Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1279 - Chương 1279: Huynh Đệ Xa Lạ

Chương 1279: Huynh đệ xa lạ Chương 1279: Huynh đệ xa lạ

Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi trên đường thành Trường An, xa phu nhìn có vẻ như hơi căng thẳng, giống như là một người mới đến, không quá quen với sự phồn hoa cẩm tú của thành Trường An, chưa từng thấy nhiều người đi lại như vậy.

Xe ngựa dường như sợ đụng phải người đi đường cho nên đi cực kỳ cẩn thận, thi thoảng xa phu còn quay đầu lại liếc mắt nhìn khoang xe, nhưng tầm mắt của y không xuyên qua được khoang xe, tất nhiên cũng không biết người đang ngồi khoanh chân trong xe lại khí định thần nhàn.

Đã rất lâu rất lâu rồi không mặc cẩm y của thân vương, ngay cả bản thân Lục Vương cũng không thích ứng lắm, ông ta ngồi nhắm mắt, trong đầu tĩnh lặng đến mức thần kỳ.

Mấy năm này trong lòng ông ta chỉ có thù hận, ngoại trừ thù hận ra thì không còn gì khác. Ông ta từng nói với Diêu Mỹ Luân, Đại Ninh này nhìn có vẻ như tốt đẹp nhưng trong mắt ông ta đã vô cùng xấu xí, ông ta muốn cho những người tự nhận là tốt đẹp đó cảm nhận được đau khổ.

Nhất là hoàng đế.

Hoàng đế là thân ca ca của ông ta, một tay sáng tạo ra Đại Ninh hiện tại cường thịnh chưa từng có, làm cho thiên hạ này không còn là Hắc Vũ và Đại Ninh đứng ngang hàng, mà là Đại Ninh nhất gia độc đại.

Nhưng trong lòng hoàng đế, ngoại trừ giang sơn này ra thì còn có cái gì?

Đến bây giờ Lục Vương cũng không thể quên được chuyện xảy ra trong nông trại năm đó.

Ông ta muốn cho thân ca ca của mình cũng thể hội đau khổ một chút, nhưng sự đau khổ này thể hội như thế nào? Khiến cho Lý Thừa Đường cũng mất đi huynh đệ? Ông ta vốn dĩ cũng đã mất đi huynh đệ, chỉ là ông ta không quan tâm thôi.

Cho nên sự đau khổ này, chính là khiến cho Đại Ninh này đau mới có thể khiến Lý Thừa Đường đau.

Sở dĩ ông ta sắp xếp người xuống tay với chính mình chỉ là muốn xem thử khi ông ta xuất hiện ở trước mặt Lý Thừa Đường với những vết thương đầy người, trong ánh mắt của Lý Thừa Đường có sự đau lòng hay không.

Bọn họ là thân huynh đệ.

Cho dù, cho dù ông ta nhìn thấy một chút xíu đau lòng ở trong mắt Lý Thừa Đường, ông ta nghĩ có lẽ mình cũng sẽ không tiếp tục kiên trì nữa, nhưng ông ta không thể nói với ai nhưng lời như vậy, không có bất kỳ người nào mâu thuẫn hơn ông ta.

Sắp đến rồi chứ?

Lục Vương ngồi ở trong xe ngựa nghĩ, đoạn đường này là nơi thích hợp nhất để ra tay. Người của những đại gia tộc đó đang nắm giữ trong tay rất nhiều nhân lực, vật lực và tài lực, bọn họ có thể không kiêng nể gì mà thu mua khách giang hồ trở thành tử sĩ của bọn họ, nhưng đây chỉ là nhìn từ bề ngoài mà thôi, với lợi ích gia tộc khổng lồ như vậy, trong gia tộc nào mà không nuôi tử sĩ?

Chỉ là những việc này không thể để lộ ra ngoài ánh sáng mà thôi, sẽ không có ai lấy ra khoe khoang, nói ngươi xem có phải là tử sĩ của nhà ta nuôi tốt hơn tử sĩ của nhà ngươi nuôi không?

Trong xe ngựa, Lục Vương đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đúng lúc này xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài xe truyền đến một trận ồn ào, Lục Vương chậm rãi mở mắt, chờ người do ông ta sắp xếp phá vỡ xe ngựa, đâm một đao lên người ông ta.

Nhưng bên ngoài dường như lại trở nên yên tĩnh, xa phu cũng không phát ra tiếng kinh hô gì, chẳng lẽ người của ông ta sắp xếp lại rút lui rồi?

"Phụng mệnh của bệ hạ, thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam, nghênh đón vương gia vào cung."

