Ngay cả người của những bộ tộc đó cũng không đi vào nơi này, nhưng chắc chắn bọn họ biết đây là nơi nào cho nên không dám vào, đó là một ngôi mộ giả, mê hoặc đám trộm mộ, bên trong đều là cơ quan.
Vương Khoát Hải bị một viên châu rơi xuống đập vào đầu, To Con vốn hơi sợ lại cảm thấy có lẽ vào trong đi một vòng thì tốt hơn, ít nhất cũng cậy hết tất cả hạt châu trên đỉnh đầu xuống rồi hãy đi.
Gã cao lớn, gọi thân binh giẫm lên vai gã để cậy, lấy xuống một viên sau đó ra sức lau, xác định giống như và viên trân châu trước đó, To Con lập tức cười toét miệng, cười giống như một đứa trẻ nặng một trăm năm mươi cân vậy.
Mất gần nửa canh giờ mới cậy hết hạt châu trên đỉnh động xuống, không nói cái khác, chỉ hơn một trăm hạt châu này đã có giá trị hai đến ba vạn lượng bạc.
Lúc trước hoàng đế bệ hạ từng thưởng cho Thẩm Lãnh không ít đông châu, có lớn có nhỏ, viên lớn nhất cũng không kém những hạt châu khảm trên đỉnh động này lắm, nhưng nơi này có hơn một trăm viên, chất lượng tương đồng, một viên bán hai ngàn lượng cũng không có vấn đề lớn, bán giá cao hơn nữa cũng không quá tiện ra tay.
Đại Ninh hải cương rộng rãi, cho nên ở Đại Ninh quả thật trân châu không được tính quá hiếm thấy, lần trước bệ hạ thưởng cho Thẩm Lãnh cũng là tuỳ tiện thưởng chơi.
"Đi tiếp về phía trước xem."
Thẩm Lãnh vẫn đi ở phía trước, trong sảnh động cũng không có thứ gì giống như cơ quan, có lẽ dù có thì cũng đã mất tác dụng, ngay cả khởi động cũng không được.
Sau khi Thẩm Lãnh nói xong lại phát hiện Vương Khoát Hải không đi theo, gã đi vòng quanh bức tượng đá cao hơn một trượng kia.
"Sao pho tượng này có hai khuôn mặt?"
Vương Khoát Hải quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Phía trước có mặt phía sau cũng là khuôn mặt, chẳng phải là hai mặt?"
"Song Diện Vương?"
Thẩm Lãnh ngẩn ra.
Ít nhất một ngàn ba trăm năm trước, đế quốc Mông có một vị thân vương, nghe đồn rằng ông ta có hai khuôn mặt, trước sau đều có, cho nên không ai dám tập kích sau lưng ông ta. Trên chiến trường ông ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi không ai có thể địch được, rất nhiều kẻ thù đều sẽ bị hình dáng của ông ta dọa sợ mà không dám chống cự.
Nhưng Thẩm tiên sinh từng nói, Song Diện Vương đó chỉ là mũ sắt của ông ta có cấu tạo đặc biệt, trước sau mũ sắt đều là mặt nạ. Người này từng mặc ngược chiến giáp cố ý để cho người ta nhìn, tất cả mọi người đều tưởng rằng sau đầu ông ta quả thật còn có một khuôn mặt nữa.
Nhưng ở thời đại đó Song Diện Vương quả thật bách chiến bách thắng, ngoại trừ lần cuối cùng.. Vùng cương vực khổng lồ này của Hắc Vũ chính là Song Diện Vương đánh chiếm được. Sau đó ông ta kể công kiêu ngạo, muốn ở đây tự lập làm đế, cãi nhau trở mặt với hãn hoàng đế quốc Mông. Hãn hoàng ngự giá thân chinh, tám vạn thiết kỵ đánh bại đại quân ba mươi vạn của Song Diện Vương, sau khi Song Diện Vương chiến bại đã chạy trốn không biết tung tích.
Thật ra sở dĩ lần đó Song Diện Vương bị đánh bại là vì đại quân ba mươi vạn đó của ông ta có hơn một nửa là người Hắc Vũ đầu hàng ông ta, lúc đánh nhau thì những người này lâm trận bỏ chạy, dẫn đến chiến trận sụp đổ.
Vừa nghe Thẩm Lãnh nói đến ba chữ Song Diện Vương, đại khái Vương Khoát Hải cũng nghĩ tới, chỉ là trước kia từng nghe nói qua.
"Ta phải xem thử có phải thật không."
To Con ngốc coi tượng đá là người thật, tưởng là có thể nhìn rõ có phải thật sự có hai khuôn mặt không, gã tìm tảng đá lớn đi qua, đứng ở trên tảng đá, ôm đầu tượng đá muốn xoay. Có lẽ bởi vì lâu năm, có lẽ bởi vì tượng đá đã rạn nứt từ lâu, cạch một tiếng, tượng đá lại bất ngờ bị gã tách rời.
Vương Khoát Hải ôm đầu tượng đá ngã xuống đập mông, đau đến méo miệng.
"Phì."
Vương Khoát Hải ngồi dậy, hai tay cầm cái đầu tượng đá kia ném xuống đất, đá vỡ ra, hóa ra chỉ là lớp đá không quá dày, bên trong có một khuôn mặt người, mắt còn đang mở trừng trừng, cứ nhìn Vương Khoát Hải như vậy.
Vương Khoát Hải sợ hãi hét lên một tiếng, nhích mông về phía sau, khuôn mặt người kia nhanh chóng mục ruỗng, rất nhanh đã vỡ nát.
"Không ngờ bên trong tượng đá lại là một người thật?"
Thẩm Lãnh đi đến kéo Vương Khoát Hải dậy, cũng may trong tượng đá không có thứ gì độc, nhưng thời gian dài như vậy nếu có thứ gì độc thì sợ là cũng đã tan từ lâu.
Đầu người thật ở bên trong nhanh chóng mục nát, không bao lâu sau đã không nhìn ra khuôn mặt, các binh sĩ đều trở nên căng thẳng. Khi ở trên chiến trường bọn họ không sợ, nhưng hoàn cảnh này quả thật có thể khiến người ta có cảm giác áp bức.
"Đừng đụng chạm lung tung nữa."
Thẩm Lãnh căn dặn một câu, tiếp tục đi ở phía trước.
Sau khi từ sảnh động ra ngoài có là một cái sơn động, dài hơn sơn động lúc đi đến, trên vách tường đá hai bên sơn động đều là những hình người nhô lên, đại khái có cảm giác mặt trước ở ngoài tường và mặt sau ở trong tường.
Vương Khoát Hải sợ bên trong lại là người thật, vẫn luôn đi ở giữa sơn động. Trước đây gã từng nói mình can đảm, ngoài vách tường ra thì không dựa vào một ai, bây giờ ngay cả vách tường cũng không dựa vào nữa.
Nhưng lòng tò mò của con người thật sự không ngăn được, Vương Khoát Hải không dám đụng vào, một tên binh lính cuối cùng vẫn không kiềm chế được, dùng vỏ đao gõ gõ vào chỗ nhô lên, không ngờ lại dễ dàng vỡ như vậy.
Bên trong quả thật là một người thật, có điều đã chỉ còn lại xương và tóc chưa hoàn toàn mục nát, còn có mảnh giáp không toàn vẹn.
Vương Khoát Hải sợ tới mức ôm lấy thân binh bên cạnh, suýt chút nữa gã đã nhảy lên vai của thân binh kia.
"Người thật bồi táng, chắc những người này đều từng là binh lính hộ vệ của ông ta."
Thẩm Lãnh lắc đầu, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Đúng lúc này phía trước truyền đến tiếng người nói chuyện, Thẩm Lãnh giơ tay lên ra hiệu, các binh sĩ lập tức trật tự.
Thẩm Lãnh thật cẩn thận tiếp tục đi lên phía trước, đến cửa sơn động âm thầm nhìn, không ngờ cửa sơn động này lại ở vị trí giữa vách núi. Vốn dĩ chắc hẳn là có cửa gỗ, nhưng cửa đã mục nát gần hết, nếu không biết tình hình bên dưới như thế nào đã đẩy cửa đi vào sẽ lập tức ngã xuống dưới vách núi, phía dưới cũng có rất nhiều cọc đá mài nhọn và thiết mâu, tất nhiên sẽ bị đâm chết.
Phía dưới là một sảnh động lớn hơn nữa, vách tường đá bên này có một khe rãnh, trong khe rãnh là cọc đá nhọn và thiết mâu hướng lên trên, người nào ngã xuống sẽ thập tử vô sinh.
Thẩm Lãnh ngồi xổm ở cửa động nhìn xuống, có ít nhất hơn ngàn người tụ tập ở sảnh động, nam nữ già trẻ đều có, một người thủ lĩnh đứng ở chỗ cao đang nói liến thoắng cái gì đó, Thẩm Lãnh hoàn toàn không nghe hiểu.
Nhưng lúc này Thẩm Lãnh đã hiểu ra, những mục dân này làm sao có thể không biết ngôn ngữ của Hắc Vũ, nếu bọn họ không học thì người Hắc Vũ đã giết hết bọn họ từ lâu rồi, người dẫn đường lúc nãy chỉ là cố ý giả vờ như không biết nói tiếng Hắc Vũ mà thôi.
Sảnh động quá lớn, có ít nhất hơn ngàn người tụ tập ở đây mà lại không hề chật chội chút nào, hơn nữa có thể nhìn thấy rất nhiều sơn động trên vách đá chung quanh, có lẽ là bọn họ tự hủy thôn xóm để tránh né mã phỉ tập kích. Trước đó không biết nguyên nhân gì mà sơn thể sụp xuống, lớp tuyết đọng bao nhiêu năm không có di động sụp xuống để lộ ra nơi này.
Thủ lĩnh kia giơ tay lên chỉ vào một sơn động đối diện đối diện y nói những gì đó, giọng điệu nghiêm khắc, hiển nhiên là đang cảnh cáo bách tính bộ tộc của ông ta.
Ánh sáng trong sơn động đều phải dựa vào đuốc, cho dù như vậy thì cũng có vẻ u ám, nơi ngọn đuốc không chiếu sáng tới được đều tối đen. Thẩm Lãnh bọn họ ở vị trí lưng chừng vách núi, ngồi xổm ở cửa động chỉ cần không thò người ra ngoài, người ở phía dưới cũng không nhìn thấy.
Thủ lĩnh nói xong liền xua tay, bách tính bộ tộc lập tức tản ra, bọn họ cũng rất lạ, kết nhóm đi vào trong sơn động tìm kiếm gì đó, chỉ là không ai có dám tới gần cái sơn động mà thủ lĩnh vừa chỉ.
Sau khi mọi người đều tản đi thì thủ lĩnh kia mới gọi một tiếng, dẫn theo khoảng mấy chục thủ hạ đi về phía cái sơn động kia. Ông ta không cho người khác vào, còn cố ý đuổi tất cả các bách tính đi, hiển nhiên trong sơn động kia cất giấu bí mật gì đó, ông ta phải đích thân đi vào xem.
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhỏ giọng căn dặn vài câu, các binh sĩ nối dây thừng mang theo lại, vẫn là Thẩm Lãnh dẫn đầu cầm dây thừng trượt xuống.
Trong sơn động, sắc mặt của thủ lĩnh bộ tộc hơi căng thẳng, ông ta nắm loan đao thật chặt, hiển nhiên là cũng rất sợ, sợ có thứ gì đó sẽ đột nhiên chui ra.
Thẩm Lãnh dẫn theo đội ngũ âm thầm đi theo, sau khi vào sơn động thì để lại hai đội mười người bảo vệ, hắn và Vương Khoát Hải dẫn theo những người khác đuổi theo về phía trước.
Lúc Thẩm Lãnh nghe được tiếng nói chuyện liền giảm tốc độ, đến cửa động nhìn vào bên trong, lại là một cái sảnh động, sắc mặt của thủ lĩnh bộ tộc kia cực kỳ kích động, đang nói gì đó ở phía trước một cỗ quan tài khổng lồ.
Thẩm Lãnh làm dấu tay, thủ hạ lập tức xông qua, liên nỏ bắn nhanh, bảy tám gã tráng hán ở bên ngoài không kịp phản ứng đã bị bắn gục.
Vương Khoát Hải đi qua giơ tay túm lấy thủ lĩnh, tất cả những người khác đều sợ hãi, cũng không dám tùy tiện phản kháng.
"Đây là nơi nào?"
Thẩm Lãnh đi tới hỏi một câu, thủ lĩnh bộ tộc lắc đầu, lại là xì xồ một tràng, Thẩm Lãnh dùng tiếng của người Hắc Vũ để nói: "Ta không muốn lãng phí thời gian, đừng giả vờ không nghe hiểu lời ta nói."
Hắn nhìn Vương Khoát Hải liếc mắt một cái, Vương Khoát Hải thò bàn tay kia qua, nắm chặt chòm râu trên cằm của thủ lĩnh kia giật mạnh xuống, cũng không biết đã giật xuống bao nhiêu sợi, cằm cũng be bét máu.
"Ta nghe hiểu, nghe hiểu."
Thủ lĩnh bộ tộc sợ hãi run lên: "Đây là mộ của Song Diện Vương tổ tiên chúng ta. Nhánh chúng ta chính là người canh giữ mộ, chỉ là càng về sau này ngay cả chúng ta cũng không biết mộ nằm ở chỗ nào, lúc trước tuyết lở làm mộ bị lộ ra thì chúng ta mới phát hiện, để không bị tàn sát, chúng ta trốn vào đây."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, đại khái đã đoán được sẽ là như vậy.
Hắn đi đến phía trước quan tài nhìn, trên quan tài có khắc rất nhiều hoa văn hoặc là bùa chú gì đó. Hắn rút hắc tuyến đao ra muốn cạy mở quan tài, thủ lĩnh bộ tộc kia lập tức hô lên: "Đừng mở ra, bên trên có lời nguyền, người nào mở ra chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!"
Thẩm Lãnh nhìn ông ta một cái, chẳng thèm để ý, dùng hắc tuyến cắt đinh đóng quan tài, sau đó một chưởng đẩy tấm ván xuống.
Sau một tiếng uỳnh thật lớn, Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn vào trong quan tài sau đó sắc mặt đột nhiên đại biến, kêu thảm một tiếng "a" rồi ngã ngửa xuống.
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều sợ hãi, Vương Khoát Hải ném thủ lĩnh bộ tộc sang bên cạnh liền đi qua cứu Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nằm dưới đất nhắm mắt, dường như ngay cả hơi thở cũng không còn.
Vương Khoát Hải sợ tới mức mặt không còn giọt máu, thò tay ra đỡ Thẩm Lãnh dậy: "Đại tướng quân!"
Thẩm Lãnh phủi bụi đất trên người: "Vui không? Chúc mừng năm mới, biểu diễn một trò ảo thuật cho ngươi xem, ảo thuật tên là dọa ngươi giật nảy mình."
Vương Khoát Hải: "..."
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh quan tài nhìn vào trong, bên trong là một bộ xương khô, thiết giáp bên ngoài bộ xương cũng đã vụn nát. Hắn kéo To Con một cái: "Đến đây xem thử, đâu có người hai khuôn mặt gì."
Hắn dùng hắc tuyến đao đẩy thi thể ra, không khác với người thường, chỉ là nhìn thể trạng hẳn là cao hơn người thường không ít.
Bên cạnh thi thể có một cái hộp sắt rất dài, tuy rằng gỉ sét loang lổ nhưng thoạt nhìn cũng không tổn hại. Thẩm Lãnh vươn tay ra cầm hộp sắt lên ước lượng một chút, phân lượng nặng đến mức ngay cả hắn lần đầu tiên phát lực cũng không thể nhấc lên.
Bộp, Thẩm Lãnh dùng hắc tuyến đao bổ hộp sắt ra, một món đồ từ bên trong rơi ra, sau khi Thẩm Lãnh nhìn thấy vật đó liền không dời mắt được.
Một thanh trọng đao.