Đây là một tiểu viện rất bình thường, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, không có nhà cao cửa rộng, không có biển cửa tượng đá, lớp sơn trên cửa viện cũng có vài chỗ loang lổ. Hàng xóm láng giềng đều biết hai mẹ con đang sống ở tiểu viện này, mẫu thân vừa nhìn là biết nữ tử đảm đang hiền lành, tướng mạo không thể nói là quá đẹp nhưng có một kiểu khí chất tự nhiên, không màng danh lợi.
Đứa trẻ mới bốn năm tuổi, đang là thời kỳ hoạt bát, cũng biết lễ phép, ra ngoài gặp người khác sẽ luôn khách khí chào hỏi, nên gọi là gì thì gọi như thế, dạy một lần là nhớ hết, chưa có lúc nào sai.
Cho nên này mẹ con hai người đều rất được người khác yêu mến, hàng xóm láng giềng cũng đều muốn chăm sóc. Hôm nay nhà này ra ngoài mua thức ăn liền mang giúp một ít về, ngày mai nhà kia ra ngoài thấy cái gì thú vị cũng sẽ mua một cái về cho đứa trẻ.
Nữ chủ nhân cũng luôn cảm ơn và khách khí nhận lấy những thứ hàng xóm láng giềng tặng, sau đó sẽ dùng một ít bánh gạo hoặc kẹo tự làm để đáp lễ.
Một nữ tử ưu tú như vậy, đáng để người ta tôn kính như vậy lẻ loi một mình nuôi con, cho nên phụ thân của đứa trẻ cũng trở thành đối tượng cho rất nhiều người âm thầm thảo luận, chỉ là sẽ không có ai ngốc nghếch lại đi hỏi người ta thôi.
Nữ tử sống tiết kiệm, ngày bình thường không thấy nàng ra ngoài, mỗi tháng đều sẽ có người tới một lần, là một chiếc xe ngựa. Người từ trên xe ngựa xuống cũng sẽ không vào cửa, sau khi gõ cửa liền lui về phía sau mấy bước rồi chờ ở ngoài cửa, chờ sau khi nữ chủ nhân đi ra thì đặt đồ xuống rồi đi, mỗi lần đều sẽ không nói quá dăm ba câu.
Có lão phụ nhân thật sự tò mò đã từng hỏi nữ chủ nhân xe ngựa đó là ai, nữ tử cười trả lời là người của phụ thân đứa trẻ phái về. Phụ thân của đứa trẻ ở bên ngoài buôn bán, rời nhà quá xa, cho nên mỗi tháng đều sẽ phái người giúp việc về đưa chút tiền để sống qua ngày.
Lão phụ nhân nghe nói xong đã mắng phụ thân của đứa trẻ một trận, một nữ nhân nuôi con một mình vất vả cỡ nào, hắn ta thì hay rồi, mỗi tháng chỉ việc đưa chút tiền về là thôi, những thứ khác thì chẳng quan tâm, quả thật là không có lương tâm.
Nữ chủ nhân luôn rất bảo vệ chồng, nàng nói trượng phu ở bên ngoài không dễ dàng, để nuôi gia đình mà cả ngày bôn ba và còn có nguy hiểm, xét đến cùng vẫn là nam nhân không dễ dàng.
Lão phụ nhân thở dài, nói sau này gặp khó khăn gì thì cứ việc tìm ta, sau đó bà lại run rẩy đi, không bao lâu sau lại trở lại, xách một cái ghế đẩu, mỗi ngày đều ngồi ở ngoài tường tiểu viện này phơi nắng.
Bà lão sợ có người ức hiếp một nữ nhân thiện lương như vậy, nhưng trong thành Trường An này, người xấu cũng có, nhưng ban ngày ban mặt như vậy không phải người nào cũng có thể làm ra chuyện xấu xa.
Dần dà, tiểu nam hài và bà lão cũng thân quen, giống như hai bà cháu hơn. Mỗi ngày lão thái thái vừa đến là tiểu nam hài sẽ bưng khay trà ra, trà đã pha sẵn, còn có những thứ như hạt dưa hay lạc, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh lão thái thái nghe kể chuyện.
Nhưng đương nhiên lão thái thái biết, việc đun nước pha trà như vậy tất nhiên không phải trẻ con có thể làm được, đều là mẫu thân nó chuẩn bị.
Các lão nhân luôn có rất nhiều rất nhiều câu chuyện, có khi là hồi nhỏ họ nghe được, truyền miệng, có khi là chuyện mà chính họ đã trải qua trong đời, trong câu chuyện này có bản thân họ và cũng có người khác, câu chuyện rất bình thường được kể ra sống động, chính là truyền kỳ.
Cuộc đời của mỗi người đều sẽ có một giai đoạn ngắn như vậy là truyền kỳ.
Lão thái thái thích đứa trẻ này, nói tương lai hôn sự của đứa trẻ cứ để bà lo, nhất định sẽ tìm một tiểu thư khuê các cho tiểu nam hài.
Tiểu nam hài cũng không hiểu cái gì gọi là tiểu thư khuê các, chỉ cảm thấy bà lão nói tốt thì nhất định là tốt.
Một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa, mới đầu lão thái thái tưởng lại là phụ thân của đứa trẻ phái người về đưa tiền, nhưng nghĩ thời gian không đúng, hơn nữa xe ngựa cũng khác, vì thế lão thái thái hơi cảnh giác.
Người đã già, kinh nghiệm cũng nhiều, đều là bán thần tiên.
Lão thái thái thò tay ra kéo đứa trẻ lại: "Ngồi lên đùi bà."
Bà lão kéo qua rồi ôm chặt đứa trẻ, mười ngón tay bám chặt, rất dùng sức nhưng tuyệt đối sẽ không ghìm siết đứa trẻ.
Sau khi xe ngựa dừng lại, xa phu xuống trước, cười ha hả đi qua, cúi đầu khom lưng chào hỏi lão thái thái: "Lão nhân gia, muốn hỏi bà một chút, nhà này có phải nhà của Diệp tiên sinh không?"
Lão thái thái ngẩn ra: "Diệp tiên sinh gì, không biết."
Xa phu ồ một tiếng, ánh mắt nhìn vào tiểu nam hài kia, tiến lên phía trước: "Đứa bé là cháu trai bà à, trông thật đáng yêu."
Sự cảnh giác trên mặt lão thái thái càng rõ hơn, lại ôm đứa trẻ vào lòng.
Xa phu đứng thẳng người lên, quay đầu lại liếc nhìn, cửa xe ngựa mở ra, bốn nam nhân từ trong xe xuống dưới, xa phu gật đầu, bốn nam nhân kia lập tức đi tới chỗ lão thái thái.
Lão thái thái lập tức há miệng nói lớn: "Có ai không, cướp trẻ con giữa đường!"
Một tiếng hô hoán này đã bộc phát hết sức lực mấy chục năm của bà lão, làm xa phu và bốn nam nhân kia giật mình. Ánh mắt của xa phu thay đổi, cũng hô lên một tiếng: "Làm nhanh lên."
Bốn nam nhân ở phía sau liền bước nhanh hơn, lão thái thái lập tức bế tiểu nam hài lên chạy về phía sau. Bà lão vốn lúc đi cũng phải chống gậy, nhưng hôm nay lại chạy khá nhanh, cái quần bông rộng thùng thình cũng bị đạp xộc xệch.
Đầu đường lại có một chiếc xe ngựa dừng lại, cũng có mấy nam nhân từ trên xe ngựa xuống, bọn họ chặn đầu đường lại.
Lão thái thái thở hồng hộc, trong lòng chỉ nghĩ sợ là kẻ thù của hai mẹ con tìm đến. Nam nhân nhà đó quanh năm không trở về nhà vốn đã có vấn đề, nói không chừng chính là sợ kẻ thù trả thù cho nên không dám trở về.
Nhưng bỏ cô nhi quả mẫu ở nhà, chẳng lẽ không phải là thật sự không có lương tâm?
Lúc này trong lòng bà lão chỉ có một suy nghĩ, có thể ôm đứa trẻ chạy thì chạy, không chạy ra ngoài được cũng không thể chạy vào trong nhà đứa trẻ, không thể ngay cả người lớn cũng không bảo vệ được đứa trẻ, thật sự không bảo vệ được đứa trẻ này thì cũng không thể mang tai họa đến cho mẫu thân của nó.
