Ngày ba mươi tết.
Đội ngũ của Thẩm Lãnh tiếp tục đi về phía nam, đây là một đội ngũ nhìn có vẻ rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức làm cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy đội ngũ sẽ không thể nào hiểu nổi.
Người lãnh quân là một vị đại tướng quân, nhưng dưới trướng cộng lại cũng chỉ có hơn ba trăm kỵ binh, áp giải sáu trăm đến bảy trăm tù binh, gần vạn con chiến mã, còn có mấy ngàn con dê bò, cho nên tốc độ của đội ngũ liền trở nên chậm chạp.
Trần Nhiễm ngồi trên xe ngựa nhìn đội ngũ đông đúc ở phía sau, không nhịn được liền rướn cổ lên hát một bài, gã hát mục ca.
Gã nói hiện tại mình giống như một người chăn nuôi, bò này, dê này, ngựa này, cực kỳ nhiều.
Ngày ba mươi tết, Thẩm Lãnh hạ lệnh cho đội ngũ tìm chỗ cắm trại sớm, mới qua buổi trưa đã dừng lại ở dưới một ngọn núi, người đốn củi, người đun nước. Thẩm Lãnh bảo hôm nay ba mươi tết, bất kể như thế nào cũng phải ăn một bữa no nê.
"To Con."
Thẩm Lãnh gọi Vương Khoát Hải một tiếng: "Mang năm đội mười người theo ta ra ngoài, những người khác trông chừng doanh địa, đun nước nấu cơm."
Vương Khoát Hải gọi người, lên ngựa đến bên cạnh Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, chúng ta đi làm gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Hôm nay ba mươi tết, nói gì cũng phải tìm một chút rượu cho các huynh đệ uống, cũng phải tìm một chút kẹo ăn."
Sau khi từ bắc cương trở về hắn đã bảo đội ngũ của phiếu hào Thiên Cơ đi trước, cho nên lúc này hắn muốn kiếm được những thứ như rượu và kẹo cũng khó.
Thẩm Lãnh mở bản đồ ra: "Núi không quá lớn, thám báo ở phía trước thăm dò, bên kia núi chính là doanh địa của một bộ tộc nhỏ, chúng ta đi xin hỏi một ít rượu."
Vương Khoát Hải ừ một tiếng, nhìn năm mươi binh lính phía sau: "Chỉ mang những người này?"
"Đủ rồi."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn lên trên núi, mơ hồ có thể nhìn thấy được nóc nhà gì đó ở trên đỉnh núi. Hắn ngây người ra, lúc tới đây cũng đi ngang qua nơi này, không có thấy nhà ở bên trên.
Lấy thiên lý nhãn nhìn kỹ, sau đó mới phát hiện có thể là bởi vì dốc tuyết lúc trước di động, những tàn tích bị bao phủ phía dưới lớp tuyết liền lộ ra, hình như là một tòa lầu quan sát rất cũ kỹ.
"Người Hắc Vũ quá tản mạn."
Hắn nhìn lầu quan sát kia: "Khi Hắc Vũ vừa mới lập quốc cũng cường đại hơn bây giờ, khi đó bọn họ vừa mới đánh thắng đế quốc Mông luôn vô địch, nhưng cũng chỉ là đánh thắng chứ không thể diệt Mông quốc. Sau khi bọn họ đuổi thiết kỵ của đế quốc Mông ra hỏi nơi này, để đề phòng trả thù, cho nên đã xây dựng lượng lớn thành lũy và trạm gác trong khắp cả nước."
Hắn chỉ vào đống tàn tích trên đỉnh núi: "Nhưng sau đó đế quốc Mông không gượng dậy nổi nên không thể đánh trả, những thành phòng này cũng đều hoang phế, nếu những thành lũy này không hoang phế, lúc Đại Ninh chúng ta bắc chinh sẽ khó khăn hơn nhiều."
Tuy rằng nơi này là cánh đồng băng tuyết thoạt nhìn có vẻ bằng phẳng, nhưng chính bởi vì như thế nên không thể xác định chỗ nào có nguy hiểm, có những lớp băng bao trùm trên hồ băng không chắc chắn như bề ngoài, người ngựa đi lên có thể sẽ lọt xuống dưới.
Con đường này là tuyến đường an toàn nhất thăm dò ra được, cho nên thành lũy xây dựng trên núi giống như một cái kìm sắt kẹp chặt ở đây, nhưng người Hắc Vũ trải qua ngàn năm cường thịnh hiện giờ đã không còn coi trọng những thành lũy này nữa.
"Đi tìm rượu trước."
Thẩm Lãnh nói lớn một tiếng, vẫy tay dẫn theo đội ngũ xuất phát. Đội ngũ năm mươi mấy người rời khỏi doanh địa theo chân núi chạy nhanh về phía trước, ngựa tung vó, tuyết bay tán loạn.
Sau khi đi khoảng hai khắc là có thể nhìn thấy xa xa có khói bếp bốc lên, thời tiết đang lạnh, những mục dân kia nấu cơm cũng sẽ sớm hơn mùa xuân mùa hạ, sau khi ăn xong cũng không có việc gì làm, ở trong lều ấm áp tiến hành cuộc vận động vĩ đại mở rộng bộ tộc.
"Không ổn."
Thẩm Lãnh cho chiến mã dừng lại, giơ thiên lý nhãn lên nhìn về bên kia: "Không phải khói bếp."
Hắn quay đầu lại căn dặn một tiếng: "To Con, mang ba đội mười người đoạn hậu, hai đội mười người theo ta."
Sau khi nói xong hắn thúc ngựa chạy về phía trước, hai đội thân binh mười người theo sát phía sau, To Con chờ sau khi Thẩm Lãnh đi được khoảng cách mới thúc ngựa đi, mang theo hơn ba mươi người đi theo xa xa phía sau.
Không đến khoảng một khắc sau, Thẩm Lãnh dẫn hai đội mười người tiến vào khu doanh địa này. Trước đó bị cánh rừng thưa thớt che khuất tầm nhìn cho nên không nhìn rõ, đến đây mới phát hiện doanh địa đã bị phá hủy.
"Lại gặp mã phỉ?"
Một tên thân binh thở dài: "Những biên quân Hắc Vũ này làm mã phỉ, giết người của bọn họ càng ác hơn."
Thẩm Lãnh nhảy từ trên chiến mã xuống, đi một vòng sau đó lắc đầu: "Một cỗ thi thể cũng không có, cũng không thấy bao nhiêu vết máu, bên kia còn có dấu vết nấu nướng, giống như có một cuộc liên hoan rất lớn vậy."
"Bên này."
Một gã thám báo chạy tới: "Rất nhiều dấu chân, đi lên núi."
Thẩm Lãnh đi qua hướng thám báo chỉ, phát hiện ở bên kia doanh địa có dấu chân dày đặc trên mặt đất, có lớn có nhỏ, hiển nhiên có không ít người từng ở đây, nhìn dấu chân, tất cả bọn họ đều đi lên trên núi.
"Phái người nói Vương Khoát Hải đuổi theo."
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng: "Chúng ta qua xem thử."
Các binh sĩ nhanh chóng lên ngựa, theo Thẩm Lãnh chạy về phía núi, từ dấu chân để phán đoán thời gian những người đó rời đi không quá lâu, không quá nửa ngày. Thám báo có kinh nghiệm phong phú, bọn họ có thể dễ dàng phán đoán ra được.
Sau khi đến dưới chân núi, Vương Khoát Hải cũng dẫn ba đội mười người đến nơi, bọn họ xuống ngựa ở trong khu rừng dưới chân núi, hết sức cẩn thận mò tới bìa rừng.
"Bên kia có người."
Một gã thám báo hạ giọng nói với Thẩm Lãnh một câu, thò tay ra chỉ lên trên. Ở trên một tảng đá lớn nhô lên giữa sườn núi, có một nam nhân đứng ở đó giống như đang canh phòng.
"Đưa hắn về hỏi thử."
Sau khi Thẩm Lãnh căn dặn xong, có ba bốn gã thân binh mò lên trên núi, bọn họ khoác áo choàng màu trắng, nhìn xa rất khó phân biệt.
Không bao lâu sau Thẩm Lãnh cầm thiên lý nhãn liền nhìn thấy người của hắn đánh gục tên lính gác đứng ở trên tảng đá lớn kia, một lát sau nữa ba bốn thân binh kéo lê người kia trở lại, tốc độ rất nhanh.
Thẩm Lãnh đi đến trước mặt người bị bắt về nhìn. Người này không phải người Quỷ Nguyệt, dáng vẻ giống người thảo nguyên hơn. Trước đây đế quốc Mông quật khởi đại sát tứ phương, tuy rằng sau đó bị đánh bại nhưng bộ tộc của bọn họ lưu lạc ở khắp các nơi, rất nhiều bộ tộc du mục nhỏ ở Hắc Vũ hiện tại thật ra đều là hậu nhân của đế quốc Mông.
Thẩm Lãnh hỏi vài câu, kết quả là lời người kia nói đều không nghe hiểu một câu nào, không phải tiếng của người Hắc Vũ, cũng không phải tiếng của người thảo nguyên, xì xà xì xồ.
Thủ hạ của Thẩm Lãnh không một ai có thể nghe hiểu, vừa nghe vừa đoán cũng không thể hiểu được người kia nói những gì.
Thẩm Lãnh chỉ lên trên núi, lại chỉ vào người kia, ra hiệu cho hắn ta đi trước dẫn đường, người này cũng hiểu được, lắc đầu lia lịa. Vương Khoát Hải đi lên dùng một cánh tay túm áo của người kia nhấc lên, người kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Vương Khoát Hải ném người xuống đất, sau đó đặt mông ngồi lên, không kiên trì được bao lâu thì người kia đã không chịu nổi, gật đầu lia lịa.
Hắn ta dẫn Thẩm Lãnh bọn họ đi lên, qua chỗ hắn ta canh gác lúc trước, đi lên thêm khoảng hơn một dặm nữa, một cửa sơn động xuất hiện ở trước mặt, dưới sườn núi còn có tuyết đọng trượt xuống. Lớp tuyết này đã không biết tích tụ bao nhiêu năm, phía dưới đã biến thành băng cứng, không biết tại sao lại trượt xuống để lộ ra cái sơn động này.
"Bọn họ không giống như bị mã phỉ đánh cướp."
Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn phía doanh địa: "Không có vết máu gì, không có dấu vết chém giết, giống như bọn họ tự đốt doanh địa vào núi hơn."
Hắn chỉ vào sơn động, mục dân dẫn đường càng lắc đầu nguầy nguậy, nói gì cũng không chịu đi. Vương Khoát Hải cũng sốt ruột, lập tức đẩy lưng người đó một cái đẩy người vào trong sơn động, sau đó là một tiếng bịch...
Vương Khoát Hải ngây người ra, thật cẩn thận tới gần, thế mà nền đất ở cửa sơn động lại là ván lật, người nọ rớt xuống, phía dưới là đá được mài rất sắc nhọn cắm chi chít, người đã bị đâm chết ở đó.
"Con mẹ nó đây là chỗ nào?"
Thẩm Lãnh nhìn thi thể: "Hắn muốn dẫn chúng ta tới đây giết, không ngờ ngươi lại đẩy hắn một cái."
"Có vào không?"
Vương Khoát Hải hỏi một câu.
Thẩm Lãnh nhìn sắc trời thấy vẫn còn sớm, gật đầu: "Tìm thứ gì ném vào trong thử."
Vương Khoát Hải cười hì hì: "Cái đó còn không dễ dàng à."
Gã quay đầu lại ôm một tảng đá lớn ném vào trong sơn động, trên mặt đất vang lên một tràng tiếng động, rồi chạm vào một số cơ quan, không chỉ là trên mặt đất có ván lật, trên tường đá ở hai bên còn bắn ra mũi tên, chỉ là phần lớn những mũi tên đó đã không nguyên vẹn.
"Ta ở phía trước."
Thẩm Lãnh thò tay ra cầm cự thuẫn của Vương Khoát Hải, trên người hắn có chiến giáp huyền thiết, những cái mũi tên kia không bắn thủng được.
Hắn dựa vào tường mà đi, hết sức cẩn thận, cũng may cơ quan ở đây dường như cũng quá cũ kỹ, một phần không nhạy một phần mục nát, sau khi đi vào một đoạn thì nhìn thấy rất nhiều văn tự trên vách tường đá, sau đó Thẩm Lãnh hơi sửng sốt.
"Không phải văn tự của người Hắc Vũ."
Hắn nhìn về phía Vương Khoát Hải: "Là văn tự của đế quốc Mông."
Vương Khoát Hải vẻ mặt kính nể: "Đại tướng quân, văn tự đã biến mất ngàn năm mà ngài cũng biết?"
"Biến mất thì chắc chắn không biết, chưa biến mất mới biết."
Thẩm Lãnh nói: "Hồi nhỏ ta theo Thẩm tiên sinh học tập, đã học rất nhiều văn tự, phương ngôn các nơi, ta có thể nhận được, nhưng... cũng chỉ nhận ra được là văn tự của đế quốc Mông, viết cái gì thì không nhìn ra."
Vương Khoát Hải tiến lại gần vách tường nhìn: "Có phải viết "hoan nghênh đã đến" hay không?"
Thẩm Lãnh quay lại liếc nhìn cơ quan trên mặt đất: "Ngươi nói đúng."
Hắn thở ra một hơi: "Tất cả đều cẩn thận một chút, xếp hàng dọc đi theo phía sau ta."
Sau khi nói xong hắn tiếp tục tiến lên dò đường, sơn động không quá dài, đại khái cũng chỉ nửa dặm, đến phía trước liền rộng rãi sáng sủa. Không ai ngờ trong lòng núi này lại có một cái động lớn như vậy.
Lớp bụi đất trên mặt đất không có dấu chân, hiển nhiên những người của bộ tộc đó căn bản là cũng không đi vào.
"Sợ là chúng ta bị lừa rồi."
Vương Khoát Hải nói: "Những người của bộ tộc đó căn bản không phải tới đây, hắn dẫn bọn ta tới là một con đường chết."
Thẩm Lãnh gật đầu, ra khỏi cửa động liền nhìn thấy một pho tượng điêu khắc khổng lồ ở trong hang động. Hình thái của pho tượng giống như đang mặc áo giáp, cặp mắt giống như đang nhìn chằm chằm sang bên này, bức tượng cao ít nhất hơn một trượng, chạm trổ hơi sơ sài.
"Đây không phải là ngôi mộ chứ."
Vương Khoát Hải lắc đầu: "Đại tướng quân, hay là chúng ta đi thôi, nơi này có thể có thứ gì chứ, không đáng, không đáng."
Bộp một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đập vào đầu Vương Khoát Hải, đập vào mũ sắt của gã phát ra một tiếng giòn vang. Vương Khoát Hải cúi đầu nhìn hòn đá tròn cỡ bằng một quả trứng gà đó. Gã đi qua nhặt lên nhìn, cảm thấy không đúng lắm, ra sức chà lên giáp trụ của mình...
"Đây là... châu báu?"
Vương Khoát Hải đưa viên châu cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nhận lấy nhìn: "Trân châu lớn thật."
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên, trên đỉnh đầu có ít nhất hơn trăm viên đá như vậy.
Vương Khoát Hải sáng mắt lên: "Vào vào vào, nói gì cũng phải vào xem thử."