Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1277 - Chương 1277: Đều Là Chuyện Nam Nữ

Chương 1277: Đều là chuyện nam nữ Chương 1277: Đều là chuyện nam nữ

Bốn người trẻ tuổi từ bên Hắc Vũ rút về cùng đưa ra lựa chọn nằm ngoài dự liệu, bốn người đều bằng lòng đi theo Thẩm Lãnh chứ không phải ở lại trong quân đội bắc cương, thậm chí từ bỏ cơ hội đến cấm quân.

Với độ tuổi của bọn họ, với tài cán của bọn họ, nếu có thể vào cấm quân và còn được sắp xếp chức vị tướng quân, dường như có vẻ càng tốt đẹp hơn, nhưng bốn người đều không nhận lời mời của đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật.

Cho nên Võ Tân Vũ thấy hơi ghen tị, liền nói nếu Thẩm Lãnh đã có bốn người trẻ tuổi ưu tú như vậy thì không thể dễ dàng để cho Vương Căn Đống, Vương Khoát Hải bọn họ về nữa. Thẩm Lãnh và hắn thương lượng rất lâu, cuối cùng cũng đã đạt được một giao dịch bí mật gì đó mà không một ai biết, dù sao thì cuối cùng Võ Tân Vũ cũng đã đồng ý.

Theo lời Trần Nhiễm nói, đại tướng quân Thẩm Lãnh chúng ta là người đã tập trung vào việc lừa gạt người khác ba mươi năm, thế mà lại có một ngày bị người khác lừa gạt, đại tướng quân Võ Tân Vũ thật sự có thể rất rất đắc ý.

Chiến sự bắc cương kết thúc, đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật vội vã đến dường như cũng không cần phải lưu lại nữa, nhưng nếu đã đến đây rồi, Võ Tân Vũ mời ông ta đi thăm thú các nơi ở bắc cương, Đạm Đài Viên Thuật cũng không vội về nên dứt khoát nhận lời mời luôn.

Nhưng Thẩm Lãnh thì khác, Thẩm Lãnh còn phải về Bột Hải gấp, cũng không biết chiến cục ở Bột Hải đạo như thế nào rồi.

Tuy rằng Thẩm Lãnh cũng không lo lắng về Bột Hải đạo, có Mạnh Trường An ở đó chẳng lẽ sẽ thua người Hắc Vũ? Nhưng dù gì chức vị chính của hắn cũng là đại tướng quân thủy sư, đâu có đạo lý quanh năm không ở thủy sư được.

Tuy rằng lúc trước quả thật là quanh năm hắn không ở thủy sư.

Trần Nhiễm ở phía sau Thẩm Lãnh nói chuyện với mấy người trẻ tuổi kia, thi thoảng có tiếng cười truyền đến, mà Thẩm Lãnh ở phía trước đội ngũ đang thương lượng gì đó với Đạm Đài Viên Thuật. Sau cuộc nói chuyện lần này sẽ phải chia tay, Thẩm Lãnh về thủy sư, Đạm Đài Viên Thuật muốn đi thăm các nơi ở bắc cương.

"Ta đưa bọn họ đến phía nam trước."

Thẩm Lãnh nói nhỏ với Đạm Đài Viên Thuật: "Đại tướng quân đã hứa với bọn họ, muốn đưa hết những người tuổi trẻ bọn họ về Trường An yết kiến bệ hạ."

Đạm Đài Viên Thuật nhíu mày: "Đó là ta hứa?"

Thẩm Lãnh: "Không phải, là ta, ta cũng là đại tướng quân."

Đạm Đài Viên Thuật: "..."

Ông ta lườm Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi nói trước đi, để đưa Vương Khoát Hải và Vương Căn Đống từ bắc cương về, ngươi trả cái giá lớn cỡ nào cho Võ Tân Vũ? Muốn bảo ta thay ngươi đưa những người tuổi trẻ này về Trường An gặp bệ hạ cũng không phải không được, ngươi cho ta lợi ích thấp hơn Võ Tân Vũ thì không được."

Thẩm Lãnh nói: "Cái này..."

Đạm Đài Viên Thuật thở dài: "Tuy rằng không biết các ngươi đã thỏa thuận giao dịch gì, nhưng nhìn ngươi ngập ngừng như vậy nhất định không phải là giao dịch tốt gì."

