Đội ngũ mấy trăm hắc kỵ chỉnh tề đi trên đường, ngoại trừ tiếng vó ngựa và âm thanh mảnh giáp va chạm ra thì không còn gì khác, nhưng có điều như vậy lại khiến người ta có một áp lực cực lớn.
Đã rất lâu rồi hắc kỵ không xuất động nhiều người như vậy ở trong thành Trường An, cho nên các bách tính ở những nơi hắc kỵ đi qua gần như lập tức sục sôi.
Đã không còn mấy ngày nữa là đến tết, gần như chưa đến chục ngày, các lão bách tính còn chưa biết chuyện hai mươi ba tháng Chạp bắc cương đấu võ đại thắng, nhưng bọn họ đã chứng kiến hai mươi tư tháng Chạp hắc kỵ đi kín đường trong thành Trường An.
Một ông lão chống gậy đứng ở cửa nhìn hắc kỵ đi qua, chờ sau khi đội ngũ đông nghịt đi qua, ông lão không nhịn được khẽ lắc đầu thở dài một tiếng: "Hai mươi ba cũng Táo Quân, hai mươi tư quét dọn nhà cửa... Cũng không biết nhà ai xui xẻo như vậy, ngày hai mươi tư để hắc kỵ tới quét dọn nhà cửa, vậy thì đúng là phải quét rất sạch sẽ, không có ai quét dọn nhà cửa sạch hơn hắc kỵ."
Vừa nói xong câu này, người trẻ tuổi đang ở bên cạnh dìu ông lão phụt cười một tiếng: "Ông nội, lời này đừng nói lung tung, mọi người đều nói hắc kỵ tới cửa là giống như nạn châu chấu hoành hành trong ruộng, không có một ngọn cỏ sống nổi... Người nghĩ nhà người ta xem, không chừng sẽ rất buồn, ông nội còn ở đây nói mỉa mai nữa."
"Vậy thì ta nói gì?"
Ông lão bĩu môi một cái: "Hắc kỵ tới nhà, đó là báo ứng, có gì đáng để tội nghiệp. Đại Ninh lập quốc mấy trăm năm, con có từng nghe nói hắc kỵ tới nhà quét dọn nhà cửa nhầm không?"
Người trẻ tuổi cười lắc đầu: "Ầy... Ông nội nói như vậy, đây là nghiệp vụ hắc kỵ tới cửa, cả đời chúng ta không làm mới phải."
Ông lão nhìn cháu trai lớn của mình thở dài: "Con mà cũng muốn cho hắc kỵ tới nhà, thực lực của chúng ta không cho phép. Đừng trách ta, trách cha con ấy, chúng ta cách vai vế, là nó không kiếm được một thân phận địa vị có thể khiến hắc kỵ tới quét dọn nhà cửa."
Người trẻ tuổi cười lớn ha ha: "Ông nội, lần sau ông đến Nghênh Xuân Lâu kể chuyện được đấy, nhất định nổi tiếng."
Ông lão: "Trong khắp thành Trường An này, chỉ có trà lâu Nghênh Xuân Lâu bình thư đại cổ và kể chuyện là hay, cũng chỉ có trà lâu này đặt tên không đứng đắn, tên này nghe như thế nào cũng là ở bên sông Tiểu Hoài."
Người trẻ tuổi nháy mắt: "Ông nội, có phải lúc người còn trẻ thường xuyên đến sông Tiểu Hoài không?"
Ông lão hừ một tiếng: "Lúc trẻ tuổi làm gì? Ông nội con hiện tại cũng là càng già càng dẻo dai, chỉ cần ta muốn đi..."
Bộp!
Lão thái thái từ trong cửa đi ra, một tay chống gậy một tay cầm cái chổi, đập cái chổi lên đầu ông lão, ông lão sợ hãi co rụt cổ lại: "Đừng đừng đừng, giữ thể diện chút, khoác lác mà thôi..."
Hắc kỵ men theo đường lớn đi về phía trước, gần nửa canh giờ sau đã đến bên ngoài đại trạch Thịnh gia. Thịnh gia vốn đã chuyển ra ngoài Trường An, nhưng trong thành Trường An vẫn có nhà, hơn nữa gần đây người của Thịnh gia ở ngay trong Trường An.
Gia đinh ở cửa nhìn thấy hắc kỵ đến liền giật mình, hai người liếc nhìn nhau một cái, một người chạy vào bẩm báo, một người ở lại ngoài cửa sợ tới mức chân cũng run rẩy.
Đó là hắc kỵ tới nhà, người nào mà không biết hắc kỵ tới nhà cào đất ba thước.
Đội ngũ hắc kỵ tách ra trước sau, tất cả cửa trước cửa sau của đại trạch Thịnh gia đều bị chặn, đường lớn hai bên cũng đều chặn kín. Xe ngựa màu đen của Hàn Hoán Chi dừng lại ở ngoài cổng đại trạch Thịnh gia, cửa xe mở ra, Hàn Hoán Chi người mặc cẩm y bước xuống xe, nhìn tấm biển trên cửa lớn Thịnh gia, chỉ: "Bắt đầu từ đây."
Hắc kỵ xuống ngựa, mấy người đi lên tháo biển xuống.
Gia đinh cả gan muốn ngăn cản, tay đã vươn ra lại rụt về. Quản gia của Thịnh gia vội vã từ bên trong chạy ra, nhìn thấy ngoài cửa đều là hắc kỵ cũng giật thót mình, vội vàng cúi đầu khom lưng đi đến: "Đây là có chuyện gì? Vị đại nhân nào chủ sự? Có phải đến nhầm chỗ rồi không, đây là phủ đệ của Yên Quốc Công."
Phương Bạch Kính cười nói: "Vậy thì không nhầm."
Hàn Hoán Chi cất bước đi vào trong viện, vị quản gia kia cũng chưa từng gặp Hàn Hoán Chi nhưng đương nhiên từng nghe nói, nhưng đã sớm biết Hàn Hoán Chi đi thảo nguyên, ai có thể ngờ vị trước mắt này chính là ông ta, y vội vàng cản lại: "Vị đại nhân này, cho dù muốn vào cửa, cũng phải đưa ra một công văn gì đó chứ?"
Hàn Hoán Chi nhìn y một cái: "Ngươi chưa từng gặp ta?"
Người nọ vội vàng nói: "Chưa từng gặp đại nhân."
"Không có công văn."
Hàn Hoán Chi bước đi về phía trước: "Ta là Hàn Hoán Chi. Phủ Đình Úy bắt người, tên của Hàn Hoán Chi chính là công văn. Không cần nhớ khuôn mặt này của ta, khi ta dẫn hắc kỵ ra ngoài phần lớn mọi người chỉ thấy ta một lần là đủ rồi, không có lần thứ hai."
Đông Noãn Các.
Hoàng đế nhìn thái tử Lý Trường Diệp phê duyệt tấu chương. Lý Trường Diệp biết hôm nay nhất định là có chuyện lớn, bởi vì biểu cảm trên mặt của phụ hoàng gã dường như có chút vui vẻ. Lúc trước đó hoàng đế hạ chỉ cho Phương Bạch Kính nhìn có vẻ rất phẫn nộ, nhưng đó là để cho Phương Bạch Kính nhìn, cho người của phủ Đình Úy nhìn, đó là một kiểu thái độ.
Trên thực tế thì hoàng đế không tức giận, người của Thịnh gia tự nhảy ra, chuyện này tới quá dễ dàng, việc muốn làm nhưng lại chưa thể làm được, giờ thoáng chốc đã mở một cánh cửa ra, đoạn đường phía sau sẽ dễ đi hơn.
"Trường Diệp."
Hoàng đế nhìn về phía nhị hoàng tử, dừng lại một chút rồi hỏi: "Nếu trẫm muốn động thủ với công huân cựu thần, liệu có vẻ bạc bẽo không?"
Lý Trường Diệp vội vàng nói: "Đạo quân chủ trị thần, tín nhân vu ân, nhiếp nhân vu uy, thần tử làm đúng thì phải có khen thưởng, thần tử làm sai thì phải trách phạt, công nhỏ có thưởng nhỏ, công lớn có thưởng lớn, lỗi nhỏ có phạt nhẹ, lỗi lớn có phạt nặng, quản lý đúng mức độ, không nằm ngoài quy định, tuân theo điển pháp, không rời công nghĩa, chuyện nằm trong giới hạn, không phải bạc bẽo."
"Ha ha ha ha."