Tiếng nói từ bên ngoài xe ngựa truyền đến làm cho Lục Vương ngẩn người, sau đó liền cười khổ... Đúng vậy, vị ca ca đó của ông ta luôn thích khống chế tất cả mọi chuyện trong tay mình, làm sao lại có thể cho phép có chuyện bất ngờ xảy ra sau khi ông ta đã xuất hiện ngoài sáng?

Ông ta mở cửa xe đi ra, nhìn thấy trên đường có ít nhất mấy trăm cấm quân, còn có mười mấy gã thị vệ đại nội mặc cẩm y, người dẫn đầu đứng ở đó cúi người thi lễ, quan phục trên người thể hiện thân phận thống lĩnh thị vệ đại nội của gã.

Vệ Lam thấy Lục Vương xuống xe, lại cúi người: "Bệ hạ nói vương gia đi đường xa về mệt nhọc, cho nên mời vương gia ngồi xe của trong cung cho tốt hơn."

Gã quay đầu lại liếc nhìn, xe ngựa của trong cung đang chờ ở bên đó.

"Đa tạ bệ hạ ân điển."

Lục Vương cúi người vái lạy, đương nhiên không phải là vái Vệ Lam. Ông ta quay đầu lại nhìn về phía xa phu của mình nói: "Quay về đi, không cần chờ ta."

Xa phu vội vàng lên tiếng, đứng ở bên cạnh xe khom người chờ ông ta rời đi.

"Vương gia."

Vệ Lam nói: "Bệ hạ nói trước khi vương gia vào cung nếu có gì cần thì cứ việc nói, chúng ta sẽ sắp xếp người đi làm cho vương gia."

"Không có..."

Lục Vương đi lên xe ngựa của trong cung, vừa muốn ngồi xuống thì chợt nhớ đến cái gì đó, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Dừng lại ở cửa tiệm phía trước, ta sẽ chỉ đường."

"Vâng."

Nửa canh giờ sau, cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Lục Vương thấy hoàng đế liền vội vàng bước nhanh hơn, đang chuẩn bị quỳ xuống hành lễ thì bị hoàng đế kéo lên: "Không cần như thế."

Lục Vương đứng dậy nhưng lại dường như không dám ngẩng đầu nhìn mặt hoàng đế, chỉ cúi đầu nói: "Tội thần đáng chết, tội thần vẫn luôn du ngoạn ở bên ngoài không biết bệ hạ triệu kiến, vẫn mong bệ hạ trách phạt."

"Trẫm biết khanh không phải du ngoạn."

Hoàng đế nhìn mặt Lục Vương, mấy năm gặp thấy mà đã già nua như vậy, thoạt nhìn còn giống như già hơn ông ta mấy tuổi vậy. Lục Vương nhỏ hơn ông ta một chút, hơn nữa trước giờ đều là một người tính tình vô ưu vô lự, bây giờ nhìn già nua như vậy đều là bởi vì chuyện ám sát ở nông trường lần đó.

"Khổ cho khanh rồi."

Hoàng đế cầm tay Lục Vương, trong ánh mắt đều mang vẻ đau lòng. Trong một khắc đó, lòng tin của Lục Vương cũng hơi dao động, nhưng không biết tại sao bỗng nhiên lại nghĩ có thể là hoàng đế đang diễn kịch, cho nên ánh mắt liền lóe lên một cái.

Đế vương vĩ đại nhất trên đời này, chẳng lẽ cũng không phải là diễn viên vĩ đại nhất?

Trong nhà đế vương, đâu có nhiều tình thân như vậy.

"Trẫm biết khanh tìm thầy thuốc ở nam cương, trẫm cũng phái không ít người đi hỏi thuốc giúp khanh. Y quán của Thẩm gia nghe được một phương thuốc liền phái người đi ra tận hải ngoại, đã tìm dược liệu cần thiết trong hai năm cũng không tìm được đủ..."

Hoàng đế ngừng lại một chút, lắc đầu: "Là trẫm không thể tận sức."

"Bệ hạ..."

Lục Vương thoạt nhìn có chút hoảng hốt, cúi người nói: "Sinh tử đều là mệnh, bệ hạ đã tận lực, thần cũng đã tận lực, cho nên trong lòng không có tiếc nuối."

"Trẫm có."

Hoàng đế thở dài một hơi, nhìn vào mắt Lục Vương nói: "Trẫm luôn cho là mình có thể khống chế tất cả trong tay, luôn nghĩ bất cứ chuyện gì đều nắm chặt trong lòng bàn tay thì còn có thể có sai lầm gì được. Nếu chuyện ngày hôm đó trẫm suy nghĩ nhiều hơn, sắp xếp nhiều hơn một ít, cũng sẽ không..."

