Diêu Mỹ Luân nhìn thấy đông chủ đứng dậy muốn đi, thò tay ra định kéo lại theo bản năng, nhưng bàn tay vươn ra lại bị đông chủ cố ý tránh né.
"Chúng ta..."
Diêu Mỹ Luân cười thảm thiết: "Chúng ta không nên như vậy."
Đông chủ chậm rãi thở ra một hơi: "Ta không biết tâm trạng của nàng lúc này là gì, có lẽ là cảm thấy hơi tức tối, hơi tiếc nuối? Hay là khó chịu giống như mất đi cái gì đó, nhưng khi nàng đi theo ta, ta đều đã từng nói rồi."
Ông ta nhìn về phía Diêu Mỹ Luân nghiêm túc nói: "Vẫn là câu nói đó, chúng ta, đáp ứng nhu cầu của đối phương."
Diêu Mỹ Luân: "Nói vậy là bây giờ ngài đã không cần ta nữa?"
Đông chủ lắc đầu: "Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy chuyện này cuối cùng sẽ có tương lai, mà ta thì khác, ngay từ đầu ta chỉ muốn bắt mỗi một người làm hại nàng ấy đều phải trả giá. Thứ nàng cần là gì? Tiền tài hay quyền lợi? Tiền tài thì ta có thể thỏa mãn nàng, mặc kệ nàng muốn bao nhiêu, hiện giờ cũng có thể cho nàng. Về phần quyền lợi... ta cũng đã đang chuẩn bị cho nàng rồi, cho nên bảo nàng đi tìm Lý Trường Trạch."
Diêu Mỹ Luân đờ người nhìn đông chủ, một lúc lâu sau bỗng nhiên cười, tươi tắn giống như trước kia.
"Được thôi, cảm ơn món quà của ngài."
Nàng ta đi đến trước người đông chủ nói từng câu từng chữ: "Ta sẽ hầu hạ vị hoàng đế bệ hạ Đại Ninh tương lai đó thật tốt, nói không chừng sau này ta thật sự có thể một bước lên trời, trở thành hoàng hậu của Đại Ninh, là mẫu nghi thiên hạ. Khi đó ta sẽ chọn giúp phu thê hai người vị trí tốt nhất ở Đại Ninh sơn hà cẩm tú này làm mộ phần."
Đông chủ nhìn vẻ mặt của nàng ta, cũng cười : "Bộ dạng của nàng hiện giờ sao lại hơi khó coi vậy? Mặt mũi hơi xấu xí."
Ông ta nói xong câu này liền cất bước đi, bắt đầu từ lúc đi xuống cầu thang đã không hề quay đầu lại liếc nhìn.
Bụp một tiếng, Diêu Mỹ Luân ngồi bệt dưới đất, muốn khóc nhưng lại phát hiện mình không khóc nổi. Nàng ta tưởng rằng mình sẽ rất bi thương, nhưng mãi một lúc lâu cũng không thấy nước mắt chảy ra.
Vì thế nàng ta hơi hận Dư Mãn Lâu.
Đều là do tên khốn khiếp đó.
Nhưng nghĩ lại Dư Mãn Lâu đã mất tích rất lâu, sợ là đã chết rồi, nam nhân đó cũng không tính là có lỗi với nàng ta, hơn nữa còn rất thích nàng ta, vì thế lại thấy buồn bã hụt hẫng.
Có lúc Diêu Mỹ Luân cũng không biết rốt cuộc mình muốn cái gì. Nàng ta ghen tị với tình cảm giữa đông chủ và phu nhân của ông ta, nghĩ mình cũng là nữ nhân nhưng lại không làm được gì cả, đợi khi sau khi phu nhân của ông ta chết thì nàng ta vào thay thế là được.
Nàng ta nghĩ trong một khoảng thời gian nào đó đông chủ cũng tin nàng ta có thể làm được, cho nên có vẻ như hơi dao động, nhưng mà chính vào lúc đó cuối cùng nàng ta vẫn không chịu được cô đơn mà quyến rũ Dư Mãn Lâu. Đó là một nam nhân trẻ hơn, cũng có sức hấp dẫn hơn, nàng ta tưởng là sẽ thần không biết quỷ không hay...
"Lý Trường Trạch sao?"
Diêu Mỹ Luân đứng dậy đi đến trước gương đồng nhìn dáng vẻ của mình, nhìn vào gương cười cười. Lý Trường Trạch thì sao, hoàng tử nghèo túng thì cũng là hoàng tử.
Kế hoạch của Đồng Tồn Hội cuối cùng vẫn là muốn nâng Lý Trường Trạch lên, cho nên cho dù tương lai không làm hoàng hậu được, làm quý phi cũng không tệ?
Đúng vậy, không tồi.
Cho nên chút buồn bã trong lòng Diêu Mỹ Luân rất nhanh chóng đã hoàn toàn biến mất. Nàng ta mở tủ quần áo ra nhìn những bộ y phục đẹp đẽ bên trong, nghĩ lúc gặp Lý Trường Trạch nên xuất hiện với tư thái như thế nào?
Sau đó nàng ta bỗng nhiên nghĩ tới lời trước đây đông chủ từng nói, Lý Trường Trạch là một người cực kỳ nghe lời mẫu thân của gã ta, mẫu thân của gã ta có địa vị không thể thay thế trong lòng gã ta. Sau khi nghĩ đến đây, Diêu Mỹ Luân lập tức có chủ ý.
Tiền hoàng hậu thích mẫu đơn, nàng ta chọn một cây trâm dáng mẫu đơn trong hộp trang sức, sau đó lại chọn một bộ váy dài có hoa văn mẫu đơn.
Sau khi thay đồ, nàng ta nhìn bản thân mình trong gương đồng cảm thấy hơi quê mùa, sau đó nghĩ đến cây trâm và y phục hình mẫu đơn này đều là đông chủ tặng cho nàng ta, vẫn chưa mặc một lần nào. Chẳng lẽ lúc đó đông chủ đã có ý định để nàng ta đi gặp Lý Trường Trạch?
Thế là nàng ta phẫn nộ tháo cây trâm cài trên đầu xuống. Ông ta đâu có chút mong đợi gì đối với mình, đâu có chút quan tâm nào đến mình. Xét đến cùng nàng ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay ông ta.
"Cũng tốt."
Một lúc lâu sau, Diêu Mỹ Luân lẩm bẩm hai chữ, lại cài cây trâm đó lên đầu, khóe miệng nở cười mỉm.
"Không phải ngươi thích ta như thế này không? Vậy ta sẽ như thế này."
Cùng lúc đó, cách Lâm Diệu Trai khoảng ba bốn dặm chính là Thanh Y Lâu. Trước sau như một, Thanh Y Lâu mở cửa nhưng lầu một không có gì cả, cũng không có một người đón khách ở cửa, các hàng xóm láng giềng đã quen với sự tồn tại của Thanh Y Lâu, không còn hỏi thăm nữa, không còn tò mò nữa.
Tịnh Nhai tiên sinh vẫn ngồi uống trà nghe sách ở trong trà lâu phía đối diện, chỉ cần Thanh Y Lâu không có chuyện gì, ông ta sẽ e ngại.
Một nam nhân trung niên từ bên ngoài trà lâu đi vào, ăn mặc giản dị, hoàn toàn lẩn khuất giữa mọi người cho nên cũng sẽ không khiến ai chú ý đến. Dường như ông ta cũng không thân quen với tiểu nhị trong trà lâu này, nói là có khách mời ông ta ở một gian nhã phòng lầu hai, sau khi nói là ai mời, tiểu nhị lập tức dẫn ông ta lên lầu.
Sau khi đến nhã phòng ở lầu hai, người này ngồi xuống rất tự nhiên, người ở trong phòng nhìn thấy ông ta thì tất cả đều đứng lên.
"Đông chủ!"
Mọi người khom người cúi đầu.
Một người trong số đó nói: "Sao lại chọn chỗ ở đây, đối diện chính là Thanh Y Lâu."
Đông chủ cười nói: "Nơi này mới an toàn."