Hoàng đế cười lớn ha ha: "Hay cho một câu chuyện nằm trong giới hạn không phải bạc bẽo. Trẫm thích câu nói này, chuyện nằm trong giới hạn, cũng không tính là nuông chiều."
Ông ta liếc nhìn nhị hoàng tử một cái: "Cho nên trẫm xử lý chuyện của Thịnh gia, bất kể là bạc bẽo hay không bạc bẽo, trẫm làm người ác, có những người lập được công thì phải khen thưởng, con thưởng, con làm người tốt."
Lý Trường Diệp đột nhiên hiểu ra: "Là thân sư phụ... là đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh?"
Hoàng đế nói: "Lúc trước đã khiến hắn chịu thiệt, chiến sự bên Bột Hải hắn xuất binh kịp thời, tốc độ phản ứng của thủy sư khiến trẫm hài lòng. Hắn có sự quyết đoán đó, đổi lại là người khác không chừng sẽ chờ ý chỉ của trẫm mới dám xuất binh, cho nên phải thưởng."
Lý Trường Diệp thử thăm dò: "Nhưng, Thẩm Lãnh cũng đã đi bắc cương."
Hoàng đế nói: "Trẫm tốn hết tâm tư tìm lối thoát cho bọn họ như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ?"
Lý Trường Diệp lập tức cười: "Nhi thần sẽ suy nghĩ nên thưởng như thế nào."
Một lát sau gã nhìn về phía hoàng đế, hết sức cẩn thận hỏi: "Khôi phục quân chức chính nhị phẩm, không quá chứ?"
Hoàng đế gật đầu: "Không quá."
Lý Trường Diệp càng cẩn thận hơn, hỏi: "Vậy quốc công..."
"Quốc công cũng khôi phục đi."
Hoàng đế nói: "Con xem thử cho thêm những thứ gì thực tế nữa. Trẫm trừ bổng lộc của hắn hơi mạnh tay, có hai nguyên nhân, một là để cho người của Ngự sử đài im miệng, trẫm phạt nặng một chút, trừ nhiều một chút, người của Ngự sử đài muốn sâm tấu cũng cảm thấy vô vị, hai là..."
Hoàng đế cong khóe miệng lên: "Chơi vui."
Đại trạch Thịnh gia.
Yên Quốc Công từ trong phòng đi ra, mặt nặng như nước, nhìn Hàn Hoán Chi lạnh lùng nói: "Ta nghe người trong phủ nói Hàn đại nhân thật uy phong lớn, vào phủ lục soát không có công văn, không có ý chỉ?"
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Quả thật không có minh chỉ, nếu quốc công muốn thì lần sau lại ta cầm đến bổ sung cho ngươi."
Yên Quốc Công nhíu mày: "Vậy mà ngươi lại dám xông vào phủ quốc công lục soát!"
"Không phải lục soát." Hàn Hoán Chi nghiêm túc giải thích: "Là tịch thu nhà."
Yên Quốc Công tức giận đến mức vai cũng hơi run: "Nếu như có minh chỉ của bệ hạ, ta cam nguyện lĩnh tội, nhưng ngươi không có ý chỉ, bệ hạ cũng không định tội ta, tại sao ngươi tịch thu nhà?"
Tất nhiên trong lòng y hiểu chuyện là như thế nào, chỉ là không ngờ người của phủ Đình Úy sẽ đến nhanh như vậy, hơn nữa còn là Hàn Hoán Chi trực tiếp lộ diện. Người do y sắp xếp đi bắt vợ con Diệp Lưu Vân đều là tử sĩ trong phủ của y, theo lý mà nói không nên có người nói ra điều gì, những tử sĩ này đều nhận nhiều ân đức của Thịnh gia, mỗi người đều có thể tin được, sao nhanh như vậy đã khai ra rồi?
Lúc nãy vừa nhận được tin thất thủ là y đã muốn đi, nhưng lại có chút tâm lý cầu may. Y tin người của mình, những tử sĩ đó được bồi dưỡng từ nhỏ, đã trải qua vô số lần tra tấn, bảo đảm mỗi người đều có thể chịu được hình phạt cực kỳ nghiêm khắc mà không nhận tội cung khai, giờ người mới bị bắt thì người của phủ Đình Úy đã đến, hiển nhiên là không đúng lắm.