"Lão thái thái bà đừng chạy nữa."
Xa phu ở phía sau đuổi theo: "Bà giao đứa trẻ cho chúng ta, không sao."
Lão thái thái quay đầu lại nhổ một cục đờm nhanh như chớp, xa phu vội vàng tránh đi, nếu như bị phun trúng chắc phải thấy ghê tởm gần nửa năm.
"Có ai không!"
Lão thái thái vừa chạy vừa hô hoán, nghĩ thầm mấy tên hàng xóm láng giềng khốn kiếp ngày bình thường khoe khoang khoác lác nói gì mà có chuyện thì gọi bọn họ, bây giờ hô hoán mà một người cũng không thấy ra, đều chết ở đâu hết rồi?
Xa phu từ phía sau giơ tay ra túm lấy áo khoác bông của lão thái thái, lão thái thái quay đầu lại cắn vào bàn tay kia một cái, xa phu vội vàng buông tay, bị cắn một miếng, không biết tay có bị làm sao không nhưng hàm răng không còn lại mấy cái kia lại rụng nữa thì thật không tốt.
"Chúng ta không phải người xấu."
Xa phu khó khăn lắm mới cản được lão nhân gia lại, cúi đầu khom lưng: "Thật sự không phải người xấu, chúng ta là người của phụ thân nó phái đến. Có thể phu nhân và đứa trẻ sẽ gặp phải một chút phiền toái, cho nên chúng ta đón người trước đi."
Lão thái thái lại nhổ một ngụm, xa phu lại nghiêng người tránh né, cảm thấy những phi tiêu mà gã từng tránh né trong nửa đời cũng không ghê bằng một ngụm nước bọt của lão thái thái này.
"Tên khốn kiếp!"
Lão thái thái phẫn nộ nhìn xa phu nói: "Sợ là ngươi không biết lúc ta còn trẻ lợi hại cỡ nào, còn dám tiến lên nữa ta sẽ phế ngươi!"
Xa phu bất đắc dĩ nói: "Bà nội của ta ơi, chúng ta thật sự không phải người xấu."
Đúng lúc này cửa tiểu viện mở ra, nữ chủ nhân từ trong viện đi ra ngoài nhìn, xa phu và những người đuổi theo quay đầu lại, sau đó đồng thời khom người cúi đầu.
"Phu nhân."
Nữ chủ nhân cười cười: "Bạch Sát? Đã lâu không gặp."
Xa phu tháo mũ tre trên đầu xuống để lộ ra khuôn mặt trẻ trung, chính là Bạch Sát lúc trước vào Lưu Vân Hội tiếp nhận vị trí của Bạch Nha, hiện nay là đại chưởng quỹ của Nghênh Tân Lâu.
Bạch Sát cúi người nói: "Phu nhân, có vài chuyện phiền phức, cho nên phải mời người và thiếu gia đến Nghênh Tân Lâu."
"Phiền cỡ nào?"
Nữ chủ nhân thản nhiên hỏi.
Bạch Sát khoát tay, cỗ xe ngựa đậu ở đầu đường kia mở ra, mấy người từ trong xe lăn ra, bị trói chặt cứng, nhìn có vẻ cũng đã bị đánh không ít, kẻ nào kẻ nấy đều mặt mũi bầm dập.
"Tử sĩ, hỏi không ra tên, đều rất cứng đầu, hơn nữa tuyệt đối không chỉ có một nhóm bọn họ. Không có mấy người biết phu nhân và thiếu gia sống ở đây, có thể tìm được đến đây thì chứng tỏ phiền phức không nhỏ."
Bạch Sát nói: "Cho nên mời phu nhân thu dọn một chút, chúng ta đến Nghênh Tân Lâu vẫn tốt hơn."
Nữ chủ nhân cười, cười rất đẹp.
"Mới mấy người này? Không giống như là phiền phức lớn."
Bạch Sát thở dài: "Ta tới đón phu nhân, tiền bối Bạch Nha ở phía trước, người bị chúng ta bắt đã chứa đầy ba xe, xe này không tính, bởi vì không đầy."
Nữ chủ nhân suy nghĩ, gật đầu: "Được, không cần thu dọn, bây giờ có thể đi ngay."
Nàng đi qua bế tiểu nam hài từ tay lão thái thái, khom người cúi đầu: "Cảm ơn Ngô thẩm, bọn họ quả thật là người của trượng phu ta phái tới, đã khiến bà lo lắng hãi hùng rồi."
Lúc này lão thái thái mới thở phào, nhìn tình thế này, tiến gần về phía trước rồi hỏi nhỏ: "Thế trận lớn như vậy, trượng phu ngươi không phải là một thổ phỉ chứ? Các ngươi đi nhiều người như vậy, đây là làm gì? Vào nhà cướp của à."
Nữ chủ nhân cười nói: "Không phải thổ phỉ, thổ phỉ phải có núi, chiếm núi làm vua mới gọi thổ phỉ, hắn vốn chỉ có một tòa lầu, sau đó lầu cũng không phải của hắn nữa, nhưng..."
Nữ chủ nhân muốn nói ta lén gọi hắn là Diệp thổ phỉ, đương nhiên lời này không tiện nói ra.
Bạch Sát nói: "Ta sắp xếp người dọn đồ, phu nhân và thiếu gia lên xe trước, đến Nghênh Tân Lâu ta sẽ nói chi tiết với người."
Nữ chủ nhân ừ một tiếng: "Những thứ khác không có gì quan trọng, trong phòng ta có một hộp trang sức, đều là hắn tặng."
Bạch Sát cười: "Hiểu rồi!"
Nữ chủ nhân cầm tay lão thái thái: "Sau này có thể sẽ không trở lại ở thường xuyên, cho nên lát nữa làm phiền Ngô thẩm thông báo với mọi người một tiếng, các hàng xóm trên cả con đường này của chúng ta đều đến Nghênh Tân Lâu ăn cơm, ta mời mọi người, coi như là cáo biệt với mọi người."
Ngô thẩm thay đổi sắc mặt: "Không... không trở lại nữa?"
Bà nhìn về phía tiểu nam hài, trong ánh mắt tràn ngập vẻ lưu luyến, đưa tay ra muốn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ nhưng tay cũng đang run rẩy.
Nữ chủ nhân lắc đầu nói: "Tuy rằng không ở thường xuyên, ta sẽ thường xuyên dẫn đứa trẻ về thăm bà, chuyện con dâu nhà ta còn phải nhờ bà đấy, đừng nghĩ trốn nợ."
Lão thái thái cười hì hì: "Được, được, ngày mai ta sẽ đi tìm ngay."
Nữ chủ nhân phì cười một tiếng: "Ngôn Chi mới bốn tuổi rưỡi."
Tên của tiểu nam hài, Diệp Ngôn Chi.
Đúng lúc này lại có một nhóm người đến, cưỡi ngựa. Không nhiều người có thể cưỡi ngựa ở trong thành Trường An, trong mắt lão bách tính thì chỉ có ba loại người có thể cưỡi ngựa đi trên đường, một là người mang tin tức từ biên cương trở lại báo quân tình, một là hắc kỵ của phủ Đình Úy, một là cấm quân.
Người tới chính là cấm quân.
Một vị tướng quân nhảy từ trên lưng ngựa xuống, bước nhanh đến trước mặt nữ chủ nhân đứng nghiêm hành lễ: "Phu nhân!"
Nữ chủ nhân ngẩn ra: "Vị tướng quân này, ngươi là...?"
"Tướng quân cấm quân Lục Tiểu Đồng, phụng ý chỉ của bệ hạ đưa đồ đến cho phu nhân."
Lão thái thái nghe được câu này giật mình: "Bệ... bệ bệ bệ bệ bệ... bệ hạ?"
"Hả?"
Phu nhân cũng ngẩn người: "Bệ hạ?"
"Vâng."
Lục Tiểu Đồng xoay người: "Treo lên!"
Binh lính cấm quân mang một tấm biển đến, treo ở cửa tiểu viện, bên trên là hai chữ to... Diệp phủ.
Lục Tiểu Đồng chắp tay nói: "Bệ hạ nói treo biển lên, để cho người ta đều nhìn thấy, đều biết vợ con của Diệp Lưu Vân sống ở đây. Bệ hạ còn nói, người nói vậy, xem ai dám động đến!"