Cấm quân chặn đường treo biển, viện tử nho nhỏ bình thường này lập tức trở nên không bình thường. Hai chữ Diệp phủ tượng trưng cho tất cả, Đại Ninh này, triều đình này, chỉ có một vị Diệp đại nhân có thể khiến bệ hạ làm như vậy.
Đương nhiên đây không phải phủ đệ chính thức của Hình bộ thượng thư, mà là nơi Diệp Lưu Vân lựa chọn để bảo vệ vợ con. Nơi này yên tĩnh hòa thuận không có tranh chấp, hàng xóm láng giềng ở đây đều thân thiện tốt bụng, chưa từng có chuyện rối loạn.
Vốn là một con đường nhỏ yên ổn, kể từ hôm nay trở đi tiểu viện này, con đường này sẽ càng không có bất cứ người nào dám đến gây chuyện nữa, bởi vì bệ hạ nói cấm quân luân phiên canh phòng con đường này.
Tất cả hàng xóm láng giềng đều từ trong nhà đi ra. Thật ra lúc nãy lão thái thái hô hoán không bao lâu là bọn họ đều đã đi ra, có cả người quần áo không chỉnh tề vì chạy ra ngoài quá vội. Những tên khốn kiếp mà lão thái thái nói lại càng thú vị hơn, người cầm gậy, người cầm dao, hùng hổ ra ngoài. Ngô nãi nãi của bọn họ đã kêu lên thì nhất định phải đánh, còn phải đánh thật mạnh, kết quả vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy đại đội cấm quân, đám trai trẻ đều ngây người, sau đó giấu hết những thứ trong tay ra sau lưng.
Ánh mắt của những người trẻ tuổi kia nhìn Ngô nãi nãi của bọn họ đều là lạ, đại khái có ý là bà nội ta ơi bà muốn gọi chúng ta đi xử lý cấm quân sao?
Thổ phỉ à.
Thổ phỉ cũng không dám đánh cấm quân nhé.
Có người âm thầm giơ ngón tay cái lên với lão thái thái, ý tứ hẳn là ai cũng không phục chỉ phục lão thái thái bà thôi, bà thật lợi hại.
Không bao lâu sau hàng xóm láng giềng đều ngồi trên xe ngựa, chậm rãi đến Nghênh Tân Lâu, tuy rằng không dọn đi nữa nhưng vẫn phải ăn cơm.
Rất nhiều người đã sống hơn nửa đời người cũng chưa từng vào Nghênh Tân Lâu, đều cảm thấy quán ăn lớn như Nghênh Tân Lâu chắc hẳn cực kỳ đắt tiền mới đúng, kết quả vừa vào nhìn, ơ... cũng đắt thật.
Bạch Sát nhìn những này vẻ mặt tò mò của các hàng xóm láng giềng, cười nói: "Sau này các vị tới Nghêng Tân Lâu ăn cơm, đều giảm nửa giá."
Sau khi nói xong lại nhìn Diệp phu nhân, bà cười nói: "Vốn định nói là keo kiệt, nhưng nghĩ lại Nghênh Tân Lâu không phải của người, cũng không phải của Diệp Lưu Vân, mà là..."
Sau khi nói xong lại thở dài một tiếng: "Lén giảm nửa giá là được, đừng khua chiêng gõ trống như vậy."
Bạch Sát cười to: "Tuân mệnh phu nhân."
Gã ra hiệu một chút, Diệp phu nhân lập tức hiểu, hai người một trước một sau đến lầu ba. Trong căn phòng vốn thuộc về Diệp Lưu Vân trên lầu ba, Hàn Hoán Chi và Bạch Nha vốn phải đi nhưng lại bị giữ lại đều có mặt, nhìn thấy Diệp phu nhân đi lên, Hàn Hoán Chi vội vàng đứng dậy: "Tẩu phu nhân."
Thật sự cung kính.
Diệp phu nhân cười gật đầu: "Ngươi và Diệp Lưu Vân, rốt cuộc ai lớn hơn?"
Hàn Hoán Chi nói: "Hắn lớn hơn, tẩu cũng là tẩu phu nhân."
"Cái rắm."
Diệp phu nhân nói: "Gọi ta già như vậy không được."
