Tang quốc, Kinh Đô.
Diêm Điền Tửu Tứ là một quán rượu nhỏ bình thường trong thành Kinh Đô, chủ nhân của quán rượu là một lão già, sau khi vợ chết cũng không cưới vợ khác, con cái đều chết trong chiến loạn, đó đã là chuyện nhiều năm trước. Quán rượu buôn bán cũng bình thường, không thể nói là tốt cũng không thể nói là ế ẩm, giống như tuyệt đại bộ phận bách tính trong thành Kinh Đô, có thể còn sống được, không giàu có.
Sau khi Tang quốc thống nhất tuy rằng quốc lực dần dần khôi phục, nhưng vết thương do chiến tranh liên miên suốt nhiều năm tạo thành làm sao có thể dễ dàng phục hồi như vậy. Huống chi Tang quốc dốc hết sức lực cả nước tạo ra thủy sư, quốc khố gần như đã cạn kiệt thì càng đừng nói đến túi tiền trong tay các bách tính.
Cũng may rượu do Diêm Điền Tửu Tứ tự ủ có mùi vị cũng không tệ, cho nên có khách quen chiếu cố.
Lão nhân tên là Diêm Điền, đã lớn tuổi, kinh doanh một quán rượu thật sự có chút lực bất tòng tâm, cho nên mấy tháng trước đã tuyển về một người giúp việc, là một nữ nhân, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, rất tháo vát, cũng rất thực tế. Quan trọng nhất là nàng ta rất yên tĩnh, Diêm Điền thích yên tĩnh.
Nàng ta chưa bao giờ sẽ nói nhiều chuyện, mỗi ngày đều sẽ quét dọn cửa hàng sạch sẽ, mỗi một cái bàn đều không dính một hạt bụi, sàn nhà lau sạch gần như có thể soi được cả bóng người. Có một ngày Diêm Điền bị bệnh, nàng ta làm một ít cơm canh cho Diêm Điền ăn, Diêm Điền phát hiện mùi vì cũng không tệ, vì thế cũng giao chuyện nấu ăn cho nàng ta.
Bắt đầu từ sau khi nàng ta nấu ăn, việc kinh doanh của quán rượu tốt hơn trước kia một chút. Trước đây khách quen đều là mua rượu xong là đi ngay, Diêm Điền liền đề cử với bọn họ món ăn mới trong quán, sau khi nếm thử, càng ngày càng có nhiều người ở lại trong quán ăn cơm.
Cho nên Diêm Điền cũng tăng tiền công cho người nữ giúp việc này, dường như nàng ta cũng không vui sướng gì nhiều. Hai người đều không nói nhiều, ông ta chưa từng hỏi nàng ta từ đâu đến, nàng ta cũng chưa từng chủ động nhắc đến.
Cho đến khi...
Hoàng hậu Tang quốc bị tập kích bỏ mình, nghe nói người ám sát hoàng hậu là người Ninh, bọn họ đóng giả thành thương nhân tay trói gà không chặt, dùng một thanh bảo đao chém chết hoàng hậu. Những người Ninh này không một ai có thể giết ra ngoài, toàn bộ đều bị cận vệ bắt được.
Ba ngày sau, đại tướng quân Cao Tỉnh Nguyên tuyên bố trở thành hoàng đế mới của Tang quốc, đại quân thủy sư hơn mười vạn người của y bao vây Kinh Đô. Ngay cả các quý tộc trong thành Kinh Đô cũng biết những người Ninh đó là do y sai khiến, nhưng cũng không có cách nào khác, trong tay ai nhiều binh thì lời nói của người đó càng có phân lượng hơn.
Cao Tỉnh Nguyên hạ lệnh giết chết tất cả những thích khách người Ninh kia, sau đó treo thi thể ở trên một quảng trường trong thành, để mặc gió thổi nắng hong.
Ngày đó, người nữ giúp việc sau khi nghe được tin tức đã im lặng rất lâu, bề ngoài thoạt nhìn cũng yên tĩnh không khác gì trước kia, nhưng người già như Diêm Điền nhìn người rất thấu triệt. Ông ta nhìn thấy điểm khác trong sự im lặng đó, vì thế đã biết ngay lai lịch của nàng ta nhất định không tầm thường.
"Ngươi cũng là người Ninh phải không?"
Diêm Điền bưng một chén trà đặt ở trước mặt người nữ giúp việc: "Nhìn ra được, trong mắt ngươi có sự thương cảm, ngươi đều quen những thích khách đó?"
"Không quen."
Người nữ giúp việc lắc đầu: "Nhưng ta và bọn họ có chỗ giống nhau"
Nàng ta không phủ nhận, bởi vì nàng ta biết lúc này phủ nhận cũng vô ích, ngược lại còn có thể sẽ làm cho Diêm Điền càng thêm nghi ngờ, hơn nữa sẽ có mâu thuẫn.
Lần đầu tiên nàng ta bằng lòng trò chuyện một chút, cho nên Diêm Điền ngồi xuống ở trước mặt nàng ta, đẩy trà nóng về phía trước: "Ấm đó."
Người nữ giúp việc hai tay ôm chén trà nóng, cúi đầu nhìn chén im lặng rất lâu, hơi nóng trong chén trà bốc lên làm ướt mắt nàng ta.
"Ta là người Ninh, giống như bọn họ, bởi vì phạm tội mà không thể không chạy trốn khỏi Ninh quốc. Ta nghe các khách hàng nói những người Ninh đó là thủ hạ của một vị quốc công Ninh quốc, quốc công phạm tội lớn bị hình phạt, bọn họ chạy trốn đến nơi này."
Nàng ta thở dài một hơi: "Có lẽ bọn họ chỉ muốn sống sót, nhưng bọn họ đã rơi vào tay Cao Tỉnh Nguyên thì không có lựa chọn khác."
Diêm Điền cũng thở dài theo: "Những người có thể làm chủ được luôn ra rả nói về thù hận giữa Ninh quốc và Tang quốc, thật ra các bách tính thì có thể có thù hận gì với Tang quốc chứ? Ta còn nghe nói Ninh quốc vẫn luôn chuẩn bị xâm lược Tang quốc, là vì tự bảo vệ mình nên Tang quốc mới bất đắc dĩ bắt đầu xây dựng thủy sư."
Ông ta lắc đầu: "Ta không biết nên tin ai."
Ông ta nhìn về phía người nữ giúp việc: "Ta là người Tang, ngươi là người Ninh, ta không hỏi ngươi tại sao lại lưu lạc ở Kinh Đô, nhưng ta nghĩ nhất định là có cảnh ngộ đáng thương gì đó, nếu không thì có ai muốn xa xứ đến nơi xa như vậy. Ta không hỏi chính là sợ ngươi giải thích sẽ lúng túng. Ngươi không nói là vì ngươi cũng để ý đến cảm nhận của ta, cho nên ta biết ngươi là một người tốt."
Diêm Điền vịn bàn chậm rãi đứng dậy: "Sắp đến trưa rồi, lát nữa sẽ có khách tới, nếu hôm nay trạng thái của ngươi không tốt thì ngươi cứ đi nghỉ ngơi, một mình ta có thể ứng phó được, ta sẽ nói với khách là hôm nay ngươi bị bệnh."
Người nữ giúp việc lắc đầu: "Ta không sao."
Diêm Điền ừ một tiếng. Quả thật là ông ta đã rất già rồi, có lẽ đã hơn bảy mươi tuổi, bước đi cũng hơi lắc lư. Lúc sắp đi đến quầy, ông ta quay đầu lại nhìn về phía người nữ giúp việc: "Sau này bất kể là khách quen cỡ nào nếu lại hỏi ngươi từ đâu đến, ngươi tuyệt đối đừng nói với bọn họ ngươi là người Ninh. Ngươi nhìn những người bên ngoài xem... Bọn họ nghe nói người Ninh giết hoàng hậu là đều điên lên, tất cả đều đang hô hào muốn đi san bằng Ninh quốc, đứa trẻ mười mấy tuổi cũng đi tòng quân."
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cao Tỉnh Nguyên rất thông minh, hắn lợi dụng người Ninh các ngươi giết chết hoàng hậu, sau đó lại dùng điểm này để thuyết phục các quý tộc. Tất cả quý tộc đều là bằng lòng khai chiến với Ninh quốc, nhưng cần một cái cớ tốt hơn, bây giờ đã có cớ rồi."
"Nếu ngươi nói với bọn họ ngươi là người Ninh, bọn họ sẽ biến thành yêu ma quỷ quái, bọn họ sẽ băm ngươi thành vạn đoạn."
"Cảm ơn ông."
Người nữ giúp việc đứng dậy cảm ơn.
"Không cần khách khí."
Diêm Điền lắc đầu: "Ta già rồi, đã trải qua rất nhiều ly biệt, các con của ta chết trong chiến loạn, sau đó cùng phu nhân ta khó khăn chống đỡ đến khi Tang quốc thống nhất, tưởng là sau này sẽ có cuộc sống tốt, ngày đầu tiên Diêm Điền Tửu Tứ khai trương, phu nhân của ta đã bị một đám vô lại đánh chết, chân của ta bị đánh gãy... Nếu ngươi sợ thì ngươi có thể rời khỏi Kinh Đô, rời khỏi Tang quốc, sinh ly tốt hơn tử biệt."
Người nữ giúp việc lắc đầu: "Ta còn có việc cần làm."
Nàng ta đi về phía nhà bếp: "Có rất nhiều việc cần ta làm, ví dụ như nên nghĩ thực đơn mới cho bữa trưa hôm nay."
Diêm Điền cười cười, gật đầu: "Vất vả rồi."
Buổi trưa cũng không có quá nhiều khách, chỉ bận rộn chưa tới một canh giờ là quán rượu lại trở về trạng thái yên tĩnh. Người nữ giúp việc tháo tạp dề xuống nói muốn đi nghỉ ngơi, Diêm Điền gật đầu: "Ngươi đi đi, sau này ngươi cố gắng đừng lên phía trước chào hỏi khách."
Người nữ giúp việc ngẩn ra, sau đó ừm một tiếng: "Được."
Nàng ta rời khỏi quán rượu, sắc mặt của Diêm Điền có chút đau khổ, ông ta không biết mình làm có đúng không.
Người nữ giúp việc đi thẳng theo đường phố, cách đó không đến một dặm chính là chỗ ở của nàng ta. Diêm Điền nói nàng ta có thể ở trong quán rượu nhưng nàng ta không đồng ý mà đi thuê một căn phòng. Chủ cho thuê nhà là một lão phụ sống một mình, trượng phu cũng chết trong chiến loạn, tiền thuê rất rẻ, đại khái cũng chỉ là muốn tìm một người sống ở đây, như vậy có vẻ náo nhiệt hơn một ít.
Sau khi trở lại phòng người nữ giúp việc mở ván sàn nhà ra, lấy một cái rương từ dưới sàn nhà ra, thay y phục trong rương rồi nhảy ra ngoài từ cửa sổ phía sau, nhìn nàng ta đã giống như một vị phu nhân Tang quốc, trên con đường phía sau có một cái kiệu nhỏ đặc biệt của Tang quốc, nàng ta lập tức vào sau đó kéo cửa kiệu lại.
Một khắc sau, kiệu nhỏ dừng lại ở cửa một thương hành rất nổi tiếng trong thành Kinh Đô, nàng ta dùng quạt che mặt của mình đi vào thương hành, không bao lâu đã được người giúp việc dẫn đến hậu viện thương hành.
Trong viện có một cái cây không quá cao lớn, gã đang đứng dưới gốc cây đứng đợi nàng ta.
"Chàng không nên tới Kinh Đô, quá nguy hiểm."
Nàng ta nói.
Nam nhân trẻ tuổi đứng dưới gốc cây quay đầu lại, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười đó vẫn tươi tắn như vậy, vẫn có vẻ tự tin như vậy.
"Không sợ nguy hiểm, chỉ sợ mỗi tháng chỉ có một cơ hội được gặp nàng mà cũng phải từ bỏ."
Gã đi đến trước mặt nàng ta, thò tay ra cầm tay nàng ta: "Gần đây Kinh Đô sẽ rất nguy hiểm, Cao Tỉnh Nguyên dùng cách như vậy để khơi gợi thù hận của bách tính Tang quốc đối với Đại Ninh, chứng tỏ bọn họ đã chuẩn bị khai chiến rồi."
"Cổ Lạc."
Nàng ta nhìn vào mắt Cổ Lạc: "Cho nên chàng càng không nên tới, ta có thân phận hợp lý để che giấu, chàng không có."
"Ngốc."
Cổ Lạc giơ tay lên nhéo má Cảnh San một cái: "Hiện tại ta là đông chủ đứng sau thương hành nổi tiếng nhất Kinh Đô này, thân phận này còn chưa đủ hợp lý?"
Gã nắm tay Cảnh San trở lại trong phòng, ấn vai Cảnh San để nàng ta ngồi xuống, gã đặt lễ vật mang đến ở trước mặt Cảnh San: "Lần trước người của chúng ta về Đại Ninh, ta bảo bọn họ mang về giúp, cuối cùng cũng đã chờ được. Nàng từng nói nhớ nhất là điểm tâm của Dụ Phúc Ký thành Trường An."
Cảnh San ngẩn ra: "Điểm tâm vượt biển đưa đến đây cũng sẽ hỏng, có phải chàng ngốc rồi không? Nhớ ta đến ngốc rồi sao"
Cổ Lạc bĩu môi: "Ta tự làm, sao lại hỏng được."
Cảnh San mở giấy dầu bọc bên ngoài điểm tâm ra, lấy một miếng nếm thử, hương vị giống y hệt điểm tâm của Dụ Phúc Ký, cho nên nàng ta kinh ngạc: "Làm sao chàng làm được vậy?"
"Ta nhờ người về hỏi Trà gia có cách nào tìm được bí quyết làm điểm tâm của Dụ Phúc Ký không, nói là nàng muốn ăn. Trà gia liền phái người liên lạc với người của phiếu hào Thiên Cơ ở trong thành Trường An."
Cảnh San vẻ mặt kinh ngạc: "Dụ Phúc Ký mà lại có thể biết bán bí quyết? Chúng ta trả nhiều tiền cỡ nào chứ."
"Không phải."
Cổ Lạc cười nói: "Bọn họ làm sao lại dễ dàng bán bí quyết được, đây chính là pháp bảo giúp Dụ Phúc Ký có thể duy trì nhiều năm như vậy, là Trà gia đã cho người mua lại Dụ Phúc Ký."
Cảnh San há miệng: "Hả?"
Cổ Lạc nói: "Ừ... Ta cũng không ngờ, Trà gia nói nàng muốn ăn thì mua một cửa tiệm cũng có là gì, còn muốn ăn gì thì nói cho nàng ấy biết, nàng ấy sẽ mua cho nàng từng tiệm từng tiệm một, chờ nàng về Trường An có thể tuỳ ý ăn ở những cửa tiệm này."
Gã thở dài: "Trà gia giỏi tán gái hơn ta, thế này làm sao được, nữ nhân biết tán tỉnh nữ nhân hơn nam nhân...kKhông có thiên lý."
Cảnh San cười hì hì, đưa cho Cổ Lạc một miếng điểm tâm: "Chàng cũng ăn đi."
"Đều là mang cho nàng cả, lần sau ta làm thêm cho nàng, nàng cứ ăn là được."
"Chàng không ăn? Ồ, vậy sau này ta cũng không ăn."
"Ta ăn, ta ăn."
Cổ Lạc vội vàng nhận lấy điểm tâm nhét vào miệng, má lập tức phồng lên, nhìn giống như là một con sóc nhét đầy quả trong miệng vậy.
"Phải nghĩ cách mang thi thể của người của chúng ta đi."
Cảnh San nhìn về phía Cổ Lạc: "Cho dù bọn họ trốn đi từ Đại Ninh, nhưng trước khi bọn họ chết cũng tin chắc đây là đang làm việc cho Đại Ninh, cho nên... Sợ rằng mệnh mà lệnh chúng ta nhận được lúc trước là tra tìm những người này, nếu phản kháng thì giết ngay lập tức, nhưng hiện tại không giống lúc trước... Bọn họ vẫn là người Ninh, chết cũng là người Ninh."
"Ừ."
Cổ Lạc gật đầu: "Ta sẽ nghĩ cách, lần này ta tới cũng là vì muốn thương lượng chuyện này cùng nàng, không thể để mặc cho người Tang làm nhục thi thể của bọn họ được."