Ông ta cầm một miếng bánh đưa vào miệng: "Đi mãi đến giờ cho nên cũng không kịp ăn cơm, ta vừa ăn vừa nói, các ngươi đều nghe cho kỹ, ghi nhớ xong rồi đi đi, lát nữa ta còn có chuyện gấp."
Ông ta nhìn ra bên ngoài: "Trong trà lâu này có làm mì không?"
"Có làm."
Một người trong số đó nói: "Những món ăn bình thường đều có thể làm, có một đầu bếp từ tây cương tới, làm mì không tệ, nhất là mì trộn khá ngon."
"Giúp ta gọi một bát mì, gọi thêm một phần thịt kho."
Đông chủ nói cảm ơn, sau đó tiếp tục nói: "Có mấy chuyện chia nhau đi làm... Thứ nhất, ngày mai ta sắp xếp Diêu Mỹ Luân rời khỏi Trường An, nàng ta đã bị Thanh Y Lâu theo dõi cho nên phải mau chóng đưa đi, để nàng ta đến chỗ Lý Trường Trạch, có ích. Người của Hoắc gia phụ trách sắp xếp chuyện này, đưa người đến nơi an toàn."
Người của Hoắc gia lập tức đứng dậy: "Sáng sớm ngày mai xe ngựa do ta sắp xếp sẽ tới cửa sau của Lâm Diệu Trai."
Đông chủ ừm một tiếng, uống ngụm trà nuốt bánh trong miệng xuống: "Chuyện thứ hai, đến bây giờ vẫn chưa một chút tin tức nào về chuyện xảy ra bên huyện Phương Thành, chứng tỏ đó là cái hố người ta đào cho chúng ta, bao nhiêu người đến cũng có thể chôn được, cho nên hiện tại đừng phái người đi nữa. Người mất rồi thì đã mất rồi, cho dù rơi vào tay triều đình cũng không sao, nhưng phàm là trong nha môn, bất kể nha môn nào chúng ta cũng có thể hỏi thăm được."
"Người của Thịnh gia đến chưa?"
"Đến rồi."
"Bắt đầu từ ngày mai người của Thịnh gia đi làm một chuyện khác. Nếu không ngoài dự liệu, bây giờ người đang ở huyện Phương Thành là Diệp Lưu Vân. Bản thân Diệp Lưu Vân không có sơ hở, nhưng sơ hở của hắn nằm ở người nhà của hắn."
Đông chủ cười nói: "Ta sắp xếp người nghe ngóng đã lâu, hỏi thăm được người nhà của Diệp Lưu Vân bị hắn giấu ở chỗ nào, hóa ra hắn không chỉ có thê tử mà còn có con nữa. Mấy năm trước không sinh con có thể là nghĩ hắn ở ám đạo giang hồ không biết ngày mai ra sao, hỏi thăm được con của hắn mới bốn năm tuổi, chính là bắt đầu từ khi điều về trong triều đình? Đại khái là..."
Đông chủ nhìn về phía người của Thịnh gia, lấy một tờ giấy từ trong cổ tay áo ra: "Đây là địa chỉ, ở ngay trong thành Trường An. Thịnh gia các ngươi sắp xếp người mời người nhà của Diệp Lưu Vân đến nhà kho của chúng ta ở phía tây thành, sau đó sắp xếp người đưa một phong thư cho Diệp Lưu Vân ở huyện Phương Thành, bảo hắn đến nhà kho một mình, nói cho hắn biết là sẽ luôn theo dõi hắn, nếu nhìn thấy có thêm một người đi cùng hắn thì sẽ giết cả nhà hắn."
Người của Thịnh gia hơi khó xử, nói: "Tất nhiên Diệp Lưu Vân sẽ sắp xếp người bảo vệ gia quyến của hắn, nếu động thủ sợ là động tĩnh sẽ không quá nhỏ, dù sao cũng là Trường An, ta sợ bên phía bệ hạ cũng có sắp xếp."
"Ta hỏi thăm rất chi tiết, không có sai, các ngươi cứ việc đi làm là được."