Sau đó ngồi xuống hỏi: "Chuyện là thế nào?"
Hàn Hoán Chi nghiêm túc nói: "Có một vài người muốn bắt tẩu tử và Tiểu Ngôn Chi đi dụ Diệp Lưu Vân lộ diện."
Diệp phu nhân ồ một tiếng: "Vậy thì chuyện không lớn lắm."
Bạch Sát thầm nghĩ phu nhân thật can đảm. Gã không quá hiểu Diệp phu nhân, nếu như hiểu rõ thì sẽ biết Diệp phu nhân nói chuyện này không lớn lắm, thật không phải là can đảm.
Hàn Hoán Chi thì hiểu, không có mấy người hiểu rõ hơn vị tẩu tử này hơn ông ta, trước đây ông ta cũng vị tẩu tử này đánh không ít.
Năm ấy vừa đến Trường An không lâu, khi Diệp Lưu Vân và bà thành thân cũng không có nhiều người tới, dù sao thời cuộc cũng không tốt, xem như bệ hạ phải đối phó với loạn trong giặc ngoài.
Buổi tối trước ngày thành thân, Hàn Hoán Chi xúi Diệp Lưu Vân buông thả một trận trước khi thành thân, ông ta mời đi sông Tiểu Hoài tiêu sái. Diệp Lưu Vân suy nghĩ rồi dứt khoát từ chối nhưng vẫn bị Diệp phu nhân nghe thấy.
Một cú đá gần như đạp Hàn Hoán Chi vào trong chum nước, Hàn Hoán Chi nắm tai ngồi xổm ở cửa nửa canh giờ mới được đặc xá gọi vào ăn cơm.
Trong mắt hàng xóm láng giềng, Diệp phu nhân dịu dàng hiền lành, trong mắt Hàn Hoán Chi, tẩu tử dũng mãnh như hổ.
"Liệu Diệp Lưu Vân có chuyện gì không?"
Diệp phu nhân hỏi.
"Không biết."
Hàn Hoán Chi nói: "Ta đã phái người đi huyện Phương Thành thông báo cho hắn không cần phải lo. Tất cả những người bị phái tới bên đó đều bị bắt, chúng ta ở bên này bắt được khoảng sáu mươi bảy mươi người, bên cấm quân bắt được nhiều hơn, có gần một trăm người."
Diệp phu nhân gật đầu: "Trận chiến này cũng không tệ."
Bạch Sát nghĩ, quả nhiên còn có thể can đảm hơn nữa, nhưng Bạch Nha ở bên cạnh thì lại cười hì hì.
Diệp phu nhân đi theo Diệp Lưu Vân nhiều năm như vậy, Diệp Lưu Vân ở trong ám đạo hô phong hoán vũ, nhưng hai mươi năm đầu ai biết ông ta là người của bệ hạ? Chuyện báo thù trên ám đạo hung tàn như vậy, chuyện mà Diệp Lưu Vân đối mặt càng hung tàn hơn, những gì Diệp phu nhân trải qua nhiềuu hơn đứa trẻ như Bạch Sát rất nhiều.
"Người ở bên kia?"
Diệp phu nhân nói: "Không đánh triệt để thì không tốt lắm."
"Không cần đánh triệt để."
Hàn Hoán Chi nói: "Bệ hạ nói để người quản."
Diệp phu nhân chớp chớp mắt: "Đại sát khí đó."
Hàn Hoán Chi: "Tẩu tử nói chuyện... khống chế một chút."
Diệp phu nhân: "Ồ... được."
Bà nghe âm thanh náo nhiệt dưới lầu, đứng dậy: "Nếu bệ hạ đã quản việc này, vậy thì ta phải xuống uống rượu với hàng xóm láng giềng."
"Tẩu đừng uống rượu!"
Hàn Hoán Chi lập tức đứng lên: "Đừng đừng đừng, chú ý hình tượng, khó khăn lắm dựng lên được trước mặt hàng xóm láng giềng, không dễ dàng..."
Tẩu tử vừa giơ tay lên, Hàn Hoán Chi sợ hãi lập tức rụt lại phía sau.
"Con cái giang hồ."
