Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1274 - Chương 1274: Kẻ Nào Đến Gần, Chết!

Chương 1274: Kẻ nào đến gần, chết! Chương 1274: Kẻ nào đến gần, chết!

Cọc gỗ to bằng cẳng chân kia đập mạnh vào đầu Tâm Phụng Nguyệt, Tâm Phụng Nguyệt vốn đang nằm ngửa trên mặt đất muốn tránh cũng không thể tránh. Bộc Nguyệt dùng hết sức bình sinh đập một gậy này xuống, nghiến răng nghiến lợi trông cực kỳ dữ tợn.

Một côn đánh vào đầu Tâm Phụng Nguyệt, Tâm Phụng Nguyệt bị đập gáy xuống mặt đất rồi lại bật lên một chút, mắt lập tức trợn ngược lên.

"Giết lão!"

Bộc Nguyệt gào thét một tiếng, mắt đỏ ngầu, cuối cùng y cũng nhìn thấy ngày này, cuối cùng cũng nhìn thấy giờ khắc này.

Nhưng y vẫn không dám xông lên một mình, chỉ dùng gậy gỗ ấn chặt đầu Tâm Phụng Nguyệt, bởi vì dồn lực quá nhiều nên gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mắt cũng như sắp lồi ra.

Bảy tám gã thân binh của Thanh Thụ xông lên chém Tâm Phụng Nguyệt một trận loạn xạ, không quan tâm là chém vào chỗ nào, lưỡi đao dày đặc hạ xuống lại nâng lên, nâng lên lại hạ xuống, quá nhiều đao hạ xuống, nhuyễn giáp cũng không đỡ nổi.

Không biết là ai đã chém một đao vào cổ Tâm Phụng Nguyệt, cái đầu đã bị băm vằm đến mức không nhìn ra mặt mũi lăn sang một bên, trên mặt bị chém giống như không còn thịt, khuôn mặt được mệnh danh là Hắc Vũ đệ nhất mỹ nam tử đó đã không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có nữa, đừng nói là mặt, đầu cũng bị nát bét nhầy nhụa.

Trên mặt đã bị băm không còn thịt, tai, tóc và xương vụn nát lẫn lộn với nhau, cực kỳ thê thảm.

"Tông chủ đại nhân!"

Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu gào, mấy tên đệ tử Kiếm Môn nhìn thấy Tâm Phụng Nguyệt bị giết như vậy đều sợ choáng váng, trong một khắc đó giống như hồn phách cũng không còn. Tâm Phụng Nguyệt chính là trụ cột của bọn họ, hiện tại Tâm Phụng Nguyệt đã chết rồi, tín ngưỡng của bọn họ cũng không còn nữa.

"Giết hết bọn họ!"

Bộc Nguyệt chỉ tay về phía những đồng môn kia: "Giữ lại một người cũng là mầm họa, để bọn họ còn sống trở về nói cho người khác biết là chúng ta giết Tâm Phụng Nguyệt thì hỏng rồi."

Y hô xong liền xông lên, y không dám động thủ giết Tâm Phụng Nguyệt một mình, nhưng giết những đồng môn Kiếm Môn thì còn không có gì không dám nữa, quả thật y cũng dư sức đối phó với những người này.

"Tâm Phụng Nguyệt đã chết!"

Giáo úy thân binh Hồ Tiển của Thanh Thụ cầm cái đầu người máu me nhầy nhụa đó đi lên đài cao, hướng về phía sân đấu võ hô to một tiếng.

Thanh Thụ vẫn đang đối chiến với Thẩm Lãnh, gã ta muốn trở về nhưng Thẩm Lãnh làm sao có thể cho gã ta cơ hội. Lúc này gã ta đã bị bức ép không có cách nào, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình cố đấu một chọi một với Thẩm Lãnh, vậy nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong.

Thật ra nếu ngay từ đầu gã ta đánh như vậy thì sẽ không bị người khác cười nhạo, Thẩm Lãnh cũng sẽ kính trọng đối thủ như vậy. Cho dù là kẻ thù, người nào Thẩm Lãnh nên kính trọng thì vẫn sẽ kính trọng, giống như vị đại tướng quân Thần Lộc Quân của Thổ Phiên quốc đó.

Nhưng gã ta không dám đánh cược tính mạng. Kế hoạch của Bộc Nguyệt đã bắt đầu chấp hành, sau khi giết Tâm Phụng Nguyệt, Thanh Thụ dùng thân phận đại doanh Nam Viện đại tướng quân để thu nạp tất cả quân đội ở đây, tổng binh lực sẽ không dưới hai mươi vạn.

