Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1284 - Chương 1284: Lỡ Như Thực Hiện Được Thì Sao

Chương 1284: Lỡ như thực hiện được thì sao Chương 1284: Lỡ như thực hiện được thì sao

Tin tức Hàn Hoán Chi trở lại phủ Đình Úy rất nhanh đã truyền đi khắp thành Trường An, cận tết tin tức này giống như một quả pháo lớn, nổ tung khiến rất nhiều người đầu óc choáng váng.

Người của Đồng Tồn Hội còn đang tìm hiểu, muốn biết rốt cuộc có phải Diệp Lưu Vân đang chủ trì Thanh Y Lâu hay không, muốn biết có phải Hàn Hoán Chi thật sự trở về hay không, kết quả là Hàn Hoán Chi bất ngờ dẫn hắc kỵ đến tịch thu Thịnh gia, tiếp theo thì không cần đoán nữa.

Phương thức trở về như vậy làm cho rất nhiều người đều không kịp trở tay. Bên phủ Đình Úy thì không giống, bọn họ đã có một khoảng thời gian đê mê rất dài, thậm chí có chút tiêu điều giống như không có việc gì để làm, Hàn Hoán Chi trở lại việc đầu tiên chính là tịch thu nhà một vị quốc công, sĩ khí lập tức liền tăng lên.

Phủ Yên Quốc Công.

Hàn Hoán Chi ngồi trên ghế uống trà, trà đương nhiên là trà trong phủ Yên Quốc Công, hương vị cũng không tệ, tuy rằng không phải loại bình thường Hàn Hoán Chi thích uống.

Một vị bách bạn phủ Đình Úy từ bên ngoài bước nhanh vào trong cúi người nói: "Đại nhân, trong ngoài đều đã kiểm tra một lượt, tất cả đồ đặc bên ngoài đều đã niêm phong, nhưng không tra được khoản bạc lớn, trong phủ cũng không có thứ gì quá đáng giá, có vẻ như Yên Quốc Công cũng không giàu có."

"Ồ." Hàn Hoán Chi đặt chén trà xuống hỏi một câu: "Thư phòng của Yên Quốc Công ở đâu? Dẫn ta đi."

"Vâng."

Bách bạn lên tiếng, dẫn Hàn Hoán Chi đến thư phòng của Yên Quốc Công. Trong thư phòng bài trí cũng đơn giản, bàn sách, giá sách, bàn ghế, bàn trà, ngoài ra còn có mấy bức tranh chữ, mấy bình hoa, vài ba cái chậu cảnh, ngoài ra không còn thứ gì khác.

"Nhìn quả thật đơn sơ."

Hàn Hoán Chi liếc mắt nhìn Yên Quốc Công bị đưa đến: "Quốc công thật là thanh tịnh."

Yên Quốc Công hừ một tiếng không thèm quan tâm.

"Ta nghe nói việc kinh doanh trong nhà quốc công phủ khắp bốn phương, nhưng sống lại giản dị như thế này, thật sự khiến người ta khâm phục, nhưng vẫn mong quốc công thông cảm cho phủ Đình Úy chúng ta, chúng ta chính là người làm việc này."

Yên Quốc Công nói: "Ngươi có ý gì? Ngươi nói là ta đã giấu tiền bạc đi? Cần thiết sao? Ngươi muốn tra thì có thể tra trên sổ sách, rõ mười mươi."

"Sổ sách rõ mười mươi, thường thường đều không phải sổ sách thật."

Hàn Hoán Chi căn dặn một câu: "Gõ thử vách tường bốn phía xem, nền nhà cũng gõ."

Lúc nói câu này ông ta liếc mắt nhìn Yên Quốc Công một cái, Yên Quốc Công giống như cực kỳ khinh thường, hừ một tiếng rồi không nhìn Hàn Hoán Chi nữa.

Khoảng hai khắc sau, thủ hạ đã kiểm tra hết mặt tường và nền nhà một lượt, vẫn không thu hoạch được gì.

"Ta tin chắc một chuyện, người tham tiền đều muốn nhìn tiền tài của mình."

