Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1292 - Chương 1292: Thay Đổi Triều Đại

Chương 1292: Thay đổi triều đại Chương 1292: Thay đổi triều đại

Võ tướng nhất phẩm, bắt đầu tính từ khi Đại Ninh lập quốc đến bây giờ đã qua mấy trăm năm, tổng cộng lại cũng không có nhiều người, phần lớn cũng đều tập trung ở thời điểm khai quốc.

Quốc gia thái bình ổn định, rất khó thường xuyên xuất hiện võ tướng nhất phẩm nữa, đến Đại Ninh Thiên Thành, hoàng đế Lý Thừa Đường chăm lo việc nước, khai cương thác thổ, rất nhiều người có quân công to lớn, nhưng dù vậy thì cũng chỉ có hai người được phong võ tướng nhất phẩm khi còn sống, một người là đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn, một người là đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật.

Đại tướng quân Trang Ung là chính nhất phẩm nhưng không phải bằng thân phận võ tướng, mà là thân phận tổng đốc các đạo nam cương, không phải võ tướng thuần túy.

Thẩm Lãnh đang trên đường nên đương nhiên không biết mình sắp thăng quan. Hắn quả thật là một người khác biệt, khi cho hắn chức đại tướng quân chính nhị phẩm cũng không thấy hắn quá vui vẻ, khi giáng chức hắn xuống tam phẩm cũng không thấy hắn quá buồn bã.

Tên này làm việc trước giờ đều khác với những người bình thường trên quan trường. Lại Thành từng nói nếu Thẩm Lãnh không sống ở Đại Ninh, cho dù không phải là sống ở thời kì đương kim bệ hạ, có thể hắn cũng sẽ không có thành tựu cao như vậy.

Nếu ở bất kỳ một thời kì nào khác, nói không chừng hắn đã sớm tìm chỗ nào đó cùng Trà gia sống cuộc sống gia đình của bọn họ rồi.

Nhưng Lại Thành cũng từng nói người như Thẩm Lãnh, khi hắn biết Đại Ninh cần hắn, bất kể hắn ở chỗ nào, sống cuộc sống thế nào, hắn nhất định sẽ xuất hiện.

Thẩm Lãnh cùng một trăm kỵ binh hộ tống vàng về Trường An, một ngựa xe đầy vàng này nếu đổi thành bạc thì chính là một núi bạc nhỏ. Bất ngờ có được đến một số tài phú lớn như vậy, nếu không phải là người hiểu hắn thì nhất định sẽ nghĩ, người tham tiền như Thẩm Lãnh tại sao không giữ lại một phần cho mình?

Không phải là hắn không có cơ hội, nhưng hắn không muốn cơ hội như vậy.

Thẩm Lãnh nói quân tử tham tiền nhưng cũng phải lấy một cách chính đáng.

Tin tức Thẩm Lãnh về Trường An nhất định đi nhanh hơn hắn, nhưng cho dù đi suốt ngày đêm không nghỉ cũng phải mất một tháng mới đến được Trường An. Thẩm Lãnh cũng sốt ruột, hắn chia các binh sĩ làm hai đội, khi một đội cưỡi ngựa hộ vệ thì một đội nghỉ ngơi ở trên xe ngựa, bọn họ cũng đi suốt ngày đêm không nghỉ, cũng may là có nhiều xe ngựa, các binh sĩ nghỉ ngơi không thành vấn đề.

Nhưng đi suốt ngày đêm cũng không phải là đi một tháng không nghỉ, người chịu được nhưng ngựa cũng không chịu nổi, cho nên đi vài ngày sẽ dừng lại nghỉ ngơi một đêm để cho ngựa khôi phục thể lực.

Người cũng nhân cơ hội có thể tắm rửa thay y phục, quân dịch trạm trên đường đi cũng có thể bảo vệ, ở quân dịch trạm càng không cần lo lắng vàng sẽ bị cướp mất.

Trong viện quân dịch trạm, Thẩm Lãnh lấy Bàn Cổ đao ra, sắc trời đã khuya, trong viện đèn đuốc sáng trưng.

Bàn Cổ đao phân lượng nặng đến gần năm mươi cân, dọc đường đi Thẩm Lãnh đều đang làm quen với thanh đao mới này, đao đã mài, mũi đao sáng loáng, khiến cho người ta nhìn mà trong lòng không yên được. Thời Chu không phải nổi tiếng về rèn đao, mà là đúc kiếm.

Thời Chu có quá nhiều danh kiếm, bao gồm cả thanh Thiên Tử kiếm kia, nhưng bảo đao nổi tiếng hậu thế thì chỉ có ba thanh, một là Thoái Trận, một là Sơn Hải, một là Bàn Cổ.

Thoái Trận đao là chiến đao của các đời hoàng đế nhà Chu, sau khi Chu diệt thì nó cũng biến mất không biết tung tích giống như Thiên Tử kiếm. Nghe nói Sơn Hải đao lưu lạc đến hải ngoại, rốt cuộc là chỗ nào ở hải ngoại thì cũng không thể tra được.

Không ngờ Bàn Cổ đao lại được Song Diện Vương của đế quốc Mông tìm được, thanh đao này lớn nhất, nặng nhất trong ba thanh đao nổi tiếng thời Chu. Nghe đồn ba thanh đao là do cùng một đại sư rèn, dùng chất liệu giống nhau.

Sơn Hải đao là thanh đao đầu tiên được rèn ra, về mặt công nghệ còn chưa thành thục lắm, Bàn Cổ đao là thanh thứ hai được rèn ra, dùng nhiều vật liệu nhất, công nghệ tinh xảo nhất. Sau đó Chu hoàng nghe nói đại sư có bảo tài, sai ông ta chế tạo đao kiếm cho hoàng đế Đại Chu, đại sư dùng số vật liệu còn lại rèn ra một thanh Thiên Tử kiếm và một thanh Thoái Trận đao.

Sau khi rèn Bàn Cổ đao thành công, bản thân đại sư cũng không thể múa đao nổi. Tới cuối thời Chu, danh tướng Chu Hoàng Khởi đối kháng đại quân đế quốc Mông, đại sư tặng đao này cho Hoàng Khởi, khổ nỗi Trung Nguyên suy tàn không thể chống đỡ, Chu diệt, đế quốc Mông thống trị Trung Nguyên, sau khi Hoàng Khởi chết trận, đao cũng biến mất. Thẩm Lãnh nhìn Bàn Cổ đao trong tay chậm rãi nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở, một lát sau bắt đầu múa thanh trọng đao này ở trong viện. Dùng đao pháp của hắc tuyến đao, chỉ là thể lực của Thẩm Lãnh, của lực cổ tay Thẩm Lãnh cũng không kiên trì được bao lâu đã thấy mỏi rồi.

Phân lượng kiểu này ảnh hưởng quá lớn đến cổ tay.

Thẩm Lãnh cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ tới kiếm pháp của Kiếm Môn mà mình dùng lúc giết Thanh Thụ, nếu như thay đổi kiếm pháp đó một chút sẽ thích hợp để dùng với trọng đao này.

Trần Nhiễm ngồi trên bậc thềm nhìn Thẩm Lãnh luyện đao thi thoảng lại ngủ gật. Nghị lực của Lãnh Tử ở phương diện này gã thật sự không học được. Không phải là không muốn mỗi ngày đều không ngừng kiên trì giống như Lãnh Tử, nếu gã có thể đạt tới cường độ của Lãnh Tử, ngày hôm sau sẽ tuyệt đối không đứng dậy nổi.

Thẩm Lãnh cẩn thận nhớ lại kiếm pháp của Kiếm Môn, đổi từ cầm trọng đao bằng hai tay thành cầm một tay, sau khi vung ngang một đao người bị kéo xoay vòng, đây là quán tính, trng lúc ở chuyển động liền rút hắc tuyến đao ở sau lưng ra, lại bổ chém một đao.

Trong viện có một cây liễu to, Thẩm Lãnh tiến lên một bước vung Bàn Cổ đao ra, cơ thể dồn sức vào cánh tay phải, đao quét ngang qua chém gãy cây liễu.

Cây rung lên một cái, sau đó đổ về phía Trần Nhiễm.

Trần Nhiễm vẫn còn đang ngủ gật ở đó, tán cây đập xuống, mặc dù không có lá cây nhưng cành liễu nhiều a, mỗi cành giống như roi nhỏ quật lên người Trần Nhiễm. Trần Nhiễm giật mình, hét lên một tiếng nhảy dựng lên, trên mặt có rất nhiều dấu đỏ.

"Ông nội ngươi, nhắm vào ta mà đập hả?"

Trần Nhiễm xoa xoa mặt, trong ánh đèn lung lay, nhìn Thẩm Lãnh giống như một pho tượng ma thần.

Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Đao này tốt thật."

Cùng lúc đó, Tang quốc.

Thủy sư Tang quốc đang huấn luyện, từ sau khi xảy ra chuyện lớn, việc huấn luyện của thủy sư bị gián đoạn, hoàng đế Tang quốc cũng vì vậy mà bệnh không dậy nổi, không một ai ngờ rằng vị hoàng đế hùng tâm bừng bừng muốn tranh phong với Đại Ninh này lại đi đời nhà ma.

Hoàng hậu giám quốc, hạ lệnh cần phải cứu hoàng tử Anh Điều Liễu Ngạn từ Đại Ninh về để kế thừa ngôi vị hoàng đế trong thời gian ngắn nhất.

Trong thủy sư, tướng quân thủy sư mới nhậm chức Cao Tỉnh Nguyên nhíu mày nhìn các binh sĩ, y quay đầu lại nhìn về phía phụ tá Xuân Dã Tùng ở bên cạnh: "Ý của hoàng hậu là phái sứ đoàn đi Ninh quốc, thỉnh cầu hoàng đế Ninh quốc thả thái tử điện hạ về, đổi lại chúng ta bằng lòng trả năm mươi vạn lượng bạc trắng, ba vạn lượng vàng..."

Cao Tỉnh Nguyên lắc đầu: "Tang quốc nhiều năm chinh chiến, khó khăn lắm mới thống nhất, mấy năm nay khắp cả nước tiết kiệm tiền của tạo ra thủy sư, quốc khố đã cạn, năm mươi vạn lượng bạc và ba vạn lượng vàng là cực hạn mà bây giờ chúng ta có thể vận dụng."

Xuân Dã Tùng nói: "Nhưng mà bây giờ không ai có thể khuyên được hoàng hậu, thừa tướng và các vị đại nhân cùng tông thân hoàng tộc đều nhất trí đề cử Anh Điều Trường Điền, con trai của thân vương kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng hoàng hậu hoàn toàn không nghe. Lúc này phái người đi Ninh quốc, Ninh đế làm sao có thể thả thái tử về. Sớm muộn gì Ninh quốc cũng sẽ đánh chúng ta, bọn họ cũng biết cho dù bọn họ không đánh, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đánh bọn họ, cho nên..."

"Hậu tộc thực lực hùng hậu."

Cao Tỉnh Nguyên nói: "Hoàng hậu mới có chỗ dựa, tướng quân cấm quân cũng là người của bà ta, quân thành phòng kinh đô cũng là người của bà ta, cho nên bà ta không lo sợ."

Sau khi nói xong, y nhìn về phía Xuân Dã Tùng: "Mấy ngày trước ta bảo ngươi đi liên lạc với những người Ninh trốn tới Tang quốc chúng ta, có tiến triển không?"

"Có chút tiến triển, nhưng..."

Xuân Dã Tùng nói: "Những người Ninh đó đều cao ngạo tự đại, cho dù bọn họ chỉ là đám tiểu nhân vật dưới trướng gia chủ mà thôi. Gia chủ của bọn họ là một vị quốc công Ninh quốc, bởi vì xúc phạm quốc pháp mà bị tịch thu nhà, mà bọn họ là người chủ trì kinh doanh ở đông cương Ninh, sợ bị liên lụy nên chạy trốn tới Tang quốc."

Hắn ta tiếp tục nói: "Những người này nắm trong tay nguồn tài phú khổng lồ, có thể lợi dụng được."

Cao Tỉnh Nguyên nói: "Vậy thì trực tiếp nói với bọn họ, dùng bạc của bọn họ mua bình an, chỉ cần bọn họ bằng lòng dâng bạc lên, ta có thể bảo đảm sự an toàn của bọn họ ở Tang quốc, thậm chí có thể bảo đảm bọn họ có thể tiếp tục buôn bán ở Tang quốc."

Xuân Dã Tùng gật đầu: "Ngày mai ta sẽ đi."

Cao Tỉnh Nguyên ừ một tiếng: "Mười mấy ngày trước... thế tử điện hạ đã tới tìm ta, ta không nói cho ngươi biết."

"Thế tử điện hạ?"

Xuân Dã Tùng ngẩn ra: "Hắn, chẳng lẽ...?"

"Phải!"

Cao Tỉnh Nguyên nói: "Thế tử điện hạ muốn giết hoàng hậu, nhưng trong tay hắn không có binh mã, không có tài lực. Không có tài lực thì không thể lôi kéo quần thần, không có binh mã thì không thể thành đại sự, cho nên hắn chỉ có thể đến cầu ta."

Xuân Dã Tùng nói: "Nhưng đại tướng quân, một khi ngài động thủ..."

"Ta không dễ động thủ như vậy, trừ phi..."

Đúng lúc này bên ngoài có người bước nhanh vào, nói nhỏ: "Đại tướng quân, đã xảy ra chuyện... Không biết làm sao hoàng hậu biết được thế tử điện hạ từng tới tìm ngài, vài ngày trước tuyên triệu thế tử vào cung nói là có phong thưởng, kết quả vừa vào cung đã bị cấm vệ loạn đao chém chết, thân vương đã bị bắt."

Người báo tin sắc mặt trắng bệch: "Đại tướng quân, sợ là hoàng hậu cũng sẽ động thủ với ngài."

Cao Tỉnh Nguyên lập tức liền thay đổi sắc mặt, y đi tới đi lui tại chỗ, một lúc lâu sau xoay người nhìn về phía Xuân Dã Tùng: "Phải làm sao?"

Xuân Dã Tùng đi theo Cao Tỉnh Nguyên, nếu như Cao Tỉnh Nguyên ngã thì hắn ta cũng chắc chắn phải chết, hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói: "Giả vờ không biết chuyện. Lúc trước ta nghe nói những người Ninh trốn tới Tang quốc đó đã thu được một thanh bảo đao ở quận Dương Xuân, tên là Sơn Hải. Đao này là đao mà danh tướng Chu quốc Trung Nguyên từng dùng. Đại tướng quân gây một chút áp lực cho những người Ninh đó, lấy đao về, sau đó lấy danh nghĩa hiến đao vào kinh đô cầu kiến hoàng hậu, hoàng hậu thấy đại tướng quân tự tới cửa tất nhiên sẽ vui vẻ, cứ nói đao đó là Thiên Tử đao của hoàng tộc Chu."

"Ta đi chịu chết?"

Cao Tỉnh Nguyên giận dữ nói: "Ngươi đưa ra chủ ý vớ vẩn gì vậy hả!"

"Đại tướng quân, hãy tin ta."

Xuân Dã Tùng trở nên nghiêm túc: "Ta có cách."

Ba ngày sau, Kinh Đô.

Cao Tỉnh Nguyên dẫn theo khoảng sáu bảy thương nhân Ninh quốc vào cung, hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên bảo tọa nhìn y một cái: "Đại tướng quân không ở hải cương luyện binh, vội vã vào kinh đô vì lý do gì? Một thanh đao mà thôi, còn đáng để ngươi phải đích thân đi một chuyến?"

"Hoàng hậu có điều không biết, thanh Sơn Hải đao này là bội đao của hoàng đế thời Chu quốc Trung Nguyên, mà người hiến đao lại là người Ninh, đây là điềm báo đại cát, cho nên thần mới đích thân dẫn người đến hiến đao."

Y liếc mắt nhìn mấy người Ninh một cái: "Đưa đao cho ta, ta dâng cho hoàng hậu."

Hoàng hậu nhíu mày: "Không phiền đại tướng quân. Người Ninh sao? Để bọn họ tự dâng lên."

Cao Tỉnh Nguyên đã sớm dự liệu được như thế, cho nên để cho mấy người Ninh đi dâng đao. Một người trong số đó bưng Sơn Hải đao tới gần, cận vệ cản lại muốn nhận đao, thương nhân kia bỗng nhiên rút đao lao về phía trước, một đao chém chết cận vệ, sau đó lao thẳng về phía hoàng hậu.

Bên cạnh hoàng hậu có cận vệ bảo vệ, nhưng thương nhân kia võ nghệ cũng không tầm thường, liên tục chém ngã nhiều người, thân trúng ba đao nhưng vẫn là một đao chém chết hoàng hậu.

Thương nhân lớn tiếng hô một câu trước khi chết: "Giết giặc vì Ninh!"

Ba ngày sau, cuối cùng kinh đô vẫn mở cửa sau khi ở bị đại quân thủy sư bao vây, Cao Tỉnh Nguyên trở thành hoàng đế Tang quốc mới, hoàng quyền của một quốc gia lại thay đổi một cách hoang đường. như vậy

Cao Tỉnh Nguyên hỏi Xuân Dã Tùng: "Làm sao ngươi biết những người Ninh đó sẽ đồng ý với ngươi ám sát hoàng hậu?"

Xuân Dã Tùng nhún vai: "Người Ninh à, đều là như thế."

Cao Tỉnh Nguyên nhìn Sơn Hải đao bên hông, cười cười: "Quả nhiên là điềm báo đại cát."

Bình Luận (0)
Comment