Trong thư viện có một cái hồ không quá lớn nhưng cực kỳ nổi tiếng. Thật ra thì trong thư viện đâu có cái gì không nổi tiếng, có nơi sông núi tuyệt đẹp nhưng hoàn toàn vô danh, dù sao cũng phải tìm một chút cái gì mánh lới tuyên truyền mới được. Một cái hồ bình thường trong thư viện cũng nổi tiếng, đơn giản vì nơi này là thư viện.
Sáng sớm, trên hồ có một chiếc thuyền lá nhỏ, các học sinh đi qua lại đều nhịn không được liếc nhìn thêm vài lần. Thời tiết vẫn chưa phải là ấm áp, người ngồi thuyền trên hồ sớm như vậy hoặc là thật sự tao nhã hoặc là thật sự thích câu cá, hoặc cũng có thể là thật sự rất nhàm chán.
Ngồi trên chiếc thuyền nhỏ này không phải một người mà là hai người, một người ngồi khoanh chân câu cá ở trong hồ, một người dùng vợt lưới dài dọn sạch rác trên mặt hồ. Buổi sáng sớm vốn đã như tranh thủy mặc, cộng thêm một chiếc thuyền lá này lại càng thể hiện cảnh sắc không tầm thường.
Người thả câu không người cầm vợt đánh động đến cá của mình, người cầm vợt cũng không lo lưỡi câu của người thả câu sẽ mắc vào lưới của hắn.
Hai người dường như không nói chuyện với nhau, ai làm việc của người nấy.
"Hai người kia là ai?"
"Cách xa quá không nhìn rõ, đội mũ tre câu cá lại càng không nhìn rõ, người cầm vợt kia hình như còn trẻ tuổi."
"Không phải là không được câu cá ở hồ trong thư viện chúng ta sao?"
"Có lẽ là người ngoài, không biết quy định."
"Người ngoài làm sao có thể tùy tiện vào thư viện được, hơn nữa còn có thể chơi thuyền trên hồ?"
"Gần đây trong thư viện luôn có những người không ngờ đến, chỉ là chúng ta cũng không nhận ra. Nói hôm qua lúc An Quốc Công giảng bài ở Xuân Thu Đường, trong những người đứng ở ngoài cửa có bệ hạ, ngươi dám tin?"
"Ta cũng nghe nói, lúc ấy ta ở trong Xuân Thu Đường, thật sự là hồ đồ rồi, có người nhiều như vậy, lão viện trưởng cũng có, ngoài bệ hạ ra thì còn có thể là ai."
"Cho nên đừng quan tâm người câu cá trên hồ là ai."
"Cũng đúng."
"Có lẽ chỉ là hai người thợ thì sao? Hồ trong thư viện chúng ta quả thật đã lâu không dọn dẹp, lá rụng với bèo, nhìn cũng hơi khó chịu, thư viện tìm hai vị lao công đến dọn sạch mặt hồ cũng là bình thường, thế mà lại bị các ngươi nói giống như lại có đại nhân vật lợi hại nào đến nữa vậy. Thiên hạ tuy lớn nhưng có mấy người tài giỏi như An Quốc Công, lại còn đều có thể đến thư viện chúng ta?"
"Người cầm vợt lưới mới là chính sự, người câu cá kia nói không chừng chỉ là lười biếng."
Những người đi qua cầu đá sẽ không nhịn được mà nhìn thử, bởi vì quả thật thư viện có quy định không được xuống hồ câu cá, có học sinh từng nói đùa rằng cá trong hồ cũng không đủ cho lão viện trưởng ăn.
Trên thuyền nhỏ.
Người đội mũ tre khoác áo tơi là một lão nhân thoạt nhìn đã 50 - 60 tuổi, ngồi ở đó không nhúc nhích, tựa như đang ngồi thiền. Thật ra ông ta cũng không nhìn cá có cắn câu hay không, dù sao thì tâm tư cũng không nằm ở việc câu cá mà là ở người trẻ tuổi bên cạnh.
"Mấy ngày nay ta đưa bá mẫu ngươi và Nhược Dung ra ngoài Trường An đi thăm người thân. Dù sao cũng vừa mới về Trường An không lâu, có rất nhiều lão hữu cần thăm hỏi, thế nhưng mấy ngày này lại ngươi về, bớt ăn chực của ngươi vài bữa cơm, cảm thấy thua thiệt, cho nên sáng sớm đã đến đây."
Trang Ung mỉm cười, chỉ ngồi bên cạnh tiểu tử ngốc này đã cảm thấy yên lòng rồi.
Tiểu tử ngốc vẫn đang rất nghiêm túc dọn sạch mặt hồ, ở một đầu thuyền nhỏ đã chất không ít rác. Hắn cười nói: "Đại tướng quân đã câu suốt một canh giờ rồi, một con cá cũng không câu được. Lão viện trưởng đã đặt món là buổi trưa muốn ăn cá, bảo ta đi mua, ta không tiếc tiền, đại tướng quân liền nói để ông câu cá, thế này cũng không giống như có thể câu được cá."
Trang Ung thở dài: "Cá trong hồ của thư viện mỗi ngày đều có người cho ăn, học sinh đi qua đi lại đều sẽ ném xuống một ít đồ ăn, cá đều không đói thì tất nhiên không cắn câu."
Thẩm Lãnh nói: "Sao ta cảm thấy là đại tướng quân quên móc mồi câu?"
Trang Ung bĩu môi: "Ta bình sinh thích câu cá nhất, bất kể là đến đâu bên cạnh cũng phải mang theo giáp, đao, bản đồ, cùng với cần câu, ta mà lại quên móc mồi?" Để tự chứng minh, ông ta thu lưỡi câu lại xem thử, sau đó ngẩn người ra: "Thật sự không móc?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Đại tướng quân đã thả câu trong hồ một canh giờ rồi, cho dù là móc mồi câu, đừng nói cá rỉa mồi thì ông cũng không chú ý, cho dù cá tò mò, một con đến nhìn thấy mồi câu thầm nghĩ đây là thứ gì, có ngon không? Đi lên liếm một cái, ủa... không ngon, bỏ đi. Lại một con cá đến, đây là cái gì, ngon không? Đi lên liếm một cái, ồ, không ngon, lại đi."
"Lại một con cá nữa đến, đây là cái gì, ngon không? Đi lên liếm một cái, ơ... hóa ra chỉ là lưỡi câu trụi lủi, ngay cả chút mùi vị cũng không có."
Đây cũng không phải là câu chuyện cười gì quá buồn cười nhưng Trang Ung lại gần như cười ngặt nghẽo, ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi nói nhảm."
Thẩm Lãnh nói: "Mau câu đi, sắp đến trưa rồi, lão viện trưởng vẫn chờ ăn cá, chẳng lẽ ông xách lưỡi câu về cho lão viện trưởng liếm? Lão viện trưởng liếm liếm, ơ... sao trên lưỡi câu này toàn là mùi cá vậy."
Trang Ung: "Mẹ nó chứ ngươi im miệng đi..."
Thẩm Lãnh cũng cười lớn ha ha.
Trang Ung móc lại mồi câu rồi ném xuống hồ: "Vậy thì ta nghiêm túc là được."
Thẩm Lãnh để vợt lưới sang một bên, duỗi hai cánh tay sau đó ngồi xuống bên cạnh Trang Ung, lấy một ít mồi câu mà Trang Ung đích thân trộn để ở trước mũi ngửi, mùi thơm xộc vào mũi, hắn không nhịn được thở dài: "Mùi thơm này khiến ta cũng muốn liếm một cái, tại cá sao không liếm?"
Trang Ung: "Bởi vì cá không có lưỡi."
Thẩm Lãnh ngây người: "Câu nói đùa này nhạt quá."
Khi Trang Ung nghiêm túc quả nhiên lợi hại, một lát sau đột nhiên nhấc cần câu lên, một con cá dài hơn hai thước bị ông ta kéo lên, cá quẫy đạp trong nước, Trang Ung cũng không vội, chỉ là giữ yên, qua khoảng nửa khắc thì cá không còn sức lực, ngoan ngoãn bị Trang Ung xách lên.
"Đủ rồi."
Thẩm Lãnh nói: "Câu một con là được."
Trang Ung ừ một tiếng: "Vậy thì về thôi, sợ là lão viện trưởng cũng đã chờ sốt ruột rồi."
Thẩm Lãnh chèo thuyền đến bên hồ, hắn xuống trước, sau đó thò tay ra đỡ Trang Ung xuống. Trang Ung lên bờ sau đó cười nói: "Ngươi tưởng là ta ngay cả đi bộ cũng không được thật sao?"
Thẩm Lãnh: "Không có, đơn thuần là chê ông già."
Trang Ung: "Ta nhổ vào."
quyển sổ nhỏ và bút chì, một người chắp tay sau mông nhìn bọn họ.
"Hai vị, có chuyện gì sao?"
Thẩm Lãnh khách khí hỏi một câu.
Người ở phía trước gật đầu: "Dựa theo quy định không được câu cá trong hồ, người vi phạm bị phạt tiền, mỗi người giao năm mươi đồng."
Thẩm Lãnh: "..."
Trang Ung cười lớn ha ha: "Năm mươi đồng thì năm mươi đồng, đưa đi."
Người nọ gật đầu: "Thái độ cũng được, đưa tiền và cá cho ta đi."
Trang Ung lập tức trở nên nghiêm túc, xách con cá kia lùi lại một bước, kiên định như trấn thủ thành trì đối kháng kẻ thù ở bên ngoài: "Người còn cá còn."
Thẩm Lãnh nói: "Ta không câu cá, ta chỉ dọn sạch mặt hồ, cho nên ngươi tìm ông ta đi."
Người nọ nghĩ thấy cũng đúng, quay đầu nhìn về phía Trang Ung: "Vậy thì ông nộp tiền phạt, cá cũng phải giao."
Trang Ung đưa cá cho Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh xách cá đi, người tuổi trẻ kia vội vàng ngăn lại: "Sao lại vô lại như vậy?"
Thẩm Lãnh: "Ta không câu cá, ngươi tìm ông ta."
Người trẻ tuổi nói: "Cá ở trong tay ngươi mà."
Thẩm Lãnh: "Không phải cá ta câu."
Người trẻ tuổi nhìn về phía Trang Ung: "Ông giao tiền."
Trang Ung: "Ta không có cá thì ta giao tiền gì?"
Đúng lúc này lão viện trưởng chống gậy đến tìm hai người bọn họ, thấy hai người bọn họ bị người ngăn cản liền qua giải vây, nghe một lát thì lão cũng ngại giải vây rồi, hai đại tướng quân, hai vị quốc công gia, thật vô lại mà...
Lão viện trưởng cảm thấy lão vẫn phải ra mặt, nếu không thì làm sao lấy làm điển phạm cho các học sinh, cho dù hai vị này đều là quốc công của Đại Ninh thì cũng không thể không làm theo quy củ, quy định thư viện của chính là quy định.
Cho nên lão viện trưởng đi đến gần, kia hai người trẻ tuổi nhìn thấy lão viện trưởng, vội vàng cúi người thi lễ: "Viện trưởng đại nhân."
Lão viện trưởng gật đầu: "Hai người các ngươi làm đúng, quy định của thư viện không thể tùy tiện phá vỡ được, để ta xử lý."
Lão nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Mỗi người năm mươi đồng tiền phạt, cả cá nữa, đều phải nộp lên."
Lão giơ tay ra nói một cách chính nghĩa: "Ta là viện trưởng của thư viện, giao cho ta là được."
Thẩm Lãnh nhìn Trang Ung, Trang Ung nhìn Thẩm Lãnh.
Nửa canh giờ sau, độc viện của lão viện trưởng.
Thẩm Lãnh bưng cá đã nấu xong lên bàn, lão viện trưởng và Trang Ung đang nói chuyện vui vẻ, nhìn thấy bộ dạng không vui của Thẩm Lãnh, hai người lại càng vui vẻ hơn.
"Không phải là chuyện một trăm đồng thôi sao, ngươi cần gì phải vậy?"
Lão viện trưởng để một trăm đồng đó trên bàn: "Một trăm đồng có thể làm được gì? Đối với ngươi mà nói một trăm đồng cũng không tính là gì, đối với ta mà nói, một trăm đồng tương đối quan trọng. Ta định đính một trăm đồng này vào tấm biển treo ở phòng khách."
Thẩm Lãnh: "Phì."
"Nói chính sự."
Lão viện trưởng chỉ vào ghế: "Ngồi xuống nói."
Thẩm Lãnh lau tay vào tạp dề: "Chính sự gì, thoáng chốc đã nghiêm túc, ta cũng thấy hơi sợ."
Lão viện trưởng nói: "Hôm qua ta đã bàn bạc với bệ hạ, thật ra việc này cũng không phải hôm qua mới bàn đến mà đã đề cập đến mấy năm rồi, hôm qua coi như đã quyết định rồi... Kể từ hôm nay, xem như ta lui xuống, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay bệ hạ đã tuyên bố khi lên triều, ta không còn là viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp nữa."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Ai tới?"
Trang Ung thở dài: "Ta."
Lão viện trưởng cười nói: "Bắt đầu từ hôm nay chuyện của thư viện đều do hắn quản, thật ra tất cả chuyện lớn nhỏ của thư viện ta đều đã không quan tâm từ lâu, nên việc nhường chỗ là phải nhường. Trước kia là bệ hạ không đồng ý, bây giờ Trang Ung đã về, ứng viên thích hợp, sau này ngươi phải gọi hắn là Trang viện trưởng."
Thẩm Lãnh nói: "Nói cách khác thì lúc nãy hai viện trưởng tốn nhiều công sức như vậy, chỉ vì lừa một trăm đồng của ta?"
Trang Ung nói: "Đừng nói như vậy, ý chỉ của bệ hạ còn chưa tới thư viện, cho nên không tính là hai viện trưởng lừa ngươi, nếu ghi thù thì nhớ lão viện trưởng là được."
Thẩm Lãnh: "Phì!"
Trang Ung cười nói: "Nhìn thái độ của ngươi kìa."
Lão viện trưởng nói: "Được rồi, nói xong chính sự rồi, ăn cơm ăn cơm. Nếu không có gì bất ngờ thì lát nữa bệ hạ sẽ phái người tới tìm ngươi đi làm việc, ngươi cũng không thể thật sự ở trong thành Trường An chỉ hầu hạ lão già hom hem ta mỗi ngày được."
Thẩm Lãnh: "Xấu quá."
Lão viện trưởng cười to.
Thẩm Lãnh sáp lại gần hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Lão viện trưởng cười nói: "Bệ hạ nói kinh phí của thủy sư thì ngươi tự nghĩ cách, lát nữa sẽ có người tới tìm ngươi, người này sẽ dẫn ngươi đi phát tài. Về phần phát tài như thế nào thì phải xem bản lĩnh của ngươi."
Thẩm Lãnh hỏi: "Ai?"
Ngoài cửa có người lên tiếng: "Ta."