Hàn Hoán Chi đi đến chỗ bàn sách ngồi xuống, ở một bên bàn sách chính là cửa sổ, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hoa viên nhỏ bên ngoài. Bây giờ là mùa đông cho nên không nhìn ra cảnh trí gì, nhưng nếu đến xuân hạ, trong khu vườn nhỏ này có đủ hoa cỏ, chắc hẳn là rất đẹp mới đúng.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, phía đối diện là một hồ sen không quá lớn, đương nhiên mùa này không có hoa sen, núi giả không lớn nhưng hình thái cực kỳ tốt, hẳn là tảng đá kia có giá trị xa xỉ mới đúng.

"Đi đào hồ sen lên."

Hàn Hoán Chi giơ tay lên chỉ sang bên kia: "Trong hồ sen không có thứ gì thì đào cả vườn lên."

Ông ta quay đầu lại nhìn về phía Yên Quốc Công, phát hiện sắc mặt của Yên Quốc Công đã trở nên trắng bệch.

Ngày hôm sau, cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi mặc cẩm y đô đình úy, khẽ lắc đầu: "Trẫm cho khanh chức quan chính nhất phẩm, phong cương đại lại thực sự, đại đô hộ An Tây đô hộ phủ, tiết chế các đạo..."

Dừng lại một chút rồi hừ một tiếng: "Khanh lại chỉ thích bộ y phục đô đình úy trên người này."

Hàn Hoán Chi cúi người nói: "Thần sợ làm lỡ đại sự của bệ hạ, chuyện của An Tây đô hộ phủ lớn, thần chỉ là có chút tâm tư nhỏ tra án phá án, không quản được đại cục."

Hoàng đế thở dài: "Khanh thích tra án thì tiếp tục tra án, khanh đích thân xử lý chuyện của Thịnh gia, đừng có sơ hở gì."

Hàn Hoán Chi nói: "Thật ra muốn moi ra người của Đồng Tồn Hội không khó, nhưng dựa vào một câu khẩu cung của Yên Quốc Công, không có chứng cứ xác thực, muốn định tội cho nhiều vị quốc công như vậy sẽ khó, vẫn cần thời gian. Từ chỗ tiền bạc vào tay, việc làm ăn của bọn họ đều có qua lại, dùng việc làm ăn điều tra kết giao, lấy kết giao định kết đảng."

Hoàng đế hỏi: "Vậy khanh điều tra ra bao nhiêu tiền bạc?"

Hàn Hoán Chi nói: "Hôm qua thần cho người ta đào hồ lên, đào ra mấy chục vạn lượng bạc trắng."

Hoàng đế sáng mắt lên: "Mấy chục vạn lượng?"

"Vâng."

Hàn Hoán Chi nói: "Nếu điều tra cẩn thận, thần nghi ngờ chỉ một nhà Yên Quốc Công có thể có gần trăm vạn bạc trắng tiền phi pháp."

Hoàng đế thở dài: "Sợ là quốc khố của Hắc Vũ quốc hiện tại cũng không có mấy trăm vạn lượng bạc, trong nhà một quốc công của Đại Ninh có thể tịch thu được trăm vạn lượng..."

Ông ta liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Thật ra quốc khố của Đại Ninh cũng không dư dả, mấy năm nay vẫn luôn đánh trận, bạc trong quốc khố chi ra giống như nước chảy, hơn nữa mấy năm nay đã không thu thêm từ các đạo nam cương, cho nên..."

Hoàng đế cười cười: "Nếu tịch thu mấy nhà, quốc khố của Đại Ninh sẽ lại đầy."

Hàn Hoán Chi nói: "Việc làm ăn lớn nhất của Thịnh gia là ở bên đông cương, thần đã phái người đi thông báo với thiên bạn phủ Đình Úy Cổ Lạc và Cảnh San ở đông cương, bảo bọn họ nghiêm tra."

Hoàng đế chợt nhớ ra: "Trẫm còn đang nghĩ làm sao để bồi thường cho tiểu tử ngốc kia một chút, như vậy đi, giao chuyện này cho hắn, để hắn làm khâm sai đại thần, phụ trách điều tra tịch thu việc làm ăn của Thịnh gia ở đông cương."

Hàn Hoán Chi ngẩn người, việc này nên là phủ Đình Úy chủ sự mới đúng, tại sao lại chọn Thẩm Lãnh làm khâm sai?

Hơn nữa Thẩm Lãnh còn đang ở bắc cương, cho dù đi gấp thì về đến đông cương cũng phải mất gần nửa năm, chờ Thẩm Lãnh điều tra tịch thu việc làm ăn của Thịnh gia ở đông cương, nói không chừng người của Thịnh gia ở bên đó đã sớm chuẩn bị, huống hồ cũng không thể chờ lâu như vậy.

Sau đó ông ta bỗng nhiên hiểu ra, chỉ là bệ hạ muốn cho Thẩm Lãnh một cái danh, một cái danh khâm sai.

Thứ nhất, để cho những người lúc trước tưởng là Thẩm Lãnh đã thất thế nhìn rõ, bệ hạ không thật sự vứt bỏ Thẩm Lãnh, đây là một tín hiệu mà bệ hạ muốn phóng xuất ra.

Thứ hai, để cho Thẩm Lãnh trực tiếp đứng đối diện với Đồng Tồn Hội, đây cũng là một tín hiệu.

Cho nên Hàn Hoán Chi cúi đầu: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế hỏi: "Lúc nãy khanh do dự một chút, có phải đang nghĩ tại sao trẫm lại cho Thẩm Lãnh làm khâm sai không?"

Ông ta đi đến chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói: "Lúc trước trẫm nghĩ hơi phức tạp, ngược lại là những lời nói của Trường Diệp đã nhắc nhở trẫm. Trường Diệp nói, chuyện gì cũng có giới hạn, chuyện nằm trong vòng giới hạn thì không quá phận, bất kể là thưởng hay phạt."

Ông ta quay đầu lại nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Có lúc trẫm sẽ nghĩ, hà khắc một chút với những người thân cận bên cạnh trẫm như các khanh, các khanh cũng hiểu, đối với người không thân cận thì ngược lại còn càng khoan dung hơn..."

Ông ta lắc đầu: "Như vậy không đúng, cái tốt đều đem cho người không thân cận, cái không tốt đem cho người thân cận, sau đó còn muốn lấy cớ bởi vì thân cận với các ngươi nên mới như vậy, xấu xí!"

Hoàng đế im lặng một lát, quay đầu lại nói với Hàn Hoán Chi: "Thật ra rất nhiều người cũng như vậy, giống như trẫm và khanh, trẫm cảm thấy khanh là người thân cận cho nên nhiều khi cũng khắc nghiệt hơn. Khanh làm đúng thì cho rằng là bổn phận của khanh, khanh làm sai thì sẽ mắng, thưởng cho người khác cho ba phần thưởng cho khanh một phần, còn nghĩ là khanh sẽ hiểu."

Hoàng đế thở dài một hơi: "Hơi hối hận."

Tâm trạng của Hàn Hoán Chi phức tạp, ông ta cúi đầu nói: "Tấm lòng của bệ hạ đối với thần, thần đều hiểu."

Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Lúc nãy trẫm chỉ là lấy khanh làm ví dụ, không phải thật sự nói là không tốt với khanh."

Hàn Hoán Chi: "..."

Hoàng đế nhìn ông ta: "Cho khanh đi làm phong cương đại lại mà khanh cũng không đi."

Hàn Hoán Chi: "..."

Hoàng đế suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, tiền phi pháp của Thịnh gia trong thành Trường An, phủ Đình Úy có thể giữ lại một phần, chia làm năm, sắp tết rồi, lấy một phần bạc ra làm tiền thưởng, giữ lại một phần chuẩn bị khi cần thiết, lấy thêm một phần gửi đến nhà những đình úy hi sinh vì nhiệm vụ."

"Hai phần còn lại chuyển vào Thanh Y Lâu, trẫm còn chỗ cần dùng."

Hàn Hoán Chi nói: "Đó cũng là tận mấy vạn lượng bạc, quá nhiều."

