Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1273 - Chương 1273: Vây Giết

Chương 1273: Vây giết Chương 1273: Vây giết

Mấy kiếm sư Kiếm Môn ở phía trước mở đường tiến lên, cự kiếm trong tay bọn họ hình thành giống như thuẫn kiếm ngăn cản tên nỏ phía trước bắn đến, nhưng ngay từ đầu bọn họ đã tổn thất khá nhiều nhân thủ, thế nên lúc này bị bao vây quá chặt, muốn đột phá vòng vây là chuyện tuyệt đối không dễ dàng.

Các kiếm sư dùng mạng mở đường, các đệ tử dùng mạng đoạn hậu.

Lần đầu tiên Tâm Phụng Nguyệt cảm nhận được cái chết đến gần như thế và cũng là đáng sợ như thế. Hơn nữa người muốn giết lão ta lại là một đám đám ô hợp mà chính lão ta hoàn toàn không có để vào mắt.

Lão ta đã đứng sừng sững qua bốn đời đế vương Hắc Vũ, đến bây giờ tuy Hắc Vũ phân tách nhưng lão ta vẫn nắm quyền.

Cả gia tộc Khoát Khả Địch đều tất cung tất kính đối với lão ta. Khi phụ thân của Tẩm Sắc tại vị, lão ta đã trở thành quốc sư nắm giữ Kiếm Môn trong tay. Sau đó Khoát Khả Địch Hoàn Liệt kế thừa ngôi vị hoàng đế, trong mắt lão ta, Hoàn Liệt chẳng qua là một món đồ chơi mà thôi. Tới khi Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ trở thành hãn hoàng và muốn loại bỏ lão ta, lão ta liền khiến cho gia tộc Khoát Khả Địch máu chảy thành sông.

Lão ta muốn đưa Tẩm Sắc lên làm nữ hoàng, cũng đã tuyên bố Tẩm Sắc là nữ hoàng, đây là vị hãn hoàng thứ tư của gia tộc Khoát Khả Địch mà lão ta nâng đỡ.

Những kẻ thù này cũng không đánh bại lão ta, cũng không thể giết chết lão ta. Ngoài gia tộc Khoát Khả Địch ra, ở đế quốc Hắc Vũ vẫn có rất nhiều người muốn giết lão ta, những gia tộc lớn, những bộ tộc lớn đó, có người nào không muốn giết lão ta để đổi một vị quốc sư khác.

Nhưng ai có thể?

Vậy nhưng giờ khắc này lão ta lại bị một đám ô hợp chỉ là con kiến trong mắt lão ta đuổi giết.

Bởi thủ đoạn ti tiện này, Tâm Phụng Nguyệt hận không thể bằm thây Bộc Nguyệt và Thanh Thụ. Nếu không phải Thanh Thụ giấu Mê Cốt Tán trong trống trận, làm sao lão ta có thể không có sức giết người như hiện tại.

Khi được dìu rời khỏi đài cao, Tâm Phụng Nguyệt còn nghĩ thủ đoạn nham hiểm như vậy chắc hẳn không phải là Thanh Thụ có thể nghĩ được, mà là Bộc Nguyệt, đệ tử thân truyền của lão ta học lọc được thủ đoạn của lão ta.

Giấu Mê Cốt Tán ở trong trống trận, mà lão ta còn ngốc nghếch nổi trống trợ uy cho Thanh Thụ. Mê Cốt Tán bay tán loạn ở bên trong trống trận, sau khi trường thương đâm vỡ mặt trống, làm sao lão ta có thể tránh thoát được?

"Nếu lần này ta thoát được, chắc chắn sẽ băm thây Bộc Nguyệt thành vạn đoạn."

Tâm Phụng Nguyệt lẩm bẩm một câu, giọng không lớn nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn, nhưng mà giờ khắc này lão ta chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cảm giác mệt mỏi trong người càng ngày càng rõ rệt, hai chân trở nên khó di chuyển giống như rót chì. Điều đáng sợ hơn là lão ta cảm thấy tay mình cầm kiếm cũng đang run rẩy, thanh nhuyễn kiếm đó rất nhẹ rất nhẹ nhưng cũng đã không cầm nổi, thế là lão ta cắn mạnh vào đầu lưỡi một cái, thần trí lập tức được khôi phục lại không ít.

"Phát tín hiệu!"

Lao xuống dưới đài cao, một gã kiếm sư khàn giọng hô tp một tiếng, có đệ tử lấy từ trong ngực ra một cái ống tròn bắn lên trời, một đám sương khói nổ tung trên bầu trời, cực kỳ nổi bật.