Cho nên vừa rồi nghe nói người của phủ Đình Úy đến, phản ứng đầu tiên của Yên Quốc Công chính là trong số người bị bắt có kẻ gian, có người cố ý khai ra ngay lập tức.
Hiện giờ y cũng không có cách nào, chỉ có thể gắng gượng, hy vọng có thể có cơ hội vào cung gặp hoàng đế. Y muốn đến trước mặt hoàng đế khóc lóc kể lể, hy vọng hoàng đế nghĩ đến chiến công hiển hách của tổ tiên nhà y đã lập nên giúp Đại Ninh lập quốc mà đặc xá một lần. Chỉ cần y sống chết không thừa nhận, nói là bị người khác vu oan hãm hại, chắc hẳn là hoàng đế cũng sẽ không thật sự hạ sát thủ với y mới đúng.
Người của Lý gia giữ thể diện, mấy trăm năm qua đều chưa từng có hành động gì khắc nghiệt đối với con cháu của những công huân cựu thần như bọn họ, Lý Thừa Đường lại dám gánh tiếng xấu này?
Nhưng y đã quên mình nghĩ như vậy, đều là Lý gia trước đây.
"Thật ra... Bệ hạ có ý chỉ hay không, trong lòng quốc công không biết?"
Hàn Hoán Chi nói: "Hay là giữ thể diện chút thì hơn, tránh phải có tranh chấp."
Yên Quốc Công giận dữ nói: "Nếu như ta ngăn cản thì sao? Ngươi còn dám động thủ giết ta?"
"Không dám giết quốc công."
Hàn Hoán Chi quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Bạch Kính một cái: "Lột cẩm y quốc công của hắn, đưa người về phủ Đình Úy."
Phương Bạch Kính lên tiếng đáp lại rồi định tiến lên, Yên Quốc Công la lớn: "Ngươi dám động thủ!"
Y quay đầu lại nói với người trong phủ: "Lấy chiến đao của ta đến đây, lấy đao của tổ tiên dùng khi chinh chiến giúp Đại Ninh lập quốc, ta xem ai dám lộn xộn, ai động đến ta sẽ dùng chiến đao của tổ tiên chém kẻ đó!"
Trong tình huống này, dường như con người rất dễ trở nên điên cuồng.
Hàn Hoán Chi giống như nghĩ tới điều gì đó, khẽ lắc đầu: "Đừng làm cho thanh chiến đao đó bị sỉ nhục, các ngươi đã có lỗi với thanh chiến đao đó rồi, còn muốn khiến cho chiến đao có lỗi với tổ tiên các ngươi?"
Yên Quốc Công đột nhiên thay đổi nét mặt.
"Ta muốn gặp bệ hạ!"
Y nói lớn tiếng, liều mạng hét lên.
Hàn Hoán Chi nói với ngữ khí bình thản: "Ta sẽ truyền đạt thỉnh cầu của ngươi."
"Hàn Hoán Chi! Ngươi dựa vào cái gì mà cản ta không cho ta vào cung gặp bệ hạ!"
"Bởi vì ta là Hàn Hoán Chi."
Hàn Hoán Chi vòng qua Yên Quốc Công đi vào đại sảnh, ngồi trong đại sảnh, tháo thiết bài đô đình úy đeo trên đai lưng của mình xuống đưa cho Phương Bạch Kính: "Tất cả người trong phủ quốc công đều bắt về, kiểm tra niêm phong tất cả vật phẩm, có người phản kháng có thể giết ngay tại chỗ. Phủ Đình Úy chúng ta trực tiếp giết người, hạn mức cao nhất là bao nhiêu phẩm?"
Phương Bạch Kính cúi đầu: "Tiền trảm hậu tấu, tới chính tam phẩm."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Vậy thì trước khi giết người hỏi rõ ràng, đừng vượt quá quy định."
Phương Bạch Kính nhận lấy thiết bài đứng nghiêm hành lễ: "Vâng!"
Hàn Hoán Chi nghiêng đầu nhìn về phía Yên Quốc Công đang run vì tức giận, cũng có thể là run vì sợ hãi: "Thêm một câu... Quốc công, ngươi cảm thấy bệ hạ dễ bị lừa gạt không?"
Yên Quốc Công nghe được câu này, chân đột nhiên mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất.