Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1287 - Chương 1287: Tâm Tư

Chương 1287: Tâm tư Chương 1287: Tâm tư

Năm đó Thẩm tiên sinh giết Bách Lý Đồ, phụ thân của Mạnh Trường An, không phải ngẫu nhiên. Mặc kệ Mạnh Trường An đối xử với Thẩm Lãnh như thế nào, khi đó ông cũng sẽ không suy nghĩ Mạnh Trường An đối đãi với Thẩm Lãnh như thế nào, Thẩm tiên sinh nhất định phải giết người này, đã điều tra rõ ràng rồi thì sẽ giết.

Nhưng đó dù sao cũng là phụ thân của Mạnh Trường An, cho nên suốt nhiều năm như vậy, dù là Thẩm tiên sinh hay Thẩm Trà Nhan thật ra đều vẫn hết sức áy náy với Mạnh Trường An.

Nếu trước kia khi không biết Mạnh Trường An đối tốt với Thẩm Lãnh, sự áy náy trong lòng hẳn là ít hơn một chút, dù sao khi Thẩm tiên sinh ra tay giết chết Bách Lý Đồ cùng với những thủy phỉ đó, ông cũng không biết Mạnh Trường An đối tốt với Thẩm Lãnh.

Khi đó mọi người trong thôn đều không biết huống chi là Thẩm tiên sinh.

Về sau Mạnh Trường An lại cố ý tránh né Thẩm Trà Nhan và Thẩm tiên sinh, nếu có thể ít tiếp xúc thì sẽ ít tiếp xúc, chỉ có bản thân gã biết nỗi khổ tâm trong đó.

Chính bởi vì như thế, khi Thẩm Lãnh và Thẩm Trà Nhan đại hôn, Mạnh Trường An mới có vẻ không tự nhiên lắm, cùng Thẩm Lãnh ngồi trên bậc thềm uống rượu hơn nửa đêm.

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, Mạnh Trường An vội vã từ Bột Hải đạo trở về, chính bởi vì câu nói đó của Thẩm Lãnh.

Gã quỳ xuống ở ngoài cửa, tuy là lấy thân phận của Lãnh Tử để quỳ, nhưng ân ân oán oán hai mươi mấy năm xoắn xuýt trong lòng mấy người, cảm giác trong lòng bản thân gã cũng đã không còn.

Thẩm tiên sinh vịn bàn đứng lên. Ông từng bị thương quá nhiều và quá nặng, tuy rằng gần mười năm sau này đều đang điều trị, nhưng càng lớn tuổi thân thể lại càng có vẻ không tốt.

Ông run rẩy đi tới cửa, tay vịn khung cửa nhìn Mạnh Trường An ở bên ngoài, im lặng một lát rồi lại vịn khung cửa cũng quỳ xuống. Ông vừa quỳ xuống, Trà gia cũng lập tức đi qua cùng quỳ xuống.

"Ta cho ngươi, một lời xin lỗi."

Mạnh Trường An thảng thốt, vội vàng đứng dậy đi qua đỡ Thẩm tiên sinh dậy: "Tiên sinh hà tất phải như thế, ta không dám nhận."

Hai người quỳ xuống mới là thật sự xóa hết.

Thẩm tiên sinh nói: "Vẫn luôn muốn nói với ngươi một tiếng, tuy rằng tình huống lúc đó..."

"Không cần nói thêm gì nữa."

Mạnh Trường An lắc đầu: "Ta không báo thù cha, thật ra chắc hẳn là các người đều hiểu tâm tư của ta. Suốt nhiều năm như vậy tuy rằng giữa chúng ta cũng không nói rõ điều gì, nhưng cách làm người của các người, cách làm người của ta, hai bên đều hiểu rõ. Thù cha không báo, chờ sau khi ta chết nếu xuống dưới cửu tuyền còn có thể gặp ông ấy, ta dập đầu giải thích với ông ấy."

Sau khi nói xong câu này, Mạnh Trường An bỗng nghiêng đầu đi, một giọt nước mắt văng ra ngoài.

"Ăn cơm, ăn cơm."

Nguyệt Châu Minh Đài vội vàng đi đến đỡ Trà gia dậy: "Nhiều món ngon như vậy, nhìn đã thấy đói rồi."

Mạnh Trường An cũng nhìn về phía Trà gia, im lặng một lát rồi nói: "Ta từng nghĩ mặc kệ phụ thân ta rốt cuộc là ai, từng hại bao nhiêu người, phụ thân dù sao cũng là phụ thân, thù cha dù sao cũng là thù cha. Ta từng tự khuyên mình như vậy vô số lần nhưng đều không khuyên được. Cha ta làm việc xấu là ông ấy đáng chết, ta không báo thù cha là ta đáng chết, cho nên khi ở trên chiến trường ta luôn liều mạng hơn người khác..."

Gã ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhiều trận đại chiến như vậy mà ta cũng chưa chết, có lẽ là ông Trời không nhận ta, có lẽ là cha ta không muốn ta đi, sau này đừng nhắc lại những chuyện này nữa."

Gã nhìn về phía rượu và những món ăn trên bàn: "Ăn cơm."

Trà gia gật đầu thật mạnh: "Ăn cơm."

Nguyệt Châu Minh Đài nói: "Đúng thế, nhiều món ngon như vậy để đó không ăn thì rất không tốt."

Mạnh Trường An hỏi một câu theo bản năng: "Ai làm vậy?"

Trà gia gật đầu nói: "Ta."

Mạnh Trường An: "Cái này..."

Trà gia: "Hửm?"

Mạnh Trường An: "Không sao không sao, ăn cơm, ăn cơm..."

Thân binh giúp thay bàn lớn trong phòng khách. Ở đây có Trần đại bá và Thẩm tiên sinh lớn tuổi, tất nhiên hai người bọn họ quyết định, Mạnh Trường An cho dù là đại tướng quân thì cũng phải nghe theo, chuyện trong nhà người ta, đại tướng quân cũng không dễ điều khiển.

Trần đại bá và Thẩm tiên sinh kiên quyết không phân biệt nam nữ già trẻ, lúc ăn cơm thì phải cùng ăn, không thể bởi vì là nữ nhân mà không ngồi trên bàn, không thể bởi vì là trẻ con mà không ngồi trên bàn, không có quy định đó.

Mạnh Trường An thử ăn một miếng, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng không ngờ mùi vị cũng không tệ, đã không thua kém tay nghề của Lãnh Tử ngốc quá nhiều, vì thế gã không thể không nhìn Trà gia bằng cặp mắt khác xưa.

"Tay nghề tinh tiến, không tệ không tệ."

"Đó là bởi vì cha con dạy đấy."

quyển sổ thật dày treo ở phòng bếp, món ăn gì thì cho gia vị gì, cho bao nhiêu, nấu bao lâu, viết rất chi tiết, mẹ con đều là xem sổ nấu ăn đấy."

Trà gia nói: "Lát nữa nếu có cảnh gì không được mẫu từ tử hiếu cho lắm, các vị đừng chê cười."

Tiểu Thẩm Kế đứng bật dậy chạy đến bên cạnh Thẩm tiên sinh, nấp ở phía sau nói: "Hôm nay con có chỗ dựa."

Thẩm tiên sinh cười lớn ha ha: "Ngày nào con cũng có chỗ dựa."

Tiểu Thẩm Ninh ngoan ngoãn ngồi ở đó nói: "Ông nội người đừng bảo vệ huynh ấy, lúc nãy huynh ấy đã bôi hồ lên ghế của người đấy."

Thẩm tiên sinh vội vàng đứng dậy thử, quả nhiên ghế đã dính vào quần.

"Bôi khi nào?"

"Mới lúc nãy Mạnh thúc đến, người cùng đi, huynh ấy bôi lên."

Mạnh Trường An nói: "Không sao, tiểu nam hài vốn dĩ nghịch ngợm, sắp đón tết rồi đừng đánh trẻ con vẫn tốt hơn, thằng bé cũng chỉ là ham chơi mà thôi."

Tiểu Thẩm Ninh thong thả nói: "Ghế của mọi người đều bị bôi."

Mạnh Trường An ngẩn ra, cũng thử đứng dậy, quả nhiên ghế đã bị dính.

Gã nhìn về phía Trà gia, thò tay giật cái ghế dính dưới mông xuống đưa cho Trà gia: "Dùng cái này đánh."

Trường An.

Hoàng đế và hoàng hậu cùng với thái tử cùng ăn cơm ở trong Đông Noãn Các, chỉ là dăm ba món ăn bình thường, mỗi người một bát cơm trắng. Cuộc sống của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh không hề xa hoa như các bách tính tưởng.

Để bát đũa xuống, hoàng đế nhìn về phía thái tử Lý Trường Diệp: "Lúc trước trẫm đã nói với con, con sẽ thưởng cho Thẩm Lãnh, ý chỉ nhất định phải tuyên đọc ở trên triều đình, cho nên đó là trẫm cho chứ không phải con cho, con định cho cái gì?"

Lý Trường Diệp đứng lên nói: "Phụ hoàng, nhi thần định viết cho Thẩm Lãnh một phong thư."

Hoàng đế cười nói: "Tiết kiệm như vậy à?"

Lý Trường Diệp cười nói: "Nhi thần định đợi khi bọn họ về kinh, làm tiên sinh cho Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh, nhi thần đích thân dạy chúng."

Hoàng hậu thở dài, lẩm bẩm một câu cực khẽ: "Đây là vai vế gì..."

Hoàng đế cũng thở dài theo, thầm nghĩ quả thật là vai vế hơi quá loạn.

Thẩm Lãnh là ca ca của Lý Trường Diệp, kết quả Lý Trường Diệp đã gọi hắn là thân sư phụ lâu như vậy, đến bây giờ lúc gặp riêng vẫn muốn gọi là thân sư phụ, cho dù Thẩm Lãnh không cho gã gọi thì gã cũng không sửa được.

Theo vai vế mà nói, tương đương với Lý Trường Diệp tự hạ xuống một thế hệ trở thành cùng thế hệ với Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh, thúc thúc biến thành cùng thế hệ, nhưng nếu như làm tiên sinh cho hai đứa nhóc đó, dường như vai vế lại được kéo trở về?

Hoàng đế tính toán, gật đầu: "Thôi được, cứ như vậy đi."

"Ngoài ra..."

Lý Trường Diệp hỏi dò một câu: "Nhi thần muốn... Chờ sau khi đánh xong Tang quốc, để cho Thẩm Kế và Thẩm Ninh về Trường An, cuộc sống bên đông cương dù như thế nào cũng không tốt bằng Trường An."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm từng nói con muốn làm sao thì cứ làm, chỉ là chưa chắc chúng sẽ bằng lòng về Trường An."

Lý Trường Diệp mấp máy môi, dường như có vài lời muốn nói nhưng cuối cùng vẫn không dám. Hoàng đế đợi một lát không thấy gì, ngẩng đầu lên nhìn Lý Trường Diệp đứng ở đó: "Còn chuyện gì nữa?"

"Nhi thần... hôm qua nhi thần phái người đi Kinh Kỳ đạo, đưa... đưa một chút đồ cho đại ca, sắp đến tết rồi."

Hoàng đế ngẩn ra, sắc mặt thay đổi.

Ông ta nhìn về phía hoàng hậu, hoàng hậu gật đầu: "Làm không sai."

Hoàng đế thở dài một hơi, đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Trường Diệp vỗ vai gã, lúc này mới phát hiện đứa trẻ đã cao bằng mình rồi.

"Con làm không sai."

Hoàng đế nói xong câu này liền đi đến chỗ bàn sách, ngồi xuống lật xem thêm tấu chương do Lý Trường Diệp phê duyệt trước đó, im lặng một lát rồi nói: "Nhưng, sang năm đừng gửi đi nữa."

Lý Trường Diệp và hoàng hậu liếc nhìn nhau một cái, khẽ thở dài.

Kinh Kỳ đạo.

Lý Trường Trạch nhìn những thứ trên bàn, có một ít là điểm tâm ngày trước gã ta thích ăn, đều là thứ trong cung mới có, có một ít y phục mới, may đo tinh xảo, còn có một ít ngân phiếu, con số không lớn, nghĩ chắc là đệ đệ ngốc đó của gã ta tự tích lũy được.

Bất kể nói như thế nào, Trường Diệp vẫn là Trường Diệp đó, cho nên khóe miệng Lý Trường Trạch mỉm cười. Gã ta chậm rãi thở ra một hơi, những trầm tích trong lòng đều giảm đi rất nhiều, sau đó liền nhìn thấy nữ tử tên là Diêu Mỹ Luân kia thò tay ra lấy điểm tâm, chắc hẳn là muốn nếm thử, Lý Trường Trạch thay đổi sắc mặt: "Không được đụng vào!"

Diêu Mỹ Luân giật mình, lúng túng dừng tay, sau đó chậm rãi thu tay lại: "Được được được, không đụng vào thì không đụng vào, đối với điện hạ mà nói, chắc hẳn là rất quan trọng?"

"Đừng gọi ta là điện hạ, ta đã không phải là điện hạ gì đó từ lâu rồi."

Lý Trường Trạch đi qua cầm hết điểm tâm lên để bên giường của mình: "Thứ người khác cho ta, ngươi cứ việc lấy mà ăn thoải mái, không cần nói với ta. Đồ của Trường Diệp đưa tới cho ta, không ai được phép chạm vào."

"Nhớ rồi."

Diêu Mỹ Luân hơi cúi người: "Sau này cũng sẽ không phạm sai lầm nữa."

Nàng ta thật sự là một nữ nhân thông minh. Nếu lúc nãy nàng ta nói một câu không phải chỉ là mấy hộp điểm tâm thôi sao, chỉ sợ Lý Trường Trạch sẽ lập tức bùng lửa giận, nhưng nàng ta làm sao có thể nói ra lời như vậy được.

Diêu Mỹ Luân nhẹ nhàng nói: "Nếu như thích ăn, lần sau ta sắp xếp người vào trong thành Trường An đi xem thử một chút, mặc dù không làm tinh xảo bằng trong cung, nhưng cũng có thể tìm được thứ gần giống vậy, ta mua thêm cho ngài một ít."

Diêu Mỹ Luân nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến bên cạnh Lý Trường Trạch, đỡ gã ta ngồi xuống, đôi tay đẹp đẽ trắng nõn nhẹ nhàng bóp vai Lý Trường Trạch.

"Ngài không cho gọi ta ngài là điện hạ, sau này ta cũng không gọi, chuyện gì ngài không cho phép, ta đều sẽ không làm trái ý của ngài, mặc dù trong lòng ta ngài mới là thái tử điện hạ thật sự của Đại Ninh."

Lý Trường Trạch thở dài một hơi: "Ngươi hà tất phải như thế? Ông ấy phái ngươi tới chẳng qua là muốn giám sát ta mà thôi."

"Người khác nghĩ như thế nào thì ta không biết, cũng không thể khống chế."

Diêu Mỹ Luân cúi người, đôi môi đỏ mọng khẽ chạm vào vành tai của Lý Trường Trạch: "Nhưng sau này ta và ngài ở bên nhau rất lâu rất lâu, bất kể là người khác đưa ta tới hay ta tình nguyện tới, đã ở bên nhau thì nên nghe theo ngài mọi lúc mọi nơi, ta sẽ rất ngoan rất ngoan, sẽ rất hiểu chuyện, sẽ rất phục tùng."

Bốn chữ cuối cùng nói càng yểu điệu hơn, giống như thoáng chốc đã chui vào trong đầu Lý Trường Trạch.

Hơi thở của Lý Trường Trạch dần dần trở nên dồn dập, xoay người lại nhìn mặt Diêu Mỹ Luân: "Ngươi đang đánh cược?"

"Đúng vậy, đánh cược ngài."

Nàng ta hôn một cái lên mặt Lý Trường Trạch, để lại dấu môi son nhàn nhạt.

"Cược ngài quân lâm thiên hạ."

Bình Luận (0)
Comment