Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1291 - Chương 1291: Tấn Thăng

Chương 1291: Tấn thăng Chương 1291: Tấn thăng

Đội ngũ của Thẩm Lãnh kéo đến thành Hãn Hải bắc cương. Hiện giờ đại tướng quân Võ Tân Vũ không ở Hãn Hải, người lưu thủ ở đây là tướng quân bắc cương chính tam phẩm Trịnh Hữu Công, ông ta là tướng quân đắc lực nhất dưới trướng Võ Tân Vũ, phàm là khi Võ Tân Vũ không ở đây thì đều là ông ta lưu thủ.

Trịnh Hữu Công bốn mươi tuổi, đối với một nam nhân mà nói đang là độ phong nhã hào hoa, không phải nói tuổi tác, mà là nói con đường làm quan, nhưng cũng có chút xấu hổ.

Bốn mươi tuổi chính tam phẩm, nếu như không có công lớn thì đã là phẩm cấp đỉnh cao của võ tướng, cho nên Võ Tân Vũ đã ba lần dâng tấu vì Trịnh Hữu Công, thỉnh cầu bệ hạ điều Trịnh Hữu Công về Trường An vào Binh bộ.

Ở bắc cương Trịnh Hữu Công đã không thể nào tiến một bước nữa. Ông ta còn lớn hơn Võ Tân Vũ một tuổi, không thể nào tiếp nhận chức vị đại tướng quân của Võ Tân Vũ, nếu muốn lên đến nhị phẩm, cho dù chỉ là tòng nhị phẩm, ở trong quân đội bắc cương đã không còn cơ hội nữa.

Biện pháp duy nhất chính là để ông ta về Trường An, vào Binh bộ hoặc là Nội Các. Binh bộ thượng thư đại nhân đã già, thời điểm lui xuống đã không còn quá xa, mà Binh bộ thị lang hiện giờ cho dù không có gì bất ngờ xảy ra sẽ thăng làm Binh bộ thượng thư, ghế Binh bộ thị lang để trống, với lý lịch và tuổi tác, cộng thêm quân công của Trịnh Hữu Công thì cũng có thể cạnh tranh một chút.

Bệ hạ chiếu cố nhiều người như vậy, độ tuổi và công lao của Trịnh Hữu Công, thêm sự hiểu biết về thế cục của Hắc Vũ, cho dù không thể trở thành Binh bộ thị lang, bệ hạ cũng sẽ giữ ông ta ở lại Nội Các.

Qua mấy năm nếu có thể lên tới thứ phụ thì tốt rồi. Thứ phụ Nội các chính là tòng nhất phẩm, đối với Trịnh Hữu Công mà nói đó là lựa chọn chính xác.

Thẩm Lãnh từng gặp Trịnh Hữu Công một lần nhưng cũng không thân quen. Trịnh Hữu Công và Võ Tân Vũ lúc trước đều là người do bắc cương đại tướng quân Thiết Lưu Lê tự tay bồi dưỡng, mặc dù không phải nghĩa tử của Thiết Lưu Lê, nhưng cũng coi Thiết Lưu Lê như phụ thân.

Chính bởi vì như thế mà ông ta cực kỳ tôn kính Thẩm Lãnh. Lúc trước thi thể của Thiết Lưu Lê là Thẩm Lãnh liều chết cướp về, trong quân bắc cương có người nào mà không có cảm giác thân cận với Thẩm Lãnh.

Thành Hãn Hải, sau khi Trịnh Hữu Công nhận được tin tức liền ra ngoài cổng thành nghênh đón Thẩm Lãnh, sau khi gặp liền vội vàng hành lễ, Thẩm Lãnh đỡ ông ta dậy: "Đều là huynh đệ trong quân, hà tất phải nhiều quy củ như vậy."

Trịnh Hữu Công nói: "Đại tướng quân, quy định thì vẫn phải có, không thể để cho người bên dưới cảm thấy có thể không tôn ti trật tự với đại tướng quân được."

Thẩm Lãnh cười nói: "Làm qua loa là được rồi... Ta không thể ở đây lâu, giúp ta chuẩn bị hai bộ y phục để tắm rửa thay đồ, chuẩn bị thêm lương khô, giấy thông quan cho người của ta. Vương Căn Đống phải dẫn người về đông cương trước, ta cùng Trần Nhiễm sẽ đi Trường An."

Vốn dĩ Thẩm Lãnh cũng bảo Trần Nhiễm mau chóng về nhà nhưng nói gì Trần Nhiễm cũng không đồng ý. Thẩm Lãnh là gà mái của rất nhiều người, Trần Nhiễm là gà mái của Thẩm Lãnh, đến bây giờ Thẩm Lãnh đi đâu một mình là Trần Nhiễm cũng không yên tâm.

"Được, trong vòng một canh giờ đều sẽ chuẩn bị xong những thứ cần thiết. Đại tướng quân đi tắm rửa thay y phục trước, sau đó ăn cơm xong rồi hãy về Trường An."

"Ăn cơm thì không vội."

Thẩm Lãnh quay đầu lại chỉ vào đoàn ngựa đông đúc ở phía sau: "Lần này ta từ bắc cương trở lại đã tiêu diệt không ít biên quân Hắc Vũ bị đánh bại lúc trước, hiện giờ đều là mã phỉ, cướp được chừng tám ngàn chín ngàn con chiến mã, ngươi có thể cho thủ hạ kiểm tra lại một chút. Để lại cho người của ta mỗi người ba con ngựa là được, bọn họ còn phải về đông cương."

Trịnh Hữu Công cũng ngây người: "Đó cũng là bảy ngàn tám ngàn con chiến mã. Chiến mã của Hắc Vũ đều là ngựa tốt, bảy nagnf tám ngàn con chiến mã, có thể mở rộng ít nhất năm tiêu doanh khinh kỵ binh."

Thẩm Lãnh: "Vui không?"

Trịnh Hữu Công gật đầu thật mạnh, chắp tay nói: "Ta thay biên quân bắc cương đa tạ đại tướng quân!"

"Đừng cảm ơn, không vội, không vội."

Thẩm Lãnh nói: "Dựa theo ước định lúc trước của triều đình và đại ai cân thảo nguyên, hàng năm thảo nguyên sẽ chuyển ba ngàn con chiến mã cho các vệ chiến binh, biên quân tứ cương Đại Ninh, ba ngàn con chiến mã này tính vào tiền thuế, phần còn lại chính là Đại Ninh mua đồ từ thảo nguyên. Chiến mã có giá nào thì ngươi cũng biết đấy, như vậy đi, ta bán cho ngươi giá thấp hơn một nửa."

Trịnh Hữu Công: "..."

Thẩm Lãnh: "Nhìn vẻ mặt của ngươi là gì đây."

Trịnh Hữu Công nói: "Võ đại tướng quân không ở bắc cương, ta không dám làm chủ."

Thẩm Lãnh nói: "Không sao, ngươi nói cho ta biết ngân khố ở đâu là được, tự ta đi lấy, bảo đảm không lấy nhiều."

"Đừng!"

Trịnh Hữu Công vội vàng nói: "Hay là, ta không lấy đám chiến mã này nữa."

Thẩm Lãnh: "Ồ, không lấy à, cũng được, ta gửi về Trường An giao cho Binh bộ, Binh bộ phân phát cho chỗ nào thì phát, nhưng dựa theo quy định, tất cả chi tiêu của ta trên đường đi là do biên quân bắc cương các ngươi bỏ ra. Ta viết một hóa đơn cho các ngươi, các ngươi lại đi đòi Binh bộ là được, tất nhiên Binh bộ sẽ chi trả cho các ngươi."

Trịnh Hữu Công: "Chuyện thế này mà Binh bộ có thể bỏ bạc ra mới là lạ..."

Thẩm Lãnh nói: "Không thử thì làm sao biết được chứ?"

Trịnh Hữu Công: "Hay là nói nói chuyện giảm nửa giá đi."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi xem đi, rõ ràng là ngươi muốn mua, còn giả vờ không muốn rồi siết giá, những gian thương các ngươi thật là... Ầy, thật khiến ta không phản bác được."

Trịnh Hữu Công: "Ta là gian thương..."

Thẩm Lãnh: "Như vậy đi, tính tiền theo số hàng ngàn, mấy trăm con dư ra coi như ta tặng cho dù dư ra chín trăm chín mươi chín con, chỉ cần không đủ một ngàn thì ta cũng không lấy tiền."

Trịnh Hữu Công sáng mắt lên: "Được!"

Một canh giờ sau, Trịnh Hữu Công nhìn Thẩm Lãnh với vẻ mặt u oán: "Đại tướng quân ngài khẳng định trước đó đã đếm đrõ ràng, trừ để lại cho thân binh của đại tướng quân mỗi người ba con ngựa ra, còn lại tám ngàn lẻ một con..."

Thẩm Lãnh: "Ế? Trùng hợp như vậy sao? Dù gì cũng hơn một con."

Lại một canh giờ sau, đội ngũ của Thẩm Lãnh bổ sung vật tư ở thành Hãn Hải, đã thay y phục mới, mang đủ đồ rời đi. Vương Căn Đống dẫn theo Vương Khoát Hải và hai trăm thân binh về đông cương trước, Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm dẫn theo một trăm thân binh hộ tống vàng đi Trường An.

Trịnh Hữu Công tiễn ra cổng thành, tò mò hỏi một câu: "Đại tướng quân, tổng cộng chỉ có hơn ba trăm người, tại sao còn phải tách ra mà đi?"

Thẩm Lãnh: "Thiên cơ bất khả lộ."

Hắn nói xong liền lên ngựa đi.

Trịnh Hữu Công kéo Trần Nhiễm lại nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?"

"Bởi vì tướng quân Vương Căn Đống và tướng quân Vương Khoát Hải căn bản không có điều lệnh, dẫn bọn họ đi Trường An, lỡ như Binh bộ không phê chuẩn, bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn về bắc cương. Đại tướng quân để cho bọn họ đi đông cương trước, Binh bộ có phê chuẩn hay không, đại tướng quân có thể chơi xấu."

Trịnh Hữu Công vẻ mặt mờ mịt, thầm nghĩ còn có thao tác kiểu này ư?

Trên quan đạo, Thẩm Lãnh ngồi trên xe ngựa bấm đầu ngón tay tính toán, Trần Nhiễm nhìn hắn tập trung tính toán, không nhịn được liền hỏi một câu: "Lãnh Tử ngươi đang tính gì vậy?"

Thẩm Lãnh nói: "Số vàng này giao cho bệ hạ, ta thỉnh cầu bệ hạ phát vàng cho xưởng thuyền An Dương. Có số vàng này dùng để tạo thuyền, quy mô thủy sư chúng ta có thể mở rộng thêm, cho nên vàng vẫn là của thủy sư chúng ta, lúc chúng ta lĩnh thuyền lĩnh một lô lại lấy thêm một chiếc, chắc hẳn là vẫn có lãi."

Trần Nhiễm: "..."

Cùng lúc đó, Trường An.

Không khí tết trong thành vẫn chưa tan, đèn lồng đỏ vẫn còn treo trên đường, thời tiết vẫn còn lạnh, bách tính trong thành Trường An có tiền lại có thời gian, cho nên khoảng thời gian này việc buôn bán trong thành cực kỳ tốt.

Hoàng đế vẫn ngồi ở trong Đông Noãn Các cùng thái tử phê duyệt tấu chương, thái tử phê duyệt một bản ông ta xem lại một bản. Ông ta đã càng ngày càng chắc chắn về khả năng của thái tử Lý Trường Diệp, cho nên trong ánh mắt nhìn về phía Lý Trường Diệp sẽ thường xuyên có sự vui mừng.

Lý Trường Diệp cũng sẽ phát hiện thấy ánh mắt vui mừng này, nhưng gã lại không vui vẻ bao nhiêu, ngược lại trong lòng còn càng sợ hãi và bất an hơn.

Rốt cuộc phụ thân của gã đã có chuyện gì?

Với độ tuổi của phụ thân, còn lâu mới đến lúc không đủ tinh lực, bây giờ đã cầm tay chỉ dạy gã làm một hoàng đế tốt như thế nào, trong lòng Lý Trường Diệp cảm thấy sợ. Thật ra từ mấy năm trước có tin đồn nói phụ thân gã có vấn đề về sức khỏe, gã đã lén hỏi người của viện Thái Y rất nhiều lần, người bên đó cũng nói úp mở.

"Hắt xì!"

Hoàng đế bỗng nhiên hắt hơi một cái, Lý Trường Diệp vội vàng lấy khăn tay đưa tới, hoàng đế nhận lấy sau đó lại hắt hơi thêm hai cái liền: "Hắt xì! Hắt xì! Ủa? Ai đang hãm hại trẫm sao?"

Hoàng đế thuận miệng nói một câu, các bách tính có câu tục ngữ, nếu hắt hơi, một nhớ hai mắng ba tính kế.

Hoàng đế hắt hơi ba cái rồi cười nói: "Nếu tính kế trẫm, cũng không có ai khác."

Lý Trường Diệp nghĩ là ca ca của gã Lý Trường Trạch, nhưng khi nhìn sắc mặt phụ thân cũng không phải là không vui, hơn nữa còn nói với giọng điệu bông đùa, cho nên nghĩ lại, có lẽ là phụ thân nói thân sư phụ.

"Thẩm Lãnh còn có thể tính kế phụ hoàng gì chứ, đều là phụ hoàng tính kế hắn."

Lý Trường Diệp nói xong câu này liền cảm thấy không ổn, vội vàng lắc đầu: "Nhi thần sai rồi."

Hoàng đế trợn mắt lườm gã: "Trẫm từng tính kế hắn sao?"

Ông ta đứng dậy hoạt động một chút: "Từ bắc cương gửi tin tức về nói Tâm Phụng Nguyệt đã chết, hắn đã làm xong việc trẫm giao cho hắn. Diệt trừ Tâm Phụng Nguyệt là công lớn, cho nên trẫm nghĩ làm sao để phong thưởng thêm một ít, lúc này con nói trẫm tính kế hắn?"

Lý Trường Diệp vội vàng lắc đầu: "Không đúng, không đúng, nhi thần nói đùa thôi."

"Ha ha ha ha..."

Hoàng đế cười nói: "Nhìn con sợ kìa."

Ông ta nhìn về phía Lý Trường Diệp: "Để tấu chương xuống trước đã, con đi Nội Các tìm Lại Thành bọn họ bàn bạc một chút, xem làm sao để phong thưởng cho Thẩm Lãnh và Võ Tân Vũ bọn họ một chút."

"Nhi thần tuân chỉ."

Lý Trường Diệp đứng dậy: "Nhi thần sẽ đi tìm Lại đại nhân ngay."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Hôm qua trẫm đã hỏi Lại Thành quốc khố như thế nào. Hai năm nay phía nam không ổn định, đầu tiên là thủy tai, rồi là ôn dịch, quốc khố đã phát lượng lớn bạc đi cứu nạn thiên tai, lại miễn giảm thuế mấy năm..."

Hoàng đế thở dài: "Trẫm vốn định bảo quốc khố chi một chút bạc cho xưởng thuyền An Dương, rồi phát cho xưởng thuyền Đông Hải mới xây một chút bạc, đã hai năm rồi, xưởng thuyền Đông Hải vẫn chưa xây xong, nên thúc giục một chút."

Ông ta lắc đầu: "Tang quốc tuy nhỏ nhưng không dễ đánh, người Tang hung ác lại đoàn kết, mà thủy sư của Đại Ninh viễn chinh khó tiếp tế, cho nên trẫm muốn làm cho thủy sư lớn mạnh hơn một chút, nhưng..."

Lý Trường Diệp nói: "Hôm qua nhi thần còn suy nghĩ, chi bằng làm gương, bắt đầu giảm bớt chi tiêu từ trong cung."

"Không cần."

Hoàng đế nói: "Đại Ninh vẫn chưa nghèo khó đến mức này, có thể đến mùa hạ là quốc khố sẽ đầy. Con phải nhớ, cố gắng ít dùng biện pháp như vậy, sẽ làm cho các bách tính bất an."

Lý Trường Diệp vâng một tiếng: "Nhi thần... thật ra nhi thần có một chuyện vẫn luôn muốn nói với phụ hoàng, Thẩm Lãnh đã khôi phục quân chức chính nhị phẩm, cũng khôi phục tước vị quốc công, lần này lại lập công lớn, chi bằng... đại trụ quốc?"

Hoàng đế suy nghĩ, cười nói: "Keo kiệt, thêm một tòng nhất phẩm nữa đi."

Bình Luận (0)
Comment