Diệp phu nhân thở dài: "Vốn nên không câu nệ tiểu tiết, nhưng... ngươi nói cũng đúng. Bây giờ ta không phải là Diệp phu nhân của Lưu Vân Hội mà là Diệp phu nhân Hình bộ thượng thư. Haiz... Ta đi tiếp đãi trước, không uống rượu, lấy trà thay rượu."
Hàn Hoán Chi lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Được được được, không uống rượu là được."
Cùng lúc đó, cung Vị Ương, Đông Noãn Các.
Hoàng đế ngồi ở cửa sổ, gần tết chính là thời điểm giá lạnh, cửa sổ mở, bởi vì hoàng đế cảm thấy hơi nóng nực. Sự nóng nực xuất phát từ trong tâm, chủ yếu là bởi vì tức giận, rất tức giận.
Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh tức giận, không động thì thôi, động là đào núi lấp biển.
"Đã đỏi rõ ràng rồi?"
Hoàng đế hỏi.
Phó đô đình úy phủ Đình Úy Phương Bạch Kính cúi người đứng ở một bên nói: "Bắt được rất nhiều người, cuối cùng cũng có người không chịu được đã khai ra, là người của Thịnh gia."
"Thịnh gia, người đầu tiên ngồi không yên."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Phương Bạch Kính một cái: "Việc này do phủ Đình Úy quản, đi bắt người đi."
Từ lần trước sau khi bị giáng chức, Phương Bạch Kính làm phó đô đình úy có cảm giác thoải mái hơn, để gã làm đô đình úy cả ngày đều không được tự tại, làm phó vẫn tốt, trong lòng cũng thoải mái, cực kỳ thoải mái.
"Thần tuân chỉ."
Gã hỏi dò một câu: "Bắt bao nhiêu?"
Ngón tay của hoàng đế gõ nhẹ trên bàn: "Cả nhà."
"Vâng!"
Phương Bạch Kính lập tức lên tiếng đáp lại rồi xoay người ra khỏi Đông Noãn Các. Sau khi ra ngoài gã hít một hơi thật sâu rồi há miệng thở ra, cảm thấy những trầm tích trong lồng ngực đều tan đi. Đã lâu như vậy rồi, chẳng những là người của Thanh Y Lâu đang theo dõi Đồng Tồn Hội, phủ Đình Úy bọn họ tất nhiên cũng sẽ theo dõi, nhưng cũng vẫn chỉ là theo dõi, bởi vì không có chứng cớ xác thực thì không thể nào bắt người. Những đại gia tộc đó có nhà nào không phải là tổ tiên chiến công hiển hách, nhà nào không có căn cơ thâm hậu?
Muốn giải quyết những gia tộc này, hơn nẵ còn không phải một nhà hay hai nhà, làm không tốt có thể có cái mười nhà tám nhà, nếu cùng động thì trận thế lớn cỡ nào chứ? Nó có thể khiến cho thành Trường An cũng lung lay, đừng nói thành Trường An, cả Đại Ninh cũng phải lung lay.
Đó đều là gia tộc của khai quốc công huân, phân lượng quá nặng.
Cho dù bệ hạ muốn động cũng không thể lập tức động hết tất cả, cho nên Phương Bạch Kính cũng biết thật ra bệ hạ đang nhẫn nhịn, cũng rất khó chịu.
Giờ thì tốt rồi, đối phương ra tay nhiều lần, lại chủ động xuất hiện muốn động đến gia quyến của Diệp đại nhân, bọn họ không hành động thì thật sự không chứng cớ, hành động thì chính là tự tìm cái chết.
Điều này vừa khéo cũng phù hợp với tâm tư của bệ hạ hiện tại, nếu không thể động đến tất cả cùng một lúc, vậy thì động đến một nhà hai nhà trong số đó trước, nhưng lúc trước không tiện, giờ thì dễ rồi, còn là một nhà nữa.
Bệ hạ cũng có thể nhẹ nhõm, huống chi là Phương Bạch Kính.
Từ trong cung Vị Ương ra, Phương Bạch Kính vội vã chạy về phủ Đình Úy, vừa vào cửa thì nhìn thấy ít nhất mấy trăm đình úy mặc giáp đen đã tập hợp ở trong sân, giống như bọn họ đã nhận được mệnh lệnh vậy, cho nên Phương Bạch Kính cũng hơi ngây người. Gã còn chưa trở lại mà mọi người tập hợp rồi, đây là...?
