Lần này Thẩm Lãnh bọn họ về đông cương thật ra nhân số cũng không nhiều. Thân binh doanh đã chia ra hơn phân nửa hộ tống Trà gia bọn họ trở về, còn lại cũng chỉ có hai ba trăm người, đội ngũ nhân số ít, ngược lại tốc độ đi cũng nhanh.
Thẩm Lãnh là một người rất khó hình dung ra được, nếu như ngươi nói hắn lười, không có mấy người chăm chỉ hơn hắn trong việc luyện công và học tập. Nếu ngươi như nói hắn không lười, lúc đi đường có thể ngồi xe ngựa thì hắn tuyệt đối không cưỡi ngựa.
Người không thường xuyên cưỡi ngựa sẽ có cảm giác mới lạ, nhưng để người bình thường ngồi trên lưng ngựa một ngày sẽ biết là mùi vị gì.
Cho nên lần này trở về Thẩm Lãnh đã mượn không ít xe ngựa ở trong quân đội bắc cương, các binh sĩ ngồi trên xe ngựa sẽ thoải mái nhiều so với ngồi trên lưng ngựa, nhưng ngày tháng như vậy cũng sẽ có vẻ nhàm chán. Khí hậu bên này rét lạnh, phần lớn thời gian các binh sĩ đều sẽ chen chúc với nhau sưởi ấm.
Quan trọng nhất là vùng đồng tuyết bắc cương vẫn chưa quân dịch trạm tiếp tế, vấn đề đói bụng khiến bản thân lo lắng nhiều hơn một chút, nhưng Thẩm Lãnh không thể xác định đại quân bắc cương phải giằng co ở sông Mễ Thác bao lâu, trời cao đất xa, hậu cần tiếp tế cũng rất khó, dọc đường còn có bại binh Hắc Vũ lúc trước quấy rầy tập kích, cho nên hắn không mang theo nhiều lương thảo từ quân doanh.
Từ bắc cương đi thẳng về hướng đông nam, rời khỏi bờ sông Mễ Thác đi gần ngàn dặm mới có thể đến thành Cách Để, qua thành Cách Để chính là đại doanh Tức Phong Khẩu của Đại Ninh, từ Tức Phong Khẩu nhập quan còn phải đi thêm ít nhất gần hai tháng mới có thể trở lại đại doanh đông cương thủy sư.
Dọc đường đi Thẩm Lãnh cũng sợ các thân binh hoang phế, ngày hai mươi tư tháng Chạp đã trôi qua hơn nửa ngày ở trên xe ngựa, sau buổi trưa Thẩm Lãnh đã cảm thấy cả người không được thoải mái liền dẫn theo các binh sĩ cưỡi ngựa đi săn. Bên này cực nhiều hươu nai nhưng Thẩm Lãnh cảm thấy không có gì thú vị, cho nên quyết định bắt một số loài không dễ bắt, ví dụ như... săn sói.
Sói trên vùng băng tuyết hung ác hơn, giảo hoạt hơn, chúng sẽ bám theo sau đoàn xe, nhưng chúng sẽ không tùy tiện hành động, đối với đội ngũ có nhân số đông đương nhiên chúng sẽ né tránh, nhưng vài ba người hoặc là người đi đường lạc đoàn, chúng tuyệt đối sẽ không buông tha.
Sói là một trong những loài dã thú có dục vọng đối với thức ăn nặng nhất, cũng hung tàn nhất trên thế giới này. Thẩm Lãnh không thích sói, quyết định săn sói cũng không phải bởi vì thịt sói ngon, chỉ là vì khá có tính khiêu chiến mà thôi.
Đến khi trời tối, kỵ binh đã tiêu diệt một đàn sói, sói trên đồng tuyết hung tàn hơn sói ở nơi khác, bởi vì nơi này ít thức ăn hơn.
Sau khi trời tối Thẩm Lãnh bọn họ cắm trại ở một khu rừng bạch dương, cho dù là ngày không có tuyết, gió bắc thổi qua, tuyết trên mặt đất cuốn lên giống như là tuyết rơi đầy trời, tuyết táp vào mặt như phi đao.
"Chia người làm ba đội thay phiên gác đêm."
Thẩm Lãnh cho đoàn xe dừng lại ở bên cạnh rừng bạch dương, xe ngựa quây làm thành một vòng, bốn phía sắp xếp trạm gác ngầm.
Thẩm Lãnh ngồi xuống cạnh đống lửa: "Vùng này cũng không thái bình, binh lực của chúng ta không có bố trí, hiện tại rất nhiều bộ tộc nhỏ phải dựa vào cướp bóc mà sống, không chỉ là bọn họ, có không ít biên quân Hắc Vũ bị đánh bại lúc trước đã trở thành mã phỉ. Bộ tộc nhỏ cướp bóc thương lữ, mã phỉ cướp bóc bộ tộc nhỏ."
Thẩm Lãnh vừa bỏ thêm củi vào đống lửa vừa nói: "Từ nơi này đến thành Cách Để trên cơ bản là thương lữ đã đứt, cho nên người của những bộ tộc nhỏ đó bắt đầu di chuyển, dù sao cũng phải sống sót. Mã phỉ còn đỡ hơn một chút, dù sao cũng có bộ tộc không rời đi.
Trần Nhiễm nói: "Ta thì lại mong đám mã phỉ đui mù đến đấy, dù sao lần này chúng ta trở về thật ra cũng không có kiếm chác được cái gì, haiz... lần đầu xuất chinh tay không trở về, khó thích ứng được."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi còn muốn như thế nào? Đều đưa lão Vương To Con bọn họ về rồi, tốt hơn bất cứ cái gì."
Trần Nhiễm nói: "Ta biết ngươi nói đúng, nhưng mà... Ngươi xem đi, chúng ta đến xưởng thuyền An Dương của nhà mình một chuyến còn có thể kiếm được hai chiếc thuyền, đi võ khố của nhà mình một chuyến còn có thể thuận tiện lấy được một ít vật tư nữa, giờ..."
Gã thở dài: "Thôi vậy thôi vậy, không nghĩ nữa, đi ngủ đi ngủ."
Thẩm Lãnh: "Người không thể quá tham lam, đám mã phỉ đó có cái gì sao? Ngoại trừ nhiều ngựa ra thì còn có cái gì? Mấy con ngựa đáng để chúng ta động thủ sao? Ta đường đường là một đại tướng quân đông cương thủy sư, các ngươi ai cũng là tướng quân, bởi vì mấy con ngựa trong tay mã phỉ mà làm chuyện xấu, truyền ra ngoài sẽ khiến người ta nói người của thủy sư chúng ta chưa từng trải sự đời, cái gì cũng cướp."
"Nếu đám mã phỉ đó giàu có cũng được, chúng ta cướp một lần có thể thu hoạch được không ít, nhưng bọn họ đều nghèo đến mức ăn bữa này nhịn bữa sau."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ngủ đi, yên ổn mà về nhà."
Một canh giờ sau, vừa qua giờ Tý, bên ngoài một doanh địa của mã phỉ, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm lặng lẽ thò đầu từ trong đám cỏ khô ra thăm dò, bên cạnh bọn họ là thi thể của một tên mã phỉ canh gác.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm oán giận nói: "Đã nói là ngủ đi không được sao? Vì chút ngựa đó đáng để thậm chí ngay cả ngủ cũng không ngủ à? Ngươi cũng đường đường là tướng quân ngũ phẩm, tầm mắt có thể cao một chút không."
Trần Nhiễm: "Ta đệch... mẹ nó chứ là ai không ngủ được đạp ta một cước tỉnh dậy."
Thẩm Lãnh: "Ngươi nhìn ngươi xem, nói ngươi là không thích nghe."
Trần Nhiễm: "Ta..."
Vương Khoát Hải ở bên cạnh nói nhỏ: "Nói thật chuyện nhỏ nhặt thế này ta thật sự không thích, chẳng thú vị chút nào cả, trên chiến trường đánh đao thật thương thật với mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn người Hắc Vũ mới thích, đối phó với mấy trăm mã phỉ mà thôi, thức cả đêm không ngủ... Mấy trăm con ngựa đó ta thấy thật chướng mắt."
Thẩm Lãnh nhìn ánh trăng, lúc này hẳn là mã phỉ đang ngủ say, hắn vươn tay chỉ về phía trước: "Tốc chiến tốc thắng."
Vương Khoát Hải còn đang lầu bầu: "Trường hợp nhỏ này thật không muốn lên, giết người Hắc Vũ chỉ để cướp mấy con ngựa, haiz..."
Nghe thấy Thẩm Lãnh nói tốc chiến tốc thắng, Vương Khoát Hải lập tức chui ra ngoài, cầm cự thuẫn trực tiếp đâm sụp một đoạn tường gỗ của doanh địa mã phỉ.
"Giết ngựa cướp người Hắc Vũ!"
Một tiếng hét lớn.
Thẩm Lãnh nghe vậy liền ôm mặt.
Trời sáng.
Trong đội ngũ về đông cương có thêm một ngàn con chiến mã, đi theo phía sau đoàn xe ngựa thoạt nhìn cũng khá là hoành tráng. Vương Khoát Hải nằm ở trên xe ngựa, từ bắp chân trở xuống còn thò ra bên ngoài, ai bảo gã cao như vậy, còn dài hơn xe ngựa một đoạn. Gã này đã ngủ say, tiếng ngáy vang rung trời.
Trần Nhiễm vốn nằm ngủ cạnh gã, thật sự bị làm ồn đến mức không ngủ được phải ngồi dậy, nhìn Vương Khoát Hải há hốc miệng ngáy khò khò. Gã nhìn chung quanh tìm kiếm cũng không có thứ gì thích hợp, hận không thể rút tất thối trên chân ra nhét vào miệng Vương Khoát Hải.
Trần Nhiễm nhảy từ trên xe ngựa xuống, chạy đến chiếc xe phía trước, sau khi lên xe liền nhích mông đẩy Thẩm Lãnh sang một bên. Thẩm Lãnh đang ngủ, mở mắt mơ màng nhìn: "Ơ? Không phải ngươi nói ngủ cùng To Con sao, nói To Con có lồng ngực rộng như biển, có thể sưởi ấm."
Trần Nhiễm: "Hắn còn có tiếng ngáy như sóng thần."
Gã nằm xuống bên cạnh Thẩm Lãnh: "Chỉ vì hơn một ngàn con ngựa, ngươi nói đáng giá không, buồn ngủ chết mất... Ta nói cho ngươi biết, tối hôm nay ta muốn ngủ yên, mặc kệ ổ mã phỉ ngon ngọt cỡ nào ta cũng không đánh."
Thẩm Lãnh: "Ai đánh người đó là chó, ngủ."
Trần Nhiễm: "Ngươi nói đúng, ai đánh người đó là chó!"
Ban ngày trôi qua rất nhanh, màn đêm buông xuống.
Trong doanh địa của một bộ tộc nhỏ ánh lửa ngút trời, ít nhất mấy trăm mã phỉ đột nhiên xông vào trong bộ tộc nhỏ này. Bọn họ ùn ùn kéo đến giống như một cơn gió, sau khi xông vào liền bắt đầu phóng hỏa, hễ gặp người là đều một đao chém chết.
Những biên quân Hắc Vũ này đánh một trận với Đại Ninh xong thì lưu lạc ở vùng này không đường nào để đi. Bọn họ không biết trên đường trở về có an toàn hay không, cũng không biết sau khi trở về liệu có bị định tội đào binh và xử tử theo quân luật hay không, cho nên chỉ có thể ở bên ngoài làm mã phỉ.
Bọn họ chạy qua lại giữa các bộ tộc, hôm nay cướp đi một ít ngựa, lương thực và nữ nhân, ngày mai sẽ đổi chỗ khác cướp một lần nữa. Các bộ tộc đã sống nhiều thế hệ ở khu vực này cũng xui xẻo, trước đây bọn họ tránh thoát cuộc bắc phạt của đông cương Đao Binh đại tướng quân Bùi Đình Sơn, thế nhưng lại không tránh được biên quân Hắc Vũ mà họ vốn tưởng là người một nhà.
Bên trong doanh địa vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, ánh lửa chiếu rọi, khắp nơi đều đang giết người.
Bên ngoài doanh địa, Thẩm Lãnh thò đầu từ trong bụi cỏ ra: "Gâu gâu... gâu gâu gâu gâu, gâu gâu."
Trần Nhiễm gật đầu: "Gâu gâu."
Sau đó Trần Nhiễm hướng về phía sau vẫy tay, các thân binh mai phục ở trong bụi cỏ lập tức kéo chiến mã bị ấn nằm mặt đất lên, bọn họ nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, giết qua từ phía sau đám mã phỉ đó.
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Gâu gâu gâu gâu gâu..."
Trần Nhiễm nhíu mày: "Lúc nãy ngươi nói gâu gâu, gâu gâu gâu gâu, gâu gâu, ta hiểu, ngươi nói Trần Nhiễm, gọi mọi người đến, xông lên, ta nói tuân mệnh. Giờ ngươi Gâu gâu gâu gâu gâu, quả thật ta không hiểu."
Thẩm Lãnh thở dài: "Đã nói không đánh rồi."
Trần Nhiễm: "Còn đánh nữa thì là heo."
Thẩm Lãnh: "Heo cũng được, may mà ngươi chưa nói còn đánh nữa thì là rùa, rùa kêu như thế nào?"
Trần Nhiễm: "Rùa kêu hẳn là... mẹ nó ngươi nói ai là rùa?"
Sáng sớm ngày hai mươi bảy tháng Chạp, ở phía sau đội xe ngựa đã có năm ngàn sáu ngàn con chiến mã, số lượng xe ngựa cũng có thêm bốn mươi năm mươi chiếc, ngoại trừ chiến mã và xe ra, cũng không có ít dê bò, đội ngũ nhìn cũng rất hoành tráng.
Trên xe ngựa, Trần Nhiễm lại chen vào bên cạnh Thẩm Lãnh, ngáp một cái: "Nói trước rồi đấy, tối nay không thể đánh nữa."
Thẩm Lãnh: "Ừ... không thể đánh nữa."
Trần Nhiễm: "Đánh nữa là gì?"
Thẩm Lãnh: "Thú vị không?"
Thành Trường An, hai mươi bảy tháng Chạp, ý chỉ của bệ hạ chính thức tuyên bố trên triều đình, bởi vì Thịnh gia dính líu đến vụ án lớn cho nên cả nhà bị bắt, vụ án giao cho phủ Đình Úy và Hình bộ hội thẩm, Hàn Hoán Chi làm chủ quan.
Tước tất cả huân tước của Thịnh gia, niêm phong toàn bộ gia sản, tất cả việc buôn bán của Thịnh gia ở trong khắp Đại Ninh cũng hoàn toàn thanh tra. Mà Thịnh gia buôn bán lớn nhất ở đông cương, cho nên hoàng đế mệnh cho đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh làm khâm sai đại thần điều tra tịch thu việc buôn bán của Thịnh gia ở đông cương.
Ý chỉ này được tuyên đọc xong, cả triều đình đều an tĩnh một lúc lâu. Mặc dù trong ngày hai mươi ba tháng Chạp chuyện Thịnh gia bị tịch thu nhà đã lan truyền đi khắp nơi, nhưng ý chỉ của bệ hạ không lập tức đưa xuống cũng không có nghĩa là Thịnh gia đã hoàn toàn xong rồi.
Sau khi ý chỉ này ban xuống thì mọi người đều biết, bệ hạ sắp bắt đầu động thủ, đây không phải kết thúc, đây là bắt đầu.
Thẩm Lãnh khôi phục quân chức đại tướng quân chính nhị phẩm, khôi phục tước vị quốc công.
Câu nói này khiến cho rất nhiều người đều bắt đầu hối hận, mặc dù bọn họ không ném đá xuống giếng nhưng cố ý xa cách. Không phải tầm mắt của tất cả mọi người đều cao như vậy, xa như vậy, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể chịu được áp lực.
Trên triều đình.
Bệ hạ chờ Đại Phóng Chu tuyên đọc xong ý chỉ mới đứng lên, đi đến cạnh đài cao, tầm mắt lướt qua cả triều văn võ, dừng lại một chút rồi nói: "Còn có một chuyện trẫm muốn tuyên bố. Sang năm, trẫm muốn cho Đông Hải Thủy Sư viễn chinh Tang quốc, cho nên trên ý chỉ có thêm một vài ý... Đông Hải Thủy Sư đại tướng quân Thẩm Lãnh lĩnh chuyện quân vụ đông cương, tiết chế năm đạo, bao gồm cả Bột Hải đạo, tướng quân Bột Hải đạo Diêm Khai Tùng cũng thuộc quyền Thẩm Lãnh tiết chế, cũng... cũng bao gồm đông cương Đao Binh đại tướng quân Mạnh Trường An."
Hoàng đế dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Trong thời gian chuẩn bị chiến tranh, dân chính quân sự ở năm đạo đông cương, Thẩm Lãnh đều có thể đoạt tình xử lý, có quyền tự quyết định khi cấp bách."
Hoàng đế khẽ thở ra một hơi: "Nếu có kẻ trái lệnh, người lười biếng, Thẩm Lãnh xem xét xử trí, tiền trảm hậu tấu... tới chính tam phẩm."