Cấm quân ở bờ bắc sông Mễ Thác xa xa nhìn thấy tín hiệu liền bắt đầu di chuyển sang bên này, bạch kỵ từ từ tăng tốc.

Tâm Phụng Nguyệt nhìn về hướng bắc, thấy cấm quân và đại đội bạch kỵ đang đến thì trong lòng hơi an định một chút. Với tốc độ của kỵ binh chạy mấy dặm đường này căn bản là không mất bao lâu, chỉ cần bạch kỵ đến đón lão ta đi, sau này lão ta sẽ có thời gian để chơi với Thanh Thụ và Bộc Nguyệt.

Nhưng đúng lúc này một đội kỵ binh mang cờ hiệu Hắc Vũ cũng xông đến từ một phương hướng khác ở bờ bắc, sau khi Tâm Phụng Nguyệt nhìn thấy đội kỵ binh kia liền ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ mình còn bố trí đội ngũ nào ở đó.

Cuối cùng công hiệu của Mê Cốt Tán vẫn khiến thần trí của lão ta trở nên hơi mơ hồ, một lát sau mới phản ứng lại được... đó căn bản không phải người của lão ta.

Trước khi bắt đầu đấu võ, đường chủ Cát Thịnh Ngư của Mê Nguyệt Đường từng nói với lão về lo lắng trong lòng. Cát Thịnh Ngư nói người Ninh hoàn toàn không cần phải đồng ý trận đấu võ này, bọn họ đã nắm chắc trong tay ngàn dặm đất từ nơi này đến thành Cách Để, cần gì phải đấu võ?

Thua một trận phải giao lại cho Hắc Vũ hơn mười dặm đất đai, đối với người Ninh mà nói vậy là quá không công bằng. Nếu dùng bạc để đo lường giang sơn, mấy trăm vạn lượng bạc đó có thể mua được ngàn dặm đất?

Đó là đội kỵ binh dưới trướng Tẩm Sắc.

Dẫn đầu đội ngũ, tướng quân Hắc Vũ Nguyên Phụ Cơ kéo mặt nạ xuống, loan đao trong tay chỉ về phía trước: "Ngăn chặn phản quân!"

Mấy vạn kỵ binh Hắc Vũ gào thét xông tới. Bọn họ là tinh nhuệ do Tẩm Sắc thu nạp, mấy năm nay cũng không ngừng chinh chiến, sau khi Nguyên Phụ Cơ đi theo Tẩm Sắc lại đích thân tăng cường huấn luyện đội kỵ binh này, chiến lực không phải là nhỏ.

Chỉ là Nguyên Phụ Cơ cũng biết bảo những kỵ binh này đi giết Tâm Phụng Nguyệt là hơi khó, cho nên lúc đến hắn ta cũng không nói là đến làm gì, dẫn kỵ binh giết ra liền lao thẳng đến chỗ cấm quân. Hắn ta cũng không định khai chiến, chỉ cần dàn đội ngũ chặn viện binh của Tâm Phụng Nguyệt là được.

Trước khi bắt đầu đấu võ, Thẩm Lãnh phái người gọi Nguyên Phụ Cơ đến. Thẩm Lãnh nói cho hắn ta biết hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đã hạ chỉ yêu cầu phải giết Tâm Phụng Nguyệt, mà cơ hội tốt nhất chính là lúc đấu võ. Dựa theo ước định của hai bên, đại quân cũng không thể vào đường sông, cho nên tất nhiên binh lực bên cạnh Tâm Phụng Nguyệt cũng không nhiều.

Nguyên Phụ Cơ lo lắng người của hắn ta vẫn không dám động thủ với người của Kiếm Môn, nhưng Thẩm Lãnh chỉ yêu cầu hắn ta mang binh đi ngáng chân là được, chặn kỵ binh Hắc Vũ ở bờ bắc.

Đội ngũ này là tính toán sơ sót của Tâm Phụng Nguyệt.

Nguyên Phụ Cơ thúc ngựa tăng tốc, dẫn theo kỵ binh xông lên đường sông. Cấm quân đang muốn cứu viện Tâm Phụng Nguyệt không biết người tới là ai, lập tức đưa ra ứng đối, nhưng nếu như vậy thì bọn họ sẽ không thể cứu viện Tâm Phụng Nguyệt kịp thời.

Khi Tâm Phụng Nguyệt phản ứng lại được thì biết đại thế đã mất, Thẩm Lãnh không thể nào có cấu kết với Thanh Thụ từ trước, cho nên ván cờ này...

Người của hai bên đều muốn giết lão ta, ván cờ này chính là tử cục, tử cục chưa từng hợp mưu nhưng lại hoàn toàn không có cách nào phá cục.