Đông chủ tiếp tục nói: "Mời được người nhà của Diệp Lưu Vân rồi phải đối đãi cho tốt, không được thô bạo, dù sao chúng ta cũng không phải ác nhân. Đây là vì thời thế cần thiết, nếu có thể có cách khác thì ta cũng sẽ không quấy rầy người nhà của hắn."
Ông ta tiếp tục nói: "Cứ việc đưa thư đến huyện nha huyện Phương Thành là được, tất sẽcó thể đưa đến tay Diệp Lưu Vân."
"Người của Lưu gia đâu?"
"Ở đây."
"Ta nhận được tin nói thê tử của Hàn Hoán Chi, vị đại ai cân trên thảo nguyên đó gần đây sắp mừng sinh nhật, bệ hạ có chỉ ý đưa qua, mời nàng ta đến Trường An mừng sinh nhật lần này, người đã đang trên đường đi cách Trường An không xa. Người của Lưu gia các ngươi qua đó tìm thử, xem Hàn Hoán Chi có ở trong đội ngũ hay không, nếu không có thì hắn nhất định đang ở trong Thanh Y Lâu. Vị bệ hạ kia của chúng ta làm việc quá tự phụ, tưởng là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay..."
Ông ta lắc đầu: "Từ nhỏ đã như vậy."
Tầm mắt của ông ta chuyển dời đến Thanh Y Lâu ở bên ngoài cửa sổ, im lặng một lát rồi nói: "Cho các ngươi thời gian bốn ngày, một ngày rưỡi đi và một ngày rưỡi về, dùng thời gian một ngày thăm dò rõ ràng Hàn Hoán Chi có ở trong đội ngũ trở về kinh hay không. Bốn ngày sau nếu ta xác định Hàn Hoán Chi ở ngay trong Thanh Y Lâu giả thần giả quỷ..."
Bộp một tiếng, chén trà trong tay bị ông ta bóp nát.
"Đốt Thanh Y Lâu."
"Hả?!"
Cả đám người giật mình.
"Trực tiếp đốt?"
"Trực tiếp đốt."
Đông chủ tiếp tục nói: "Đốt Thanh Y Lâu, không đốt chết Hàn Hoán Chi thì cũng phải cho hắn biết, chúng ta đã nhìn vào hắn, hắn không sợ mình gặp chuyện không may. Tên Quỷ Kiến Sầu đó bao nhiêu năm nay có từng sợ cái gì, nhưng chỉ cần chúng ta đốt Thanh Y Lâu, hắn sẽ hiểu quyết tâm của chúng ta."
Ông ta nhìn thấy mì được bưng lên, cười: "Nhìn không tệ."
Đông chủ cúi đầu ăn từng miếng từng miếng mì, hiển nhiên là rất đói bụng, loáng cái đã ăn hết gần nửa bát, thỏa mãn thở ra một hơi: "Trong bụng không có gì đúng là không được. Chúng ta giành tới giành lui, thật ra một bát mì là có thể no bụng, một chén nước có thể hết khát, một bộ y phục có thể chống lạnh... Nhưng thứ chúng ta muốn tranh giành vốn dĩ không phải là chuyện một bát mì, một chén nước, một bộ y phục."
Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nếu như Hàn Hoán Chi hiểu thì sẽ lập tức trở lại bên cạnh Vân Tang Đóa, hắn trở lại bên cạnh Vân Tang Đóa thì sẽ bị lộ."
Đông chủ không nói nữa, cúi đầu ăn hết phần mì còn lại, một miếng mì một miếng thịt kho, ăn cũng khá ngon miệng. Sau khi ăn xong, ông ta ngồi thẳng người lên: "Ta còn có chuyện phải nhờ các ngươi giúp."
Ông ta đứng dậy đi ra ngoài: "Bệ hạ đang tìm ta, ta phải vào cung, nhưng tốt nhất là ta xảy ra chuyện gì đó trên đường đó vào cung, các ngươi bất kể là người của nhà nào, dù gì cũng động thủ chút, làm ta bị thương một chút."
Ông ta nói xong rồi đi ra ngoài: "Đừng giết ta là được."