"Bệ hạ."

Lục Vương lắc đầu: "Thần không muốn nói chuyện này nữa."

Hoàng đế ngẩn ra, gật đầu: "Được, vậy thì không nói."

Bầu không khí trong Đông Noãn Các nhất thời trở nên hơi lạnh, hai người không nói gì với nhau, ngay cả không khí dường như cũng trở nên đọng lại.

Một lúc lâu sau hoàng đế nói: "Trẫm tìm khanh về là muốn nói với khanh, sau này... sau này nếu có thể, khanh hãy ở lại Trường An."

"Thần, không được."

Lục Vương nói: "Lần này thần về kinh sẽ ở lại một khoảng thời gian, chờ làm xong tâm nguyện của thần, thần vẫn phải trở lại nam cương. Khí hậu bên đó thích hợp cho nàng ấy tu dưỡng, tuy rằng thương tật không thể điều trị, nhưng kéo dài tính mạng thì vẫn có thể. Ở phương bắc, nàng ấy có thể không cầm cự được ba năm, ở nam cương thì có thể sống hơn năm năm..."

"Được được được, trẫm nghe theo khanh."

Hoàng đế lại nhất thời không biết nói gì.

"Bệ hạ tìm thần đến là muốn nói với thần chuyện của Tiêu Thiện đúng không, thần đã biết rồi. Tiêu Thiện tận trung vì nước, chiến tử nơi chiến trường, thần biết nó ra đi thanh thản, cho nên thần cũng an tâm."

Hoàng đế lại mấp máy môi nhưng vẫn không nói ra được điều gì.

Hồi lâu sau, hoàng đế xoay người căn dặn một tiếng: "Truyền lệnh đi, trẫm muốn uống vài chén rượu cùng Lục Vương."

"Bệ hạ."

Lục Vương cúi người: "Thần, cai rượu rồi."

Hoàng đế vẻ mặt cứng đờ.

"Cai rượu rồi?"

"Cai rồi, nàng ấy không thích thần uống rượu. Trước kia luôn chỉ lo một mình hưởng lạc, gần như mỗi ngày đều uống đến say mèm, nàng ấy từng oán giận rất nhiều lần, thần cũng không để ý. Nam nhân ở bên ngoài giao lưu bằng hữu, nào có đạo lý không uống rượu, bởi vậy cũng đã cãi nhau rất nhiều lần, thần còn từng ra tay đánh nàng ấy..."

Lục Vương thở dài một hơi, trong ánh mắt đều là sự hối hận.

"Thần nghĩ, sau này đều nghe nàng ấy thôi."

Hoàng đế ừ một tiếng, nghiêng đầu đi không muốn để cho Lục Vương nhìn thấy mắt của mình hơi ướt, ông ta dừng một chút rồi nói: "Vậy thì chỉ ăn cơm thôi, không uống rượu. Đại Phóng Chu, đi pha trà."

Đại Phóng Chu chờ ở ngoài cửa vội vàng lên tiếng, mà trong Đông Noãn Các lại chìm vào im lặng.

Hoàng đế ngồi xuống, Lục Vương đứng ở đó, hai người im lặng rất lâu.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Vương mở miệng, hoàng đế cũng mở miệng, hai người dường như đồng thời muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy đối phương mở miệng thì đều dừng lại chờ đối phương nói, kết quả là càng ngượng nghịu hơn.

Hoàng đế hỏi: "Khanh muốn nói gì?"

Lục Vương lắc đầu: "Thần không có gì, bệ hạ có gì căn dặn?"

Hoàng đế cũng lắc đầu: "Trẫm... cũng không có gì."

Bọn họ vốn là thân huynh đệ, một trong những mối quan hệ thân cận nhất trên thế giới này, nhưng phần lớn thân huynh đệ trên thế giới này đều sẽ xa cách, có lẽ là bởi vì khoảng cách xa cho nên xa cách, có lẽ là bởi vì tâm xa cho nên xa cách, có lẽ là vì lợi, có lẽ là vì tức, có lẽ là những điều nhỏ nhặt.

Nhất là sau khi huynh đệ đều lấy vợ sinh con thường sẽ không qua lại giao lưu nhiều như với người ngoài. Giữa huynh đệ lẫn nhau đều có thế giới riêng của mình, thi thoảng cùng người khác uống rượu trò chuyện, phóng thích bản thân, nhưng lại chưa từng cùng thân huynh đệ ngồi xuống như vậy, lúc thật sự ngồi xuống phần lớn vẫn sẽ có chút lúng túng.