Hoàng đế: "Giữ thay trẫm, cũng không phải là cho khanh, trẫm thì không cần chi tiêu à? Tiền trong sổ sách mà dùng nhiều, người của Ngự sử đài ngay cả trẫm cũng mắng, nói trẫm xa hoa lãng phí vô độ."

Hàn Hoán Chi: "..."

Hoàng đế nói: "Vụ án của Thịnh gia cứ kéo dài mà điều tra, khanh biết ý gì chứ?"

Hàn Hoán Chi gật đầu: "Thần hiểu."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Ngoài ra... Trẫm muốn sang năm cũng cho khanh một phần đại lễ, nhưng khanh cũng biết, không có công lao gì cực kỳ lớn, phong quốc công thì quá khó. Sang năm trẫm sẽ để Thẩm Lãnh dẫn quân đông tiến công đánh Tang quốc, khanh theo quân cùng đi, sau khi trở về trẫm phong khanh làm quốc công."

Hàn Hoán Chi lập tức thay đổi sắc mặt: "Thần..."

Hoàng đế nói: "Đi làm việc của khanh đi. Trẫm biết khanh muốn nói gì, nhưng khanh cũng nên biết, trẫm muốn cho khanh, khanh không nhận cũng không được."

Cùng lúc đó, bắc cương.

Năm nay có lẽ Thẩm Lãnh bọn họ sẽ ăn tết trên đường, đội ngũ rời bắc cương về đông cương, cũng may có các huynh đệ cùng đi nên cũng không quá buồn.

Trên xe ngựa, Trần Nhiễm khoanh chân ngồi chơi xúc xắc với To Con bọn họ, đều là người keo kiệt, có ai chơi tiền chứ, cho nên bọn họ suy nghĩ một cách khác, ai thua thì gõ đầu người đó một cái.

Sau đó Trần Nhiễm phát hiện cách này không được tốt lắm, gã thắng, gõ To Con một cái, To Con đau đến nỗi méo miệng thì không nói, To Con gõ gã một cái, gã cảm thấy đầu óc mình choáng váng.

"Nhiễm Tử."

To Con hỏi Trần Nhiễm: "Trước khi tòng quân ngươi muốn làm gì?"

Trần Nhiễm suy nghĩ rồi trả lời: "Trước khi tòng quân thì muốn kế thừa sự nghiệp của cha ta, dốc sức kiếm một chỗ đứng ở bến thuyền."

To con: "Còn không phải khuân vác?"

Trần Nhiễm nói: "Phì, ngươi không hiểu, hồi nhỏ ta nghĩ nếu ta có thể tập hợp các công nhân bốc vác trên bến thuyền lại thành lập một thương hành, lũng đoạn ngành nghề đưa hàng, như vậy thì sẽ không bị thương gia ức hiếp nữa. Chúng ta có thể phụ trách nhận hàng đưa hàng, ngươi nói đưa đến chỗ nào thì đưa đến chỗ đó. Ta tọa trấn trung quân thống nhất chỉ huy điều hành, vậy thì còn không phải tiền đổ vào ào ào à."

To Con nghe xong cảm thấy đã hiểu, lại cảm thấy không hiểu, nghĩ còn không phải đều là chút tiền thôi sao?

Trần Nhiễm nói: "Chờ ngày nào đó Lãnh Tử không chinh chiến nữa, ta sẽ đi buôn bán, với đầu óc của ta làm buôn bán chắc chắn kiếm được tiền."

Gã hỏi: "To Con, chẳng lẽ ngươi sẽ không muốn phát tài sao?"

To Con gãi đầu: "Muốn chứ."

Trần Nhiễm hỏi: "Vậy ngươi có khát vọng gì?"

To Con lại gãi đầu: "Bạo phú, ta nghĩ khá đơn giản thô bạo, ta chỉ nghĩ tịch thu tài sản của những tham quan ô lại, đây chính là bạo phú, giàu có trong một đêm."

Trần Nhiễm ngây người ra, bĩu môi: "Thật sự không thể nào bàn về lý tưởng với kiểu người thô kệch như ngươi."

To Con nói: "Lỡ như thực hiện được thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment