Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1296 - Chương 1296: Nghĩ Cũng Không Được

Chương 1296: Nghĩ cũng không được Chương 1296: Nghĩ cũng không được

Tùng Châu Tín Lập có chút nghi hoặc hỏi một câu: "Quả thật là quan phụ tá đại nhân bảo ta vào?"

Lão nhân Diêm Điền ừ một tiếng: "Ngài ấy nói như vậy."

Tùng Châu Tín Lập mở cửa ra từ bên ngoài, sau khi vào cửa lại liếc mắt nhìn, dường như bên phòng bếp có chút động tĩnh, còn có tiếng ư ư từng hồi, giống như đang rên rỉ. Y cảm thấy nếu như lúc này mình đi vào thì hẳn là sẽ không thỏa đáng lắm mới đúng, dù sao sẽ có chút lúng túng. Y do dự một chút, sau đó đứng ở cửa phòng bếp hỏi dò một câu: "Quan phụ tá đại nhân, ngài bảo ta vào sao?"

Cảnh San vươn một tay từ trong phòng bếp ra, bàn tay đó thật sự đẹp, sau đó y nghe được tiếng của Cảnh San: "Ngài tới đỡ ngài ấy một chút, ngài ấy không ổn rồi."

Tùng Châu Tín Lập càng khó hiểu, vậy mà đã không ổn rồi? Nãy giờ cũng chưa được bao lâu, cho dù là thật sự sung sướng thì cũng không đến mức không được chứ, sung sướng về độ sâu à?

Tốc độ sung sướng này đã khiến người ta cảm thấy khó tin rồi, sung sướng xong rồi lại còn không ổn? Theo tốc độ này thì không phải chỉ là chuyện ba vòng trái, ba vòng phải, cổ lắc lắc, mông lắc lắc sao, sao chỉ vận động một chút như vậy đã không ổn rồi.

Nhưng vừa nghĩ tới nữ nhân mà mình để mắt lại bị quan phụ tá đại nhân chiếm hữu trong lòng, Tùng Châu Tín Lập vẫn thấy hơi khó chịu, y vén rèm che lên đi vào phòng bếp, còn giả vờ hỏi một câu: "Ngươi không sao chứ?"

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Cảnh San đang cười với y, trong khoảnh khắc đó Tùng Châu Tín Lập liền biết chuyện không đúng. Y là võ quan, mặc dù chỉ là một hình bổ của nha môn tuần thị Kinh Đô, trong thành Kinh Đô có hàng trăm người cấp bậc như y, nhưng võ nghệ của y có thể đứng vào top 10 trong nha môn tuần thị, cho nên y có phản ứng ngay lập tức, lui về phía sau, đồng thời rút đao ra.

Tay trái giữ vỏ đao, tay phải cầm chuôi đao kéo ra, trường đao chỉ vừa mới rời khỏi vỏ đao không đến một tấc, Cảnh San đưa tay túm lấy cổ áo của y kéo người lại, sau đó chính là một cái đầu gối như sắt thép.

Đòn này rất nặng, lúc ấy mặt của Tùng Châu Tín Lập cũng móp méo.

Sau khi một chiêu đắc thủ, Cảnh San nhân lúc Tùng Châu Tín Lập đang cúi người liền ấn người xuống, tay đập mạnh vào gáy Tùng Châu Tín Lập, lần này trong cổ họng Tùng Châu Tín Lập phát ra một tiếng kêu rên, sau đó nằm sấp bất động trên mặt đất.

Cảnh San lật Tùng Châu Tín Lập lại, ngồi xổm ở đó nhìn khuôn mặt méo xệch kia, nói với vẻ chán ghét: "Không có chút dáng vẻ và khí độ mà nam nhân nên có gì cả, nếu nam nhân Tang quốc đều giống như ngươi, vậy thì trận chiến của Đại Ninh và Tang quốc, các ngươi dựa vào cái gì để thắng?"

Tuy Tùng Châu Tín Lập đau đớn không nhúc nhích được nhưng vẫn chưa hôn mê, sau khi nghe được Cảnh San nói ra hai chữ Đại Ninh liền mở to mắt, nhưng không đợi y có hành động gì, Cảnh San đã đưa tay bịt kín miệng y lại, dùng sức rất mạnh, mặt cũng bị ấn đến mức biến hình.

Tay phải của Cảnh San cần gậy cán bột lên, vẫn dựng thẳng, sau đó hung hăng một đâm xuống nơi nào đó của Tùng Châu Tín Lập.

Mùa xuân đã đến, lại là mùa gà con tách vỏ trứng chui ra, không đúng, là lại đến mùa gà con tiếp tục tách vỏ trứng chui ra. Cũng không biết tại sao, bốn quả trứng nứt vỏ chỉ có hai con gà con, thật kỳ lạ.

Đúng lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Diêm Điền đã sợ hãi vốn không muốn mở cửa, nhưng còn chưa đi tới cửa thì người bên ngoài đã vào trong, là một nam nhân trẻ tuổi nhìn có vẻ nhã nhặn, nhìn y phục thì thấy cũng là một vị phú thương.

Tới người chính là Cổ Lạc. Gã vừa mới đến chỗ quảng trường xem mấy cỗ thi thể người Ninh bị treo trên cọc gỗ, cẩn thận ghi nhớ địa hình, chuẩn bị buổi tối dẫn người lén đem thi thể ra ngoài. Gã lập kế hoạch xong lại tiện đường đến nói với Cảnh San một tiếng. Vừa đến cửa Diêm Điền Tửu Tứ đã cảm thấy không ổn, gã đẩy cửa đi vào nhìn, biểu cảm trên mặt Diêm Điền đủ để chứng tỏ ở đây đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa Diêm Điền còn liếc mắt nhìn về phía phòng bếp theo bản năng, Cổ Lạc bất chợt thay đổi sắc mặt, lao nhanh đến phòng bếp.

Vừa đến cửa, Cảnh San nắm mắt cá chân một tay kéo một từ trong phòng bếp đi ra. Cổ Lạc suýt chút nữa va vào người Cảnh San liền dừng gấp, người không tự chủ được nghiêng về phía trước, môi chạm vào trán Cảnh San.

Hai người đều có chút bất ngờ, giữ tư thế này không nhúc nhích.

Tuy rằng là hôn nhưng không có thanh âm, Cổ Lạc nghĩ nếu hôn mà không phát ra một tiếng chụt là không tôn trọng nụ hôn, vì thế liền chụt một cái.

Cảnh San thở dài một hơi: "Chàng tự tiện mở phong ấn là phải bị phạt."

Cổ Lạc: "Phong ấn này là nàng phong, thấy nàng sẽ tự động mở ra."

Gã nhìn hai người kia: "Đây là?"

Cảnh San: "Vốn định ở đây tiếp tục ẩn nấp thêm một thời gian, bây giờ không có cách nào nữa, hai người bọn họ muốn gây bất lợi cho ta..."

Lời còn chưa nói hết Cổ Lạc đã đi lên đạp cho mỗi tên một cước, vốn dĩ vỏ trứng đã không lành lặn, bây giờ gà cũng không ổn nữa.

Cảnh San nói: "Vị lão nhân này rất tốt với ta, chàng đừng làm khó ông ta, nghĩ cách giải quyết chuyện ngày hôm nay đi."

Cổ Lạc nhíu mày: "Liệu ông ta có..."

Cảnh San biết cách làm tỉnh táo nhất và ổn thỏa nhất đương nhiên giết Diêm Điền mới đúng, nhưng nàng ta không thể hạ thủ được, cho nên nàng lắc đầu: "Ông ta sẽ không đâu."

Diêm Điền không nghe hiểu Cổ Lạc và Cảnh San đang nói gì, nhưng ánh mắt của Cổ Lạc khi quay đầu lại liếc nhìn ông ta một cái khiến ông ta sợ, thứ toát ra từ trong ánh mắt của người trẻ tuổi đó chắc hẳn chính là sát khí.

"Để ta sắp xếp."

Cổ Lạc đi đến trước người Diêm Điền, trầm mặc một lúc rồi khẽ gật đầu: "Ta thay nàng ấy cảm ơn ông đã chăm sóc trong thời gian qua, nhưng nàng ấy đã không thể nào tiếp tục ở lại đây nữa, ta phải đưa nàng ấy đi."

Gã tháo túi tiền trên đai lưng xuống, bên trong không chỉ có tiền bạc mà còn có một ít ngân phiếu, phần lớn ngân phiếu của Tang quốc có hạn mức không lớn, dù sao nhà nào cũng không có nhiều tiền. Mà thương hộ lớn không dùng ngân phiếu, là một thứ kiểu như vàng lá, trên mặt có đóng dấu, một tờ vàng lá tương đương khoảng một ngàn lượng bạc, có thể đến tiền trang để đổi.

Cổ Lạc để hết tiền trên người xuống: "Chuyện ở đây vẫn chưa lan truyền ra ngoài, nhân lúc còn có thể ra khỏi thành, ta có thể sắp xếp người đưa ông đi."

Diêm Điền trầm mặc một lúc, gật đầu: "Tiệm của ta..."

Cổ Lạc nhìn thấy trên bàn có giấy bút, đi qua cầm bút lên viết một mẩu giấy nhắn bằng văn tự của người Ninh, sau đó ký tên của gã.

"Ông cất kỹ tờ giấy này, sau này dùng đến."

Diêm Điền cũng không biết Cổ Lạc viết gì nhưng vẫn thật cẩn thận cất tờ giấy đi, cúi người vái lạy: "Cảm ơn."

"Ngồi kiệu của ta mà đi."

Cổ Lạc sai người của mình ở bên ngoài đưa Diêm Điền đi trước, gã nhìn về phía Cảnh San: "Hiện tại nàng cũng phải đi cùng ta, buổi tối chúng ta lén đưa thi thể ra rồi đi ngay."

"Buổi tối trộm thi thể, căn bản là không ra khỏi thành được, sáng sớm hôm sau cổng thành sẽ tăng cường kiểm tra."

Cảnh San nhìn nhìn vị quan phụ tá đại nhân kia: "Bây giờ có cách."

Một khắc sau.

Một cái kiệu nhỏ dừng lại ở quảng trường, bên cạnh chính là cọc gỗ treo thi thể người Ninh, rèm che kiệu nhỏ mở ra, Xuân Dã Vô Nại ngồi ở bên trong nói với thủ vệ bên ngoài: "Tổng quan phụ tá đại nhân muốn đem những thi thể này về dùng cho việc khác, các ngươi hạ thi thể xuống đi."

Trong kiệu nhỏ, Cảnh San ở ngay phía sau gã ta, đao kề phía sau cổ gã ta, Cảnh San nói nhỏ: "Ngoan ngoãn nghe lời thì không giết ngươi, nếu chúng ta gặp chuyện không may, ngươi sẽ chết trước."

Xuân Dã Vô Nại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, dùng lệnh bài của gã ta sai người hạ thi thể xuống, Cổ Lạc người của đóng giả làm hộ vệ của gã ta chất thi thể lên một chiếc xe ngựa. Một canh giờ sau, bãi đất trống ngoài thành.

Cảnh San bọn họ động thủ chôn thi thể, không có đắp nấm mồ, bởi vì bọn họ lo sẽ có người lấy thi thể trở về.

"Xin lỗi các ngươi."

Cổ Lạc chỉnh lại y phục, đứng nghiêm, những người ở bên cạnh gã cũng đều đứng nghiêm.

"Ta là Cổ Lạc thiên bạn phủ Đình Úy Đại Ninh, ta vốn nhận được quân lệnh là bắt các ngươi trở về, ta đều biết tên của mỗi một người các ngươi, mà các ngươi cũng nên hiểu, danh sách đã vào phủ Đình Úy, thật ra các ngươi đều không thoát được. Lúc trước biết các ngươi đã trốn đến Tang quốc, phản ứng đầu tiên của ta là chỉ giết chứ không bắt."

Gã dừng lại một chút rồi lắc đầu: "Nhưng các ngươi dùng phương thức của người Ninh để chết, ta thay mặt Đại Ninh đưa tiễn các ngươi, không có cơ hội đưa các ngươi về Đại Ninh, các ngươi hãy chịu thiệt một chút tạm thời ngủ ở đây, không bao lâu nữa nơi này cũng sẽ là đất đai của Đại Ninh."

Gã nâng lên cánh tay phải lên hành quân lễ: "Tên của mỗi người các ngươi đều sẽ xuất hiện ở trước mặt hoàng đế bệ hạ Đại Ninh. Mặc kệ việc các ngươi làm có ảnh hưởng đến thế cục chiến tranh hay không, nhưng các ngươi không làm sai."

Cổ Lạc nói xong lại xoay người đi đến trước mặt Tùng Châu Tín Lập, ngồi xổm ở đó nhìn nam nhân Tang quốc đang bị trói này.

"Hải tặc của Tang quốc hàng năm tập kích quấy rối bách tính ở đông cương Đại Ninh. Khi Đại Ninh vẫn chưa lập ra thủy sư thì tình huống này càng nhiều hơn. Đám hải tặc của Tang quốc các ngươi xông vào làng chài, giết chết tất cả nam nhân, làm nhục nữ nhân, dùng xiên cá xiên trẻ con mà chơi, sau này ta đã từng tận mắt nhnư thấy những cảnh tượng thảm liệt đó. Cho dù thủy sư Đại Ninh đã rất cường đại nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn chuyện như vậy xảy ra. Đến bây giờ, hàng năm hải cương của Đại Ninh vẫn còn bị hải tặc của Tang quốc các ngươi tập kích, cho nên nếu muốn trừ tận gốc hải hoạn, không phải tiêu diệt hải tặc là có thể giải quyết được."

"Nhưng ta không có ý định dùng phương thức tàn sát của các ngươi để giết ngươi, dù sao ta cũng vẫn là một con người."

Gã lấy dây thừng siết cổ Tùng Châu Tín Lập: "Những điều ta vừa nói thật ra không có quan hệ trực tiếp với việc muốn giết ngươi, ta nói những điều này là vì những người Ninh vừa mới bị chôn vùi kia, bọn họ sẽ nhận được sự công nhận của phủ Đình Úy, được triều đình thưởng theo thân phận mật điệp của phủ Đình Úy."

"Ta..."

Tùng Châu Tín Lập ho khan mà nói: "Những hải tặc đó căn bản không thuộc quyền quản lý của chúng ta, bọn họ đều là võ sĩ chạy trốn, chạy trốn sau khi chiến bại, Tang quốc hiện tại không có ai hạ lệnh đi tấn công Ninh quốc."

"Ừm, không sao."

Cổ Lạc nói: "Là chúng ta muốn đánh các ngươi. Có thể ngươi không biết, Đại Ninh có một Nội Các, trong Nội Các có một đám người rất tài giỏi, bọn họ đều là văn nhân, nhưng bọn họ sẽ căn cứ theo tình huống mà suy đoán. Bọn họ đã suy đoán rất nhiều lần rồi cho ra một kết luận, đó chính là Tang quốc sớm muộn gì cũng sẽ tuyên chiến với Đại Ninh, và còn lấy mục đích là chiếm đoạt một phần cương vực của Đại Ninh, còn suy đoán ra với tính cách của người Tang thì sẽ làm ra rất nhiều chuyện giết hại dân chúng vô tội."

"Đại Ninh trước kia là ai đánh ta thì ta đánh người đó, nói ra thì cũng hơi bị động, Đại Ninh hiện tại đã khác, bây giờ là ngươi muốn đánh ta cũng không được, nếu muốn thì sẽ diệt ngươi."

Gã bất ngờ phát lực siết chết Tùng Châu Tín Lập, thủ hạ ném thi thể xuống hố đất đã đào sẵn ở bên cạnh.

Cổ Lạc đi đến đứng bên cạnh Xuân Dã Vô Nại: "Ngươi không giống hắn, ta giết ngươi sẽ ác hơn một ít, bởi vì ngươi làm hại nữ nhân của ta."

Cảnh San cong khóe miệng lên khi nghe được mấy chữ "nữ nhân của ta", trong lòng mừng thầm.

Cổ Lạc nhìn về phía nàng: "Quay đầu đi, đừng nhìn."

Cảnh San xoay người: "Ồ..."

Xuân Dã Vô Nại vội vàng giải thích: "Ta không có, ta chỉ nghĩ..."

Cổ Lạc rút đao ra đâm liền mười bảy đao, mỗi nhát đao đều trí mạng.

"Ta vừa mới nói rồi, nghĩ cũng không được."

Bình Luận (0)
Comment