Nắm giữ đại quân hai mươi vạn binh, những quý tộc Hắc Vũ cao ngạo đó có ai dám coi thường gã ta, ai dám không để gã ta vào mắt.

Ở Hắc Vũ lúc này, ai có nhiều binh mã trong tay thì người đó là lão đại, xuất thân hay lai lịch gì đó, uy vọng hay tư cách gì đó, những thứ này đều đã không quá quan trọng. Sau khi giết Tâm Phụng Nguyệt, nắm chắc đại quân hai mươi vạn binh này, cho dù gã ta quang minh chính đại trở lại Tinh Thành, ai dám không thừa nhận gã ta?

Nhưng mà tên Thẩm Lãnh chết tiệt kia lại ép sát từng bước.

"Thẩm Lãnh!"

Thanh Thụ nói lớn: "Chúng ta đã không cần phải đánh nữa, hiện tại Tâm Phụng Nguyệt đã chết, chỉ có ta mới có thể nắm tất cả quân đội trong tay, chỉ có ta có thể ra lệnh cho bọn họ. Bây giờ ngươi dừng tay để ta trở về, ta sẽ lập tức hạ lệnh cho đại quân lui về phía sau, thậm chí có thể nhường thành Tu Du cho ngươi! Thậm chí ta có thể ký hiệp nghị với Ninh quốc các ngươi, sau này tuyệt đối sẽ không xâm phạm biên giới Ninh quốc!"

Thẩm Lãnh nhếch khóe miệng lên: "Ngươi nói nửa ngày cũng chưa nói chuyện trả tiền tiền, cho nên ngươi không đi được!"

Sau khi nói xong hắn liền chém một đao xuống.

Làm sao hắn có thể để Thanh Thụ đi được.

Thanh Thụ dùng loan đao đẩy hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh ra. Nếu không phải loan đao của gã ta cũng là vật phi phàm, đánh lâu như vậy đã bị hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh chém gãy từ lâu rồi. Lúc trước Tâm Phụng Nguyệt muốn lôi kéo Thanh Thụ nên đã tặng cho gã ta thanh đao này. Gã ta lập mưu giết Tâm Phụng Nguyệt, nhưng lúc này lại đang dùng đao của Tâm Phụng Nguyệt cho gã ta để tự vệ.

"Ngươi muốn tiền?"

Dù thế nào Thanh Thụ cũng không nghĩ Thẩm Lãnh sẽ nói ra một câu như vậy, thậm chí còn hơi sửng sốt một chút. Gã ta dồn sức quét ngang một đao muốn ép lui Thẩm Lãnh, bản thân thì lui lại một bước: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được!"

Thẩm Lãnh chém một đao xuống: "Mau chóng báo giá!"

"Một trăm vạn lượng!"

Thanh Thụ lại cản một đao: "Bên chỗ đài cao có hiện ngân, có ít nhất hơn hai trăm vạn lượng bạc, chỗ đó đều thuộc về ngươi, không chỉ là một trăm vạn lượng! Nếu ngươi cảm thấy chưa đủ, ta sẽ sai người đưa thêm cho ngươi!"

Thẩm Lãnh lại chém một đao nữa: "Số bạc đó vốn chính là của ta."

Thanh Thụ giận dữ: "Ngươi khinh người quá đáng."

Thẩm Lãnh: "Ngươi nói đúng."

Hai người vừa nói chuyện vừa giao thủ, nhanh đến mức khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn rõ, ngay cả Đạm Đài Viên Thuật đang ở một bên xem cuộc chiến cũng hơi kinh ngạc. Hai người đó quyết đấu là trận quyết đấu giữa đao và đao, hơn nữa là quyết đấu chiến trận đao cực hạn.

Thanh Thụ luyện chiến trận đao của người Hắc Vũ thường dùng để giết địch, Thẩm Lãnh luyện chiến trận đao của biên quân Đại Ninh, đao pháp của hai người có rất nhiều chỗ tương tự, mỗi một đao đều cương mãnh, mỗi một đao đều nhanh đến cực hạn.

Các binh sĩ còn đang xem cuộc chiến đã không nhìn rõ đao ở đâu, chỉ nghe được tiếng va chạm liên miên không dứt, âm thanh đó dày đặc giống như căn bản không có khoảng cách vậy.

"Đao pháp của Thẩm Lãnh..."

Đạm Đài Viên Thuật không nhịn được khen ngợi một câu: "Đã phát huy đao pháp trên chiến trận đến cực hạn, không thể nào tốt hơn nữa, không thể nào nhanh hơn nữa, không thể nào hung mãnh hơn nữa, không ai có thể dùng hoành đao tốt hơn hắn."

