Xe ngựa dừng lại ở cửa thư viện. Thẩm Lãnh vốn định cho xe ngựa đi đến tận cửa tiểu viện của lão viện trưởng rồi mới dừng nhưng lão không đồng ý, bởi vì lão viện trưởng muốn đi bộ, đi bộ với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh xuống xe ngựa trước, chờ ở bên cạnh xe, thò tay ra đỡ lão viện trưởng từ trên xe ngựa xuống, thời khắc đó làm cho người ta có ảo giác rằng hai người bọn họ là ông cháu thực sự. Dưới ánh chiều tà, lão nhân xuống xe, cháu trai ở một bên đỡ, hình ảnh này rất đẹp.
"Biết tại sao ta muốn xuống xe ở cửa thư viện không?"
Lão viện trưởng hỏi một câu.
Thẩm Lãnh nói: "Không phải tiên sinh nói muốn đi bộ sao?"
Lão viện trưởng lắc đầu, nói nhỏ với Thẩm Lãnh: "Ta lớn tuổi rồi, ngươi nên nhớ, người càng lớn tuổi càng so đo, ta muốn để cho các đệ tử của thư viện đều nhìn thấy, là đại tướng quân đỡ ta xuống xe ngựa, cung kính dìu ta đi bộ."
Thẩm Lãnh phụt cười một tiếng: "Thân phận của tiên sinh mà còn cần một đại tướng quân nhỏ nhoi làm nền?"
"Nhỏ nhoi?"
Lão viện trưởng lườm hắn một cái: "Hai chữ nhỏ nhoi này của ngươi hơi ngông cuồng."
Thẩm Lãnh cười nói: "So với tiên sinh thì chỉ là nhỏ nhoi."
Lão viện trưởng thở dài: "Công phu nịnh hót của ngươi gần đây không có rèn luyện phải không? Thấy hơi mới lạ, cũng hơi khô cứng, không mượt mà chút nào cả."
Thẩm Lãnh nói: "Chủ yếu là sau khi làm đại tướng quân, có không ít người cần nịnh nọt ta, không phải ta không khắc khổ, là có quá ít chỗ dụng võ."
Lão viện trưởng cười lắc đầu, vịn tay Thẩm Lãnh bước đi: "Quả thật là ta muốn đi bộ cùng ngươi một chút, dẫn ngươi xem thử thư viện này, nơi ta đã ở cả đời."
Thẩm Lãnh giật mình, lão viện trưởng cho hắn xem những thứ đắc ý của lão. Con người khi lớn tuổi đều thích nói với đám tiểu bối về những thứ mình cất giữ, lão nhân nhà giàu thì cho đám tiểu bối xem đồ cổ quý giá, lão nhân nhà bình thường thì cho đám tiểu bối xem những món đồ xưa cũ, mà thứ quý giá lão viện trưởng muốn cho Thẩm Lãnh xem chính là thư viện này.
Lão viện trưởng vừa đi vừa nói: "Nhìn chỗ này xem, từ khi chưa đến bốn mươi tuổi ta đã làm viện trưởng ở đây, mỗi một tấc đất ở đây ta đều đã đi qua."
Thẩm Lãnh: "Nhà vệ sinh nữ thì sao?"
Lão viện trưởng: "Cút..."
Thẩm Lãnh: "Ông xem đi, còn không cho tiểu bối nói chuyện nữa?"
Lão viện trưởng trừng mắt nhìn hắn một cái rồi cười: "Tên tiểu tử ngươi đúng là không giống người khác, mở miệng là không nói chuyện đứng đắn, ngươi nói xem sao ta lại thích người trẻ tuổi như ngươi, có phải ta mắt bị mù rồi không?"
Thẩm Lãnh nói: "Đương nhiên không phải, chủ yếu là vật cùng loại sẽ tụ tập với nhau, người chung chí hướng sẽ đi với nhau..."
Lão viện trưởng: "Tưởng ta không đánh được người khác nữa sao?"
Thẩm Lãnh: "Đừng đừng đừng, ông đã lớn tuổi như vậy rồi, lúc đánh ta lại tự làm mình bị thương, tiên sinh thuận thế nằm xuống đất một cái, nơi này trong ngoài ngoài đều là đồ tử đồ tôn của ông, ông mà lừa ta, ta cũng không thể nói rõ ràng được."
Lão viện trưởng nói: "Khi đó nệ hạ cũng nói nhiều như vậy, không giữ mồm giữ miệng gì cả, muốn nói gì là nói."
Thẩm Lãnh: "Bệ hạ mười sáu tuổi đã rời thư viện, tiên sinh có tiếc nuối không?"
"Tiếc nuối cái gì?"
"Nhân lúc bệ hạ còn nhỏ không đánh thêm mấy trận nữa."
"Ngày mai ta sẽ nói cho bệ hạ nghe nguyên văn lời ngươi nói từ đầu đến cuối."
"Tiên sinh còn lâu mới nói."
"Nếu ta nói thì sao?"
Thẩm Lãnh cười ngượng, lấy từ trong cổ tay áo ra tờ ngân phiếu mà trước đó lão viện trưởng cho hắn, đưa cho lão viện trưởng, vẻ mặt tiếc nuối: "Đủ không?"
"Ngươi dỗ trẻ con đó hả?"
Lão viện trưởng nói: "Chỉ là ngân phiếu mấy chục lượng mà ngươi cũng không biết xấu hổ đưa cho ta."
Thẩm Lãnh nói: "Cái này không phải là tiên sinh vừa mới cho ta sao, chẳng lẽ không phải là ông dỗ trẻ con sao?"
Lão viện trưởng thản nhiên nói: "Đúng vậy, ta dỗ trẻ con đấy."
Thẩm Lãnh: "..."
Hai người đi đến bên hồ, lão nhân đứng ở đầu cầu bên hồ chỉ Nhạn Tháp cách đó không xa: "Trước kia có bằng hữu từ phương xa tới, ta hỏi bọn họ muốn xem cái gì khi đến Trường An, bọn họ đều nói nhất định phải xem Nhạn Tháp này. Ta luôn trả lời rằng Nhạn Tháp tồi tàn này có cái gì đẹp đâu... thế nhưng lớn tuổi rồi lại phát hiện mình cũng chưa xem đủ."
Lão có chút tự hào: "Nhạn Tháp là biểu tượng của thành Trường An, dù tồi tàn như thế nào cũng là biểu tượng của thành Trường An. Nhắc tới Trường An thì không thể không nhắc tới Nhạn Tháp, nhắc tới Nhạn Tháp thì không thể không nhắc tới thư viện Nhạn Tháp, nhắc tới thư viện Nhạn Tháp thì không thể không nhắc tới Lộ Tòng Ngô ta."
Thẩm Lãnh thở dài: "Đã lớn tuổi như vậy rồi, lần sau khoác lác có thể đi thẳng vào vấn đề được không?"
Lão viện trưởng đập một gậy vào mông Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh toét miệng, kêu ai da một tiếng rồi ngã xuống, nằm sấp ở đầu cầu với kiểu tư thế mất hồn vía: "Lão nhân gia, ta nói cho ông biết, chuyện này không có mấy chục lượng bạc thì không xong được."
Lão viện trưởng thở dài, trả lại tờ ngân phiếu kia.
Thẩm Lãnh nhận ngân phiếu, hào hứng bò dậy, lúc đứng lên không cẩn thận đã giẫm vào chân lão viện trưởng, lão viện trưởng cau mày, Thẩm Lãnh thầm nghĩ thôi xong rồi, vội vàng nói: "Xin lỗi nhé xin lỗi nhé, đã giẫm phải chân của lão nhân gia rồi, có đau không?"
Lão viện trưởng hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ ta vô lại giống như ngươi à? Lần này ngươi đã giẫm chân của ta, chân của ta cũng không sao, ta cũng không thể nào chân không đau mà lừa mấy chục lượng bạc của ngươi chứ. Ta không làm chuyện không có phẩm chất như vậy được."
Thẩm Lãnh thở phào một hơi: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."
Lão viện trưởng nói: "Quả thật chân của ta không sao, ngươi không cần phải thận trọng như vậy, nhưng mà... đôi giày này của ta là đồ tổ truyền, tổ truyền mười tám đời rồi."
Thẩm Lãnh đưa ngân phiếu cho lão viện trưởng: "Đừng đùa nữa tiên sinh, ta không chơi được với ông."
Lão viện trưởng cất ngân phiếu đi: "Ta biết ngay mà, vẫn sẽ trở lại tay ta thôi."
Thẩm Lãnh thở dài: "Bệ hạ nói người giống ông năm phần, bây giờ coi như ta đã biết năm phần mà bệ hạ nói là năm phần nào rồi."
Lão viện trưởng ngẩn ra: "Bệ hạ nói khi nào?"
Thẩm Lãnh nói: "Chính là sau khi ăn cơm ở trong cung xong ta cùng bệ hạ ra ngoài đi dạo, nói một chút về chuyện trận chiến Đông Hải, sau đó thì nhắc tới tiên sinh, bệ hạ nói là người giống ông năm phần."
Lão viện trưởng cười cười có vẻ vui mừng: "Còn nói gì nữa?"
Thẩm Lãnh suy nghĩ, trả lời: "Bệ hạ còn nói ta cũng giống ông năm phần."
Lão viện trưởng im lặng một lát, lắc đầu mỉm cười nói: "Đứa trẻ ngốc, ngươi hiểu ý tứ trong câu nói này của bệ hạ không?"
Thẩm Lãnh nói: "Không phải cũng là nói giống ông năm phần này sao. Thật ra thì có quan hệ gì với tiên sinh chứ, là Thẩm tiên sinh dạy thành như thế này thôi, ta vốn cũng là người trung hậu ôn lương, năm phần mặt dày này..."
"Ngốc."
Hắn còn chưa nói xong đã bị lão viện trưởng cắt ngang: "Đứa trẻ ngốc à, bệ hạ nói người giống ta năm phần, cũng nói ngươi giống năm phần ta, thật ra ý của câu này là ngươi vô cùng giống bệ hạ đấy."
Lần này đến lượt Thẩm Lãnh giật mình, một lúc lâu sau cũng chưa thể bình tĩnh lại.
Lúc này lão viện trưởng còn vui mừng hơn cả lúc nghe được bệ hạ tự nói mình giống lão năm phần, khóe miệng mỉm cười, chống gậy đi trên cầu đá. Thẩm Lãnh vội vàng đuổi theo, trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Ý của bệ hạ thật sự là nói Thẩm Lãnh hết sức giống bệ hạ ư?
"Tiểu tử ngốc."
Lão viện trưởng nói: "Ngươi có biết tại sao bệ hạ lại quan tâm đến ta không?"
"Bởi vì tiên sinh đại đức."
"Vớ vẩn."
Lão viện trưởng vừa đi vừa nói: "Lúc trước nói ta rời khỏi triều đình là vì Mộc Chiêu Đồng, thật ra là bởi vì bệ hạ. Tiên đế biết ta là người đứng bên phía bệ hạ, cho dù không có Mộc Chiêu Đồng ở đằng sau phá rối tác loạn thì cuối cùng tiên đế cũng sẽ ép ta rời khỏi triều đình. Bởi vì tiên đế biết chỉ cần ta còn ở triều đình thì nhất định sẽ nói chuyện giúp bệ hạ."
Lão viện trưởng quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Tiên đế luôn nghi ngờ ta, nghi ngờ rất nhiều tâm tư và ngôn luận của bệ hạ đều là do ta dạy. Thật ra... sở dĩ bệ hạ quan tâm đến ta, hoàn toàn là vì ta chưa từng dạy bệ hạ cái gì trong những chuyện đó cả, chưa từng dạy bệ hạ đi tranh giành với huynh trưởng của người, đi tranh cãi với phụ thân của người như thế nào, chưa từng nhắc đến. Ta dạy người khác bản lĩnh, không dạy người khác bất hòa với gia đình."
"Bệ hạ thích ta hoàn toàn chính là vì ta không gây thị phi, không lắm miệng ở nơi không nên lắm miệng. Ta cùng bệ hạ gặp nhau, cái gì cũng nói, không nói chuyện nhà của bệ hạ, thậm chí ngay cả chính sự triều đình cũng rất ít nói, ngươi biết tại sao không?"
Không đợi Thẩm Lãnh trả lời, lão viện trưởng tiếp tục nói: "Nói chuyện chính trị thì ta không bằng Mộc Chiêu Đồng, cũng không bằng Lại Thành, nếu muốn nói chuyện chính trị thì bệ hạ hà tất phải tìm ta? Cho nên ngay từ đầu ta đã biết khi bệ hạ tìm ta gần như là không phải muốn nói chuyện chính trị, mà là tâm sự của bệ hạ."
Thẩm Lãnh gật đầu, nghe được những lời này cũng có chút cảm ngộ.
"Điều ta muốn nói là..."
Lão viện trưởng dừng bước chân lại, ngữ khí hơi nghiêm túc hơn: "Người làm thần tử thì phải hiểu thứ bệ hạ cần là cái gì, ta đã làm việc mà bệ hạ mong muốn làm, cũng vừa hay là việc mà ta đồng ý làm, cho nên mới có quân thần nhất thể như lời quần thần nói."
Thẩm Lãnh ừm một tiếng: "Ý của tiên sinh muốn nói là sau này ta cũng suy nghĩ nhiều một chút, xem bệ hạ cần ta làm gì?"
"Bệ hạ cần người yên ổn là đủ rồi."
Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ cần ngươi làm gì thì sẽ trực tiếp nói cho ngươi biết, bệ hạ không cần ngươi làm gì, ngươi cũng nên suy nghĩ cho kỹ."
Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Bệ hạ không cần ta làm gì?"
"Ngươi không hiểu à?"
Lão viện trưởng nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Không hiểu thật?"
"Thật."
"Ta nghe nói bệ hạ ban thưởng cho hai đứa con của ngươi, Tiểu Thẩm Kế lĩnh thiên ngưu bị thân, Tiểu Thẩm Ninh được phong quận chúa, ngươi quỳ gối trong Đông Noãn Các kiên quyết không nhận, đây vừa hay là việc mà bệ hạ không mong muốn ngươi làm."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng mà tiên sinh, ông nên biết những gì ta nhận được đã quá hậu hĩnh rồi, ta ở tuổi này đã là quốc công đại trụ quốc, còn là đại tướng quân tòng nhất phẩm, những việc ta làm vì Đại Ninh, bệ hạ ban thưởng như vậy đã quá mức ta nên nhận được rồi. Con của ta đều chưa có làm chuyện gì cho Đại Ninh, chúng không có tư cách lĩnh những phần thưởng này."
Lão viện trưởng thở dài: "Ngươi nghĩ là ngươi làm đúng ư?"
Thẩm Lãnh nói: "Chẳng lẽ ta làm không đúng sao? Bọn trẻ từ khi vừa ra đời đã bắt đầu hưởng thụ những thứ này, sẽ khiến chúng nghĩ là chuyện đương nhiên. Ta nhất định phải để cho bọn trẻ biết, không bỏ công sức thì không xứng đáng nhận được."
Lão viện trưởng lại thở dài một hơi: "Tên ngốc nhà ngươi."
Thẩm Lãnh: "Hả?"
Dường như lão viện trưởng hơi tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Sau này phải nhớ bệ hạ ban cho ngươi cái gì ngươi cũng có thể từ chối, bệ hạ sẽ không tức giận, nhưng bệ hạ ban cho Tiểu Thẩm Kế và Tiểu Thẩm Ninh cái gì, ngươi đều đừng từ chối, từ chối thì bệ hạ sẽ tức giận."
"Tại sao?"
Thẩm Lãnh khó hiểu: "Cũng phải có chút đạo lý chứ."
Lão viện trưởng lắc đầu: "Quả nhiên là một kẻ ngốc."
Lão xoay người bước đi, thầm nghĩ chẳng lẽ tên ngốc nhà ngươi không biết là người làm ông nội chắc chắn sẽ thương cháu trai cháu gái của mình, mẹ nó chứ còn phải được sự đồng ý của con trai là ngươi à? Bệ hạ nói một câu ngươi quản được sao, ngươi cũng chẳng làm gì được cả.
Ngươi vẫn không thể quản được.