Ở trong cung hoàng hậu nương nương ăn cơm xong, mấy lần Thẩm Lãnh nhìn về phía hoàng đế đều ngập ngừng, tất nhiên hoàng đế biết hắn có chuyện muốn nói nên đứng dậy nói với lão viện trưởng: "Tiên sinh ở đây nghỉ ngơi thêm một lát, trẫm và Thẩm Lãnh đi nói chuyện đông chinh Tang quốc một chút."
Lão viện trưởng gật đầu: "Bệ hạ cứ đi làm việc."
Thái tử Lý Trường Diệp đứng dậy: "Nhi thần có cần đi theo không?"
Hoàng đế lắc đầu: "Ở đây cùng tiên sinh."
Lý Trường Diệp cúi người: "Vâng."
Hai người hoàng đế và Thẩm Lãnh ra khỏi chỗ ở của hoàng hậu nương nương, một trước một sau đi trên đường nhỏ ở cung Vị Ương, hoàng đế đang đợi Thẩm Lãnh nói chuyện, Thẩm Lãnh đang sắp xếp từ ngữ.
"Chuyện về lão viện trưởng?"
Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.
Trong lòng Thẩm Lãnh căng thẳng, gật đầu: "Vâng."
"Cảm thấy sức khỏe của lão viện trưởng không tốt lắm?"
"Vâng."
"Không phải sức khỏe của ông ấy không tốt, là lớn tuổi rồi."
Hoàng đế nhìn sang cái cây ven đường, giơ tay lên chỉ: "Cây một mùa đâm chồi, một mùa nở hoa, một mùa lá rụng, một mùa khô héo, nhưng đến năm sau sẽ lặp lại một lần, vòng đi vòng lại, con người thì khác, người đã già chính là đã già."
Trong lời nói của hoàng đế dường như không chỉ là nói lão viện trưởng, còn có chút bi thương thoảng qua.
Hoàng đế cũng đã già rồi.
"Muốn nói gì thì cứ nói đi."
Hoàng đế quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Đừng đi ở phía sau trẫm mãi, đến bên cạnh trẫm, cũng không thể để trẫm cứ quay đầu lại nhìn khanh được."
Thẩm Lãnh vội vàng đi nhanh hơn theo kịp hoàng đế, miễn cưỡng sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói: "Thần chỉ cảm thấy, người như lão viện trưởng nên có vinh hạnh đặc biệt."
"Khanh muốn nói đến chuyện gì?"
"Hậu sự."
Thẩm Lãnh hơi cúi đầu: "Không nên nhắc đến nhưng thần vẫn muốn nhắc đến. Lão viện trưởng quả thật đã quá lớn tuổi, ông ấy nặng tình thân, sinh, ông ấy đã viên mãn, ly... thần nghĩ cũng nên viên mãn."
"Khanh muốn để Mạnh Trường An về kinh?"
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Cuộc đời lão viện trưởng có bốn đệ tử đắc ý nhất, một người là đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn đã qua đời, một người là Mạnh Trường An, một người là khanh tuy không tính là đệ tử nhưng còn hơn đệ tử, còn có một người... là trẫm."
Hoàng đế dừng bước chân lại, dường như tâm trạng cũng trở nên nặng nề hơn: "Đông cương sắp có chiến sự, khanh đã ở Trường An, Mạnh Trường An lại trở về nữa, ai tọa trấn quân sự đông cương?"
"Thần đã điều Vương Căn Đống qua đó, mặc dù không bằng Mạnh Trường An. Nếu nói về công, mười Vương Căn Đống cũng không sánh bằng một Mạnh Trường An, nếu nói về thủ, Mạnh Trường An không bằng Vương Căn Đống."
"Khanh không cảm thấy hơi quá tùy ý sao?"
Hoàng đế nói: "Trẫm cũng muốn cho lão viện trưởng viên mãn, nhưng đều triệu cả hai người các khanh về Trường An, chỉ đợi lão viện trưởng đi ư? Thẩm Lãnh, khanh không cảm thấy hơi quá đáng, không cảm thấy hơi tàn nhẫn sao?"
Quá đáng là nói về suy nghĩ đối với quốc sự, tàn nhẫn là nói về sự ảnh hưởng đối với lão viện trưởng. Lão viện trưởng thông minh như vậy, cũng chưa già nua đến mức không thể suy nghĩ được, một khi hoàng đế giữ Thẩm Lãnh lại không cho đi, còn gọi cả Mạnh Trường An về, chẳng lẽ lão viện trưởng lại không hiểu là có ý gì?
Vậy chẳng phải là từng giờ từng phút nhắc nhở lão viện trưởng, ông sắp phải đi rồi?
Thẩm Lãnh im lặng không nói.
Hắn không nói không phải là không tán thành, mà là hắn đã hiểu rằng hoàng đế nói đúng.
"Tiên sinh nghĩ thoáng hơn khanh."
Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Tiên sinh từng nói lúc ông ấy đi tốt nhất là đi khi đang ngủ, không có ai quấy rầy, cũng không có ốm đau, nếu như vậy ngay cả bản thân cũng không thấy phiền. Lúc còn sống không quấy rầy người khác, lúc chết không quấy rầy bản thân."
Hoàng đế thở dài một hơi: "Tiên sinh còn nói lúc sống đoàn viên là đủ rồi, sau khi chết những người quan tâm tụ tập đến, làm hơi quá, đó không phải là đoàn viên cho người chết nhìn mà là cho người sống nhìn, không có ý nghĩa. Cho dù là cho người chết nhìn, người chết có nhìn thấy sao? Càng không ý nghĩa."
Nói xong câu này hoàng đế bỗng nhiên dừng lại, sau đó gật đầu: "Trẫm mới tỉnh ngộ ra, đúng vậy... lúc còn sống đoàn viên mới là đoàn viên, sau khi chết người tụ tập thì có ích gì..."
Hoàng đế hỏi: "Khanh đoán phán, nếu người Tang động thủ trước thì còn bao lâu nữa?"
Thẩm Lãnh trả lời: "Một năm."
Hoàng đế gật đầu: "Một năm là đủ rồi."
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía Đại Phóng Chu đi theo ở xa xa: "Phái người đi Nội các truyền chỉ, truyền tin khẩn cấp đi đông cương, triệu Mạnh Trường An về kinh."
Đại Phóng Chu lập tức cúi người: "Nô tì tuân chỉ."
Sau đó y quay người đi nhanh.
Hoàng đế tiếp tục đi lên phía trước, giống như đang suy nghĩ gì đó, Thẩm Lãnh cũng không dám quấy rầy, một hồi lâu sau khi hoàng đế lại thở dài một hơi. Thẩm Lãnh hiểu, nói đến ly biệt, hoàng đế càng để ý, càng bi thương hơn hắn.
"Trở về thôi."
Hoàng đế xoay người, Thẩm Lãnh xoay người theo, hoàng đế vừa đi vừa nói: "Trẫm có câu muốn hỏi khanh."
"Mời bệ hạ hỏi."
"Khanh cảm thấy, trẫm giống lão viện trưởng không?"
Thẩm Lãnh suy tư một lát, trả lời: "Năm phần."
Hoàng đế gật đầu: "Năm phần giống, là mười năm của trẫm."
Thẩm Lãnh căng thẳng trong lòng. Mười năm mà hoàng đế nói là mười năm tuổi thơ ông ta rời khỏi hoàng cung đến ở trong thư viện Nhạn Tháp, không phải người nhà ở bên ông ta như hình với bóng mà là lão viện trưởng, năm phần giống này là toàn bộ mười năm đó.
"Khanh và lão viện trưởng cũng có năm phần giống."
Hoàng đế bỗng nhiên nói một câu như vậy, Thẩm Lãnh nhất thời không quá hiểu ý của hoàng đế là gì, hoàng đế cũng không nói gì nữa, bước đi nhanh hơn.
Một canh giờ sau, trong xe ngựa về thư viện Nhạn Tháp, lão viện trưởng cố gắng co người vào trong góc, cố gắng kéo chăn lên người, nhưng chăn này không quá dài, che đến vai thì ống chân lại lộ ra, lão ngây người nhìn cái chăn, dường như hơi tiếc nuối.
Thẩm Lãnh vội vàng cởi áo khoác của mình ra đắp lên chân cho lão viện trưởng, lão viện trưởng lập tức cười thỏa mãn. Đối với người già mà nói, ký ức cả đời đều là tự hào cũng không phải toàn bộ tự hào, sự hiếu kính của tiểu bối mới là tự hào nhất.
"Thẩm Lãnh."
"Có đây."
"Mọi người đều nói người sắp chết sẽ có mùi trên người, ngươi ngửi thấy trên người ta có mùi như vậy không?"
Thẩm Lãnh sáp lại ngửi ngửi: "Ơ, lớn tuổi như vậy rồi còn không trang trọng, đây là dùng phấn thơm của Tụ Phương Trai phải không. Loại phấn thơm mùi này thích hợp với người trẻ tuổi, hơi khoa trương, người hay trêu hoa ghẹo nguyệt mới dùng loại phấn thơm này, người ba mươi tuổi trở lên đều không làm được chuyên này."
Lão viện trưởng cười lớn ha ha: "Nói bậy cái gì đấy, ta chừng này tuổi rồi còn dùng phấn thơm gì."
Thẩm Lãnh nói: "Đó chính là mùi cơ thể trời sinh?"
Lão viện trưởng: "Phì! Ngươi ở trong quân cũng trêu ghẹo nam nhân như vậy à? Ta đã chừng này tuổi rồi, ngươi còn nói lung tung."
Thẩm Lãnh thở dài: "Tiên sinh sao có thể nói các hán tử trong quân như vậy được? Ông đây... nói đúng đấy."
Lão viện trưởng lại cười ha hả: "Mùi thơm mà ngươi nói là cái này."
Lão viện trưởng chỉ cái túi thơm đeo trên đai lưng: "Hoàng hậu nương nương tự làm, tặng cho ta đã nửa năm cũng không đeo lần nào. Hoàng hậu nói trong túi thơm này dùng mấy thứ dược liệu, có thể an thần tỉnh táo. Người ở độ tuổi như ta mà nói thật ra an thần tỉnh táo đã là hy vọng xa vời. Mùi thơm này không tệ, từ lúc trước chính ta cũng ngửi được trên người đã có mùi mục ruỗng nên bắt đầu đeo nó."
Lão nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Bản thân ta ngửi thấy cũng chán, huống chi là người khác?"
Thẩm Lãnh nhất thời không biết nói gì.
Lão viện trưởng cười nói: "Tại sao lại thương cảm? Đối với sinh tử, có người nói càng già càng không nghĩ thoáng, đó là nói nhảm. Ta đã chín mươi tuổi, nếu không nghĩ thoáng thì cả đời đều đã sống vô dụng rồi, cho nên có sự thương cảm khác. Nhân sinh thất thập cổ lai hy, ta sống nhiều hơn hai mươi năm, ta là xưa nay hiếm của xưa nay hiếm, xưa nay hiếm hiếm hiếm."
Thẩm Lãnh cười cười: "Xưa nay hiếm của xưa nay hiếm, gà chọi của gà mái già."
Lão viện trưởng cười lớn ha ha: "Đây là câu nói nhảm ở đâu ra vậy, cũng rất hay."
Lão nhìn Thẩm Lãnh nói: "Nhưng nếu muốn nói đến chuyện gà mái này, cả đời ta thật sự từng bảo vệ rất nhiều gà con. Khi đó có người nói Bùi Đình Sơn có xương chẩm sau đầu nhô ra nên không thể trọng dụng, tiên đế lại còn tin những lời này, vì thế hỏi ta đối đãi như thế nào, ta nói con người sinh ra hình hài như thế nào, là mình có thể tự quyết định được sao?"
Giọng điệu của lão có chút đắc ý: "Ta nói với tiên đế, cá vược trong thiên hạ tuyệt đại bộ phận đều là hai mang, duy chỉ có cá vược ở hồ Phàn Âm là bốn mang, cá vược bốn mang thì khó ăn hơn cá hai mang ư? Là ăn ngon hơn mới đúng."
Thẩm Lãnh suy nghĩ: "Ví dụ này không tốt lắm."
Lão viện trưởng: "Nói lại lần nữa."
Thẩm Lãnh: "Lời nói này đúng là diệu ngữ liên châu."
Lão viện trưởng hừ một tiếng: "Coi như ngươi sửa đổi nhanh... Xương chẩm thật ra không ở trên đầu người khác, ở trong lòng mình."
Lão dừng lại một chút: "Ta chính là dùng câu nói này trách cứ tiên đế."
Thẩm Lãnh hỏi: "Tiên đế đã bị ông thuyết phục?"
"Tiên đế bảo ta cút khỏi triều đình."
Thẩm Lãnh hỏi: "Ta có thể cười không?"
Lão viện trưởng: "Nhịn đi."
Thẩm Lãnh: "Hì hì... Ha ha ha ha ha."
Lão viện trưởng nghiêng đầu nhìn sau đầu Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lập tức quay đầu qua cho lão nhìn: "Muốn nhìn xem ta có xương chẩm hay không à?"
Lão viện trưởng thở dài: "Là muốn nhìn thử, lúc nãy bỗng nhiên nhớ ra ngươi bị Trà Nhi đập cây từ nhỏ, cho nên chắc hẳn là đã đập vào trong rồi."
Thẩm Lãnh bĩu môi.
Lão viện trưởng cười cười, dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Thật ra lúc bệ hạ còn trẻ cũng như vậy, luôn nghĩ cách chọc cho ta vui, nhưng lúc đó quả thật ta không vui, bởi vì ta đã bị đuổi ra khỏi triều đình, chỉ có thể ở thư viện Nhạn Tháp làm viện trưởng, ta cảm thấy bản lĩnh của ta đều bị lãng phí."
Lão thở mạnh một hơi, Thẩm Lãnh nói: "Mệt rồi thì nghỉ một chút, đừng nói nhiều như vậy nữa."
Lão viện trưởng lắc đầu: "Nói nhiều một câu lãi một câu, cả đời này ta chưa từng làm việc gì bị lỗ."
Lão tiếp tục nói: "Ngươi biết là ta nghĩ thoáng hơn từ khi nào không?"
"Đại khái..."
Thẩm Lãnh suy nghĩ: "Sau khi bệ hạ từ thành Vân Tiêu về kinh?"
"Ha ha ha ha."
Lão viện trưởng cười gật đầu: "Mộc Chiêu Đồng nắm giữ triều chính suốt nhiều năm như vậy vẫn luôn coi ta là đối thủ, cố hết sức đuổi ta ra khỏi triều đình, tiên đế càng coi trọng hắn cho nên cứ để mặc hắn, nhưng khi bệ hạ từ thành Vân Tiêu trở lại, ta biết ngay Mộc Chiêu Đồng cả đời cũng không bằng ta được."
Lão giơ tay lên chỉ vào mình: "Lão già này có thân phận gì? Là đế sư, lợi hại không?"
Thẩm Lãnh gật đầu thật mạnh: "Thiên hạ đệ nhất đại ngưu bức."
Lão viện trưởng giật mình, sau đó nhổ phì một tiếng: "Mắng ai đấy hả?"
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Lão già này thật khó hầu hạ, nói theo ông cũng không được."
Lão viện trưởng cười nói: "Tương lai ngươi cũng là đế sư."
Thẩm Lãnh không kịp phản ứng, sau tỉnh ngộ ra lại thấy hơi sợ hãi: "Ta không phải, không thể tính được."
Lão viện trưởng nhìn vào mắt Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ đối đãi tốt với ngươi, tốt nhất là cái gì, bản thân ngươi hiểu không?"
Lão không đợi Thẩm Lãnh trả lời đã tự đưa ra đáp án.
"Bệ hạ đối đãi tốt, chỗ tốt nhất là khiến thái tử điện hạ đối tốt với ngươi."
Lão nhắm mắt lại, cười nói: "Cho nên ta không phải thiên hạ đệ nhất đại... cái gì đó, là bệ hạ mới đúng, nhiều nhất ta cũng chỉ là thiên hạ đệ nhị."
Thẩm Lãnh: "Ta đang nghĩ, ngày mai có nên tố cáo ông hay không, nói ông mắng bệ hạ."
Lão viện trưởng trợn mắt lườm hắn: "Thẩm Lãnh à."
"Hửm?"
"Sau khi ta chết, ngươi chính là thiên hạ đệ nhị."