Hành động của người của phủ Đình Úy ở trong thành Kinh Đô làm cho người Tang trở nên cảnh giác. Một vị quan phụ tá mất tích, thi thể của những người Ninh đó bị lừa lấy xuống không rõ tung tích, điều này đủ để chứng tỏ ở trong thành Kinh Đô có không ít mật điệp của người Ninh.
Cho nên nha môn tuần thị trong thành Kinh Đô lập tức trở nên khẩn trương, bọn họ phụng mệnh lùng bắt tất cả những người khả nghi ở trong thành, phàm là người nào có lời nói cử chỉ gì không ổn liền bắt hết về rồi nói sau.
Nhưng lùng bắt liên tiếp mấy ngày, bắt được không ít hạng trộm cắp vặt, nhưng lại ngay cả một mật điệp người Ninh thật sự cũng không bắt được.
Hoàng cung Kinh Đô.
Hoàng đế Cao Tỉnh Nguyên sắc mặt rất khó coi, ngay trong thành Kinh Đô xảy ra chuyện như vậy khiến y cảm thấy có chút khó chịu. Nếu thật sự là mật điệp người Ninh làm, chuyện có thể xảy ra trước khi lâm chiến nhất định không chỉ đơn giản là thi thể bị lấy trộm đi như vậy.
"Bệ hạ."
Xuân Dã Tùng cúi người nói: "Hôm qua thần đã đi nha môn tuần thị một chuyến, xem thử những người bọn họ bắt được, đừng nói mật điệp người Ninh, ngay cả một người ngoài cũng không có, tất cả đều là người Tang."
Cao Tỉnh Nguyên hỏi: "Vậy khanh thấy phải ứng đối với chuyện mật điệp Ninh như thế nào?"
"Thần nghe nói Ninh quốc có phủ Đình Úy, chức quyền cực kỳ lớn, có thể giám sát bách quan, còn có thể xâm nhập thu hoạch tình báo của địch quốc, còn có thể tiến vào trong quân đội đốc tra quân kỷ, còn có thể khống chế lợi dụng giang hồ."
Xuân Dã Tùng nói: "Tang quốc cũng cần phủ Đình Úy như vậy."
Cao Tỉnh Nguyên nhíu mày: "Nhưng không ai có kinh nghiệm trong phương diện này, những người của nha môn tuần thị đó ngu ngốc muốn chết. Nếu điều một lượng lớn thám báo trong quân, sắp sửa khai chiến rồi, tất sẽ có ảnh hưởng đến quân đội."
Xuân Dã Tùng nói: "Cho nên thần cũng nói với bệ hạ một chuyện khác cùng với chuyện này. Chuyện đó là... hôm qua thần đã hỏi thử, quốc khố cạn kiệt, bạc dự trữ không đến sáu mươi vạn lượng, ngay cả quân phí ra biển cũng không đủ. Nếu muốn đại quân mấy chục vạn binh viễn chinh, không có mấy trăm vạn lượng bạc thì căn bản khó có thể chống đỡ được."
"Quan phụ tá Cao Thịnh Hạnh Thành đã nghĩ được một biện pháp... Hắn nói hiện tại trong Kinh Đô, thậm chí trong khắp Tang quốc, thật ra cũng có không ít phú thương. Bọn họ bề ngoài làm ăn buôn bán nhưng lại âm thầm thuê nuôi hải tặc, trong tay nắm giữ nhiều của cải, đã có tiền nhưng không có địa vị. Nếu bệ hạ đồng ý, để bọn họ hiến cho triều đình số lượng bạc nhất định, bệ hạ có thể cho bọn họ địa vị."
"Ví dụ như quyên góp một vạn lượng bạc có thể lĩnh hư chức thất phẩm, không có thực quyền, cho bọn họ danh vọng địa vị là được; quyên góp mười vạn lượng bạc có thể lĩnh hư chức tam phẩm, thậm chí còn có thể phong tước, không truyền thừa nhiều thế hệ, một thế hệ là hết, và cũng không có bổng lộc."
Cao Tỉnh Nguyên ngẩn ra: "Bọn họ sẽ đồng ý chuyện như vậy ư? Ngoại trừ một cái danh ra thì không có gì cả."
"Danh tiếng này chính là tiền."
Xuân Dã Tùng nói: "Nếu bệ hạ đồng ý, thần định sẽ cùng giải quyết luôn cả việc xây dựng phủ Đình Úy của chính Tang quốc, cứ nói triều đình dự định xây dựng một nha môn mới, nhưng không có ý định điều động quan viên hiện có và người trong quân, định triệu tập cao thủ chốn giang hồ, để cho những phú thương đó bỏ vốn, cho bọn họ hư chức. Nếu việc này khả thi, trong vòng một năm ít nhất có thể quyên góp khoản tiền mấy trăm vạn cho triều đình."
Cao Tỉnh Nguyên nói: "Nhưng khi bắt đầu bán quan, kỷ cương triều đình tất sẽ hỗn loạn tan vỡ."
"Lấy chiến làm chính."
Xuân Dã Tùng nói: "Người nào quyên góp trên mười vạn lượng bạc thì phong địa đều ở bên Ninh quốc, nói với bọn họ chỉ cần đại quân đánh chiếm được thì chính là của bọn họ, ở phong địa của chính bọn họ không cần nộp thuế, không cần làm việc theo luật pháp Tang quốc. Bọn họ có quyền khống chế tuyệt đối, sinh sát vô tính ở phong địa của mình."
Cao Tỉnh Nguyên trầm tư một lát rồi gật đầu: "Vậy thì đi làm đi, nhưng chuyện này chỉ là kế tạm thời, đợi sau khi đánh bại Ninh quốc, tuyệt đối không thể có chuyện như vậy và những người mua quan này nữa, cũng phải nghĩ cách lấy lại cho bọn họ."
"Nếu sau này đánh bại Ninh quốc, những người này còn quan trọng sao?"
Xuân Dã Tùng nói: "Hiện giờ chỉ là triều đình cần bạc của bọn họ."
"Phủ Đình Úy của chúng ta... tên là gì?"
"Thần đã nghĩ rồi, gọi là phủ Kê Sự."
"Đi sắp xếp đi."
Cao Tỉnh Nguyên nói: "Ta đích thân đi luyện binh, nếu nửa năm có mấy trăm vạn lượng bạc là có thể chỉ huy tây tiến."
Y đi đến trước bản đồ: "Ta đã xem qua rất nhiều lần, sau khi từ tiếp nhận thủy sư vẫn luôn nghiên cứu sẽ đánh trận chiến này như thế nào."
Ngón tay của y dừng lại trên bản đồ: "Chỗ này, Liên Sơn đạo của Ninh quốc, cách Liêu Bắc đạo một con sông, hai nơi này là vựa lương thực của phương bắc Ninh quốc, chỉ cần chiếm Liên Sơn đạo và Liêu Bắc đạo, thủ vững một năm, chúng ta có thể tiếp tục tấn công sang hướng tây."
"Liên Sơn đạo."
Xuân Dã Tùng nói: "Một thời gian trước, nghe đồn Ninh đế cúng tế trên Thái Sơn, Thái Sơn này ở ngay Liên Sơn đạo, nếu chiếm Liên Sơn đạo thì không gì có ý nghĩa bằng."
"Thủy sư của đế quốc tiến công từ nơi này."
Cao Tỉnh Nguyên nhìn về phía Phong Cương Đài Liên Sơn đạo: "Nơi này là nơi đóng quân của Đông Hải Thủy Sư Ninh quốc, thoạt nhìn là nơi khó đánh nhất, nhưng chỉ cần công phá Phong Cương Đài thì cả Liên Sơn đạo đều bị binh lực khống chế. Đường thuỷ phát đạt, thủy sư của chúng ta có thể nhanh chóng vận chuyển binh lực đến nơi khác, nhất là con sông Nam Bình này, có thể tốc hành đến Trường An."
Cao Tỉnh Nguyên thở dài một hơi: "Hiện tại chỉ còn thiếu tiền."
"Thần sẽ nghĩ cách."
Xuân Dã Tùng khom người cúi đầu: "Thần xin cáo lui trước."
Hai ngày sau.
Xuân Dã Tùng lại vào cung, sắc mặt nhìn có vẻ vui mừng.
"Bệ hạ."
Xuân Dã Tùng đi nhanh mấy bước: "Có một tin tức tốt, phú thương trong thành đều rất có hứng thú vói chuyện quyên bạc đổi tước. Trong vòng hai ngày thần đã gặp hơn mười người, tính sơ sơ chỉ riêng trong thành Kinh Đô đã quyên góp được trăm vạn lượng. Trong đó có một vị phú thương tên là Đông Phù, là người quận Bắc Hải, kinh doanh hải vận, nhưng thần điều tra hắn vốn là một hải tặc, cướp bóc ở khu vực Bột Hải đạo Ninh quốc, cho nên cũng là tội phạm quan trọng bị Ninh quốc truy nã, thân phận đang được xác minh."
"Hắn bằng lòng quyên góp hai mươi vạn lượng bạc, nhưng có một điều kiện, hắn muốn một thực chức ở phủ Kê Sự."
"Cho!"
Cao Tỉnh Nguyên nói: "Hai mươi vạn lượng bạc, cho một thực chức cũng không quá. Nếu hắn bằng lòng đưa ra nhiều hơn, cho hắn một chức thiên sự của phủ Kê Sự cũng không sao."
Xuân Dã Tùng nói: "Hắn còn đồng ý tài trợ tổ chức đại hội luận võ ở thành Kinh Đô, chiêu mộ anh tài cho triều đình."
"Chỉ là..."
Xuân Dã Tùng nói: "Hắn hỏi, có thể gặp bệ hạ một lần hay không."
"Được."
Cao Tỉnh Nguyên nói: "Ngày mai tuyên hắn vào cung."
Sáng sớm hôm sau, phú thương Đông Phù đã đứng chờ ở cửa cung, bắt đầu từ sáng sớm chờ suốt một ngày, đến khi mặt trời gần lặn mới có người ra nói cho hắn ta biết bệ hạ đã có thời gian gặp hắn ta. không thấy trên mặt Đông Phù có vẻ không vui gì, cảm ơn rốt rít rồi đi theo nội thị vào cung.
Kim Quang Các hoàng cung, sau khi Cao Tỉnh Nguyên nhìn thấy Đông Phù đi vào chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi, cũng không bảo Đông Phù đứng dậy. Đông Phù cứ quỳ rạp như vậy trên mặt đất khoảng một khắc, Cao Tỉnh Nguyên mới để bút trong tay xuống: "Đứng lên đi."
Đông Phù vội vàng đứng dậy: "Tạ bệ hạ."
"Trẫm muốn biết, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?"
Câu nói đầu tiên đã hỏi một cách rất không thân thiện, Đông Phù cúi đầu trả lời: "Thảo dân vốn ở Bột Hải quốc buôn bán kiếm được không ít tiền, sau khi Tang quốc thống nhất thì trở lại, buôn bán ở quận Bắc Hải cũng tích lũy được một ít, lúc này quốc gia cần, thảo dân nguyện xuất lực vì quốc gia."
"Là làm hải tặc chứ gì." Câu nói thứ hai của Cao Tỉnh Nguyên càng thẳng thừng hơn.
Đông Phù hiển nhiên là ngây người ra, im lặng một lát rồi cúi đầu nói: "Vâng..."
"Phụ thân ngươi là ai?"
"Là... Hải Quỷ."
"Ha ha ha ha."
Cao Tỉnh Nguyên nghe được câu này mới đứng dậy, đi qua vỗ vai Đông Phù: "Trẫm nghe nói ngươi vốn buôn bán ở Bột Hải đạo tích lũy cự phú, đại khái đã nghĩ đến, ở vùng hải vực đó chỉ có ba hải tặc khiến người Bột Hải nghe tin đã sợ mất mật, hai người trong số đó đã quy thuận triều đình, nhậm chức ở ngay trong thủy sư, chỉ có Hải Quỷ không rõ tung tích, cho nên trẫm lập tức đoán được thân phận của ngươi."
"Trẫm muốn hỏi ngươi."
Cao Tỉnh Nguyên nhìn vào mắt Đông Phù hỏi: "Tại sao ngươi muốn quyên góp gần như tất cả tiền tài? Trẫm không muốn nghe đền đáp quốc gia gì đó. Cha ngươi vốn cũng là người có sức tranh hùng, chỉ là sau khi bị đánh bại không thể không lên phía bắc làm hải tặc."
"Phụ thân thảo dân chết trong tay người Ninh."
Đông Phù chậm rãi thở ra một hơi: "Mấy năm trước, khi cha thảo dân dẫn đội thuyền buôn bán ở Bột Hải thì bị thủy sư Ninh quốc đuổi theo, tướng quân thủy sư lĩnh quân của Ninh quốc tên là Tân Tật Công, hắn dẫn theo Ninh thủy sư đánh chìm tất cả hơn ba mươi chiếc thuyền của chúng thảo dân, cha thảo dân bị chính tay hắn cắt đầu..."
Đông Phù dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Cao Tỉnh Nguyên: "Cho nên thảo dân vẫn luôn tìm kiếm cơ hội báo thù, nhưng đội thuyền của thảo dân đã không còn, cho dù có cũng không thể đánh thắng được thủy sư Ninh quốc. Mấy ngày trước nghe nói chuyện có thể quyên góp bạc cho triều đình, thảo dân liền đưa ra quyết định, quyên góp tất cả tiền tài cũng phải làm chuyện này."
"Được!"
Cao Tỉnh Nguyên nói: "Trẫm đồng ý với ngươi, sau khi đánh bại thủy sư Ninh quốc sẽ để ngươi tự tay cắt đầu Tân Tật Công."
"Đa tạ bệ hạ."
Đông Phù lại quỳ gối dưới đất: "Đa tạ thánh ân bệ hạ."
"Đứng lên đi."
Cao Tỉnh Nguyên thò tay ra kéo Đông Phù dậy: "Trẫm muốn biết rốt cuộc ngươi có thể quyên ra bao nhiêu bạc? Chắc là không chỉ hai mươi vạn lượng chứ."
"Nếu... không giữ một đồng, có thể quyên góp cho triều đình ít nhất năm mươi vạn lượng, nhưng phần lớn trong số đó không ở trong tay thảo dân, ở Bột Hải đạo. Phụ thân giấu số tiền tài đó trên một hòn đảo bên ngoài Bột Hải đạo, nếu bệ hạ có thể phái quân đội qua đó thì có thể lấy về."
"Bột Hải đạo..."
Cao Tỉnh Nguyên nhìn về phía Xuân Dã Tùng: "Khanh thấy như thế nào?"
Xuân Dã Tùng lắc đầu: "Mạnh Trường An ở Bột Hải đạo."
Cao Tỉnh Nguyên lập tức dừng lại một chút.
"Đông cương Ninh quốc có hai tảng đá lớn chắn trước mặt quân đội đế quốc. Một tảng đá là Thẩm Lãnh, thủy sư Ninh quốc dưới trướng hắn là kẻ thù quan trọng nhất của quân đội đế quốc ở trên biển. Một tảng đá là Mạnh Trường An, đông cương Đao Binh của hắn là kẻ thù quan trọng nhất chắn trên đất liền."
Cao Tỉnh Nguyên thở dài một hơi: "Nếu trẫm không ngự giá thân chinh, võ tướng cả triều, không người nào có thể chắc chắn thắng được hai người này..."
Đông Phù lập tức nói: "Thật ra còn có rất nhiều hải tặc không quy phục triều đình, tất cả cộng lại có không dưới mấy vạn người, nếu có thể chiêu mộ, những người này làm tiền phong, không tổn hại đến thủy sư đế quốc, căn bản là có thể chiến một trận với thủy sư Ninh quốc."
Cao Tỉnh Nguyên gật đầu: "Phụ thân ngươi là Hải Quỷ, đều có qua lại với những hải tặc này, chuyện chiêu mộ những hải tặc này giao cho ngươi. Hiện tại trẫm phong ngươi làm chiêu an sứ, có chuyên quyền, ngoài ra chuyện đại hội đấu võ thành Kinh Đô, ngươi cũng chuẩn bị đi."
Cao Tỉnh Nguyên khoát tay: "Đi cả đi, trong vòng nửa năm, trẫm muốn các khanh xây dựng được một đội ngũ có thể đứng ngang hàng với phủ Đình Úy Ninh quốc, trên chiến trường tương lai, phủ Kê Sự phải hoàn toàn áp chế phủ Đình Úy!"