Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1286 - Chương 1286: Xóa Hết

Chương 1286: Xóa hết Chương 1286: Xóa hết

Ngày hai mươi tám tháng Chạp, Thẩm Lãnh dẫn đội ngũ tiếp tục đi về hướng đông nam, đường về nhà tuy xa nhưng tâm trạng thoải mái, quan trọng nhất là bọn họ giàu, con người ta giàu lên là sẽ thay đổi.

Ai ai cũng vung tay tiêu tiền, tuy rằng cướp được nhiều dê bò, cũng không thể xương chưa gặm sạch sẽ đã vứt đi, tuy rằng cũng không còn nhiều thịt nhưng ngay cả cốt tủy trong xương cũng không hút thì quá đáng rồi.

Đây chính là phiêu.

Vương Căn Đống là một người thật thà, ngồi ở đó vừa gặm sườn dê vừa thở dài: "Cuối cùng ta cũng hiểu được lúc chúng ta rời khỏi đại doanh sông Mễ Thác, đại tướng quân Võ Tân Vũ hỏi đại tướng quân ngài muốn mang theo bao nhiêu lương thảo, đại tướng quân nói lương thảo không cần mang nhiều, nhưng gia vị thì nhất định phải mang nhiều một ít."

Trần Nhiễm cười lớn ha ha: "Lúc ấy Võ đại tướng quân hỏi đại tướng quân của chúng ta, ngươi cũng không mang bao nhiêu lương thảo, ngươi lấy nhiều gia vị như vậy làm gì, đại tướng quân của chúng ta nói ta thích, ta chỉ thích dùng đũa chấm gia vị mút chơi."

Lúc ấy Vương Khoát Hải không có ở đó cho nên hỏi một câu: "Đại tướng quân Võ Tân Vũ nói thế nào?"

"Võ đại tướng quân đưa cho đại tướng quân của chúng ta một đôi đũa sắt, nói với đại tướng quân của chúng ta là mút thì mút thứ cao cấp một chút, mút đũa tre đũa gỗ không xứng với thân phận đại tướng quân của ngươi."

Thật ra Vương Khoát Hải cũng là người thật thà, cho nên cất giọng ồm ồm nói: "Đó là Võ đại tướng quân không hiểu rồi, dùng đũa sắt có thể ngon miệng bằng đũa gỗ sao?"

Trần Nhiễm nói: "Võ đại tướng quân còn hỏi, có phải thủy sư các ngươi dùng đũa rất tốn không."

Vương Căn Đống cười nói: "Đại tướng quân của chúng ta nói vừa nhìn là biết huynh không hiểu biết, thủy sư chúng ta ở trên biển rộng mênh mông có nhiều điều kiện tiện lợi như vậy còn mút đũa làm gì, liếm thuyền cũng mặn."

"Đại tướng quân Võ Tân Vũ nói thế thì rất hại lưỡi."

Thẩm Lãnh bĩu môi: "Câm miệng... Ăn cơm đàng hoàng."

Trần Nhiễm thở dài: "Suốt cả ngày đều là ăn thịt dê bò chẳng trách không có tí sức lực nào, trước đây không thích ăn hải sản lắm, giờ đã lâu không ăn lại nhớ, đầu lưỡi cũng ngứa ngứa."

Vương Khoát Hải liền khó hiểu: "Đã lâu được không hải sản tại sao đầu lưỡi lại ngứa?"

Trần Nhiễm lè lưỡi ra thụt ra thụt vào, tốc độ cũng rất nhanh.

"To Con à, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao, có những loại hải sản ăn vào là luyện lưỡi đấy, phải cong lưỡi lên mới có thể ăn được, a... đúng là càng nói càng thèm, nó có mùi vị hải sản hơi mặn."

Vương Khoát Hải: Mẹ nó chứ thứ ngươi nói đó là hải sản?"

Trần Nhiễm: "Vậy mẹ nó chứ thứ ngươi nói là cái gì?"

Gã dừng lại một chút rồi đạp một cước vào mông Vương Khoát Hải: "Lưu manh! Vô liêm sỉ! Bại hoại! Đáng ghét! Súc vật!"

Vương Khoát Hải nói: "Ầy, ngươi bại lộ rồi."

Trần Nhiễm: "Ta bại lộ cái gì? Ta không biết ngươi nói gì, hoàn toàn không biết, không biết là không biết, ngươi đừng có bôi nhọ ta."

Vương Khoát Hải dùng vai đụng vào người Trần Nhiễm: "Đại tướng quân nói sẽ đi Tang quốc, nghe đồn mùi vị hải sản của Tang quốc không tệ."

Trần Nhiễm: "Cút..."

Nói đến chuyện công đánh Tang quốc, Vương Khoát Hải bỗng nhiên nhớ lại đến Dương Thất Bảo, gax nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, hay là lần sau cũng điều Thất Bảo đại ca cũng về đi. Huynh ấy đi theo đông cương Đao Binh tuy tốt nhưng chắc không vui vẻ bằng huynh đệ chúng ta ở bên nhau chứ."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Thất Bảo đồng ý ở lại Đao Binh."

Mọi người ngẩn ra.

"Thất Bảo và mọi người chúng ta xuất thân giống nhau, nhưng trải nghiệm khác nhau."

Thẩm Lãnh vừa ăn cơm vừa nói: "Trước khi chúng ta vào thủy sư thì Thất Bảo đã là đội chính đội đốc sát rồi, nhưng trên thực tế với quân công của Thất Bảo, lúc đó ít nhất cũng có thể tấn chức giáo úy, công lao diệt thủy phỉ bị con trai Mộc Tiêu Phong của Mộc Chiêu Đồng cướp mất, còn muốn gài bẫy Thất Bảo đuổi huynh ấy ra khỏi thủy sư, nếu không phải đại tướng quân Trang Ung bảo vệ điều Thất Bảo qua, huynh ấy càng chịu thiệt nhiều hơn nữa."

"Thật ra rất nhiều người cũng đã có trải nghiệm như vậy ở trong quân, nhất là biên quân, Đại Ninh chỗ nào cũng tốt đẹp, nhưng Đại Ninh không phải là tất cả mọi nơi đều tốt đẹp, công lao của rất nhiều tướng sĩ biên quân đều sẽ bị cướp đi hoặc là đánh cắp."

Hắn nhìn về phía Vương Khoát Hải nói: "Khi đó quân công của Mạnh Trường An cũng bị Bùi Khiếu cướp mất, chỉ là Mạnh Trường An ác liệt hơn, Thất Bảo và Mạnh Trường An có cùng trải nghiệm, cho nên huynh ấy muốn học hỏi thêm nhiều hơn từ Mạnh Trường An."

Vương Khoát Hải gật đầu: "Thất Bảo đại ca ở chỗ huynh ấy an tâm, chúng ta cũng an tâm."

Trần Nhiễm cười nói: "Được đấy, câu nói này khá thú vị, huynh ấy ở chỗ an tâm, chúng ta cũng an tâm... To Con, lần sau mượn câu này của ngươi để nói với tiểu cô nương, sửa lại một chút."

Gã đứng lên khua tay trước ngực một chút, đối diện với Vương Khoát Hải: "Cô nương, cuộc đời này ta không có gì theo đuổi, chỉ muốn làm một phàm phu tục tử, nhưng gặp sau khi cô nương lại muốn cho cô nương một chỗ an tâm, tim của ta để ở đây, tim của cô nương cũng có thể để ở đây, nàng an tâm, ta sẽ an tâm."

Vương Khoát Hải đạp một cước: "Con mẹ nó ai là cô nương."

Trần Nhiễm ngồi bệt xuống đất, nhổ phì một cái: "Ngươi cứ cô độc đi nhá, cô độc cả đời."

Đúng lúc này có hai gã thám báo ở hậu đội phóng ngựa trở lại, nhảy xuống chiến mã sau đó cúi người chắp tay nói: "Đại tướng quân, phía sau phát hiện có không ít mã phỉ, không dưới hơn ngàn người."

"Nhiều như vậy?"

Thẩm Lãnh nhíu mày: "Mã phỉ ở gần đây quy mô cũng không lớn, từng nhóm từng nhóm một, đây là bọn họ muốn báo thù bởi vì chúng ta tiêu diệt liền mấy nhóm mã phỉ sao?"

Hắn đứng dậy: "Chuẩn bị một chút, người ta đuổi theo tặng lễ, không nhận không được."

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, trong khu vực hoang vắng này cũng không cảm nhận được hương vị tết gì, cả khu vực lớn này quanh năm chinh chiến liên miên, phần lớn các bộ tộc Hắc Vũ vốn sống ở đây đều chuyển đi, những người còn chưa đi hoặc là cố thổ khó rời, hoặc là đi sẽ càng nguy hiểm hơn, dù sao thực lực cũng có hạn.

Nhưng người Hắc Vũ không đón tết, đã đến hai mươi chín tháng Chạp ngay cả một tiếng pháo nổ cũng nghe không thấy, trong lòng mọi người cũng có chút không thoải mái.

Phía sau đội ngũ lại có thêm hơn ngàn con chiến mã, còn có sáu bảy trăm tù binh. Những biên quân Hắc Vũ này thoạt nhìn đều cao lớn, cực kỳ cường tráng, vốn không muốn giữ lại nhưng Thẩm Lãnh nghĩ chờ đến biên quan kiếm chút tiền phát hồng bao cho mọi người, dù sao hắn ra ngoài cũng không mang theo nhiều tiền.

Tuy rằng chạy đến biên quan có thể đã hết tháng Giêng rồi, nhưng phát hồng bao muộn cũng tốt hơn là không có.

"Chắc hẳn là ở nhà rất náo nhiệt rồi nhỉ."

Trần Nhiễm ngồi trên lưng ngựa vừa xoa cánh tay vừa nói, hôm qua đánh một trận phục kích cực hay, đại hoạch toàn thắng không mất một binh, cánh tay của Trần Nhiễm cũng rất đau.

"Hồi nhỏ tuy nhà nghèo nhưng đến lúc ăn tết cũng sẽ cắn răng mua thêm một ít pháo."

Trần Nhiễm nói: "Khi đó nhà Mạnh Trường An tiền nhiều như nước, ngày ba mươi tết bắn pháo hoa suốt cả đêm, quá nửa đêm vẫn còn bắn, ta núp ở trong đống củi nhìn nhà bọn họ bắn pháo hoa, cha ta gọi về nhưng ta không về, cha ta liền rơi nước mắt, nói sau này chờ ông ấy có tiền cũng mua nhiều pháo hoa như vậy để cho ta chơi."

Gã thở dài một hơi: "Năm nay lại không thể cùng cha ta đón tết rồi."

"Phù..."

Thẩm Lãnh cũng thở dài một hơi, trong đầu xuất hiện hình dáng của Thẩm tiên sinh, đã không nhớ được bao lâu rồi không cùng Thẩm tiên sinh ngồi xuống nói chuyện một chút, bao lâu rồi không cùng ông ấy uống chén rượu.

"Đột nhiên rất sợ."

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Lãnh Tử, nghĩ tới lại đột nhiên rất sợ. Có câu là con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không đợi, cha ta đã chừng đó tuổi rồi... Ta chỉ sợ có một ngày ta tỉnh ngộ ra nên về nhà ở bên ông ấy nhiều hơn, ông ấy đã không còn nữa."

Gã cúi đầu: "Trong nhà điều kiện không tốt, có một miếng ăn là cha ta cũng để lại cho ta, mẹ mất sớm, cha không lấy người khác nữa. Sau đó ta nghe nói lúc ấy không phải là không có người tới nhà cầu hôn cha ta, người đó thật thà trung hậu... Bà mối nói chỉ cần cha ta đồng ý đưa ta đi, tuỳ tiện đưa cho ai cũng được, nhà gái sẽ bằng lòng gả qua, cùng chịu khổ cũng không sợ."

Gã dụi mắt: "Cha ta nói với bà mối... Cút con mẹ ngươi đi."

"Ông ấy mãi không lấy vợ khác không phải là không muốn nữ nhân, là muốn mỗi một đồng tiền do ông ấy bán sức kiếm được đều tiêu dùng cho ta, không thể để cho ta chịu khổ. Cha ta vẫn luôn tưởng là ta ngưỡng mộ Mạnh Trường An..."

Trần Nhiễm mắt đã đỏ lên nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Thật ra thì thật sự không ngưỡng mộ, cha ta nghèo nhưng ông ấy có nhiều tình yêu thương, ông ấy không keo kiệt, tất cả đều cho ta hết."

"Sau này..."

Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Chỉ cần có cơ hội thì trở về nhà nhiều hơn... Còn có bao nhiêu năm đâu chứ? Không còn bao nhiêu năm nữa... Trước đây ta nghĩ, trẻ con ngày tết và người già thích ngày tết đều giống nhau, sau đó trưởng thành rồi cũng không quá coi trọng ngày tết nữa, nhưng người già vẫn là thích ngày tết, có lẽ thứ bọn họ thích không phải tết, là đoàn viên."

"Phù..."

"Người quanh năm phấn đấu ở bên ngoài khó khăn lắm mới được nghỉ một chút vào dịp tết, nghĩ về nhà xa xôi ngàn dặm quá cực khổ, không gì đáng trách, nhưng lão nhân trông ngóng đến mức bạc đầu..."

"Về nhà!"

Thẩm Lãnh ngồi thẳng người ở trên lưng ngựa: "Sau khi trở về cho các huynh đệ nghỉ phép."

Đông cương, phủ đại tướng quân của Thẩm Lãnh.

Trà gia bưng thức ăn đặt lên bàn, nhìn Thẩm tiên sinh và Trần đại bá một cái: "Sao vẫn còn chưa ăn vậy, lát nữa thức ăn sẽ nguội mất, ta còn có hai món nữa chưa làm xong, các người ăn trước đi."

"Gọi bọn trẻ đến cả đi."

Thẩm tiên sinh nhìn cái bàn chỉ có ông và Trần đại bá ngồi, trầm mặc một lúc rồi nói: "Đi mời cả mẹ con Tẩm Sắc đến đi."

Trà gia nói: "Tiên sinh và Trần đại bá uống rượu trước, bọn trẻ ăn cơm không vội, ta cho người đi mời Tẩm Sắc."

"Chờ cùng ăn! Không ăn trước!"

Bộp một tiếng, tay của Thẩm tiên sinh vỗ một phát lên bàn.

Trà gia giật nảy minh, hơi ngây người.

"Được được được, chờ cùng ăn, cùng ăn."

Trà gia vội vàng gật đầu: "Ta đi làm thêm vài món, lát nữa mẹ con Tẩm Sắc đến cùng ăn cơm."

Trần đại bá thò tay ra kéo áo của Thẩm tiên sinh, khẽ lắc đầu. Không biết tại sao nhìn Thẩm tiên sinh lại có chút kích động, ông cũng nhìn Trần đại mắt một cái, lẩm bẩm: "Cứ đợi cùng ăn, cùng ăn..."

Trần đại bá thở dài: "Được, cùng ăn, không nói là không cùng ăn nữa, sao mà càng già càng giống trẻ con vậy, nói nổi cáu là nổi cáu."

Thẩm tiên sinh cúi đầu nhìn chén rượu: "Cứ chờ cùng ăn."

Lúc này hai chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cửa, sau khi xe dừng hẳn, đám trẻ vội vã nhảy xuống trước chạy vào trong viện, phía sau là các phu nhân của Mạnh Trường An, Nguyệt Châu Minh Đài, Tịnh Hồ, còn có Tẩm Sắc. Bọn trẻ nắm tay nhau lao vào trong viện, hiển nhiên đã chơi rất vui.

Mạnh Vô Ly nhỏ tuổi nhất, còn có chút rụt rè.

Người cuối cùng xuống xe, bất ngờ lại là Mạnh Trường An.

Mạnh Trường An mặc một bộ y phục bình thường xuống xe, ra hiệu cho thân binh chuyển đồ mang theo vào trong. Gã bước nhanh vào viện, dừng lại ở cửa phòng, sửa lại y phục của mình một chút sau đó vén bào quỳ xuống ở cửa.

"Lãnh Tử chưa về, ta thay Lãnh Tử hành lễ với hai vị lão nhân gia trước, chờ đến ngày mồng một tết ta lại hắn chúc tết hai vị lão nhân gia."

Gã vẫn quỳ ở đó, nửa người trên thẳng tắp: "Ta đã đánh xong trận chiến Bột Hải, đại thắng. Trước khi Lãnh Tử đi bắc cương đã nói với ta, chúng ta ai về trước đều sẽ thay đối phương dập đầu với lão nhân, suốt nhiều năm như vậy, đã vất vả rồi."

Một lần quỳ này.

Án oán hơn hai mươi năm đã xóa hết.

Bình Luận (0)
Comment