Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1272 - Chương 1272: Người Không Có Lực Lượng Lớn

Chương 1272: Người không có lực lượng lớn Chương 1272: Người không có lực lượng lớn

Thẩm Lãnh lao nhanh về phía trước, mà Thanh Thụ thì chạy về phía sau, hai người một trước một sau chạy vòng quanh sân đấu võ, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng không phấn khích, biểu hiện của Thanh Thụ cũng khiến người cười vào mũi.

Thanh Thụ trong lời đồn không phải Thanh Thụ như thế, ngay cả chính người Hắc Vũ cũng cảm thấy giờ khắc này Thanh Thụ ám muội đến cực hạn. Đấu võ như vậy, cho dù thắng thì có thể chứng tỏ được cái gì?

"Ta tưởng ngươi sẽ khác."

Thẩm Lãnh hô to một tiếng trong lúc chạy.

Thanh Thụ vừa tránh né truy kích của Thẩm Lãnh vừa quay đầu lại nhìn về phía đài cao. Tâm Phụng Nguyệt vẫn đang gõ trống, nhưng từ xa gã ta nhìn thấy người của mình đã từ từ di chuyển về phía Tâm Phụng Nguyệt, vì thế trong lòng càng căng thẳng hơn.

"Ta khác! Lát nữa ngươi sẽ biết ta khác!"

Thanh Thụ trả lời một câu, nhưng gã ta còn lâu mới giải thích tại sao hôm nay mình lại có biểu hiện như thế.

Nếu như là trước kia, không cần phải nói quá lâu, cho dù lúc vẫn chưa trở thành đại tướng quân, nếu giữa gã và Thẩm Lãnh có một trận quyết đấu công bằng có thể không bị quấy rầy như vậy, gã ta sẽ không chút do dự xông lên, dốc hết sức lực, dùng biện pháp quang minh chính đại để đánh với Thẩm Lãnh, mặc kệ thắng thua, gã ta đều cảm thấy tự hào.

Bởi vì gã ta là Thanh Thụ, mà đối thủ của gã ta là Thẩm Lãnh, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?

Nhưng bây giờ không giống lúc trước.

Gã ta không thể chết được.

"Ngươi khác chỗ nào?!"

Thẩm Lãnh sải một bước qua, dường như đã đoán được phương hướng né tránh của Thanh Thụ, hắc tuyến đao rời khỏi tay ném về phía bên kia. Thanh Thụ đang chạy, đột nhiên nhìn thấy lưu quang lóe lên, gã ta lập tức dừng bước, thanh hắc tuyến đao kia bay qua ngay trước mũi gã ta. Lúc nãy nếu như gã ta tiếp tục chạy thì một đao này đủ để đánh thủng đầu gã ta.

Nhưng gã ta mới dừng lại thì Thẩm Lãnh đã đuổi tới Thẩm Lãnh, đi nhanh đến, chân dồn lực lăng không bật lên, tung một cú đấm về phía Thanh Thụ. Thanh Thụ nghiêng người tránh đi, chém một đao vào cánh tay của Thẩm Lãnh, nhưng không ngờ Thẩm Lãnh lại có thể lập tức rụt tay về sau khi tung ra cú đấm.

Một quyền này của Thẩm Lãnh vốn là hư chiêu. Hắn dự liệu được chỉ cần mình đấm một cú thì Thanh Thụ tất nhiên sẽ lấy đao chém cánh tay phải của hắn, cho nên quyền tới nửa đường liền thu lại, thanh đao kia chém xuống phía trước nắm đấm.

Cánh tay của Thẩm Lãnh lại duỗi thẳng, trong khoảnh khắc loan đao hạ xuống liền túm lấy khăn quàng trên cổ Thanh Thụ rồi kéo về phía sau. Thanh Thụ kinh hãi, quay mũi đao lại cứa vào tay Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh đã duỗi thẳng cánh tay phải túm chặt khăn quàng cổ, nếu không buông tay, loan đao có thể chặt đứt cổ tay của hắn.

Nhưng Thẩm Lãnh lại mượn lực kéo của cánh tay phải đạp hai chân lên trời, hai chân đá thật mạnh vào sườn Thanh Thụ. Thanh Thụ đau đớn kêu rên một tiếng, sau đó là một tiếng xoẹt... khăn quàng trên cổ gã ta bị Thẩm Lãnh kéo đứt. Sau khi đắc thủ, Thẩm Lãnh lập tức che khăn quàng cổ lên mũi, một mùi thơm thoang thoảng liền bay vào trong mũi.

Lúc nãy hắn ra tay chính là để cướp khăn quàng cổ. Hắn không biết rốt cuộc loại thuốc bột này có công hiệu lớn cỡ nào, nhưng hắn biết nếu mình không kịp thời giải thuốc thì sách lược của Thanh Thụ sẽ được thực hiện.

Trên cổ Thanh Thụ còn quấn một nửa đoạn khăn quàng còn lại, mặt bị lộ ra ngoài, gã ta vội vàng kéo khăn quàng cổ lên, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh đã che kín miệng mũi liền thầm thở dài một tiếng.

Cùng lúc đó.

Tâm Phụng Nguyệt đang gõ trống cổ vũ nhìn thấy cảnh này cũng hơi căng thẳng theo, nhưng lão ta càng thấy phẫn nộ hơn nữa. Lão ta tự nhận là người hiểu Thanh Thụ, gã đó kiên cường và quả quyết, cũng không phải người hay sợ đầu sợ đuôi, nhưng tại sao bây giờ tỷ thí với Thẩm Lãnh lại nao núng như thế?

Cũng chính vào thời khắc này, Tâm Phụng Nguyệt bỗng nhiên căng thẳng.

Thanh Thụ không ổn!

Hai tay cầm dùi trống của lão ta lập tức dừng lại.

Ngay trong khoảnh khắc này, có người từ phía đối diện dùng trường thương đâm vào trống, mũi thương từ trống trong trận đâm thủng ra ngoài, trong nháy mắt đã đến trước mặt Tâm Phụng Nguyệt. Tâm Phụng Nguyệt còn đang ngây người, khi nhìn thấy mũi thương lập tức lui về phía sau.

Lão ta được gọi là Hắc Vũ đệ nhất cao thủ, cho dù chưa chắc đã thật sự là đệ nhất cao thủ nhưng võ nghệ thì không cần nghĩ nhiều. Suốt nhiều năm qua lão ta đã từng đối mặt quá nhiều lần ám sát nhưng đều không có người có thể làm lão ta bị thương, cũng bởi vì lực phản ứng siêu tuyệt của lão ta.

Nhưng mà một thương đó cũng không phải muốn giết lão ta.

Trường thương đâm thủng trống trận, Mê Cốt Tán trong trống trận lập tức bắn ra ngoài. Dù thế nào Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ không ngờ Thanh Thụ lại động tay chân với trống trận, Mê Cốt Tán bắn lên khắp mặt lão ta.

"Cát Thịnh Ngư!"

Tâm Phụng Nguyệt lập tức gào thét một tiếng, chân nhún một cái, người nhẹ nhàng bay lên.

"Thuốc giải của Mê Cốt Tán!"

Lão ta rít gào ở giữa không trung, giọng nói khàn khàn.

"Có!"

Đường chủ Cát Thịnh Ngư của Kiếm Môn Mê Nguyệt Đường cũng giật mình vì bất ngờ, sau đó bừng tỉnh, lập tức lấy mấy lọ thuốc từ trong ngực ra, phân biệt xem lọ nào là thuốc giải Mê Cốt Tán, giơ lên định ném về phía Tâm Phụng Nguyệt.

"Bệ hạ, thuốc giải..."

Phập.

Tiếng nói của Cát Thịnh Ngư hoàn toàn tắt lịm.

Bộc Nguyệt ở sau lưng Cát Thịnh Ngư đâm một kiếm xuyên qua cổ của y. Trường kiếm xuyên qua cổ Cát Thịnh Ngư, trên mũi kiếm có một giọt máu đỏ tươi rỏ xuống.

Mặt của Cát Thịnh Ngư lập tức cứng ngắc, y muốn quay đầu nhìn xem là ai nhưng đâu còn sức để quay đầu nữa. Trường kiếm rút ra khỏi cổ của y, nếu có thể yên lặng lắng nghe, thậm chí có thể phân biệt được âm thanh thân kiếm ma xát vào xương khi rút ra ngoài.

Bộc Nguyệt một kiếm giết Cát Thịnh Ngư. Khi Cát Thịnh Ngư chậm rãi ngã xuống đất, tất cả những lọ thuốc trong tay Cát Thịnh Ngư đều rớt xuống, Bộc Nguyệt chém một kiếm đánh vỡ lọ thuốc chứa thuốc giải Mê Cốt Tán, viên thuốc bên trong rơi trên mặt đất.

Giữa không trung, Tâm Phụng Nguyệt khắp mặt đều dính bột màu trắng đang trợn to mắt khi nhìn thấy cảnh này.

"Bộc Nguyệt!"

Lão ta thét lên giận dữ.

Bộc Nguyệt không có chút do dự gì, lập tức lùi nhanh về phía sau.

"Giết gian thần, đền đáp Hắc Vũ!"

"Diệt trừ loạn thần tặc tử, khôi phục giang sơn Hắc Vũ!"

Cùng với những tiếng hô hào, những người trẻ tuổi được lựa chọn từ đại doanh Nam Viện lao về phía Tâm Phụng Nguyệt, từng cây từng cây trường thương bị ném đi, lực độ vô cùng lớn. Trong cổ tay áo của Tâm Phụng Nguyệt lay động, một thanh nhuyễn kiếm từ trong cổ tay áo bắn ra giống như rắn độc. Kiếm kia bắn ra một loạt ngân quang ở giữa không trung, mấy cây trường thương bay đến trước mặt lão ta đều bị đánh bay ra ngoài.

Tâm Phụng Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống đài cao, quay đầu lại muốn tìm kiếm tung tích của Bộc Nguyệt nhưng đâu còn nhìn thấy nữa. Tên đó giảo hoạt giống như hồ ly, sau khi một kiếm giết Cát Thịnh Ngư cũng không biết đã chui vào chỗ nào rồi.

Tâm Phụng Nguyệt biết công hiệu của Mê Cốt Tán mạnh cỡ nào, lúc nãy cũng nhìn thấy Bộc Nguyệt một kiếm đánh vỡ lọ làm viên thuốc rơi xuống đất. Lão ta lập tức cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất, nhưng người của đại doanh Nam Viện đâu có cho lão ta thời gian tìm kiếm, một loạt trường thương lại bị ném qua.

Chuyện này hiển nhiên đã được tính toán kỹ lưỡng, những người trẻ tuổi của đại doanh Nam Viện này đều biết không có thể tới quá gần Tâm Phụng Nguyệt. Tâm Phụng Nguyệt đã không còn trẻ nhưng cũng là Tâm Phụng Nguyệt, mà kiếm của Tâm Phụng Nguyệt tuyệt đối là một trong những kiếm đáng sợ nhất đương thời.

"Người đâu!"

Tâm Phụng Nguyệt hô một tiếng: "Phát tín hiệu, bảo cấm quân đến đây hộ giá!"

Lão ta dùng trường kiếm gạt hết trường thương bị ném đến, lúc quay đầu lại hô một tiếng mới phát hiện Bộc Nguyệt đang cười với lão ta. Tên đó giống như xuất quỷ nhập thần, lúc nãy biến mất sau đó lại đột nhiên trở về, đã giết ít nhất sáu bảy người của Kiếm Môn.

Tâm Phụng Nguyệt nổi giận, xoay người muốn đuổi theo Bộc Nguyệt nhưng đám người của đại doanh Nam Viện đã nhảy lên đài cao. Với khoảng cách này, bọn họ dùng liên nỏ không ngừng bắn tên về phía Tâm Phụng Nguyệt.

Cũng không phải là các đệ tử của Kiếm Môn không xông lại, nhưng bọn họ cũng bị giết không ít trong tình huống không hề đề phòng. Một bên có chuẩn bị, một bên hoàn toàn không biết rõ tình hình, làm sao có thể giống nhau được.

Ngay khi động thủ, các thân binh của Thanh Thụ ở bốn phía đài cao liền hành động theo. Bọn họ vốn dĩ canh phòng ở chung quanh đài cao, trống trận vừa bị đâm thủng là bọn họ liền tháo liên nỏ xuống bắn những đệ tử Kiếm Môn kia.

Chỉ một lát ngắn ngủi, hơn trăm đệ tử Kiếm Môn đã bị bắn ngã hơn phân nửa.

Bộc Nguyệt giết mấy đệ tử Kiếm Môn sau đó lập tức nhảy xuống đài cao. Phía bắc đài cao và hai bên trái phải đều có vải che chắn, cái này vốn là ngăn cản gió lạnh từ phương bắc cho Tâm Phụng Nguyệt, nhưng lúc này lại trở thành chỗ ẩn thân của Bộc Nguyệt.

