Diêm Điền Tửu Tứ.
Cảnh San đã thay y phục trở lại quán rượu đúng giờ, lão nhân Diêm Điền ngồi ngủ gật ở phía sau quầy. Đối với Cảnh San mà nói, Diêm Điền là người Tang mà nàng ta không thể ghét nổi, ở Tang quốc đã được một thời gian nên cũng có hiểu biết rất sâu về tính khí và cách hành sự của người Tang, không thể quơ đũa cả nắm được.
Bất kỳ một nơi nào cũng có người có tính cách tốt, bất kỳ một nơi nào cũng có người hung ác tàn nhẫn. Trong Đại Ninh không phải người nào cũng tốt, trong Tang quốc không phải người nào cũng đều xấu.
"Thực đơn mới buổi trưa của ngươi không tệ, khách nói buổi tối sẽ còn đến ăn nữa."
Diêm Điền đưa tạp dề cho Cảnh San: "Khách buổi trưa ngươi đã rất quen thuộc, hắn là Tùng Châu Tín Lập, là hình bổ của nha môn tuần thị thành Kinh Đô, tuy rằng chức quan không cao nhưng người này giao du rộng, cho nên ngươi hãy chuẩn bị kỹ lưỡng, có lẽ buổi tối sẽ có nhân vật lớn nào đó đến."
Cảnh San ừm một tiếng: "Vậy thì ta đi chuẩn bị."
Hơn nửa canh giờ sau, hình bổ Tùng Châu Tín Lập cười ha hả vào cửa: "Lão quỷ, hôm nay ngươi phải chiêu đãi cho tốt, ta mời đại nhân vật lợi hại tới."
Diêm Điền cười cười: "Tùng Châu đại nhân, ngài yên tâm."
"Không dám yên tâm."
Tùng Châu Tín Lập nói: "Không dám yên tâm, ngươi biết ta mời đến ai không? Ta vốn trở về muốn mời tổng quan hình bổ đại nhân tới chỗ ngươi thưởng thức. Lần trước sau khi ta nói với ông ấy, ông ta liền nói muốn đến thử tay nghề của vị nữ đầu bếp xinh đẹp chỗ ngươi, kết quả là bằng hữu của tổng quan đại nhân cũng đang ở nha môn, ngươi cũng không ngờ được là ai, là một trong các phụ tá của hoàng đế bệ hạ, cháu trai của tổng lĩnh phụ tá Xuân Dã Tùng đại nhân, Xuân Dã Vô Nại."
"Ồ!" Diêm Điền nói: "Quan phụ tá của hoàng đế, quả thật là đại nhân vật rất lợi hại."
Bọn họ đang nói thì hai cái kiệu nhỏ dừng lại ở bên ngoài, tổng quan hình bổ Trung Điền Tỉnh vén rèm lên nhìn vào trong, hoàn cảnh nơi này quả thật bình thường, cho nên sắc mặt liền có chút không vui. Phòng của Diêm Điền Tửu Tứ tuy không nhỏ nhưng đồ đạc đều quá cũ kỹ.
"Đại nhân, ở đây quả thật không quá cao nhã nhưng đồ ăn là nhất tuyệt."
Tùng Châu Tín Lập vội vàng giải thích: "Trước khi đến đã nói với đại nhân rồi."
Trung Điền Tỉnh cau mày gật đầu: "Cẩn thận một chút, nếu quan phụ tá đại nhân không vui thì mới có chuyện."
"Vâng vâng vâng..."
Tùng Châu Tín Lập thầm nghĩ cũng không phải là ta mời hắn tới, ta muốn mời ngươi đến, là ngươi nhất quyết mượn hoa hiến Phật thôi. Cũng may hắn ta rất chắc chắn về tay nghề của vị nữ đầu bếp của Diêm Điền Tửu Tứ, hơn nữa hắn ta còn có chút suy nghĩ không bình thường đối với nữ đầu bếp đó. Hắn ta đã ở Kinh Đô nhiều năm như vậy, trước giờ cũng chưa từng ăn món ngon như vậy.
Quan phụ tá Xuân Dã Vô Nại sau khi đi vào thoạt nhìn vẻ mặt cũng không có thay đổi gì. Là phụ tá của hoàng đế, lòng dạ tâm cơ của những người như bọn họ sâu xa hơn nhiều một tổng quan hình bổ, cho dù không thích thì cũng sẽ không để lộ sắc mặt.
"Diêm Điền."
Tùng Châu Tín Lập căn dặn: "Tối hôm nay đừng chiêu đãi khách khác nữa."
"Vâng thưa đại nhân."
Diêm Điền già nua hành lễ với mấy vị đại nhân vật kia, từ phía sau quầy bước ra run rẩy đi tới cửa, treo thẻ tạm nghỉ lên.
Sau đó ông ta lại đến phòng bếp, nói khẽ với Cảnh San: "Lát nữa để ta đưa đồ ăn ra ngoài, ngươi đừng đi ra."
"Được."
Cảnh San gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập vè biết ơn, nơi Tang quốc này, địa vị của nữ nhân thấp đến mức khó có thể tưởng tượng được, Diêm Điền cũng lo lắng cho nàng ta.
Nhưng đúng lúc này Tùng Châu Tín Lập lại vén rèm lên đi vào nhà bếp: "Hôm nay ngươi phải vất vả rồi."
Cảnh San vội vàng hơi cúi người: "Sẽ cố gắng."
Tùng Châu Tín Lập ừ một tiếng, quay lại liếc nhìn phía đại sảnh, sau đó cũng nói nhỏ: "Ngươi đừng ra ngoài."
Cảnh San ngẩn người. Thật ra nàng ta và Tùng Châu Tín Lập cũng không phải quá thân quen, không ngờ Tùng Châu Tín Lập cũng sẽ dặn dò một câu như vậy.
"Được."
Cảnh San xoay người đi xử lý rau và thịt bò, Tùng Châu Tín Lập cũng ra khỏi phòng bếp đi chiêu đãi hai vị đại nhân vật kia. Cảnh San nghiêng tai nghe bọn họ nói chuyện với nhau, đều là những lời hàn huyên, không có tin tức gì hữu dụng.
Khoảng một khắc sau, Diêm Điền bắt đầu đem từng món ăn ra ngoài. Không bao lâu sau bên ngoài liền truyền đến những tiếng khen ngợi đầy khoa trương, nhất là vị quan phụ tá đại nhân kia, giống như chưa từng ăn cơm vậy, nếm thử một món ăn liền phát ra một tiếng kinh ngạc, Ồ! Ơ! A! Không tệ! Ngon cực! Ngon chết đi được.
"Quan đại nhân phụ tá."
Tùng Châu Tín Lập bưng chén rượu lên: "Ta mời ngài."
Xuân Dã Vô Nại cười gật đầu: "Cảm ơn ngươi, cho ta được ăn món ngon như vậy, đến đây mới biết những món từng ăn trước kia căn bản không phải là đồ ăn."
Tùng Châu Tín Lập thụ sủng nhược kinh, vội vàng cúi người cùng uống rượu.
"Bên cạnh ta còn thiếu một võ quan."
Xuân Dã Vô Nại nhìn về phía Trung Điền Tỉnh: "Không biết Trung Điền đại nhân có đồng ý nén đau, tặng vị thủ hạ đắc lực này của ngươi cho ta không? Để tỏ lòng cảm ơn, nếu Trung Điền đại nhân có yêu cầu gì, ta cũng sẽ cố gắng thỏa mãn."
Trong lòng Trung Điền Tỉnh rất không vui, hắn ta làm sao ngờ được bữa cơm này lại khiến Xuân Dã Vô Nại hài lòng như vậy, hơn nữa còn muốn xin người đi. Xin người cũng không sao, chỉ là cái lợi này không rơi vào người hắn ta khiến hắn ta khó chấp nhận được.
Nhưng bề ngoài hắn ta vẫn phải rất khiêm tốn đứng dậy nói: "Tùng Châu quả thật là một người đáng tin cậy, hắn làm việc đắc lực, hơn nữa vô cùng hiểu rõ Kinh Đô, hắn có thể làm việc cho quan phụ tá đại nhân, ta cũng vui thay hắn."
Xuân Dã Vô Nại cười lớn ha ha: "Được, nếu đã như vậy thì ta cảm ơn ngươi."
Sau khi nói xong câu này, gã ta nhìn về phía Diêm Điền: "Chưởng quầy, mời đầu bếp của ngươi ra để cho ta gặp hắn, ta cũng muốn cảm ơn hắn một chút."
Diêm Điền giật mình, vội vàng nói: "Đại nhân, nàng ta chỉ là một người từ nông thôn tới, chưa từng trải sự đời gì, hơn nữa không biết ăn nói lắm, ta sợ nàng ta sẽ quấy nhiễu mấy vị đại nhân."
Tùng Châu Tín Lập vốn còn có vẻ như muốn bảo vệ Diêm Điền và Cảnh San liền nhíu mày, lập tức đứng lên nói: "Này! Chẳng lẽ quan phụ tá đại nhân còn phải nói lần thứ hai sao? Bảo ngươi gọi nàng ta ra ngươi thì đi gọi ngay lập tức, đừng có nói nhảm nhiều như vậy."
Diêm Điền cũng mê man vì sự tương phản lớn như thế của người này, ông ta nhìn Tùng Châu Tín Lập với vẻ mặt kinh ngạc, Tùng Châu Tín Lập giận dữ: "Chẳng lẽ cũng muốn ta phải nói lần thứ hai sao?"
Y đi đến trước quầy, hai tay vỗ lên bàn: "Ngươi nên biết, có thể nhận được sự công nhận của quan phụ tá đại nhân là chuyện quan trọng cỡ nào."
Diêm Điền đột nhiên hiểu được, mỗi lần Tùng Châu Tín Lập tới đều có biểu hiện không tệ đối với Cảnh San, là vì y có ý với Cảnh San, bộ dạng khiêm tốn quân tử chỉ là lớp ngụy trang của y, nhưng mà hôm nay quan phụ tá đã muốn đưa y làm võ quan, y lập tức để lộ bản tính.
Đừng nói Cảnh San không phải thê tử của y, cho dù hiện tại Cảnh San là thê tử của y, nếu vị quan phụ tá đại nhân kia nói một câu, Tùng Châu Tín Lập cũng sẽ dâng thê tử ra.
"Lão già, quả nhiên là ngươi muốn bắt ta lặp lại lần nữa."
Vẻ mặt của Tùng Châu Tín Lập đã trở nên khá dữ tợn, ngay cả sắc mặt của Trung Điền Tỉnh và Xuân Dã Vô Nại cũng đều âm trầm.
"Xin chào mấy vị đại nhân."
Cảnh San từ nhà bếp đi ra, đi vào trong đại sảnh hơi cúi người: "Hy vọng mấy vị đại nhân ăn uống vui vẻ."
"Ồ!"
Xuân Dã Vô Nại lập tức trợn to mắt lên: "Hóa ra người làm ra món ăn ngon như thế cũng là một người xinh đẹp như thế này, thật là khó tưởng tượng được."
Gã ta cười ha hả đứng dậy: "Ta muốn đi tham quan ngươi nấu ăn như thế nào, được không?"
Tùng Châu Tín Lập lập tức nhìn về phía Cảnh San: "Quan phụ tá đại nhân đang nói chuyện với ngươi đấy."
Cảnh San im lặng.
Tùng Châu Tín Lập nhìn về phía Trung Điền Tỉnh, Trung Điền Tỉnh lại cười rồi đứng dậy: "Ta đã hơi say rồi, cho nên ta về trước nghỉ ngơi, nếu quan phụ tá đại nhân vẫn chưa tận hứng, buổi tối ta có thể sắp xếp chơi trò khác."
Xuân Dã Vô Nại cười gật đầu, rất hài lòng với phản ứng của Trung Điền Tỉnh: "Gần đây bệ hạ đang mở rộng quân đội, không biết tổng quan hình bổ đại nhân có hứng thú với việc làm tướng quân hay không? Nếu có, sau khi trở về ta có thể nói với bệ hạ một tiếng, nói ngươi là nhân tài hiếm có."
Trung Điền Tỉnh lập tức vui vẻ, hắn ta liếc mắt nhìn Tùng Châu Tín Lập một cái: "Chúng ta đi thôi."
Trong ánh mắt của Tùng Châu Tín Lập nhìn về phía Cảnh San có chút luyến tiếc, nhưng chỉ lướt qua, lúc này theo Cảnh San thấy sự luyến tiếc này vô cùng ghê tởm, sự luyến tiếc đó chỉ giống như có một miếng bánh ngon mà y không thể ăn được, phải để cho người khác ăn trước.
"Ngươi..."
Tùng Châu Tín Lập nhìn Cảnh San nói: "Ngươi hầu hạ quan phụ tá đại nhân cho tốt, đừng khiến đại nhân không vui."
Sau khi nói xong y ra ngoài cửa, quay người đóng cửa Diêm Điền Tửu Tứ lại. Y đứng ôm đao canh giữ ở cửa, cực kỳ giống một con chó canh cửa.
Trung Điền Tỉnh cười nói: "Ngươi còn không đi sao? Chẳng lẽ là ngươi muốn xếp hàng?"
Tùng Châu Tín Lập vội vàng cười xòa nói: "Tổng quan đại nhân... không, tướng quân đại nhân nói đùa, ta chỉ muốn đứng canh ở đây."
Trung Điền Tỉnh cười lớn ha ha, lên kiệu nhỏ rời đi.
Trong quán rượu, Xuân Dã Vô Nại khoát tay ra hiệu cho Diêm Điền: "Ngươi có thể đi nghỉ ngơi rồi."
Diêm Điền vội vàng nói: "Đại nhân, với ta mà nói nàng ta là người rất quan trọng..."
"Có liên quan tới ta sao?"
Sắc mặt của Xuân Dã Vô Nại trở nên khó coi: "Nếu quán rượu của ngươi còn muốn tiếp tục làm ăn ở Kinh Đô, ngươi nên ngoan ngoãn đi ngủ."
Gã ta đi về phía Cảnh San, mà Cảnh San thoạt nhìn có vẻ sợ hãi, lui từng bước một về nhà bếp.
"Quả nhiên là ngươi muốn cho ta đi xem ngươi nấu ăn."
Xuân Dã Vô Nại đi theo vào bếp, cười gian tà.
Trong phòng bếp, Xuân Dã Vô Nại thò tay về phía Cảnh San: "Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ suy nghĩ đưa ngươi vào hoàng cung, tiến cử ngươi vào ngự thiện phòng nấu ăn cho bệ hạ."
Sau đó gã ta phát hiện nữ nhân mới lúc còn có vẻ mặt kinh sợ bỗng nhiên nhếch khóe miệng lên, Xuân Dã Vô Nại ngây người ra khi nhìn thấy nụ cười này.
Cảnh San tung ra một cú đấm.
"Trúng!"
Một tiếng bộp trầm đục, Xuân Dã Vô Nại bị đánh trúng cổ.
Trúng! Trúng! Trúng! Trúng! Trúng!
Tốc độ xuất quyền Cảnh San nhanh cỡ nào, trong vòng một giây, hơn mười quyền đều đánh trúng. Xuân Dã Vô Nại mềm nhũn người nằm dưới mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè khò khè khe khẽ, giống như tiếng mèo phát ra lúc đang hưởng thụ vậy, nhưng chắc chắn không phải gã ta đang hưởng thụ.
Cảnh San ngồi xổm xuống bịt miệng Xuân Dã Vô Nại, nói nhỏ: "Cảm ơn ngươi muốn tiến cử ta vào cung làm ngự trù, để đáp lễ, ta sẽ tiến cử ngươi vào cung làm thái giám."
Nàng ta bịt kín miệng Xuân Dã Vô Nại, tay còn lại cầm cái gật cán bột ở bên cạnh, dựng thẳng lên, hung hăng đâm xuống hạ bộ của Xuân Dã Vô Nại.
Mùa xuân đến, thời tiết ấm áp, lại đến mùa vỏ gà con gà tách vỏ trứng mà chui ra.
Cảnh San hướng ra bên ngoài nói to một tiếng: "Chưởng quầy, phiền ông mời Tùng Châu Tín Lập vào đây một lát, cứ nói quan phụ tá đại nhân có việc muốn dặn hắn đi làm."
Diêm Điền đang tìm kiếm đồ muốn vào trong, thật sự không có thứ gì liền xách một bình rượu muốn ném qua, đúng lúc đi tới cửa thì nghe Cảnh San nói, ông ta ngây người ra: "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao, đi mời Tùng Châu Tín Lập vào đi."
Cảnh San đứng lên, nhìn cái gậy cán bột trong tay: "Cứ nói quan phụ tá đại nhân rất sung sướng, muốn bảo hắn qua cùng hưởng."
Tuy Diêm Điền không biết chuyện là thế nào, cũng không dám vào xem, nhưng từ ngữ khí của Cảnh San, ông ta nghe được ra nàng ta không có chuyện gì, cho nên đi tới cửa nói với ra ngoài một câu. Tùng Châu Tín Lập canh giữ ở ngoài cửa nghe được câu này liền ngây người ra.
"Nhanh như vậy đã sung sướng rồi ư?"