Võ Tân Vũ cũng nhìn đến si mê, bản thân gã thiện dùng nhất là trường sóc. Các binh sĩ thiết kỵ trọng giáp của bắc cương đều dùng trường sóc, so với đao pháp mà nói lại càng đại khai đại hợp hơn, nhưng gã tự nhận đao pháp của mình cũng không tầm thường, khi nhìn thấy Thẩm Lãnh thật sự dốc hết toàn lực thì gã mới biết hắc tuyến đao lại có thể phát huy được uy lực như vậy.

"Mỗi một đao đều có thể nhìn ra đhướng i, mỗi một đao đều không kỳ quái, thế nhưng muốn cản đao pháp quang minh chính đại như vậy cũng không thể cản."

Đạm Đài Viên Thuật nói xong câu này lại nhớ tới lúc ở thành Trường An ông ta dùng trường sóc phá đao của Thẩm Lãnh. Khi đó đao pháp của Thẩm Lãnh vẫn chưa quá thành thục, vẫn còn rất nhiều sơ hở, bây giờ lại xem, Đạm Đài Viên Thuật biết mình đã không thể nào dễ dàng giành phần thắng như vậy nữa, thậm chí đã không có khả năng lớn giành phần thắng.

Không chỉ là đao pháp thành thục mà còn có thể lực nữa. Ông ta đã già rồi, chuyện ông ta dạy Thẩm Lãnh luyện đao đã là nhiều năm trước, khi đó thể lực còn được, Thẩm Lãnh hai mươi mấy tuổi không thể thắng ông ta, hiện tại ông ta đã gần như già nua, mà Thẩm Lãnh vừa qua ba mươi tuổi, đang là đỉnh cao.

Đỉnh cao tuyệt đối.

Cho nên, ai có thể chặn được Thẩm Lãnh đang ở đỉnh cao?

"Đao của ngươi có ý e sợ!"

Thẩm Lãnh quét ngang một đao, Thanh Thụ lập tức lui về phía sau né tránh. Quả thật là gã ta e sợ, căn bản là gã ta không muốn đánh cược tính mạng với Thẩm Lãnh. Hiện tại gã ta chỉ muốn trở về ổn định đại cục, trở thành hoàng đế, trở thành hoàng đế của Hắc Vũ, con đường này đã sắp đi hết rồi, sắp sửa đến chỗ thắng lợi rồi.

Nhưng mà Thẩm Lãnh như âm hồn bất tán, hai người đã đánh lâu như vậy mà đao của Thẩm Lãnh lại không hề sa sút chút nào, thậm chí còn nhanh hơn, hung mãnh hơn lúc đầu.

"A!"

Thanh Thụ bị bức ép đến mức nổi giận, sau khi cản được đao của Thẩm Lãnh, tay trái thò vào trong ngực áo lấy lọ thuốc đựng Nguyệt Thần Tứ Phúc ra, ngón tay phát lực, bóp nát lọ thuốc bộp một tiếng, hơn mười viên viên thuốc bị rơi xuống hơn một nửa.Gã ta cũng không quan tâm trong tay còn lại mấy viên liền nhét hết vào miệng.

Thuốc vào miệng có lẽ phân biệt được có bao nhiêu viên, gã ta dùng răng cắn một viên sau đó nhổ những viên khác ra.

Cho dù là trong tình hình hiện tại thì gã ta cũng không dám dùng một lúc nhiều Nguyệt Thần Tứ Phúc như vậy. Gã ta không thể quên được phản ứng của Lan Bố Đạt trước khi chết là như thế nào, vẻ mặt và động tác đáng sợ đó, ai nhìn thấy cũng không quên được.

Nuốt một viên thuốc xuống, Thanh Thụ cũng không quan tâm bao lâu thì thuốc có thể phát huy công hiệu, gã ta bắt đầu điên cuồng phản công. Một viên thuốc có tác dụng khoảng một khắc, cho dù trong vòng một khắc có giết được Thẩm Lãnh hay không thì cũng phải bức lui hắn.

Sau khi hạ quyết tâm, trong nháy mắt vũ lực của bản thân Thanh Thụ được phát huy đến cực hạn. Gã ta trẻ hơn Thẩm Lãnh, hung tàn hơn Thẩm Lãnh, cũng có dã tâm hơn Thẩm Lãnh.

Cho nên người như gã ta dường như cũng có nhiều phần thắng hơn.

