Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1304 - Chương 1304: Tạm Giữ Chức Giảng Bài

Chương 1304: Tạm giữ chức giảng bài Chương 1304: Tạm giữ chức giảng bài

Thế mà hoàng đế lại thật sự không về cung Vị Ương, mà Lại đại nhân thì không thể không về Nội các. Trong Nội các có rất nhiều chuyện đều cần thủ phụ đại nhân xét duyệt đóng dấu, ông ta không đến nửa ngày, ngày hôm sau những việc cần ông ta làm có thể chất thành núi.

Cho nên mặc kệ lúc Lại Thành đùa giỡn có nói tiêu sái cỡ nào, trên thế giới này, ngay cả hoàng đế cũng có thể thi thoảng tiêu sái nhưng đại học sĩ thủ phụ Nội các lại không thể tiêu sái.

Khi các bách tính nhắc tới đại học sĩ Nội các đều sẽ chỉ cực kỳ hâm mộ, luôn miệng khen ngợi không ngớt lời. Đại học sĩ thủ phụ Nội các là gì? Văn nhân điển phạm đứng đầu bách quan, nói là dưới một người trên vạn vạn người cũng không quá.

Nhưng mà vất vả, thật sự vất vả.

Nếu so sánh thì Lại Thành còn mệt mỏi hơn cả hoàng đế, mệt mỏi hơn rất nhiều.

Cho nên dù chính miệng hoàng đế nói cho Lại Thành nghỉ ngơi thoải mái nửa ngày, bản thân Lại Thành cũng không dám thoải mái, đối với Lại Thành mà nói, ông ta không có thích thú gì với việc có được nửa ngày rảnh rỗi.

Hoàng đế cũng biết ông ta vất vả nên ban thưởng cho Lại Thành hậu hĩnh nhất, nhưng Lại Thành không dùng đến những thứ này, mấy bộ triều phục mặc thay đổi cả tháng, mười mấy hai mươi ngày mới về nhà một lần, không có thời gian cố định, xem ngày nào ít việc thì tranh thủ chạy về đoàn viên.

"Lão thần ngồi ở vị trí của Lại Thành không làm được."

Lão viện trưởng nói rõ, lão không làm đại học sĩ thủ phụ Nội các không phải là không có khả năng đó, mà là không kiên trì nổi.

Nhưng hoàng đế không tin, nếu thật sự bắt ép lão viện trưởng ngồi lên vị trí đó, hơn nữa còn nói rõ sẽ không tìm người thay thế lão, lão viện trưởng cũng sẽ như vậy.

Không chơi mạt chược bốn người được, ba người ngồi trong phòng khách ở tiểu viện của lão viện trưởng nói chuyện, Thẩm Lãnh đem nói rõ chi tiết chuyện đông cương và bắc cương một lượt, hoàng đế và lão viện trưởng chăm chú lắng nghe.

Ánh mắt hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh ngập tràn vui mừng và cả tự hào, lão viện trưởng cũng như thế.

"Trẫm vẫn đang suy nghĩ một chuyện."

Hoàng đế nghe Thẩm Lãnh nói xong rồi lên tiếng: "Sau này khanh tạm giữ chức phó viện trưởng thư viện. Hơn một năm trước phó viện trưởng tiền nhiệm đã cáo lão hồi hương, trẫm không ngăn cản, dạy học trồng người cho Đại Ninh hơn nửa đời rồi, cũng nên để ông ấy về nghỉ ngơi."

Lão viện trưởng thở dài: "Chuyện thường ngày ở thư viện đều là hắn xử lý, còn vất vả hơn ta nhiều, hơn nữa bên Tứ Hải Các thực sự khiến người ta lao tâm, cũng nên về nghỉ rồi."

Hoàng đế ừ một tiếng, nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Cho nên chức vị phó viện trưởng thư viện còn trống, khanh không phải phó viện trưởng chuyên trách, chỉ tạm giữ chức, chỉ cần khanh ở Trường An thì bớt thời gian đến thư viện giảng bài."

Thẩm Lãnh giật mình: "Thần giảng bài?"

Hắn lắc đầu lia lịa: "Thần không dám dạy hư học sinh."

"Ngươi không biết..."

Lão viện trưởng nhìn hắn cười nói: "Có bao nhiêu đệ tử thư viện coi ngươi làm thần tượng trong lòng, làm mục tiêu phấn đấu của cuộc đời, cũng không biết có bao nhiêu người thấy ngươi sẽ kích động đến tột đỉnh. Nếu ngươi không tin thì ngày mai ta dẫn ngươi đi hết các phân viện của thư viện, ngươi thử xem những người tuổi trẻ đó nhìn thấy ngươi sẽ như thế nào."

Thẩm Lãnh nói: "Quả thật là không dám nói lung tung, chính vì rất nhiều người trong số bọn họ coi ta là mục tiêu, là một quân nhân Đại Ninh điển hình nên ta càng sợ. Ta nói đùa một câu, bọn họ có thể nghĩ là lời lẽ chí lý, theo rất nhiều người thấy, người thành công nói gì cũng đúng."

Hoàng đế cười nói: "Chột dạ rồi?"

Thẩm Lãnh: "Không phải thần chột dạ, là sợ hãi."

"Vẫn là chột dạ."

Hoàng đế nói: "Khanh không cần nói đạo lý to lớn gì, người đọc sách có nhiều đạo lý lớn hơn khanh. Khanh cứ giảng khanh suất quân phá địch như thế nào, cổ động sĩ khí như thế nào, phán đoán tình hình quân địch như thế nào, coi như là cho bọn họ thay đổi đầu óc, mở rộng tầm mắt."

Thẩm Lãnh cũng không tiện từ chối nữa, đành phải cúi đầu nói: "Thần tuân chỉ, lần sau thần cùng lão viện trưởng đi dạo trong thư viện một chút, thần sẽ cố gắng không nói lung tung."

"Dù sao cũng không đánh mạt chược được."

Hoàng đế đứng dậy: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay buổi chiều hôm nay luôn đi, dù sao trẫm cũng không có ý định về cung Vị Ương. Tiên sinh, tìm phân viện nào đó để cho Thẩm Lãnh đi giảng bài?"

Lão viện trưởng cười nói: "Lão thần sẽ cho người đi sắp xếp."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đi thôi Thẩm phó viện trưởng. Ngày mai trẫm bổ sung ý chỉ đến, hiện tại trẫm muốn nghe xem khanh giảng bài cho đệ tử thư viện như thế nào."

Thẩm Lãnh thật sự căng thẳng, còn căng thẳng hơn lần đầu tiên hắn lên chiến trường, sự căng thẳng này lại khác. Hắn là quân nhân trời sinh, lên chiến trường căng thẳng thì căng thẳng nhưng chỉ cần động thủ là sẽ tỉnh táo lại, càng là đại chiến lại càng bình tĩnh.

Giảng bài?

Câu đầu tiên sẽ nói gì? Chào mọi người, ta là Thẩm Lãnh ư?

Cho nên từ lúc rời tiểu viện của viện trưởng đi đến Văn Viện, Thẩm Lãnh rất mờ màng, trong đầu giống như bột hồ vậy, hắn suy nghĩ hết lần này đến lần khác xem nên nói gì với những người tuổi trẻ đó, sau đó mới phát hiện trong đầu mình trống rỗng.

"Có thể không giảng không?"

Thẩm Lãnh hỏi một câu theo bản năng, cũng không biết là hỏi ai.

Hoàng đế hừ một tiếng: "Kháng chỉ?"

Thẩm Lãnh: "Hả... Không dám."

Hoàng đế căn dặn: "Lát nữa đừng nói là trẫm đến, sau khi đi vào trẫm sẽ tìm chỗ nào đó ngồi là được, ngồi cùng các học sinh của thư viện, hoặc là đứng ở cửa nghe. Vệ Lam, khanh cũng đừng gióng trống khua chiêng, nơi này là thư viện, không cần căng thẳng."

Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam cúi người lên tiếng nhưng đương nhiên gã cũng căng thẳng. Bệ hạ tùy tiện chọn một gian phòng học đi vào, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lỡ như có người va chạm vào bệ hạ thì làm sao?

Quyết định ngẫu hứng này của bệ hạ, đối với thủ hạ mà nói là không dễ ứng phó nhất.

Vào Văn Viện, viện trưởng Văn Viện và một đoàn giáo tập nhận được thông báo đã chờ sẵn ở cửa, hoàng đế khẽ nhíu mày khi nhìn thấy đám người, khoát tay: "Giải tán hết đi, đừng khoa trương."

Thật ra hiện tại tên của thư viện Nhạn Tháp nên là gọi là Nhạn Tháp Văn Viện, bởi vì Võ Viện đã tách ra ngoài, đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng là viện trưởng Võ Viện.

Chỉ là mọi người vẫn quen gọi là thư viện, quen gọi Hàn Lâm Viện trong thư viện là Văn Viện. Phân viện trưởng Quách Minh Thái là một vị lão tiên sinh, trời sinh tính trung hậu thuần lương, là một người có học vấn rộng.

Bệ hạ đột nhiên đến như vậy khiến ông ta cũng căng thẳng, đâu chỉ là căng thẳng, trong lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi. Ông ta tưởng bệ hạ muốn tới nghe bài giảnh của Văn Viện, lúc này mới biết được là đại tướng quân Thẩm Lãnh đã tạm giữ chức phó viện trưởng thư viện, đến giảng bài cho các đệ tử, ngược lại ông ta còn thở phào nhẹ nhõm. Không phải ông ta giảng là được, chết người khác hay là chết mình, đương nhiên là chết người khác.

Học vấn của ông ta như vậy mà còn đang lo nói cái gì mới được, Thẩm Lãnh lo cũng là dễ hiểu.

Mỗi một giữa phòng học trong Hàn Lâm Viện đều có rất tên hay, hoàng đế chọn đại một gian, trên tấm thẻ treo bên ngoài phòng học viết ba chữ thể Triện... Xuân Thu Đường.

"Xuân Thu."

Hoàng đế nhìn nhìn, gật đầu: "Phòng này đi."

Các đệ tử trong Hàn Lâm Viện tài giỏi cỡ nào? Khoa cử Đại Ninh, tính hết cả trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa của mỗi kỳ, có hơn một nửa là xuất thân từ Hàn Lâm Viện, nói cách khác thì có hơn một nửa quan viên trẻ tuổi bổ sung đến địa phương xuất thân từ Hàn Lâm Viện. Bởi vậy cho nên lúc trước Mộc Chiêu Đồng mới nói, nói về đào lý phủ thiên hạ thì lão ta thua xa Lộ Tòng Ngô.

Có tổng cộng bốn mươi mấy học sinh đang ở trong Xuân Thu Đường chờ giáo tập giảng bài, rất nghiêm túc ngồi chờ ở trong phòng. Cửa vừa mở ra, tất cả học sinh đều đứng lên, đồng thời cúi người thi lễ: "Tiên sinh!"

Hoàng đế bắt Thẩm Lãnh đi vào đầu tiên, cho nên khi các học sinh nhìn thấy Thẩm Lãnh đều ngây người, người trẻ tuổi này là ai?

Viện trưởng Hàn Lâm Viện Quách Minh Thái là người thứ hai đi vào, hoàng đế và lão viện trưởng chờ ở cửa chứ không đi vào ngay lập tức. Sau khi Quách Minh Thái đi vào, tất cả học sinh đều hơi luống cuống, vội vàng lại cúi người thi lễ.

"Viện trưởng đại nhân."

Quách Minh Thái khẽ gật đầu ra hiệu, đi đến đứng trên bục giảng, hắng giọng một cái rồi nói: "Giới thiệu với các ngươi một chút, vị này chính là phó viện trưởng mới của thư viện Nhạn Tháp chúng ta."

Lúc nói đến đây ông ta cố ý dừng lại một chút, ông ta muốn xem thử các học sinh có phản ứng gì.

Quả nhiên các học sinh vừa nghe nói người trẻ tuổi này là phó viện trưởng thì đều kinh ngạc, phó viện trưởng của thư viện, đó đâu phải là vị trí một người bình thường có thể ngồi vào được? Lại còn trẻ như vậy nữa.

Thẩm Lãnh ở bên cạnh bổ sung thêm một câu: "Tạm giữ chức."

Quách Minh Thái cười cười nói: "Ta nhìn thấy sự khó tin, nhìn thấy sự nghi hoặc và khó hiểu, thậm chí còn nhìn thấy một chút phẫn nộ trong ánh mắt của các ngươi, có phải các người cảm thấy hắn còn quá trẻ, vẫn chưa đủ để trở thành phó viện trưởng của thư viện không? Nếu ta nói cho các ngươi biết tên của hắn thì các ngươi sẽ không có những cảm xúc này... Hắn chính là An Quốc Công, đại trụ quốc, đại tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh."

"Hả!"

Câu nói này vừa nói xong, trong Xuân Thu Đường bùng nổ.

"Đại tướng quân!"

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt kích động, thậm chí có người còn không nhịn được mà kêu lên.

Quách Minh Thái ra hiệu một chút: "Quốc công, mời."

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến bục giảng, vịn tay vào bàn giáo viên cười cười: "Mọi người kiềm chế một chút, từ phản ứng của các ngươi, ta cảm nhận được thư viện sắp xếp một người tạm giữ chức phó viện trưởng dựa theo nhan sắc là đúng. Nếu không tìm một người trẻ tuổi có dáng vẻ bảnh bao đến đây thì sắp không giữ được các ngươi rồi, cũng không thể để tất cả những người đẹp trai đều ngồi ở bên dưới được, cũng phải có người ở trên bục giảng giữ thể diện chứ."

Sau khi nói xong hắn nhìn về phía những người trẻ tuổi đang cười kia: "Ngồi xuống hết đi, không cần quá căng thẳng, cũng không cần quá nghiêm túc, ta tới là dùng các ngươi để luyện tập, sau khi thích ứng thì ta đến bên Tứ Hải Các giảng, bên đó có gái ngoại quốc."

"Y!"

Mọi người trong Xuân Thu Đường đồng loạt "y" một tiếng, ai nấy cũng hưng phấn, không biết là ai vỗ bàn đầu tiên, trong Xuân Thu Đường ngay lập tức vang lên tiếng vỗ bàn chỉnh tề, rất có tiết tấu.

Ở ngoài cửa, hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Đây là ý gì?"

Lão viện trưởng nhún vai: "Thần cũng không biết."

Thẩm Lãnh cười nói: "Trước khi đến đây ta vẫn nghĩ nói gì mới có thể không hại con cháu, dù sao thì ta tài sơ học thiển, các ngươi cũng đều biết ta không có học hành đứng đắn, người dạy ta học cũng không phải người đứng đắn gì, cho nên ta rất sợ. Sau đó nghĩ có lẽ điều ta có thể nói không ngoài năm chữ... làm rạng danh đất nước."

Những người trẻ tuổi kia yên tĩnh lại, nghiêm túc nghe hắn nói tục.

"Làm rạng danh đất nước trên chiến trường là phùng chiến tất thắng, lấy đất đai để nói thì thiếu một tấc cũng là thua, bất kể là bị người khác đoạt một tấc hay là đoạt của người khác thiếu một tấc đều không được. Làm rạng danh đất nước trong thư viện là đừng để gái ngoại quốc bên Tứ Hải Các đi một người nào, cũng không thể để các cô nương người Đại Ninh trong thư viện bị cua mất, có một người đi, có một người bị cua mất, chứng tỏ các ngươi đã chiến bại."

"Y!"

Trong Xuân Thu Đường lại vang lên tiếng "y" chỉnh tề, những người trẻ tuổi kia lại vỗ bàn vang dội, bộp bộp bộp, bộp bộp bộp, bộp bộp bộp bộp, bộp bộp.

Thẩm Lãnh cười nói: "Còn nghe nữa không, trật tự."

Xuân Thu Đường lập tức trở nên an tĩnh lại.

Thẩm Lãnh cười nói: "Nói trận chiến điển hình thôi, những thứ khác quả thật là ta không am hiểu."

Một học sinh hỏi: "Quốc công, trận chiến điển hình nào? Là về chiến trường hay là về cô nương?"

Thẩm Lãnh: "Các ngươi muốn nghe cái gì?"

"Cô nương."

Đồng loạt nhất trí.

Thẩm Lãnh: "Cô nương... Các ngươi đều phải nhớ, đừng ai làm người thắng, chúng ta chỉ tranh giành cao thấp với địch quốc, không luận ưu khuyết điểm với cô nương."

"Y!"

"Y!"

"Y!"

Sau khi tan học một đám học sinh vây kín quanh Thẩm Lãnh, không chịu để cho Thẩm Lãnh đi, câu hỏi tuôn ra liên tiếp, Thẩm Lãnh không trả lời xuể.

Viện trưởng Hàn Lâm Viện Quách Minh Thái đành phải đi lên giải vây, hắng giọng một cái rồi nói: "Đừng nói nữa, yêu cầu của các ngươi quá nhiều, quốc công còn có việc khác cần làm, không thể ở đây mãi được. Như vậy đi, các ngươi đều nghĩ xem, chỉ được đưa ra một yêu cầu."

Một người trong số không nhiều nữ đệ tử trong Xuân Thu Đường rụt rè giơ tay lên: "Bảo quốc công gia đề một chữ cho Xuân Thu Đường chúng ta đi."

Quách Minh Thái gật đầu: "Cái này hay."

Ông ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Quốc công... quốc công đâu rồi?"

Hoàng đế giơ tay chỉ ra phía sau, khi Thẩm Lãnh nghe được hai chữ "đề chữ" thì người đã chạy xa năm trượng.

Bình Luận (0)
Comment