Thẩm Lãnh nói: "Chuyện giữa ta và Võ Tân Vũ, thật sự chỉ có thể là giữa ta và hắn mới được, đại tướng quân đổi điều kiện khác đi..."

Đạm Đài Viên Thuật lập tức tò mò: "Bây giờ ngươi nói cho ta biết ngươi đã hứa gì với Võ Tân Vũ, đây chính là điều kiện của ta. Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ đưa những người tuổi trẻ đó về Trường An, ta cũng nhất định sẽ khiến bệ hạ gặp bọn họ."

Thẩm Lãnh thở dài ra một hơi: "Nói ra không tốt..."

"Ồ."

Đạm Đài Viên Thuật quay lại liếc nhìn mười mấy gã tướng quân trẻ tuổi Đại Ninh chuẩn bị tham gia luận võ kia: "Đại tướng quân Thẩm Lãnh nói hắn từng hứa đưa các ngươi ngươi về Trường An yết kiến bệ hạ đúng không?"

"Vâng!"

Cả đám người lập tức lên tiếng.

Những người tuổi trẻ này đều chưa từng gặp bệ hạ. Đối với một một người của Đại Ninh mà nói, có thể gặp bệ hạ là may mắn cỡ nào, vinh quang cỡ nào? Người như Thẩm Lãnh và Đạm Đài Viên Thuật thì không nói, gặp bệ hạ là chuyện rất bình thường, trên thực tế ngay cả Võ Tân Vũ muốn gặp được bệ hạ cũng không quá như vậy. Tứ cương đại tướng quân không có ý chỉ triệu kiến của bệ hạ thì không được dễ dàng rời khỏi khu vực phòng thủ, bọn họ muốn về Trường An là chuyện không dễ dàng.

Thẩm Lãnh nói: "Sao ta làm chuyện bán đứng huynh đệ được chứ... Thật ra là như thế này..."

Hắn ở bên cạnh Đạm Đài Viên Thuật nói nhỏ vài câu, Đạm Đài Viên Thuật nghe xong đầu lông mày cũng nhướn lên, vẻ mặt hóng hớt.

"Ồ?"

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hóa ra Võ Tân Vũ thích Đường Ngoan?"

Thẩm Lãnh nói: "Nhưng chuyện này không dễ làm... Bây giờ Võ Tân Vũ là bắc cương đại tướng quân, Đường Ngoan hiện là tướng quân một vệ chiến binh ở nam cương, hai người cách nhau trời nam đất bắc, đã mấy năm rồi, nhưng chuyện này vẫn không phải là khó giải quyết nhất."

Đạm Đài Viên Thuật gật đầu: "Ta biết cái gì khó giải quyết hơn. Đường gia Tây Bắc có địa vị đặc biệt, nhất là bệ hạ yêu cầu Đường gia lão thái thái thả người ra, Đường gia có không ít người trẻ tuổi được thăng chức trọng dụng, Đường Ngoan chính là một trong số đó. Mà vị nghĩa huynh Đường Bảo Bảo đó của ngươi đã là tây cương đại tướng quân, quyền thế của Đường gia giống như lập tức về thời điểm Đại Ninh mới khai quốc."

"Đường gia, tính cả Đường Ngoan là có hai vị tướng quân chiến binh, một vị tây cương đại tướng quân, nếu Đường Ngoan lại được gả cho Võ Tân Vũ, người có liên quan đến Đường gia..."

Thẩm Lãnh thở dài: "Cho nên không dễ giải quyết. Võ Tân Vũ cũng không biết có thể thương lượng cùng ai, cho nên trò chuyện với ta. Hắn muốn thỉnh chỉ bệ hạ điều Đường Ngoan từ nam cương về, nhưng hắn cũng biết, một khi hắn thành con rể của Đường gia, có nghĩa là Đường gia sẽ có thêm vị tướng quân, còn có hai vị đại tướng quân, tây cương bắc cương giống như đều bị Đường gia nắm trong tay, cả triều văn võ sẽ không đồng ý."

"Nói ra thì chuyện nam nữ không có gì ngoài ngươi tình ta nguyện, nhưng ở quân chức quan trường, có những lúc chỉ có ngươi tình ta nguyện thì vẫn còn thiếu nhiều."

Đạm Đài Viên Thuật gật đầu: "Quá nhiều người vì quốc gia đại nghĩa mà từ bỏ tư tình nhi nữ giống như Võ Tân Vũ, rất đáng được kính nể."

Thẩm Lãnh: "Lời này chỉ là đơn thuần khen Võ Tân Vũ đúng không?"

Đạm Đài Viên Thuật: "Nếu không thì sao?"

Thẩm Lãnh: "Ồ..."

Đạm Đài Viên Thuật đột nhiên kịp phản ứng: "Không đúng... người như Võ Tân Vũ làm sao có thể bỗng chốc nghĩ đến chuyện tư tình nhi nữ, có phải ngươi đã nói gì với hắn không? Có phải ngươi xúi bẩy hắn cái gì không?"

Thẩm Lãnh: "Sao lại là ta xúi bẩy hắn cái gì, Võ Tân Vũ người này vốn đã luôn nam hoan nữ..."

Vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy ánh mắt của Võ Tân Vũ lướt qua, Thẩm Lãnh lập tức nghiêm túc nói: "Võ Tân Vũ người này vốn đã luôn trung quân ái quốc, chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện cá nhân. Bản thân hắn có thể không suy nghĩ, nhưng thân là đồng bào và huynh đệ của hắn, chúng ta không thể không suy nghĩ, cho nên..."

Đạm Đài Viên Thuật: "Cho nên ngươi định như thế nào?"

Thẩm Lãnh nói nhỏ: "Ta nghĩ được một biện pháp cực kỳ hay, nói không chừng có thể giải quyết xong việc này."

Đạm Đài Viên Thuật càng tò mò hơn: "Biện pháp gì?"

Thẩm Lãnh nói giống như kẻ trộm: "Ông đoán, tại sao Võ Tân Vũ mời ông ở lại bắc cương thêm một thời gian? Còn cực kỳ nhiệt tình mời đại tướng quân đi thăm thú khắp nơi..."

Đạm Đài Viên Thuật đột nhiên hiểu ra: "Ngươi muốn bảo ta nói chuyện này với bệ hạ?"

Thẩm Lãnh: "Ông lớn mà, chính nhất phẩm."

Đạm Đài Viên Thuật quay đầu nhìn về phía Võ Tân Vũ, Võ Tân Vũ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống như chuyện không liên quan đến mình vậy.

Đạm Đài Viên Thuật thở dài: "Cho nên là ta tự nhảy vào hố?"

Thẩm Lãnh: "Coi như... đúng thế."

Hắn nhìn lên bầu trời: "Ta và Võ Tân Vũ đều nghe nói đại tướng quân coi vãn bối trong quân như con của mình, nếu đã coi như con của mình thì đó chính là chuyện cưới con dâu hoặc gả con gái, đại tướng quân làm sao có thể không quan tâm?"

Đạm Đài Viên Thuật nói: "Thối quá... mẹ nó câu nịnh bợ này thật là thối quá."

Cùng lúc đó, Trường An.

Lâm Diệu Trai.

Diêu Mỹ Luân nhìn thấy đông chủ từ dưới lầu đi lên, mắt lấp lánh như có sao vậy. Nàng ta xách làn váy chạy đến đầu bậc thang chờ, nhìn thấy đông chủ vừa lên lầu liền nhảy lên bám trên lưng đông chủ.

Đông chủ cười cười nói: "Sao nàng lại không thể cẩn thận một chút, lỡ như bên cạnh ta có người khác đi theo thì sao?"

Diêu Mỹ Luân nói: "Ta không sợ, ai mà không biết ta là người của ngài."

Đông chủ buông Diêu Mỹ Luân xuống, im lặng một lát rồi nói: "Ta nhớ đã nói với nàng không chỉ một lần, giữa ta và nàng sẽ không có... không có kết quả gì. Cho dù cuối cùng nàng ấy không chống chọi được thương tật, ta cũng sẽ không tái giá, cho nên vẫn luôn muốn tìm cho nàng một nam nhân thích hợp."

"Nàng biết, mặc dù ta sẽ ghen tị nhưng sẽ không can thiệp, một người thích hợp mới là bờ bến của nàng."

Ông ta ngồi xuống, nhìn trà đã pha sẵn, giọng nói hơi trầm thấp nói: "Hiện giờ ta đang ở làm chuyện cửu tử nhất sinh, cho dù có một đường sống sót thì bản thân ta gần như cũng đã từ bỏ rồi, ta chỉ muốn báo thù mà thôi, cuối cùng nếu như nàng ấy đi, ta cũng sẽ đi theo nàng ấy."

Diêu Mỹ Luân nói: "Nhưng ta không quan tâm."

"Thật ra nàng quan tâm."

Ánh mắt của đông chủ dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Mỹ Luân: "Tuổi của ta đã không còn trẻ nữa, cho dù đồng ý với nàng thì cũng không thể cùng nàng đi hết quãng đời còn lại, cho nên ta luôn mắt nhắm mắt mở đối với chuyện của nàng, ví dụ như nàng và Dư Mãn Lâu."

Diêu Mỹ Luân lập tức thay đổi sắc mặt: "Ta..."

"Không có gì."

Đông chủ bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Nàng biết hiện tại chuyện ta muốn làm cũng chỉ là báo thù, chuyện với nàng, nàng có thể coi là nhu cầu của cả hai bên. Nhưng có một chuyện nàng phải nhớ, ngươi có thể có chút gì đó với Dư Mãn Lâu, nhưng không thể lấy bất cứ người nào trong Đồng Tồn Hội, cho dù nàng đã để ý người nào đó."

Diêu Mỹ Luân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh đông chủ ngồi xổm xuống, vịn vào đầu gối của ông ta nói: "Chỉ là ta... cô đơn."

"Ừm."

Đông chủ chỉ thản nhiên ừm một tiếng, cho nên trong lòng Diêu Mỹ Luân hơi tức tối, thế mà ông ta lại không quan tâm chuyện mình lên giường với nam nhân khác. Trong lòng ông ta chỉ có thê tử của ông ta, hiện tại ông ta cũng chỉ muốn báo thù cho thê tử và huynh đệ của ông ta.

Với ông ta mà nói, ngoài thê tử của ông ta ra, bất cứ nữ nhân nào cũng chỉ là đồ chơi thôi.

"Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta."

Đông chủ nói với ngữ khí bình thản: "Nàng cần nhu cầu, cho nên nàng quyến rũ Dư Mãn Lâu, ta không để ý, cho nên nàng muốn phẫn nộ vì sự không để ý của ta?"

Diêu Mỹ Luân mấp máy môi, nhất thời không biết nói gì.

"Ta có chuyện phải dặn dò nàng."

Đông chủ nhìn vào mắt Diêu Mỹ Luân, nghiêm túc nói: "Có lẽ người của Thanh Y Lâu đã biết được chuyện nàng ở Lâm Diệu Trai, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xuống tay với nàng, cho nên sáng sớm ngày mai nàng hãy rời khỏi Trường An đi, ta sẽ ở lại đây tọa trấn..."

Sắc mặt của Diêu Mỹ Luân trở nên càng khó coi hơn: "Ngài muốn đuổi ta đi?"

"Cũng không tính là vậy, sẽ không để nàng đi quá xa đâu. Nàng đi Kinh Kỳ đạo gặp Lý Trường Trạch, nhất định phải theo dõi chặt chẽ người đó, ta không yên tâm giao cho người khác. Tâm tư của hắn hẹp hòi lại tự đánh giá cao bản thân, ta không thể để cho hắn làm hỏng nghiệp lớn của Đồng Tồn Hội, cho nên nàng đến bên cạnh hắn, khống chế người này thật chặt chẽ."

Diêu Mỹ Luân đứng bật dậy: "Ngài muốn cho ta đi quyến rũ hắn?"

Đông chủ cười nhạt một tiếng: "Nàng, có gì mà không làm được?"

Diêu Mỹ Luân im lặng một lát, cũng bật cười: "Đúng vậy, có gì mà ta không làm được chứ... Được, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi."

Nàng ta nhìn về phía đông chủ: "Đêm nay..."

"Đêm nay ta còn có khác chuyện không ở tại này ."

Đông chủ đứng dậy: "Nàng nghỉ ngơi sớm đi."

Bình Luận (0)
Comment