Bộc Nguyệt một kiếm mở lớp vải chắn sau đó chui ra, Tâm Phụng Nguyệt lại không dám tùy tiện truy kích. Không phải là lão ta không có ý nghĩ giết Bộc Nguyệt, nhưng lúc này đã trúng Mê Cốt Tán, lại không biết phía sau lớp vải chắn là gì, đằng sau còn có người nhiều như vậy đang đuổi giết, lão ta chỉ có thể lui trở về.

Nhưng đứng ở trên đài cao này thì mục tiêu có vẻ quá rõ ràng. Các đệ tử của Kiếm Môn liều mạng xông lại muốn bảo vệ lão ta, nhưng mà trước đó đã bị liên nỏ giết chết hơn một nửa, các đệ tử còn lại vây quanh Tâm Phụng Nguyệt ở giữa phá vây ra ngoài, lực lượng liền có vẻ hơi yếu kém.

"Bên kia có ngựa!"

Một gã kiếm sư Kiếm Môn nhìn thấy bên trái đài cao có chiến mã liền lập tức hô lên một tiếng, sau đó dẫn đầu giết qua phía bên trái.

Tâm Phụng Nguyệt đã cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang biến mất, công hiệu của Mê Cốt Tán quá mạnh, cho dù là lão ta cũng không thể không bị ảnh hưởng một chút nào.

Lão ta gắng gượng lao xuống dưới đài cao, sau đó nhìn thấy một số người hờ hững, những khuôn mặt hờ hững.

Các đệ tử của lão ta đang bảo vệ lão ta, người của đại doanh Nam Viện muốn giết lão ta, nhưng... còn có một nhóm người chỉ đứng ở đó hờ hững nhìn. Bọn họ không trở thành đồng lõa của đại doanh Nam Viện, cũng không đến bảo vệ lão ta, chỉ đứng nhìn.

Trong một khắc đó, cơn phẫn nộ trong lòng Tâm Phụng Nguyệt ngược lại còn bùng lên lớn hơn.

Cũng chính trong khoảnh khắc này lão ta mới sực hiểu mình đã đánh giá thấp Liêu Sát Lang cỡ nào, đánh giá thấp Bộc Nguyệt cỡ nào, đánh giá thấp dã tâm cỡ nào.

Đại doanh Nam Viện là đại doanh Nam Viện của Liêu Sát Lang, y ở đó gây dựng nhiều năm, lão ta cho rằng mình cài cắm rất nhiều tai mắt đã có thể khống chế Liêu Sát Lang, có thể khống chế cả đại doanh Nam Viện, thế nhưng... thật sự có thể sao?

Liêu Sát Lang đã chết, người ủng hộ Liêu Sát Lang vẫn còn ở trong đại doanh Nam Viện. Mà Bộc Nguyệt từng đi theo Liêu Sát Lang, trong đại doanh Nam Viện có bao nhiêu người là người của Liêu Sát Lang, nhất định lúc trước Liêu Sát Lang đã từng nói với y.

Mà Thanh Thụ chính là đã lợi dụng những người này, đây là số ít những người mà một kẻ con cháu hàn môn không hề có căn cơ như gã ta có thể lợi dụng được.

Chắc hẳn là những người đó vốn đã biết Liêu Sát Lang muốn tự xưng đế, bọn họ ở lại đại doanh Nam Viện là để ổn định đội ngũ mạnh nhất Hắc Vũ này, đợi sau khi Liêu Sát Lang xưng đế sẽ lại phối hợp với y.

Nhưng ai cũng không nghĩ Liêu Sát Lang lại chết... Tâm Phụng Nguyệt tuyên bố xưng đế, những người trong đại doanh Nam Viện này có ai mà không thấp thỏm lo âu, có người nào có thể ngủ ngon được?

Đúng lúc này Thanh Thụ đến đại doanh Nam Viện trở thành đại tướng quân mới, mà Bộc Nguyệt ở ngay bên cạnh gã ta. Những người này đều được Bộc Nguyệt liên lạc, mà hôm nay giết Tâm Phụng Nguyệt cũng là cơ hội duy nhất đối với những người này.

Ai cũng biết Tâm Phụng Nguyệt có thù tất báo, hiện tại lão ta không giết bọn họ nhưng sau này thì sao?

Vì thế một đám người không có lực lượng lớn tụ tập lại với nhau.

Thế là có lực lượng.

Bình Luận (0)
Comment