Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1276 - Chương 1276: Thích Người Nhỏ Hơn

Chương 1276: Thích người nhỏ hơn Chương 1276: Thích người nhỏ hơn

Nguyên Phụ Cơ hạ lệnh thổi tù và lui binh, bỏ lại tất cả mấy trăm người ở chỗ sân đấu võ, biến cố này nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Lần đầu tiên Thẩm Lãnh gặp Nguyên Phụ Cơ đã có thể nhìn thấy lòng dạ của người này từ ánh mắt, nhưng Thẩm Lãnh không ngờ hắn ta lại đưa ra lựa chọn dứt khoát quyết đoán vào lúc này. Nếu đổi lại là người bình thường thì ai sẽ đưa ra lựa chọn to gan lớn mật như vậy trong thời gian ngắn ngủi đó?

Trước kia người như Nguyên Phụ Cơ làm sao có thể chạm được cơ hội như vậy? Với hắn ta mà nói cơ hội như vậy thật sự chỉ có một lần.

Hắn ta chẳng qua là một người ngoài vào nương nhờ Hắc Vũ mà thôi. Hắn ta vốn không phải người Hắc Vũ mà là người thảo nguyên, người như vậy vốn không có quyền thế địa vị gì ở trong quân đội Hắc Vũ. Sở dĩ Tang Bố Lữ dùng hắn ta là vì đầu óc người này cực kỳ linh hoạt, bày mưu tính kế đều có thể nói là thành thạo.

Lúc trước hoàng đế Đại Ninh ngự giá thân chinh đánh bại Tang Bố Lữ, sau khi Hắc Vũ chiến bại đã hoàn toàn hỗn loạn, lúc ấy lại có không ít tàn binh phân tán các nơi. Sau khi Đại Ninh chiếm cứ vùng cương vực lớn từ phía nam hồ Lạc Già, đại bộ phận những tàn binh này bị tiêu diệt, một phần nhỏ trốn về Hắc Vũ.

Mà sở dĩ đội ngũ của Nguyên Phụ Cơ có thể giữ được hoàn toàn là vì hoàng đế Đại Ninh mở một mặt lưới cho hắn ta.

Dựa theo bố cục của hoàng đế Đại Ninh lúc ấy, đội ngũ này của Nguyên Phụ Cơ là ông ta đưa cho Tẩm Sắc. Lúc ấy trong tay Tẩm Sắc cũng không có bao nhiêu binh lực, khó có thể hình thành thế cục đối kháng với Tâm Phụng Nguyệt.

Nguyên Phụ Cơ muốn sinh tồn cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể nương nhờ vào Tẩm Sắc. Chính là lúc bên cạnh Tẩm Sắc không người có thể dùng, cho nên cũng coi như là trọng dụng Nguyên Phụ Cơ.

Nhưng dù vậy, ai có thể nghĩ Nguyên Phụ Cơ sẽ có tiền đồ lớn gì, nhiều nhất chẳng qua là một viên tướng lĩnh dưới trướng Tẩm Sắc mà thôi.

Nhưng lúc này, dưới cơ duyên xảo hợp, Nguyên Phụ Cơ đã thành công, ít nhất là hiện tại đã thành công.

Nguyên Phụ Cơ nắm mấy vạn kỵ binh trong tay, đó vốn là đội ngũ của Tẩm Sắc, nhưng hắn ta đã huấn luyện mấy năm, việc chỉ huy đội ngũ này không thành vấn đề.

Vừa mới lúc nãy hắn ta suất quân ngăn cản cấm quân, thành công cản trở cấm quân cứu viện Tâm Phụng Nguyệt khiến cho lão ta bị giết, mà bây giờ, phản ứng đầu tiên của hắn ta là lôi kéo Bộc Nguyệt.

Hai người nhanh chóng thu nạp đội ngũ. Một người là đại tướng của nữ hoàng Tẩm Sắc, tuy rằng nữ hoàng Tẩm Sắc cũng không có phân lượng quá nặng, mà trong thời kì đặc biệt này, chính bởi vì hắn ta là đại tướng của nữ hoàng bệ hạ nên có khả năng khống chế cục diện.

Cộng thêm Bộc Nguyệt.

Người của cấm quân và bạch kỵ vẫn không biết là Bộc Nguyệt gài bẫy giết Tâm Phụng Nguyệt. Những người ở sân đấu võ phía trước đều đã bị vứt bỏ, sẽ không có ai có thể chứng minh Tâm Phụng Nguyệt chết như thế nào.

Khi tiếng tù và vang lên, quân đội Hắc Vũ ở bờ bắc bắt đầu lui về phía sau, bọn họ đều là khinh kỵ binh, mấy vạn trọng kỵ bắc cương Đại Ninh muốn đuổi theo cũng không thể. Người Hắc Vũ căn bản cũng không có ý muốn chiến đấu, liền xoay người rời đi.

Đấu võ kết thúc vội vàng như vậy, không có ba mươi hai trận như mong đợi, cũng không có sự sôi nổi như mong đợi.

Đạm Đài Viên Thuật một giáo đâm chết kẻ thù trước mặt, quay đầu lại nhìn mới phát hiện mình đã giết xuyên qua trận địa địch.

Thi thể của nằm bên chân ông ta chính là giáo úy thân binh Hồ Tiển của Thanh Thụ, ngực bị giáo lớn của Đạm Đài Viên Thuật xuyên thủng, người nằm trên mặt đất vẫn chưa nhắm mắt, nhìn thẳng lên bầu trời, ánh mắt sau khi chết đọng lại, giống như hết sức không cam lòng.

Hắn ta và Thanh Thụ thì có gì khác nhau?

Thanh Thụ đã nhìn thấy một cuộc đời khác, đã có thể chạm tay đến, đó vốn là độ cao nghĩ cũng không dám nghĩ nhưng lại thật sự có thể chạm tay đến. Trước lúc đó gã ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại có thể đến gần ngai vàng hoàng đế như vậy, đó là quyền lợi cao nhất, nắm trong tay sinh tử của chúng sinh.

Hồ Tiển cũng vậy, hắn ta và Thanh Thụ có nguồn gốc xuất thân giống nhau, cuộc đời ảm đảm giống nhau, cho nên hắn ta mới bị Bộc Nguyệt thuyết phục, mới dốc hết sức lực ủng hộ Thanh Thụ để tranh thủ lấy một cơ hội trèo lên địa vị trí cao vô thượng.

Chỉ cần cuộc đời của Thanh Thụ thay đổi, cuộc đời của hắn ta cũng sẽ thay đổi, đây chẳng qua là đang đánh cược vận mệnh, giết Tâm Phụng Nguyệt đánh cược vận mệnh của chính bọn họ.

Kết quả bọn họ đã thành công một nửa, Tâm Phụng Nguyệt là đã chết, Thanh Thụ cũng đã chết, chính hắn ta cũng chết.

Đạm Đài Viên Thuật xoay người bỏ đi, còn lâu ông ta liếc mắt nhìn thêm người Hắc Vũ nằm dưới đất kia có vẻ mặt gì, hoàn toàn không quan tâm.

Ông ta sẽ để ý đến kẻ thù ở trước mặt một chút, ông ta để ý thi thể của kẻ thù trên mặt đất làm gì?

Đương nhiên ông ta không biết rõ dã tâm đột ngột xuất hiện nhưng cuồng bạo mãnh liệt của một người xuất thân như Hồ Tiển, cũng không có hứng thú.

"Người tính không bằng trời tính."

Đại tướng quân Võ Tân Vũ nhìn quân đội Hắc Vũ ở phía bắc rút đi khẽ lắc đầu. Người Hắc Vũ rút lui, bờ bắc sông Mễ Thác chính là thành Tu Du. Thành Tu Du cao lớn chắc chắn, cho dù lúc này thừa cơ tiến công cũng không thể dễ dàng đánh chiếm được. Huống hồ bên phía Hắc Vũ binh lực đầy đủ, lương thảo cũng đầy đủ, đánh thành Tu Du thì Đại Ninh lại không đủ binh lực.

"Nguyên Phụ Cơ..."

Võ Tân Vũ thở dài: "Đây mới là thật sự một tiểu nhân vật không quan trọng."

So với Thanh Thụ, Nguyên Phụ Cơ quả thật càng bé nhỏ không đáng kể hơn.

"Ai có thể ngờ được chứ?"

Đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật đi đến đứng bên cạnh Võ Tân Vũ, cũng liếc mắt nhìn phương hướng người Hắc Vũ rút đi: "Nếu hắn có thủ đoạn có đầu óc, hắn sẽ nắm chặt đại quân Hắc Vũ hai mươi vạn binh hiện tại, cũng sẽ nắm chặt người tên là Bộc Nguyệt kia."

Võ Tân Vũ ừm một tiếng: "Nắm giữ được đội quân này thì có thể đứng vững ở Hắc Vũ, ổn định được Bộc Nguyệt thì có thể được Kiếm Môn ủng hộ. Dù sao người của Kiếm Môn cũng không biết là Bộc Nguyệt đặt bẫy giết chết Tâm Phụng Nguyệt."

"Đời người đúng là biến ảo vô cùng."

Đạm Đài Viên Thuật nhìn về phía Võ Tân Vũ: "Ta cũng không biết viết tấu chương cho bệ hạ như thế nào..."

Ông ta nói xong câu này thì nhìn thấy Thẩm Lãnh đi tới, vì thế hỏi Thẩm Lãnh một câu: "Có phải ngươi đã nghĩ tới Thanh Thụ sẽ giết Tâm Phụng Nguyệt không?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không tính là đã nghĩ tới, chỉ là nghĩ quá nhiều cho nên cũng từng có ý nghĩ như vậy."

Hắn thở dài: "Thật ra ta muốn chơi xấu... Hai bên ở sân đấu võ đều chỉ có mấy trăm người, ta sắp xếp người của Nguyên Phụ Cơ ngăn cản cấm quân của Tâm Phụng Nguyệt là muốn tìm cơ hội tự dẫn người lên giết Tâm Phụng Nguyệt."

Hắn nhìn về phía Đạm Đài Viên Thuật: "Nếu ta biết Thanh Thụ mà lại thật sự sẽ động thủ, có thể sẽ không để cho Nguyên Phụ Cơ đến."

Đạm Đài Viên Thuật nhìn về phía bờ bắc. Thật ra cho dù đội ngũ của Nguyên Phụ Cơ không đến, binh mã của đại doanh Nam Viện cũng đã được điều động đến đây, Thanh Thụ không thể nào không có sắp xếp.

"Tấu chương gửi cho bệ hạ viết như thế nào?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Tâm Phụng Nguyệt đã chết rồi, nhưng ta lại gây ra một phiền phức lớn. Nếu nói võ nghệ cá nhân thì Nguyên Phụ Cơ thua kém Thanh Thụ không chỉ một cấp độ, nhưng cơ mưu ứng biến đều mạnh hơn Thanh Thụ, đó là một người đã nắm được cơ hội thì sẽ không dễ dàng buông tay."

Đạm Đài Viên Thuật cũng thở dài theo.

Bản tấu chương này quả thật không dễ viết.

"Cũng may là Tâm Phụng Nguyệt đã chết."

Thẩm Lãnh quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Đi tìm thử, xem còn có thể nhận biết được thi thể của Tâm Phụng Nguyệt không."

Thủ hạ lập tức phân tán ra khu vực phía bắc sân đấu võ tìm kiếm, dựa vào phục rách rưới không được đầy đủ để phân biệt đã tìm được thi thể của Tâm Phụng Nguyệt, nhưng đầu người không biết đã đi chỗ nào.

"Chẳng lẽ đầu người bị Bộc Nguyệt mang đi rồi?"

Võ Tân Vũ nhíu mày.

Thẩm Lãnh gật đầu: "Cũng không phải là không có khả năng. Hắn giao mang đầu của Tâm Phụng Nguyệt về cho người của Kiếm Môn nhìn, nói với người của Kiếm Môn là người Ninh chúng ta chém Tâm Phụng Nguyệt thành như vậy ra sao..."

Võ Tân Vũ: "Cho nên tuy chúng ta muốn giết Tâm Phụng Nguyệt nhưng Tâm Phụng Nguyệt không phải chết ở trong tay chúng ta, chúng ta không nhận món nợ này."

Thẩm Lãnh nói: "Cho dù là chúng ta giết, cũng không nhận món nợ này."

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía những sứ giả của các quốc gia đang nơm nớp lo sợ vì bị bao vây, khóe miệng cong lên: "Cũng may còn có người nói chuyện giúp chúng ta."

Thẩm Lãnh căn dặn: "Trần Nhiễm, dẫn thân binh đi trấn an các sứ giả các đại nhân kia một chút, nói với bọn họ sau khi bình tĩnh lại, mỗi người đều mau chóng viết một phong thư gửi về nước bọn họ, nói với người của bổn quốc bọn họ là Tâm Phụng Nguyệt đệ tử Bộc Nguyệt của lão giết. Thư của bọn họ viết gửi về đều phải đi ngang qua Hắc Vũ, Nguyên Phụ Cơ muốn tranh bá thì cho hắn thêm chút khó khăn."

Trần Nhiễm hỏi: "Nếu bọn họ không muốn viết, ta có thể thô bạo một chút xíu không?"

Võ Tân Vũ cười nói: "Ngươi có thể thô bạo thoải mái."

Trần Nhiễm: "Lời này... được lắm."

Trên đường trở về đại doanh, bốn người Đạm Đài Viên Thuật, Thẩm Lãnh, Võ Tân Vũ, Diệp Vân Tán cưỡi bốn con ngựa đi song song. Diệp Vân Tán vừa thúc ngựa vừa nói: "Hiện tại tất cả kế hoạch đều phải bố trí lại một lần nữa, sau khi trở về ta sẽ tạm thời rời đi một thời gian, nhằm vào Nguyên Phụ Cơ và Bộc Nguyệt để bố cục."

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Lần này trong đại doanh Nam Viện có một số người trẻ tuổi không thể không điều về, ảnh hưởng đến bố cục của ngươi, nhưng chưa tính là tổn thất, ít nhất những người trẻ tuổi của Đại Ninh này đã trở về."

Ông ta quay đầu lại nhìn về phía mấy người trẻ tuổi đi theo ở đằng sau. Bọn họ có khuôn mặt và thân hình không giống người Ninh, nhưng ai cũng không thể phủ nhận tâm của bọn họ là tâm của người Ninh.

"Đám nhóc con."

Đạm Đài Viên Thuật cười nói: "Có thể các ngươi còn không biết ta, ta là Đạm Đài Viên Thuật, đại tướng quân cấm quân. Nếu các ngươi bằng lòng về Trường An thăm thú, ta có thể đưa các ngươi về, trong cấm quân hoan nghênh các ngươi tới bất cứ lúc nào."

Bốn người Bân Diệp bọn họ nhìn nhau, sau đó cười, không một ai biết nên trả lời như thế nào.

"Nhưng các ngươi phải đổi tên rồi."

Diệp Vân Tán nói: "Sau khi trở lại Đại Ninh, hay là đổi thành tên của Đại Ninh."

"Không cần."

Đạm Đài Viên Thuật khoát tay: "Bọn họ vốn tên là gì thì cứ gọi như vậy, nếu như ngay cả họ tên cũng không chấp nhận được, Đại Ninh còn là Đại Ninh ư? Bọn họ không cần đổi tên, cũng không cần cảm thấy dung mạo của mình khác biệt, người Ninh không phải chỉ có một kiểu dung mạo, người Ninh cũng không phải chỉ có một loại ngôn ngữ, sẽ càng không có chuyện người Ninh không chấp nhận họ tên của bọn họ."

Ông ta nhìn về phía mấy người trẻ tuổi kia: "Không có bao nhiêu người xứng với danh hiệu chiến sĩ Đại Ninh hơn bọn họ... Đại Ninh là Đại Ninh mà bọn họ trung ái, cho nên Đại Ninh này cũng sẽ sủng ái bọn họ."

Ông ta lớn tiếng nói: "Đến cấm quân ta, ta sủng ái các ngươi!"

Diệp Vân Tán thở dài: "Đại tướng quân như vậy không tốt... Tốt xấu gì cũng là người của ta, ông hoành đao đoạt ái như vậy..."

Đạm Đài Viên Thuật nói với những người tuổi trẻ kia: "Ta quan lớn, đừng nghe lời hắn nói."

Diệp Vân Tán: "Ta chính nhị phẩm, chẳng lẽ nhỏ hơn đại tướng quân nhiều như vậy sao?"

Võ Tân Vũ: "Ai mà không chính nhị phẩm chứ. Nếu như các ngươi bằng lòng ở lại bắc cương, trong quân đội Hắc Vũ cho các ngươi quân chức gì, ta đều tăng lên một bậc."

Thẩm Lãnh thở dài: "Phì... chỉ có ta quan nhỏ?"

Hắn hừ một tiếng nói: "Nhỏ thì không được sao?"

Võ Tân Vũ nói: "Nhỏ không được, các phương diện nhỏ đều không được."

Gã có chút tự hào nói: "Hơn nữa, ta là bắc cương đại tướng quân, bọn họ ở lại chỗ ta mới là lựa chọn thích hợp nhất."

Gã quay đầu lại nhìn về phía Bân Diệp: "Ta nói có đúng không?"

Bân Diệp lúng túng cười cười nhưng không mất phép lịch sự: "Đại tướng quân nói đúng, đây là bắc cương, ở lại trong quân bắc cương đương nhiên là lựa chọn tốt nhất."

Võ Tân Vũ thị uy với Thẩm Lãnh: "Ngươi xem đi!"

Bân Diệp nói lí nhí: "Chỉ là ta đơn thuần thích người nhỏ..."

Ca Vân Đạt giơ tay lên: "Ta... cũng thế."

Thẩm Lãnh nói: "Có phải là ta nên vui mới đúng không, nhưng tại sao có chút không vui vậy chứ?"

Bình Luận (0)
Comment