"Giết tặc tử cướp nước!"

Một gã tướng quân Hắc Vũ trẻ tuổi lao tới phía trước đội ngũ của Tâm Phụng Nguyệt, một đao chém chết gã kiếm sư đã bị trọng thương ở trước mặt mình. Khi con người ở vào thời điểm đã không có đường lui nữa, những người tuổi trẻ này động thủ cũng chỉ có thể giết đến cùng.

"Đi chết!"

Người trẻ tuổi gào thét giết vào trong đám đệ tử Kiếm Môn, sau khi liên tục chém gục ba bốn gã đệ tử Kiếm Môn thì trên người cũng trúng mấy kiếm.

"Chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao, các ngươi đều bị Thanh Thụ lợi dụng!"

Tâm Phụng Nguyệt giận dữ nói: "Hắn muốn mình làm hoàng đế, Hắc Vũ rơi vào tay người như vậy sẽ diệt quốc rất nhanh!"

"Hắc Vũ ở trong tay chúng ta!"

Những người tuổi trẻ kia giống như bị tẩy não, mắt đỏ ngầu nhìn Tâm Phụng Nguyệt.

"Giết quốc tặc, cứu xã tắc!"

"Tiêu diệt Kiếm Môn, khôi phục non sông!"

Một người trẻ tuổi ngã xuống, phía sau có thêm nhiều người hơn nữa xông lên.

"Quốc tặc, chết!"

Một gã tướng quân Hắc Vũ từ phương hướng khác giết qua, loan đao của hắn ta chém chết một gã đệ tử Kiếm Môn đang đỡ Tâm Phụng Nguyệt, đao thứ hai chém vào cổ Tâm Phụng Nguyệt.

Tâm Phụng Nguyệt đã không còn sức lực chỉ miễn cưỡng né người về phía sau, kiếm trong tay đâm xéo lên, điểm một cái trên cổ người trẻ tuổi đó giống như phượng mổ, mũi kiếm rời đi, một dòng máu từ trong cổ người trẻ tuổi phun ra.

"Các ngươi không xứng giết ta."

Tâm Phụng Nguyệt giơ tay đẩy một gã đệ tử khác đang đỡ mình ra, tóc tai bù xù chống trường kiếm mà đi, tuy thất tha thất thểu nhưng góc độ của mỗi lần xuất kiếm đều cực kỳ sắc bén, quân nhân thoạt nhìn khí thế hùng hổ nhưng ở trước mặt lão ta vẫn không cản được một kiếm.

"Ta là thiên mệnh."

Tâm Phụng Nguyệt nghiêng người một kiếm cắt đứt cổ của gã tướng quân ở bên cạnh, lực độ xuất kiếm vẫn vừa đủ, không lãng phí một phần sức lực nào.

Lại một kiếm nữa, người trẻ tuổi từ phía đối diện đến bị lão ta đâm thủng cổ họng. Mỗi một kiếm của Tâm Phụng Nguyệt đều sẽ đâm vào cổ. Mỗi người đều nhìn thấy Tâm Phụng Nguyệt là một người thất tha thất thểu, đứng cũng không vững, hơn nữa trong một khắc đó cũng đột nhiên có vẻ già nua hơn hẳn, nhưng kiếm của lão ta vẫn đáng sợ như vậy.

Lão ta không chịu ngã xuống.

"Các ngươi không có ai xứng."

Kiếm như lưu quang, lại một gã trẻ tuổi bị lão ta đâm xuyên qua cổ họng, trong ánh mắt của người tuổi trẻ kia tràn ngập vẻ khó tin, ôm cổ ngã xuống, máu tươi vẫn đang phun ra ở dưới tay hắn ta.

Mấy binh sĩ đại doanh Nam Viện từ phía sau Tâm Phụng Nguyệt xông đến nhưng không dám tới gần, dùng liên nỏ bắn một trận vào lưng Tâm Phụng Nguyệt. Tên nỏ bắn vào người Tâm Phụng Nguyệt nhưng lại không thể đâm vào, tất cả mọi người đều ngây người.

"Trên người lão ta có nhuyễn giáp!"

"Bắn đầu của lão ta!"

Sau những tiếng la hét cực kỳ bạo liệt, những binh sĩ chỉ giống như con kiến trong mắt Tâm Phụng Nguyệt liền điên cuồng bắn tên về phía lão ta. Lão ta xoay người nhuyễn kiếm vung ra, không ít mũi tên bị gạt rơi trong màn ánh sáng màu bạc.

Nhưng hiện giờ lão ta không thể nào chống đỡ được tất cả mũi tên, một tiếng vang khe khẽ, tai của Tâm Phụng Nguyệt bị bắn thủng, mũi tên xuyên qua, một nửa tai đều bị rách ra. Cơn đau đớn như vậy dường như khiến Tâm Phụng Nguyệt tỉnh táo trong nháy mắt, lão ta lao nhanh đến, sáu bảy tên binh lính kia còn chưa kịp thay hộp nỏ thì đã bị Tâm Phụng Nguyệt giết chết.

Bịch!

Một cây trường thương quét ngang, đập thật mạnh vào sau gáy của Tâm Phụng Nguyệt. Một đòn này khiến Tâm Phụng Nguyệt phải chạy về phía trước vài bước, lão ta hét to một tiếng, giống như ma nhập, trường kiếm rời khỏi người đâm chết gã tướng quân Hắc Vũ vừa đánh lén lão ta.

Bịch! Bịch bịch!

Liên tục vài tiếng, người tấn công Tâm Phụng Nguyệt lấy trường thương làm gậy hung hăng nện lên người lão ta. Tâm Phụng Nguyệt bị đập lảo đảo ngã xuống đất, một đám người xông lên dùng trường thương ra sức đập xuống. Trên người lão ta có nhuyễn giáp, trường thương không thể đâm rách, nhưng với đòn tấn công mạnh mẽ dồn dập này thì nhuyễn giáp cũng trở nên không có chút ý nghĩa nào.

Trong tình huống này, Tâm Phụng Nguyệt lại vẫn có thể chống hai tay lên mặt băng đứng lên, một tay túm lấy trường thương kéo người lại, tay còn lại bóp cổ của người kia quăng ra ngoài. Sau một tiếng phụt, cổ của người nọ bị lão ta móc mất một miếng lớn.

Máu phun lên mặt Tâm Phụng Nguyệt khiến lão ta trông càng dữ tợn hơn.

"Một bầy kiến."

Tâm Phụng Nguyệt bất chợt xoay người, vừa hay nhìn thấy Bộc Nguyệt lặng lẽ len qua đám người muốn đánh lén lão ta. Hai người nhìn thẳng vào nhau, Bộc Nguyệt không hề do dự chút nào liền lập tức lui lại, Tâm Phụng Nguyệt đã bị thương thành như vậy nhưng y vẫn không dám đánh chính diện.

"Giỏi giỏi giỏi, không hổ là đồ đệ tốt do ta dạy dỗ!"

Tâm Phụng Nguyệt đi nhanh về phía trước, người vẫn lảo đảo, nhưng rất nhiều người đều bị dáng vẻ này của lão dọa sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau.

"Giết lão!"

Bộc Nguyệt phía sau ở đám người hô to một tiếng. Y nhìn chung quanh, nhìn thấy cách đó không xa có một cái cọc gỗ làm hàng rào, to bằng cẳng chân, dài hơn một trượng, y ném trường kiếm trong tay đi, ôm lấy cái cọc gỗ kia đập vào Tâm Phụng Nguyệt.

Trong tay Tâm Phụng Nguyệt không có kiếm, thấy cọc gỗ đánh tới liền tung một cú đấm. Nắm đấm đánh vào một đầu cọc gỗ, một quyền này đã chặn cọc gỗ lại, trong khoảnh khắc tiếp xúc, cọc gỗ đã bị đánh vỡ, vụn gỗ bay tán loạn.

"Lúc này không giết lão, mọi người đều phải chết!"

Bộc Nguyệt vừa gào thét vừa đẩy cọc gỗ về phía trước, Tâm Phụng Nguyệt dùng một cánh tay cản, bị y đẩy trượt về phía sau...

Đúng lúc này một tướng quân Hắc Vũ quét ngang trường thương đánh vào đùi Tâm Phụng Nguyệt, cán thương lập tức bị gãy, một chân của Tâm Phụng Nguyệt cũng bị gãy xương, cuối cùng lão ta cũng không thể chống đỡ được, lại ngã xuống đất.

Gã tướng quân Hắc Vũ đánh lén lão ta lập tức nhào qua, cầm nửa cán thương còn lại đâm vào cổ Tâm Phụng Nguyệt.

Tâm Phụng Nguyệt nhanh hơn hắn ta một ít, lúc ngã xuống đã nhặt nửa cán trường thương kia đâm vào cổ gã tướng quân Hắc Vũ kia, máu chảy xuống theo khúc gỗ.

Bịch!

Bộc Nguyệt ôm cọc gỗ hung hăng nện vào đầu Tâm Phụng Nguyệt, cú đánh này khiến đầu của Tâm Phụng Nguyệt đập vào mặt băng rồi lại bật lên một chút, mắt cũng lồi lên.

Bình Luận (0)
Comment