Hoàng đế và Lục Vương chính là như thế, lúc này chỉ có lúng túng.

Không bao lâu sau Đại Phóng Chu dẫn người đem những phần thức ăn giống nhau vào, Đông Noãn Các nhanh chóng tràn ngập mùi thức ăn, trên bàn đã sắp hết chỗ để rồi. Lục Vương cũng rảnh rỗi cho nên nhìn kỹ một chút, sau đó trong lòng thắt lại.

Đồ ăn trên bàn, đều là những món hồi nhỏ ông ta thích ăn.

"Trẫm..."

Giọng nói của hoàng đế hơi run: "Thật ra trẫm có lỗi với các khanh, đã xa cách quá lâu, cho nên trẫm vắt hết óc suy nghĩ, liều mạng suy nghĩ, lại chỉ nhớ hồi nhỏ khanh thích ăn gì mà không nhớ sau khi trưởng thành khẩu vị như thế nào. Sau đó nghĩ không phải là trẫm không nhớ, mà căn bản là trẫm không biết."

Ông ta bỗng nhiên khom người cúi đầu: "Là ca ca không đúng."

Lục Vương khẽ rung người một chút, bất chợt xoay người muốn đi ra ngoài, đi tới cửa lại dừng lại... Ông ta không muốn để hoàng đế nhìn thấy bộ dạng của mình bây giờ, nhưng cứ đi như vậy thì lại rất không nỡ.

"Cùng trẫm ăn xong đã."

Trong giọng nói của hoàng đế có chút cầu xin: "Sau này sẽ càng không có nhiều cơ hội có thể cùng ăn cơm, khanh muốn sống ở nam cương mà."

Lục Vương giơ tay lên lau nước mắt, xoay người lại cười nói: "Thần tuân chỉ."

Hai người ngồi xuống cái bàn bên cạnh, đối diện nhau, nhìn thức ăn trên bàn lại chìm vào im lặng.

Rất lâu sau Lục Vương cầm đũa rồi lại đặt xuống: "Quả thật là thần không quá đói, trước khi đến thần đã ăn một bát mì..."

Hoàng đế gật đầu: "À... Không sao, không sao."

Lại ngồi ngây ngốc như vậy một lát, cuối cùng Lục Vương vẫn đứng dậy: "Thần cáo lui trước, đã lâu không trở về Trường An, muốn đi dạo ngắm cảnh."

"Được được, khanh đi đi."

Hoàng đế cũng đứng dậy: "Trẫm cho người đi cùng khanh."

"Không cần."

Lục Vương khom người cúi đầu: "Thần tạ bệ hạ, thần có thể tự đi, thần vẫn chưa xa lạ thành Trường An đến mức như vậy."

Hoàng đế gật đầu, nhìn Lục Vương xoay người đi ra ngoài, ông ta lại há miệng muốn nói gì đó, vừa muốn nói thì nhìn thấy Lục Vương cũng quay đầu, hai người lại nhìn nhau.

"Hay là thần nói trước?"

Lục Vương nói: "Thần nhớ sắp đến sinh nhật của bệ hạ rồi. Thật ra... thần cũng không biết sau khi chúng ta lớn lên sở thích của mỗi người là gì, cũng chỉ nhớ bệ hạ hồi nhỏ thích kẹo hình người trong một tiệm Đường Nhân Trương, lúc đến, thần đi ngang qua có mua một chút, lúc nãy đã giao cho Đại Phóng Chu."

Ông ta nói xong lại hỏi hoàng đế: "Bệ hạ có gì muốn căn dặn?"

Mắt hoàng đế hơi ươn ướt, chậm rãi thở ra một hơi rồi nói: "Khanh nhỏ hơn trẫm ba tuổi, nhưng sinh nhật chỉ sau hai ngày, trẫm... một canh giờ trước cũng đến Đường Nhân Trương, cũng đã mua một ít. Hồi nhỏ khanh nói với trẫm, nhị ca, kẹo hình người của Đường Nhân Trương vừa đẹp vừa ngon, lần đầu tiên trẫm đến đó cũng là khanh dẫn trẫm đi. Khi đó trẫm ở ngoài cung, khanh cố ý đến tìm ta, hết sức vui vẻ, còn nói là khanh thích nhất."

Hoàng đế mở cửa sổ ra, lấy bọc giấy từ ngoài cửa sổ về, đi đến trước mặt Lục Vương đưa cho ông ta: "Trong phòng nóng, trẫm sợ sẽ chảy cho nên để ở ngoài cửa sổ."

Bàn tay vươn ra của Lục Vương khẽ run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment