Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1294 - Chương 1294: Kế Sách Của Địch

Chương 1294: Kế sách của địch Chương 1294: Kế sách của địch

Cổ Lạc nhìn Cảnh San ăn cũng cảm thấy thỏa mãn, Cảnh San ăn ngon miệng, gã còn thỏa mãn hơn cả Cảnh San, cho nên sẽ luôn không tự giác được mà mỉm cười. Gã càng như vậy, Cảnh San lại càng cảm thấy gã giống một kẻ ngốc.

"Ta vẫn luôn lo lắng mình làm không đủ tốt."

Cổ Lạc giơ tay lên gãi đầu: "Trước kia chưa bao giờ làm điểm tâm, sợ không sạch sẽ, cho nên trước khi làm còn dùng nước nóng trụng tay ba lần."

Cảnh San đang ăn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhét điểm tâm vàoo miệng, phồng miệng lên đi qua cầm hai tay Cổ Lạc nhìn kỹ. Cổ Lạc hơi ngây người, sau đó chợt hiểu ra: "Không sao đâu, không sao lâu rồi."

Cảnh San nhìn tay Cổ Lạc trầm mặc một lúc, bỗng nhiên cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai bên mu bàn tay Cổ Lạc, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Cổ Lạc nói: "Được rồi, sau này không cần trụng nữa, ta đã làm phong ấn hai tay cho chàng, phong ấn sạch sẽ."

Cổ Lạc càng ngây người hơn, mắt trợn tròn, sau đó bắt đầu đỏ mặt lên, Cảnh San còn không đỏ mặt mà gã lại đỏ mặt, hơn nữa còn đỏ khá đồng đều, tai cũng hơi đỏ.

Hai người bọn họ đều không còn là thiếu nam thiếu nữ, nhưng tình cảm của hai người còn đơn thuần hơn cả thiếu nam thiếu nữ. Trước đây hai người đều chưa từng trải qua yêu đương gì. Lúc trước Cảnh San âm thầm thích Hàn Hoán Chi, nhưng cũng chưa từng biểu lộ, cho nên cũng không thể nói là có kinh nghiệm.

Tiểu tử ngốc Cổ Lạc từ sau khi vào quân doanh là gần như không hề tiếp xúc với nữ nhân, sau khi đến phủ Đình Úy càng không có thời gian để bận tâm đến những chuyện này, cho đến khi cùng Cảnh San trải qua sinh tử hoạn nạn.

"Đôi tay này."

Cổ Lạc ngốc nói: "Sau này cũng không muốn rửa nữa."

Cảnh San bĩu môi nói: "Không rửa tay thì sau này đừng cầm ta tay."

Cổ Lạc: "Hả?"

Cảnh San đứng dậy: "Trêu chàng thôi, ta phải về rồi, cnửa canh giờ nữa phải về Diêm Điền Tửu Tứ làm việc. Nếu có chuyện gì thì chàng có thể giả làm thực khách vào đó tìm ta, nhưng ta vẫn hy vọng chàng đừng đến, bên kia thường xuyên có người làm quan đến uống rượu."

Cổ Lạc ừ một tiếng: "Sắp phải về rồi?"

Cảnh San cầm điểm tâm lên: "Ừm, ta về ăn dần."

Sau khi nói xong nàng ta liền đi ra ngoài, Cổ Lạc sốt ruột giậm chân, sau đó xoay người nhìn về phía Cảnh San: "Còn có một chút điểm tâm, nàng mang đi luôn đi, chỉ có một chút thôi."

"Còn ở đâu?"

Cảnh San xoay người nhìn về phía Cổ Lạc: "Sao ta không thấy... ưm..."

Ngay giây phút nàng ta xoay người qua, Cổ Lạc kéo nàng ta lại ôm vào lòng, cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên miệng Cảnh San, hôn rất vụng về, cũng rất mạnh bạo, hơn nữa cũng bởi vì hoảng hốt và hơi run rẩy.

Cảnh San bị hôn một cái liền theo bản năng túm lấy Cổ Lạc ấn xuống, suy nghĩ lại thấy phản ứng của mình không nên như vậy mới đúng, nàng ta lại vội vàng buông ta ra. Nhưng bảo nữ nhân làm việc ở trong phủ Đình Úy mười mấy năm như nàng ta giả vờ đến thẹn thùng một chút thì quả thật là hơi khó.

"Cái đó..."

Nàng ta nhìn Cổ Lạc: "Không sao chứ?"

Cổ Lạc xoa vai: "Không sao không sao, ta biết nếu nàng phát lực thì cánh tay này của ta sớm đã rời ra rồi, không sao..."

"Nếu chàng muốn... muốn hôn ta, cứ nói thẳng với ta, ta cố gắng để mình chuẩn bị trước, cũng không phải, cũng không phải là không được... Lúc nãy chàng nói, chàng còn có một ít điểm tâm, đưa cho ta đi, ta phải đi nhanh rồi."

Vốn không luống cuống, càng nói càng luống cuống, giờ khắc này nàng ta lại có dáng vẻ hơi thẹn thùng.

Cổ Lạc ngượng nghịu giơ tay lên chỉ vào miệng mình: "Ít điểm tâm cuối cùng nàng không mang đi ở trong miệng đây. Lúc nãy ta muốn hôn nàng, cho nên liền tùy tiện lấy cớ. Nàng cũng biết con người ta không phải là có thể nói thẳng ra được, đương nhiên cái cớ này cũng rất tệ, chỉ là..."

"Ồ." Cảnh San hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Cổ Lạc, lập tức ôm lấy cổ của Cổ Lạc mà hôn: "Ta tự lấy."

Hôn sâu, cực kỳ sâu.

Rất lâu sau hai người mới tách ra, Cảnh San giơ tay lên lau miệng, phát hiện mặt Cổ Lạc còn đỏ hơn mặt nàng ta, vì thế cười nói: "Sao chàng lại kinh sợ như vậy?"

Cổ Lạc: "Ta..."

Cảnh San chỉ vào tay Cổ Lạc: "Lúc nãy ta đã nói rồi, tay của chàng đã dùng phong ấn, sau này làm đồ ăn cho ta không cần rửa nước nóng như vậy, hỏng tay thì làm sao? Rửa sạch là được, cùng lắm thì rửa hai lần, không được để bị bỏng."

Sau đó nàng ta lại nhìn một chút miệng Cổ Lạc, duỗi ngón tay ra chạm vào môi Cổ Lạc một cái: "Chỗ này ta cũng phong ấn."

Cổ Lạc: "Ta biết, ta biết, sau này vẫn phải rửa miệng, rửa hai lần."

Cảnh San: "Phụt! Ý của ta là... chỗ này đã bị ta phong ấn, chỉ có thể là ta giải trừ phong ấn, ngoài ta ra, bất kỳ nữ nhân nào cũng không được chạm vào, hiểu chưa?"

Cổ Lạc giơ tay lên lau mồ hôi trên trán: "Được được, ta bảo đảm ngoài nàng ra bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể hôn ta."

Cảnh San gật đầu cười: "Đồ ngốc."

Nàng ta vỗ vai Cổ Lạc: "Sau này chàng cũng là người đã có phong ấn, cho nên đừng có hành động phóng túng gì nữa. Nghề thanh lâu bên Tang quốc này khá phát đạt, chàng tự chú ý nhiều một chút. Tuy ta không thể ở bên cạnh chàng từng giờ từng phút, nhưng..."

Cổ Lạc vội vàng nói: "Không đâu không đâu, ta chắc chắn sẽ không đi đâu."

Cảnh San nói: "Cũng không phải là không được đi, đừng để cho ta biết, nếu để cho ta biết ta sẽ đưa chàng về Trường An."

Cổ Lạc: "Sẽ đưa về Trường An?"

Cảnh San: "Tiến cử chàng vào cung làm thái giám."

Cổ Lạc: "..."

"Đi đây."

Cảnh San cười cười với Cổ Lạc, xoay người đi ra ngoài.

Cổ Lạc giơ lên tay muốn giữ lại nhưng cuối cùng cũng không nói ra, Cảnh San đi tới cửa lại quay đầu lại cười: "Quên một chuyện rất quan trọng."

"Chuyện gì?"

Cổ Lạc hỏi.

Cảnh San giơ lên ngón giữa và ngón trỏ bên tay phải lên khép lại, quơ quơ trước người: "Cấp cấp như luật lệnh, phong ấn!"

Sau khi nói xong nàng ta hất đuôi tóc bỏ đi.

Cổ Lạc giơ tay lên sờ sờ môi: "Vậy là niêm phong rồi?"

Cảnh San không quay đầu lại, nói một câu: "Lần sau gỡ bỏ cho chàng."

Hoàng cung Kinh Đô.

Bản thân Cao Tỉnh Nguyên cũng vẫn còn ngây ngẩn khi bất ngờ trở thành hoàng đế Tang quốc. Y không ngờ sẽ dễ dàng thành công như vậy, mấy ngày nay đều chìm trong sung sướng, làm gì cũng có vẻ rất kích động, hơn nữa còn không ngủ được.

Xuân Dã Tùng đã nhảy vọt lên trở thành tổng lĩnh phụ tá của y, tuy rằng vẫn chưa có chức quan quá chính thức, nhưng ai cũng biết thật ra thực quyền của tổng lĩnh phụ tá như hắn ta còn lớn hơn thừa tướng. Thừa tướng không thể nào gây ảnh hưởng tới hoàng đế, nhưng hắn ta nhất định có thể.

"Xuân Dã Tùng."

Cao Tỉnh Nguyên không nhịn được liền hỏi một câu: "Làm sao khanh làm được? Khanh nói với ta là nhất định có thể khiến những người Ninh đó động thủ, cũng nhất định có thể thuyết phục những quý tộc đó ủng hộ ta, mấy ngày đó đều đã làm gì?"

"Thế tử điện hạ bị giết, thật ra triều thần đều bàng hoàng. Không ít người đều từng nói với hoàng hậu, lúc này quốc gia đang khó khăn, không nên hao phí bạc dự trữ còn lại trong quốc khố đi Ninh quốc mua thái tử Anh Điều Liễu Ngạn về, hơn nữa nhất định là không mua về được, nhưng hoàng hậu đều mắng hết từng người một. Lần này thế tử bị giết khiến bọn họ cũng cảm thấy mình có khả năng sẽ bị hoàng hậu xử tử."

Xuân Dã Tùng nói: "Cho nên thần về Kinh Đô trước, trong hai ngày gặp gia chủ của mười mấy nhà quý tộc, thương nghị cùng bọn họ, bọn họ đều bảo đảm, chỉ cần ta có thể giết hoàng hậu thì sẽ đứng về phía chúng ta."

"Sau đó chính là gia tộc của hoàng hậu..."

Xuân Dã Tùng tiếp tục nói: "Gia tộc của hoàng hậu tuy khống chế binh quyền của Kinh Đô, nhưng ra ngoài Kinh Đô thì bọn họ chẳng là gì cả, rất nhiều gia tộc đều ở bên ngoài Kinh Đô, thủy sư của đại tướng quân có đại quân hai mươi vạn binh, bọn họ sẽ rất kiêng kị, mà điều kiện thần đưa ra cho bọn họ là... gia tộc của hoàng hậu không thay đổi địa vị, hơn nữa còn gia tăng thêm mấy tước vị. Lúc tây chinh Ninh quốc cũng sẽ ưu tiên sắp xếp người của bọn họ làm tướng quân."

Hắn ta nhìn về phía Cao Tỉnh Nguyên: "Nhưng những điều này đều không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là tất cả mọi người đều biết trận chiến với Ninh quốc đã ở thế tất phải làm, nhưng không có một cái cớ nào có thể khiến cho các bách tính khắp cả nước đều hận người Ninh, cho nên..."

Hắn ta cười cười: "Cũng không khó đạt được nhất trí."

Cao Tỉnh Nguyên gật đầu: "Tình thế của Kinh Đô hiện tại đã rất tốt, trong ba ngày ngắn ngủi đã có hơn hai vạn người báo danh tòng quân. Nếu lòng thù hận như vậy truyền khắp cả nước, đến lúc đó sẽ có đại quân ít nhất năm trăm ngàn binh, thậm chí là trăm vạn binh, nếu ta có quân đội hai trăm triệu binh, cả thiên hạ đều là của ta."

Xuân Dã Tùng nói: "Bây giờ là thời điểm sắp xếp sứ đoàn đi Ninh quốc rồi, nói với Ninh quốc, hoàng đế Tang quốc trước đây đã chết, bây giờ là bệ hạ người làm chủ, cho nên người muốn thân thiện hữu hảo với Ninh quốc. Nếu Ninh quốc bằng lòng, Tang quốc chúng ta có thể trở thành nước chư hầu của Ninh quốc."

"Cái gì!"

Cao Tỉnh Nguyên giận dữ: "Một khi nói ra lời như vậy, ta sẽ bị chửi chết, trên dưới cả nước đều sẽ mắng chửi ta!"

"Bọn họ làm sao có thể biết được."

Xuân Dã Tùng nói: "Thư gửi cho hoàng đế Ninh quốc, cố gắng viết thật khẩn thiết và hèn mọn, phải thể hiện ra đủ thành ý khiến cho Ninh đế tin rằng Tang quốc bằng lòng coi Đại Ninh là mẫu quốc, sau này hàng năm đều sẽ đệ trình cung phụng đúng hạn. Hơn nữa nếu Ninh đế bằng lòng, có thể phái lượng lớn quan viên đến Tang quốc chỉ điểm chúng ta, giám sát chúng ta."

Cao Tỉnh Nguyên nhíu mày: "Khanh bảo ta có thái độ khiêm tốn một chút thì ta có thể hiểu, là để mê hoặc Ninh đế, nhưng tại sao lại thỉnh cầu hắn phái nhiều quan viên đến đây?"

Xuân Dã Tùng nói: "Nếu Ninh đế thật sự đồng ý, từ chọn người đến huấn luyện, dạy bọn họ tiếng Tang giao tiếp đơn giản, cộng lại cũng mất ít nhất một năm trở lên. Việc lựa chọn những quan viên này từ các nơi ở Ninh quốc có thể sẽ mất một năm, rồi lại huấn luyện sẽ mất ít nhất nửa năm, sau đó đưa đến Tang quốc, gần như sẽ cần đến hai năm..."

Hắn ta cười nói: "Chúng ta không cần đến thời gian hai năm, chỉ một năm là đủ, một năm sau, thủy sư của chúng ta đã có thực lực công kích bổn thổ Ninh quốc."

Cao Tỉnh Nguyên cười to: "Được được được, quả nhiên vẫn là khanh nghĩ xa... Hiện tại ta vẫn chỉ có thể để khanh chịu thiệt làm tổng lĩnh phụ tá, đợi sau này khanh chính là đại thừa tướng của ta."

Xuân Dã Tùng vội vàng cúi người: "Thần chỉ muốn phụ tá bệ hạ, nếu thật sự có thể đánh bại Ninh quốc, thần cũng được hưởng quang vinh."

Cao Tỉnh Nguyên nói: "Vậy... Anh Điều Liễu Ngạn thì xử lý như thế nào?"

"Tuỳ Ninh quốc xử lý."

Xuân Dã Tùng nói: "Mau chóng chọn người phái đi Ninh quốc, không thể chậm trễ."

"Ừ."

Cao Tỉnh Nguyên gật đầu: "Phải hèn mọn, phải thành khẩn, phải coi mình giống như con trai, còn là kiểu con trai cầu xin người khác nhận mình làm con nuôi."

Xuân Dã Tùng cười nói: "Đúng, chính là như thế."

Cao Tỉnh Nguyên đi tới đi lui ở trong phòng: "Trong quân thủy sư ta có hai người có thể dùng được. Một người tên là Đằng Hải Chi Trúc, khanh cũng biết hắn, suy nghĩ kín kẽ và còn giỏi nói dối, để hắn làm chủ quan sứ đoàn. Còn có một người là Nguyên Thạch Vi Nham, võ nghệ rất cao cường. Để cho Đằng Hải Chi Trúc đi lừa Ninh đế, để cho Nguyên Thạch Vi Nham dẫn người của hắn nghĩ cách diệt trừ Anh Điều Liễu Ngạn, người này tuyệt đối không thể để cho hắn trở về. Bề ngoài nói với Ninh đế là mặc bọn họ xử trí, nhưng... nhất định phải giết hắn."

"Hai người này không có vấn đề."

Xuân Dã Tùng nói: "Còn có một người có thể dùng được, thích khách Trì Dã Anh của Phụng Thủy Lưu, võ nghệ của hắn còn mạnh hơn Nguyên Thạch Vi Nham."

"Được."

Cao Tỉnh Nguyên khoát tay: "Khanh đi sắp xếp đi, mau chóng để bọn họ đi Ninh quốc."

Bình Luận (0)
Comment