Nhưng hai người đã đánh hơi lâu rồi. Ưu thế của tuổi trẻ là sức bộc phát mạnh hơn một ít, nhưng mà khi gã ta có ưu thế này thì gã ta lại luôn ở né tránh, có ý đồ kéo dài thời gian khiến cho Thẩm Lãnh trúng Mê Cốt Tán sẽ không còn sức đánh với gã ta. Khoảng thời gian tốt nhất đó đã qua, khoảng thời gian hiện tại không thuộc về gã ta.

Nam nhân phải dai sức mới được.

Thẩm Lãnh dai sức hơn gã ta.

Từ nhỏ đã bắt đầu chế độ huấn luyện và rèn luyện tăng cường không đơn giản, thể lực của Thẩm Lãnh tốt hơn Thanh Thụ nhiều. Có lẽ Thanh Thụ có thiên phú cao hơn Thẩm Lãnh, khởi điểm tốt hơn, nhưng gã ta không có sự từng trải như Thẩm Lãnh.

Mỗi một ngày của Thẩm Lãnh đều không có sống uổng, từ lúc mới đi theo Thẩm tiên sinh đến nay đã hai mươi mấy năm.

Keng một tiếng, sau khi bạo phát sức mạnh, Thanh Thụ lại một đao đánh hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh ra. Gã ta cũng cảm thấy sức mạnh trên người mình tăng lên, cho nên gào thét tiếp tục tấn công dồn dập, đao sau hung mãnh hơn đao trước, đao sau nặng hơn đao trước.

Nhưng đao của Thẩm Lãnh kín không kẽ hở, mặc kệ đao của Thanh Thụ nhanh cỡ nào hắn cũng đều cản được, mặc kệ sức bộc phát của Thanh Thụ mạnh bao nhiêu, hắn đều có thể một đao chặn lại.

Hai người cứ ngươi tiến ta lui ở trên sàn đấu võ. Lúc này Nguyệt Thần Tứ Phúc trong cơ thể Thanh Thụ bắt đầu phát huy công hiệu, sức mạnh lớn hơn lúc nãy không ít. Khi gã ta giậm chân tiến về phía trước, lòng bàn chân cũng có thể giẫm nát một mảng băng, mỗi một bước hạ xuống, mặt băng dưới lòng bàn chân đều sẽ có một mảng nhỏ biến thành vụn băng.

"Ngươi không nên uống thuốc."

Từ đầu đến cuối Thẩm Lãnh đều chăm chú theo dõi động tác của Thanh Thụ, đương nhiên hắn cảm nhận được hiện tại loan đao nặng hơn, nhanh hơn và càng hung, nhưng vừa khéo Thẩm Lãnh lại mong Thanh Thụ uống thuốc.

"Đao của ngươi nhanh hơn nữa cũng không giết được ta, chúng ta vốn dĩ ở trên một đường thẳng không chênh lệch nhiều."

Thẩm Lãnh vừa ngăn thế đao liên miên bất tận kia vừa nói chuyện, lời nói của hắn cũng là đao, công kích tín niệm của Thanh Thụ.

"Qua một lát nữa, thể lực của ngươi sẽ bị tiêu hao hết."

Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh tạo thành một màn đao. Bởi vì đao quá nhanh, thậm chí những quang ảnh đó liền thành một mảng cho nên hình thành màn đao, giống như không có thứ gì có thể lọt vào bên trong màn đao, bất kỳ thứ gì chỉ cần đi vào là sẽ bị lưỡi đao cắn nát.

Đương nhiên Thanh Thụ biết Thẩm Lãnh nói không sai. Gã ta đã liều mạng lâu như vậy nhưng lại không thể tạo ra một chút tổn thương nào cho Thẩm Lãnh, cho dù chỉ là một chút thôi thì gã ta cũng cam nguyện từ bỏ cơ hội giết Thẩm Lãnh mà xoay người rời đi.

"Cứu ta về!"

Thanh Thụ tấn công một đao sau đó hướng về phía sau hô to một tiếng, lúc này những người vừa mới giết Tâm Phụng Nguyệt nghe được tiếng hô này mới sực tỉnh, đã không cần phải luận võ nữa rồi. Bọn họ lập tức dồn sức chạy như điên đến sàn đấu võ.

"Dám!"

Đạm Đài Viên Thuật đứng bật dậy, thò tay ra: "Giáo!"

Thân binh đưa cây trường sóc to lớn nặng nề kia tới, Đạm Đài Viên Thuật một tay cầm giáo đi nhanh về phía trước: "Kẻ nào đến gần, chết!"

Ông ta sải bước đi, tựa như một cước giẫm nát lồng ngực của tất cả mọi người.

Bình Luận (0)
Comment