Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1298 - Chương 1298: Bù Đắp Cho Con

Chương 1298: Bù đắp cho con Chương 1298: Bù đắp cho con

Ngày hôm sau phú thương Đông Phù đã hiến ra tất cả tiền tài trong tay hắn ta, đại khái có khoảng hơn mười vạn lượng bạc trắng, hắn ta nói còn một phần nữa cần chờ một thời gian mới đến nơi. Đối với người như vậy, đương nhiên Cao Tỉnh Nguyên cũng sẽ không bức ép.

Về chuyện đại hội đấu võ thì phải chiêu cáo trong cả nước trước, mặc kệ xuất thân như thế nào, chỉ cần võ nghệ bất phàm và thông qua kiểm nghiệm là có thể trở thành một thành viên của phủ Kê Sự, hơn nữa còn có được quyền lợi tương đối lớn. Tin tức này rất nhanh chóng đã lan truyền đi, những khách giang hồ từng không dám lộ diện vào ban ngày ban mặt đều khá là kích động, bọn họ có thể thành công rồi.

Mà làm như vậy đương nhiên là có tai hại, người làm quan đứng đắn làm sao có thể chấp nhận để một đám khách giang hồ giám sát bọn họ được? Tất nhiên là trong lòng mỗi người đều sôi sục oán niệm. Còn có người trong quân nữa, bọn họ sẽ cam chịu để một đám du côn lưu manh tiết chế ư?

Nhưng đối với Tang quốc mà nói, vì trận chiến này, bọn họ nhất định phải dốc toàn lực ứng phó.

Đông Phù được nhậm mệnh làm thiên sự phủ Kê Sự, tương đương như thiên bạn phủ Đình Úy. Ở trên hắn ta là tổng đốc phủ Kê Sự do Xuân Dã Tùng kiêm nhiệm.

Chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, trong thành Kinh Đô đã có lượng lớn khách giang hồ tràn vào, thậm chí bao gồm rất nhiều cường đạo, tội phạm giết người, hung đồ, sơn phỉ ngày thường không dám lộ diện, bởi vì trong nội dung triều đình Tang quốc chiêu cáo thiên hạ có một câu... chỉ cần bằng lòng tham gia chinh chiến đền đáp Tang quốc, hành vi phạm tội trong quá khứ sẽ được bỏ qua.

Trong những người này, Xuân Dã Tùng đích thân lựa chọn ra khoảng hơn trăm người giao cho Đằng Hải Chi Trúc. Đằng Hải Chi Trúc là chủ quan sứ đoàn do Cao Tỉnh Nguyên chọn, sau khi lựa chọn nhân viên xong liền xuất phát đến Đại Ninh.

Đằng Hải Chi Trúc là chủ quan sứ đoàn, Nguyên Thạch Vi Nham thì là võ quan đứng đầu, phụ trách sự an toàn của cả sứ đoàn. Quy mô sứ đoàn có tổng cộng hơn hai trăm người, trong đó có ba mươi mấy quan văn, những người khác là võ quan và hộ vệ.

Một bộ phận hộ vệ là người được tuyển chọn kỹ lưỡng từ trong quân thủy sư, mục đích bọn họ đi Đại Ninh không chỉ là làm hộ vệ, nhiệm vụ quan trọng hơn của những người quen thuộc với vận tác thủy sư này là không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tìm hiểu tình hình của thủy sư Đại Ninh.

Sô còn lại chính là khách giang hồ mà Xuân Dã Tùng giao cho Đằng Hải Chi Trúc, những người này hạng người nào cũng có, nhưng võ nghệ của mỗi người đều không tệ.

Số khách giang hồ này lại chia làm hai nhóm, trong đó có một nhóm người giỏi ám sát hành thích nhất được giao cho Trì Dã Anh.

Trì Dã Anh là đệ tử của Phụng Thủy Lưu, một môn phái giang hồ khá lớn tại Tang quốc, ở Tang quốc người này có một danh hiệu là Bách Nhân Trảm. Nghe đồn số người bị y ám sát đã vượt qua trăm người, không có một lần nào thất thủ.

Hai ngày sau, đội ngũ sứ đoàn này xuất phát, thuyền biển chạy tới Đại Ninh.

Một tháng sau, Trường An.

Thẩm Lãnh dẫn theo đội ngũ đến ngoài thành Trường An, ngẩng đầu nhìn nơi đã xa cách rất lâu này. Thẩm Lãnh dường như có chút cảm khái, Trần Nhiễm nhìn vẻ mặt của hắn có chút không đúng, hỏi một câu: "Ngươi không dám vào thành?"

Thẩm Lãnh hừ một tiếng rồi nói: "Trong thành này có nhiều người ta sợ không? Có gì mà sợ!"

Trần Nhiễm gật đầu: "Nhiều."

Thẩm Lãnh: "..."

Quả thật là hắn hơi sợ, thật ra cũng không thể nói là sợ, mà là một sự căng thẳng. Lúc trước hắn bị giáng chức giáng tước, rời khỏi Trường An, tuy rằng bản thân hắn không để ý nhưng rất nhiều người đều cảm thấy hắn nên một đi không trở lại.

Lần này trở lại cũng không được sự chấp thuận của bệ hạ, tuy là mang theo một xe vàng trở lại, nhưng như thế nào cũng có vẻ không chính thức lắm.

Nếu có người nhìn thấy, có lẽ còn muốn nói thầm một câu, đây là sau khi thất thế lại mang vàng trở về nịnh nọt hoàng đế bệ hạ.

Đương nhiên đây không phải chuyện khiến Thẩm Lãnh căng thẳng, hắn căng thẳng chính là việc gặp bệ hạ. Thật ra mỗi lần gặp bệ hạ hắn đều căng thẳng, lần này lại cực kỳ căng thẳng.

"Lúc rời Trường An bản thân ta đã nghĩ có thể rất lâu cũng không cần trở về nữa, thậm chí sau này cũng có thể không về được. Nếu không thì ta cũng sẽ không đưa cả phiếu hào Thiên Cơ đi."

Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Lúc trở lại thì cảm thấy... nơi này hình như vẫn là nhà của ta, nhưng lại trở nên xa lạ, một chút."

Có quá nhiều người ra vào Trường An, Thẩm Lãnh bọn họ cũng phải xếp hàng, dù sao cũng không phải quân vụ khẩn cấp cho nên dù bọn họ là chiến binh cũng phải xếp hàng.

Nhưng các bách tính Đại Ninh không cho bọn họ xếp hàng, binh của mình ở bên ngoài mở rộng biên cương, bảo vệ quốc gia, mình không sủng ái thì ai sủng ái?

Cho nên mặc dù Thẩm Lãnh bọn họ đang xếp hàng, nhưng người ở phía trước không ngừng nhường cho bọn họ, bọn họ rất nhanh đã đứng đầu hàng. Thái độ của các bách tính Đại Ninh đối với chiến binh chính là như vậy, ngươi nói ngươi không vội, cứ ở đó xếp hàng cũng không được.

Giáo úy canh gác cổng thành cũng là người cũ, liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Lãnh, lập tức đi qua cúi người chắp tay: "Tham kiến đại tướng quân!"

"Đại tướng quân?"

"Đây là vị đại tướng quân nào?"

Các bách tính chung quanh lập tức kinh ngạc. Trên người Thẩm Lãnh không mặc giáp trụ và thường phục của đại tướng quân, căn bản không nhìn ra cấp bậc gì, giáo úy kia vừa cúi đầu, các bách tính chung quanh cũng đều cúi người thi lễ theo.

"Đại tướng quân còn trẻ như vậy, không phải Mạnh Trường An thì là Thẩm Lãnh."

"Tám phần là Thẩm Lãnh, nghe nói đại tướng quân Mạnh Trường An còn đang ở Bột Hải đạo."

"Đó là ngươi tin tức không linh thông, Bột Hải đạo đại thắng, người Hắc Vũ xâm lấn Bột Hải đạo bị đại tướng quân Mạnh Trường An đều làm thịt toàn bộ, không giữ lại một người nào. Không những như thế, nghe nói đại tướng quân giận dữ đã giết trăm vạn người Bột Hải!"

"Không thể nào đâu, Bột Hải tổng cộng mới bao nhiêu người, giết trăm vạn? Vậy chẳng phải là diệt tộc à?"

"Ngươi nghĩ là gì? Đó chính là diệt tộc."

Thẩm Lãnh vẫn luôn trên đường đi, hắn vẫn chưa biết tin tức Mạnh Trường An đã đại thắng, nhưng câu tàn sát trăm vạn người này vẫn khiến Thẩm Lãnh giật mình. Trăm vạn người... cho dù không diệt tộc Bột Hải thì cũng không khác gì nhiều. Tất cả nhân khẩu của Bột Hải hiện tại cộng lại cũng chỉ có khoảng hai trăm vạn đến ba trăm vạn người, Mạnh Trường An giết trăm vạn đều là nam nhân, số còn lại ngoại trừ người già yếu thì cũng chỉ toàn là nữ nhân.

Thẩm Lãnh đáp lễ với các bách tính, nói vài câu với giáo úy gác cổng thành rồi lập tức vào thành, sau khi vào cổng thành lại nhìn sang ven đường theo bản năng. Trước kia mỗi lần trở về, Trà gia đều sẽ cười tươi đứng ở ven đường chờ hắn.

Nhưng lần này không giống trước đây, Trà gia không ở Trường An, có lẽ sau này thật sự sẽ không còn về Trường An nữa.

"Quốc công gia của ta, cuối cùng cũng đợi được ngài rồi."

Trà gia không có ở đây, Đại Phóng Chu ở đây.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, Đại Phóng Chu đi nhanh lại, vẻ mặt vui sướng: "Nô tì đã chờ ở đây hơn một canh giờ rồi, làm nô tì chờ sốt cả ruột."

Thẩm Lãnh cười cười nói: "Thời tiết còn đang lạnh, ngươi cũng không tìm chỗ nào mà chờ."

"Tìm rồi, vừa mới ăn hai bát mì hoành thánh nóng hổi."

Đại Phóng Chu nói nhỏ: "Đây là chờ quốc công ngài, chờ đại nhân khác thì nô tì cũng không dám làm càn như vậy, chỉ có thể đứng ở ven đường chờ."

Y lấy từ trong ngực ra tới một cái túi giấy dầu đưa cho Thẩm Lãnh: "Quốc công gia đói bụng rồi chứ, bánh bao thịt vừa mới mua đấy."

Thẩm Lãnh cười nhận lấy bánh bao, cắn một miếng hết nửa cái: "Chỉ mua chút ít này thôi à?"

"Sao có thể chứ."

Đại Phóng Chu nói: "Ta bảo người của tiệm bánh bao chờ, các huynh đệ theo quốc công gia về cứ ăn thoải mái, ở ngay ven đường."

Thẩm Lãnh cười nói: "Ta đã không phải quốc công rồi, ngươi đừng gọi như vậy."

"Ngài là quốc công."

Đại Phóng Chu cười ha hả nói: "Bệ hạ đã tuyên chỉ ở trên triều đình, khôi phục tước vị quốc công của đại tướng quân ngài, hơn nữa quân chức còn tấn thăng lên tòng nhất phẩm, huân chức vào đại trụ quốc."

Thẩm Lãnh giật mình.

Những lời này là có ý gì?

Vị cực nhân thần.

Không phải hoàng tộc, tước vị mức cao nhất là quốc công, huân chức cao nhất là đại trụ quốc, quân chức cao nhất là chính nhất phẩm, Thẩm Lãnh chỉ kém nửa cấp mà thôi, nhưng cũng đã là vị cực nhân thần danh xứng với thực.

Điều này có nghĩa đã đến bước này, hắn đã sắp sửa không thể phong, không thể tấn thêm nữa.

Ba mươi mấy tuổi, là một võ tướng mà nói, chỉ còn một chút xíu nữa là đến đỉnh cao.

"Quốc công gia vẫn chưa biết phải không."

Đại Phóng Chu cười nói: "Thái tử điện hạ còn xin thưởng cho ngài, người đã nói với bệ hạ nhiều lần, cuối cùng bệ hạ đã đồng ý, không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu nữa sẽ có ý chỉ đến quý phủ quốc công gia, tiểu công gia Thẩm Kế lĩnh thiên ngưu bị thân."

Thẩm Lãnh sắc mặt đại biến: "Như vậy sao được!"

Đại Phóng Chu nhìn phản ứng của hắn mà giật mình: "Đây là ý của bệ hạ và thái tử điện hạ, quốc công gia, không chối được đâu."

"Không chối được cũng phải chối."

Thẩm Lãnh bước đi nhanh hơn: "Vào cung ngay bây giờ."

Tuy rằng không phải cho Tiểu Thẩm Kế thiên ngưu bị thân chân chính về mặt ý nghĩa, là một phần thưởng vinh dự, nhưng mà quả thật quá cao. Thiên ngưu vệ, cấm quân trong cấm quân, thân vệ của bệ hạ.

Ngàn ngưu bị thân, các bách tính gọi là thiên ngưu đại tướng quân, tuy rằng không phải đại tướng quân thật nhưng có thể thấy địa vị này quan trọng ra sao.

Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh quỳ sấp ở đó, tức đến nỗi mãi một lúc lâu sau mới nói được: "Trẫm cho, khanh không nhận?"

"Bệ hạ ban cho cho thần, thần đều nhận, bệ hạ ban cho con của thần, không thể nhận."

"Trẫm cứ cho thì sao?"

"Thần... cũng không có cách."

"Cút."

Hoàng đế trừng mắt lườm hắn một cái: "Cút sang bên kia ngồi ghế nói chuyện."

Thẩm Lãnh khom người cúi đầu, sau đó lăn sang chỗ ghế ngồi, hoàng đế tức điên lên, nhìn bộ dạng của tên ngốc kia chỉ hận không thể đi qua cho hắn một cước nhưng cũng đau lòng. Mặt tiểu tử ngốc lại đen hơn chút, vào cung gấp, không có rửa mặt thay y phục, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đó, hoàng đế nhìn mà tim nhói đau.

"Trẫm hỏi lại khanh một câu, quả thật khanh không muốn nhận?"

"Thần không dám tiếp nhận."

"Không phải là không muốn, là không dám?"

Hoàng đế nhìn khuôn mặt Thẩm Lãnh, im lặng một lát rồi nói: "Thật ra Đại Phóng Chu không có nói cho khanh biết toàn bộ câu chuyện, chẳng những trẫm cho Thẩm Kế thiên ngưu bị thân, còn cho Thẩm Ninh thân phận quận chúa nữa."

Thẩm Lãnh ngẩng phắt đầu lên: "Hả?"

Hoàng đế: "Hả cái rắm."

Ông ta quay đầu nhìn ra bên ngoài: "Đại Phóng Chu."

"Có nô tì."

"Đi lấy cho hắn một thùng nước ấm, để cho hắn đi tắm rửa sạch sẽ, tắm xong rồi đến nói chuyện với trẫm."

Đại Phóng Chu vội vàng lên tiếng, căn dặn người đi chuẩn bị nước ấm. Không bao lâu sau ở trong điện phụ đặt một cái thùng gỗ lớn, rót không ít nước ấm, còn chuẩn bị một bộ thường phục quốc công mới tinh.

Thẩm Lãnh cho người ra ngoài hết, ngồi vào trong thùng gỗ sau đó cả người giống như thăng hoa, cảm giác thoải mái này không thể nói ra được, thích chết đi được.

Nhắm mắt lại, phủ khăn nóng lên mặt, không tự chủ được khẽ ngâm nga hát.

Đúng lúc này hoàng đế xách một cái thùng nhỏ đi vào, trong thùng có gáo gỗ và khăn mặt. Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng bước chân liền giật mình, quay đầu lại nhìn thấy hoàng đế thì sắc mặt lập tức trắng bệch, muốn hành lễ nhưng lại không dám đứng lên.

"Ngồi dựa vào bên cạnh thùng."

Hoàng đế ra lệnh một tiếng, giọng điệu không cho phép phản bác.

Thẩm Lãnh đành phải ngồi ở cạnh thùng gỗ đưa lưng về phía hoàng đế, hoàng đế thấm ướt khăn mặt, xoắn lại một vòng, sau đó chà sát mạnh trên lưng Thẩm Lãnh, bụi bặm cuộn lại thành từng sợi.

Hoàng đế ngẩn ra: "Hàng không ít đấy."

"Bệ hạ..."

"Im miệng."

Hoàng đế thở dài một hơi: "Khi Trường Diệp nhỏ thích bảo trẫm chà lưng cho nó, nói trẫm chà lưng thoải mái hơn mẫu thân nó. Khi Trường Trạch nhỏ... khi Trường Trạch nhỏ trẫm cũng từng chà lưng cho nó."

Mắt ông ta hơi hơi đỏ lên, câu cuối cùng không nói ra.

Cha bù đắp cho con.

Bình Luận (0)
Comment