Gió xuân cũng không quá ấm áp nhưng lòng người ấm áp, cho nên làn gió xuân lạnh này cũng được yêu mến, thật ra không phải gió được yêu mến mà là người.
Cái gã thoạt nhìn vẫn là thiếu niên kia đang rửa rau ở trong sân, sáng sớm dậy đánh quyền luyện công, sau đó liền đi ra ngoài mua không ít rau về. Mùa này rau vẫn còn khan hiếm, đại khái cũng chỉ là mấy loại củ cải, cải thảo, khoai tây... nhưng hắn mua về không ít.
Thẩm Lãnh thái củ cải thành lát, cắt cải thảo thành miếng, rửa sạch mấy cái vò muối dưa, bỏ rau đã thái xong vào, bỏ thêm gia vị trộn lên rồi đậy kín.
Lão viện trưởng ngồi trên ghế nằm ở cửa phòng, trên người đắp thảm nhìn Thẩm Lãnh làm việc, khóe miệng luôn mỉm cười.
Có lẽ ngay cả bản thân lão nhân cũng không ngờ đến khi lão già yếu sẽ là tiểu tử ngốc này bầu bạn bên cạnh, chứ không phải Mạnh Trường An.
Nghĩ lại thì nếu người như Mạnh Trường An ở bên cạnh lão, lúc này hẳn là hai người đang nói những chuyện quân quốc đại sự, chứ không phải giống như Thẩm Lãnh, một câu có liên quan đến triều chính cũng không nhắc đến, tất cả đều là những chuyện tầm phào, nhưng mà lão nhân thích.
"Ngươi muối nhiều dưa như vậy làm gì?"
"Người già đều thích ăn cháo, ta làm một ít rau dưa cho tiên sinh, mùi vị nhanh ngấm, ngày mai là ăn được. Buổi sáng mỗi ngày húp cháo ăn kèm một ít rau dưa, thanh đạm dễ ăn."
Lão viện trưởng thở dài: "Ta muốn ăn thịt."
"Ăn nhiều thịt như vậy làm gì? Không tốt chút nào cả."
Thẩm Lãnh nói: "Đến độ tuổi này của ông nên dưỡng sinh nhiều, ăn những món thanh đạm dễ tiêu hóa, thịt nhiều sinh đàm, không tốt đối với ông."
"Ta muốn ăn thịt..."
"Ba ngày ăn một bữa."
"Bữa nào cũng muốn ăn."
"Ồ... có thể nghe lời không?"
"Ta muốn ăn thịt..."
"Ăn!"
Thẩm Lãnh muối dưa xong, đi đến chỗ giếng nước lấy nước rửa tay: "Gọi món đi, trưa hôm nay muốn ăn gì?"
"Thịt viên, thịt kho tàu."
"Ầy... Càng già càng thèm."
Thẩm Lãnh vào bếp rửa chỗ thịt lúc sáng mua được, lúc đang thái thịt thì nghe thấy sau lưng có động tĩnh, vừa quay đầu lại đã phát hiện lão viện trưởng đứng cửa phòng bếp, Thẩm Lãnh giật mình: "Đi đứng không tiện mà còn đi lung tung?"
Lão viện trưởng nghiêm túc nói: "Theo dõi ngươi một chút, ta sợ ngươi đổi thịt, dùng giả thịt để lừa gạt ta."
Thẩm Lãnh nói: "Ta là người như vậy à?"
Lão viện trưởng: "Phải."
Thẩm Lãnh đặt dao lên bàn, đứng chống nạnh nhìn có vẻ rất hung dữ, nói: "Muốn ăn thịt thì ngoan ngoãn đi nằm, đừng nằm ở ghế bên ngoài nữa, về phòng nằm đi. Đợi sau giờ ngọ trời ấm ta cùng ông đi dạo một chút, không thể cứ nằm mãi không hoạt động được. Sau này ta ở đây thì ông sẽ không tự do nữa, chuyện gì cũng phải nghe ta."
Lão viện trưởng bĩu môi nói: "Tại sao lại dữ vậy?"
Thẩm Lãnh nói: "Từ giờ trở đi, ông đã thu giữ ta, ta chính là gia trưởng của ông."
Lão viện trưởng thở dài: "Ta đã thu giữ một vị phụ thân? Còn là phụ thân hoang dại?"
Thẩm Lãnh nói: "Ba nhỏ."
Lão viện trưởng: "Cút..."
Mặc dù lão nói vậy nhưng vẫn trở lại phòng theo yêu cầu của Thẩm Lãnh, nằm xuống ghế nằm ở trong phòng, miệng mỉm cười. Bị Thẩm Lãnh trách cứ nhưng lão vẫn thích, bởi vì dáng vẻ hung dữ của Thẩm Lãnh chẳng hung dữ chút nào cả.
Nhắc tới cũng lạ, lão viện trưởng càng lớn tuổi lại càng không thích giường ngủ, trên giường càng thoải mái thì lão nằm càng không được tự nhiên, lão quen cuộn người trên ghế nằm đắp thảm ngủ, thường thường đều sẽ ngủ rất say.
Ngay khi Thẩm Lãnh bày từng món ăn một lên bàn, bên ngoài tiểu viện của viện trưởng truyền đến tiếng nói, còn giống như đang nghiêm túc trao đổi cái gì đó. Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn, phát hiện không ngờ lại là bệ hạ và Lại Thành đến.
Bệ hạ mặc một bộ thường phục, đa số các đệ tử trong thư viện đều chưa từng gặp ông ta, ông ta cũng không lo bị người khác nhận ra. Lại Thành cũng thế, cho nên hai người cứ đi thẳng một mạch qua thư viện lớn như vậy.
"Tại sao lại chọn thời gian chuẩn như vậy?"
Thẩm Lãnh hành lễ với bệ hạ sau đó hơi khó hiểu hỏi một câu.
Hoàng đế cười mà không nói, Lại Thành thở dài: "Thật ra đã đến sớm rồi, ngồi ở cửa một lúc."
Trong đầu Thẩm Lãnh xuất hiện hình ảnh hai người hoàng đế và đại học sĩ ngồi xổm cửa ngửi mùi, không nhịn được lại khẽ giật mình.
"Nói chính sự trước."
Hoàng đế vừa rửa tay vừa nói: "Hộ bộ đã tính toán xe vàng mà khanh mang từ bắc cương về, đổi thành bạc có thể được gần ba trăm vạn lượng. Tích cóp cả đời của Song Diện Vương đế quốc Mông đều bị khanh lấy hết sạch, chi đến xưởng thuyền An Dương, trong vòng một năm có thể tạo ra mấy chục chiếc thuyền lớn, hai năm có thể được trăm chiếc."
Lại Thành nói: "Thật ra ta vẫn đang suy nghĩ một chuyện, Tang quốc tự nhận là thủy sư mạnh hơn, nhưng nếu như chúng ta dẫn dụ thủy sư Tang quốc vào bờ đánh, với khả năng lục chiến của chiến binh Đại Ninh, bọn họ còn có thể đánh thắng được sao?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chuyện của thủy sư, giải quyết ở trên nước."
Hoàng đế cười, vẻ mặt đắc ý, cũng không biết là đắc ý cái gì.
Những lão viện trưởng lại biết tại sao hoàng đế đắc ý. Nếu là hoàng đế lựa chọn thì cũng sẽ không để người Tang vào trong quốc thổ rồi đánh, cho dù chiến binh Đại Ninh lục chiến vô song nhưng vẫn sẽ không để vào bờ đánh, chuyện của thủy sư thì phải đánh ở trên nước, trận chiến của thủy sư, phải thắng ở trên nước.
Hoàng đế cũng sẽ chọn lựa như vậy, cho nên hoàng đế mới nói Thẩm Lãnh rất giống ông ta.
Thật ra đến lúc này bất kể là hoàng đế hay người khác, ai biết chuyện cũng đều đã không còn nghi ngờ rốt cuộc Thẩm Lãnh phải đứa trẻ năm đó bị hoàng hậu trộm đi hay không nữa. Thậm chí hoàng đế đã không còn điều tra nữa, hoàng đế từng nói nếu không phải thì tại sao lại giống như vậy?
Hai người con trai của ông ta, bất kể là Lý Trường Trạch hay Lý Trường Diệp, thật ra đều không quá giống ông ta, ngược lại là Thẩm Lãnh hình như không có chỗ nào không giống.
"Còn có một chuyện nữa."
Hoàng đế rất tự nhiên ngồi xuống chủ vị, không hề cảm thấy từ cung Vị Ương chạy tới ăn chực có gì là không thỏa đáng cả, lại càng không cảm thấy thân là hoàng đế bệ hạ Đại Ninh mà lại ngồi xổm cửa chờ chỉ vì mấy món ăn có gì là mất mặt.
"Hôm qua nhận được tin tức từ bên đông cương đưa đến, sứ đoàn của Tang quốc đã đến nơi rồi, đang ở đông cương chờ ý chỉ của trẫm, trẫm đã cho người trả lời, bảo bọn họ tới."
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Người Tang biết sắp khai chiến, chúng ta biết sắp khai chiến, lúc này phái sứ đoàn đến là có ý đồ gì?"
Hoàng đế cười cười: "Tang quốc đã xuất hiện phản loạn, sau khi hoàng đế trước đây Anh Điều Thái bệnh chết, hoàng hậu giám quốc, bà ta ra ý chỉ muốn dùng tiền tài của cả nước chuộc Anh Điều Liễu Ngạn từ Đại Ninh về, nhưng cả triều văn võ cùng với các quý tộc không có một người nào đồng ý , cho nên bọn họ đã giết hoàng hậu, đưa Cao Tỉnh Nguyên lên làm hoàng đế Tang quốc."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cao Tỉnh Nguyên nhất định rất khiêm tốn biểu thị tuyệt đối sẽ không khai chiến với Đại Ninh, thậm chí còn nguyện xưng thần với hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, quỳ gối gọi ba."
Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm không cần đứa con trai này."
Lão viện trưởng phì cười một tiếng.
Lại Thành nói: "Không chỉ như vậy, tin tức bên đông cương đưa tới còn nói Cao Tỉnh Nguyên bằng lòng xưng thần, cũng hy vọng hoàng đế bệ hạ Đại Ninh có thể phái lượng lớn quan viên đến Tang quốc nữa. Chiêu này cũng nằm ngoài dự liệu của người ta."
Thẩm Lãnh nói: "Kéo dài thời gian mà thôi."
Hắn tò mò hỏi một câu: "Hoàng hậu Tang quốc định dốc hết tiền tài của cả nước để chuộc Anh Điều Liễu Ngạn, bao nhiêu tiền?"
"Tận mấy chục vạn lượng đấy."
Hoàng đế nói: "Bằng khoảng một phần sáu xe vàng đó của khanh."
Thẩm Lãnh: "Ài... Chúng ta đánh một quốc gia nghèo cỡ nào chứ."
Hoàng đế cũng cười: "Địa hình của Tang quốc quyết định quốc sách của bọn họ. Tuy rằng đảo quốc của bọn họ diện tích không quá nhỏ nhưng không có bao nhiêu diện tích sản xuất lương thực, cũng không có bao nhiêu khoáng sản, sau đại chiến nhân khẩu giảm bớt còn sống tiếp được. Tương lai nhân khẩu càng ngày càng nhiều, với khả năng của bản thân Tang quốc không nuôi sống được nhiều người như vậy. Hơn nữa bọn họ trời sinh có tính hung ác, khuếch trương ra bên ngoài là hành động tất nhiên, cho nên mới dùng hết quốc lực để xây dựng thủy sư."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Trước đó Lại đại nhân cũng đã nói, Nội Các đã suy đoán vô số lần, Tang quốc nhất định sẽ tới quấy nhiễu Đại Ninh."
Hoàng đế ăn một miếng thức ăn, mắt hơi sáng lên: "Rượu đâu?"
Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ, buổi trưa đã muốn uống rượu rồi à? Buổi chiều còn có quốc sự, còn phải triệu kiến triều thần, để các triều thần biết buổi trưa bệ hạ đã uống rượu thì không tốt, người bên Ngự sử đài..."
Lão viện trưởng còn chưa nói xong thì hoàng đế đã chỉ vào Lại Thành: "Cho nên trẫm cũng mang cả hắn đến, cho nên trẫm vẫn luôn không điều phái đô ngự sử mới cho Ngự sử đài. Trẫm không đi nữa, trẫm trốn việc."
Thẩm Lãnh: "Đa mưu túc trí."
Hoàng đế: "Hửm?"
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần đi lấy rượu."
Chờ sau khi Thẩm Lãnh ra ngoài, hoàng đế cười nói: "Tiểu tử ngốc nói chuyện không giống các triều thần khác, lúc riêng tư nói chuyện thoải mái một chút vẫn tốt hơn. Trẫm không thích ăn cơm uống rượu với các quan văn đó cũng là vì bọn họ quá chú trọng đến lễ nghĩa quy định, uống rượu cũng không thoải mái."
Lão viện trưởng chỉ vào mình, lại chỉ vào Lại Thành.
Hoàng đế nói: "Hai người các khanh khác."
Lão viện trưởng suy nghĩ khác chỗ nào, Lại Thành cũng đang nghĩ đâu khác, nghĩ tới nghĩ lui, ai cũng không dám nói ra đáp án, hơi mất mặt.
Còn không phải là vì mặt dày ư.
Thẩm Lãnh lấy rượu trở lại, rót cho ba người mỗi người một chén, hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh: "Khanh không uống?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Bây giờ là bốn người."
Hoàng đế: "Bốn người thì làm sao?"
Thẩm Lãnh: "Bốn người, ăn cơm, uống rượu, bệ hạ còn nói tạm thời không về cung, cho nên thần phỏng đoán lát nữa có thể sẽ chơi mạt chược, thần không dám uống rượu, sợ thua tiền."
Hoàng đế vung tay lên: "Khanh không uống rượu thì có thể thắng tiền?"
Thẩm Lãnh: "Thật sự sẽ chơi?"
Hoàng đế thở dài: "Trẫm đã nhiều năm không chơi mạt chược rồi. Trước đây nhàn rỗi cũng sẽ chơi cờ, có vẻ tao nhã một chút, nhưng trước giờ trẫm không thích cái thứ gọi là tao nhã đó, chơi mạt chược vẫn sảng khoái hơn."
Ông ta nhìn về phía Lại Thành: "Đã bao lâu rồi khanh không nghỉ ngơi?"
Lại Thành trả lời: "Đã khoảng hai mươi ngày rồi thần chưa trở về nhà."
Hoàng đế gật đầu: "Cho khanh nghỉ phép nửa ngày."
Lại Thành mừng rỡ: "Tạ bệ hạ."
Hoàng đế nói: "Để đánh mạt chược nửa ngày, trẫm đã hủy việc của mình, còn hủy việc của đại học sĩ thủ phụ Nội các, giờ khắc này chắc chắn là trẫm giống như một hôn quân... Ầy, làm hôn quân thật sự sảng khoái."
Thẩm Lãnh muốn nói bệ hạ người cẩn thận một chút, nhưng không dám nói.
Sau đó hắn rót cho mình một chén rượu.
Hoàng đế nhướn đầu lông mày lên: "Không phải là khanh không uống sao?"
Thẩm Lãnh: "Không uống cũng không dám thắng, uống cũng không dám thắng, cho nên hay là uống vậy, nếu không thì càng thiệt hơn, lỡ như uống say rồi dám thắng thì sao?"
Hoàng đế: "Vậy khanh nói xem, một đại tướng quân uống say sẽ đáng sợ, hay là một hoàng đế uống say sẽ đáng sợ?"
Thẩm Lãnh: "..."
Hoàng đế thò tay ra: "Trẫm không mang theo bạc, mượn của ai một chút trước?"
Thẩm Lãnh: "Thần đi lấy thêm đồ ăn..."
Lão viện trưởng: "Khò... khò... khò..."
Lại Thành: "Rượu không say người người tự say, ai da, buồn ngủ quá."
Hoàng đế thở dài: "Cùng lắm thì trẫm không chơi xấu, đánh bài đứng đắn, thắng thua không tranh cãi, cũng không quỵt nợ."
Ba người đều ngồi thẳng người lên: "Vậy thì còn được."
Hoàng đế nhìn ra cửa: "Vừa nãy sau khi vào cửa nhìn thấy trên bậc thềm để mấy hũ rau, đó là gì vậy?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Sáng sớm thần vừa mới muối dưa, định dùng để ăn với cháo."
Hoàng đế: "Ồ... Vệ Lam!"
Vệ Lam ở ngoài cửa lập tức đi vào: "Bệ hạ."
Hoàng đế chỉ ra bên ngoài: "Đưa hai vò dưa muối về."
Lại Thành: "Cũng mang giúp ta một vò."
Lão viện trưởng: "..."
Thẩm Lãnh: "..."
Vệ Lam vừa định ra ngoài, hoàng đế thò tay ta: "Cho trẫm mượn ít bạc."