Sau đó gã lập tức sực hiểu ra, chạy một mạch đến thư phòng của đô đình úy đại nhân, chân chạy bịch bịch bịch, không trang trọng một chút nào, đâu giống như một phó đô đình úy, quên cả chuyện mình nên ổn trọng.
Chạy đến cửa, quả nhiên thấy Hàn đại nhân ngồi ở đó, thế là tảng đá lớn trong lòng hoàn toàn biến mất, vô cùng nhẹ nhõm, vô cùng sung sướng.
"Thuộc hạ Phương Bạch Kính, bái kiến đô đình úy đại nhân!"
Phương Bạch Kính đứng nghiêm hành lễ, kích động giống như lần đầu tiên gặp Hàn Hoán Chi lúc còn trẻ.
"Nghe nói ngươi ngay cả đô đình úy cũng không dám làm, giáng chức cho ngươi làm một phó đô đình úy thì sung sướng, còn lén uống rượu chúc mừng."
Hàn Hoán Chi nhìn gã một cái: "Ta mới từ bên Nghênh Tân Lâu trở lại, vốn nghĩ xử lý ngươi như thế nào, nhưng khi nhìn trên bàn này không dính một hạt bụi, trên rèm cũng không dính bụi, haiz... Trước hết không xử lý ngươi nữa, chúng ta đi xử lý người khác."
"Đại nhân ngươi đây là sẽ về phủ Đình Úy rồi sao?"
Phương Bạch Kính kích động đến mức nói cũng không lưu loát: "Thật sự trở lại?"
"Ồ."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Vốn còn muốn trốn đi thanh tịnh thêm một thời gian, bệ hạ không cho phép, tình huống hiện giờ và trước kia khác nhau, đối phương đã đang phạm sai lầm, vậy thì trở lại thôi."
Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nói không chừng cũng sẽ gây chuyện với vợ ta trên đường trở về để ép ta lộ diện, nếu bọn họ muốn bắt ta lộ diện, ta lộ diện là được rồi."
Ông ta vươn tay: "Đình úy ở đâu, quan phục đô đình úy của ta đâu?"
"Có!"
Có đình úy bưng quan phục của Hàn Hoán Chi đến: "Đại nhân, quan phục."
"Thay y phục."
"Vâng!"
Một khắc sau, Hàn Hoán Chi mặc cẩm y đô đình úy đi đến đại viện phủ Đình Úy, trước mặt là mấy trăm hắc kỵ sẵn sàng đón quân địch, tất cả bọn họ đều đứng nghiêm ở đây chờ đô đình úy đại nhân phát biểu, người ai nấy cũng thẳng tắp.
"Hình như đã mấy năm rồi."
Hàn Hoán Chi đi đến trước mặt đội ngũ hắc kỵ, cười cười nói: "Phủ Đình Úy không khám xét nhà, rất nhiều người đều đã quên chức trách chủ yếu của phủ Đình Úy chính là khám xét nhà, có thể các ngươi đều đã ngượng tay, cho nên hôm nay sẽ lấy ra khí thế mà phủ Đình Úy nên có, các ngươi..."
Hàn Hoán Chi duỗi tay ra chỉ: "Là hắc kỵ!"
"Rõ!"
Mấy trăm hắc kỵ hô to một tiếng, khí thế như cầu vồng.
"Hành động!"
Hàn Hoán Chi khoát tay, mấy trăm hắc kỵ chỉnh tề xoay người.
Lại một khắc sau, mấy trăm hắc kỵ xếp thành hàng ra ngoài cửa lớn phủ Đình Úy, bọn họ kéo mặt nạ quỷ màu đen trên mũ sắt xuống, giống như Dạ Xoa. Phía sau mấy trăm hắc kỵ là chiếc xe ngựa màu đen đã biến mất một khoảng thời gian rất dài đó, rèm che cửa sổ xe cố ý vén lên, người ở bên đường đều có thể nhìn thấy Hàn Hoán Chi đang ngồi trong đó.
Bách tính bên đường nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc, có người theo bản năng thì thào nói một câu: "Ta đệch... Hắc kỵ ra đường, nhà ai sắp gặp xui xẻo rồi?"