất cả những cách có thể nghĩ đến.
Thẩm Lãnh lắc đầu thở dài.
"Lúc trước ngươi có nói đúng một câu, sinh tử trên chiến trường là chuyện bình thường, thế tử bị ngươi giết chết trên chiến trường, không phải bị ngươi đánh lén, không phải là bị ngươi ám sát, không đánh thắng ngươi chính là không đánh thắng ngươi. Ta nói đó là thù, ngươi nói đó không phải là thù, cũng được, không tranh cãi với ngươi, dù sao cũng là phải giết ngươi."
"Nhưng mà con mẹ nó bây giờ người đã làm hỏng giày của ta, đây là thù, giờ phải giết ngươi hai lần mới được."
Đó là giày của Trà gia làm, xấu đến mấy cũng là Trà gia làm.
Thanh Thụ cúi đầu nhìn phần áo ở bụng dưới của mình bị đâm thủng rất nhiều lỗ nhỏ, còn có một số đinh nhọn lộ ra ngoài, nhưng gã ta còn chưa đắc ý đã nhìn thấy Thẩm Lãnh lại không sao cả.
"Ngươi lại để ý đến một đôi giày?"
Thanh Thụ nhìn Thẩm Lãnh với vẻ khó tin: "Một đôi giày lại bằng một mạng của ta?! Con mẹ nó đôi giày đó lại còn xấu như vậy nữa!"
Thẩm Lãnh: "Không phải, mạng của ngươi không bằng một đôi giày của ta."
Đó là giày Trà gia làm, cho nên mạng của Thanh Thụ đương nhiên không bằng.
Thẩm Lãnh hoạt động một chút xác định bàn chân của mình không bị đâm rách. Đế giày đúng là tốt, huống chi đế giày của hắn còn nhiều hơn hai lớp, như lời Trà gia nói chính là một ngàn lẻ hai lớp.
Thật ra đế giày của người phương bắc nhiều nhất có tầng lớp, thông thường là ba lớp, Thẩm Lãnh nói năm lớp của nàng tương đương một ngàn lớp, hai lớp còn lại chắc hẳn là tương đương hơn sáu trăm lớp, cho nên không phải một ngàn lẻ hai lớp, giày ta đi nên là hơn một ngàn sáu trăm lớp.
Hai người bọn họ chính là như vậy.
Thanh Thụ bị sự khinh miệt của Thẩm Lãnh chọc giận, gã ta nắm chặt loan đao: "Nếu ngươi đã cảm thấy ta còn không bằng một đôi giày của ngươi, vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy ngươi sai cỡ nào, ngươi có thể làm sao giết được ta."
Thẩm Lãnh khua tay một cái: "Ngươi thấy rùa bảo vệ không bằng người? Còn không phải thường xuyên bị người ta làm thành rùa canh."
Thanh Thụ nổi giận thét lên một tiếng, xông về phía Thẩm Lãnh, loan đao xẹt qua để lại một vệt ở giữa không trung, giống như tàn ảnh, tốc độ của một đao này rất nhanh, lực độ cũng rất lớn.
Thẩm Lãnh hai tay nắm hắc tuyến đao xiên từ dưới lên trên, loan đao và hắc tuyến đao va chạm ở giữa không trung, sau một tiếng keng giòn vang, đốm lửa tóe ra.
Thanh Thụ một tay cầm đao ấn từ trên xuống, Thẩm Lãnh thì hai tay cầm đao đẩy từ dưới lên trên, một đao này chấn rung cánh tay Thanh Thụ bật ngược lên trên. Thẩm Lãnh vốn nghĩ theo bản năng là nhân cơ hội dùng vai đụng vào ngực của Thanh Thụ, nhưng trong nháy mắt liền sực nhớ tên kia đã võ trang cho mình giống như một con nhím, cho nên đã né ra ngoài thu vai về.
Vì thế động tác liền tạm dừng, chỉ là tạm dừng một thoáng chốc mà thôi, Thanh Thụ nâng tay trái lên, tung thuốc bột giấu trong cổ tay áo lên mặt Thẩm Lãnh.
Lúc này hai người gần nhau trong gang tấc, Mê Cốt Tán văng ra đã đến trước mặt Thẩm Lãnh. Quả thật Thẩm Lãnh đã rất cẩn thận, chỉ là không ngờ một người lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Trong vỏ đao giấu thuốc bột, trong tay áo cũng giấu?
Thẩm Lãnh lập tức lui về phía sau giơ tay trái lên quạt qua quạt lại để xua tan thuốc bột trước mặt, nhưng trong khoảnh khắc đó Thẩm Lãnh vẫn cảm thấy một mùi hương rất khó chịu chui vào mũi.
Hắn lui lại đồng thời cũng lia ngang một đao ép lui Thanh Thụ, sau khi chân chạm đất lại phát lực bật về sau, hai lần bật nhảy đã kéo giãn khoảng cách ra chừng hai trượng, nhưng Thanh Thụ cũng không tùy tiện truy kích.
Gã ta chỉ nhìn Thẩm Lãnh với vẻ mặt lạnh lùng âm hiểm, biểu cảm trên mặt khiến người ta cảm thấy chán ghét.
"Ngươi không cần chém một đao đó thì ta cũng không đuổi theo ngươi."
Thanh Thụ phát ra tiếng nói bên dưới khăn quàng cổ dưới, cho nên âm thanh hơi ồm ồm.
"Ngươi đã trúng Mê Cốt Tán, qua một lát nữa ngươi sẽ cảm thấy tứ chi vô lực. Ta biết thắng ngươi như vậy hơi ám muội, nhưng không sao, ta không quan tâm... Ta sẽ không truy kích ngươi, ta sẽ chỉ đứng ở đây yên lặng nhìn ngươi là đủ rồi."
"Hà tất chứ, truy kích ngươi còn có thể bị ngươi đánh lại, mà đứng ở đây thì ngươi cũng không dám xông đến nữa. Ngươi nên biết, phàm là thuốc, bất kể là thuốc độc hay thuốc mê, chỉ cần vào trong cơ thể, hoạt động càng mạnh thì thuốc càng nhanh phát huy công hiệu."
Gã ta vừa nói vừa lui về phía sau, Thẩm Lãnh bật nhảy hai lần đã kéo giãn khoảng cách ra hai trượng, mà sau khi gã ta nói mấy câu đã kéo khoảng cách ra xa khoảng bốn trượng.
"Ồ..."
Thẩm Lãnh nhìn Thanh Thụ kia vẻ mặt dáng vẻ đắc ý đã cảm thấy người này nếu tùy tiện đích giết đều đáng tiếc, phải giết tàn nhẫn một ít mới được.
"Cho nên có phải là ta phải nhanh lên không?"
Thẩm Lãnh nói xong câu này thì người đã lao đi được một trượng, một bước đã dài hơn trượng.
"Ngươi muốn nhanh là nhanh?"
Thanh Thụ thì lui về phía sau: "Ta sẽ vờn chết ngươi, Thẩm Lãnh."