Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1300 - Chương 1300: Tiền Mừng Tuổi

Chương 1300: Tiền mừng tuổi Chương 1300: Tiền mừng tuổi

Nghĩ cũng lạ, nếu không phải Thẩm Lãnh ở đây, phỏng chừng Lại Thành không thể nào nói với thái tử Lý Trường Diệp chủ đề về sông Tiểu Hoài được. Một người là thái tử điện hạ, một người là đại học sĩ thủ phụ Nội các, làm sao có thể nói những chuyện này, phải trang trọng.

Nghĩ cũng lạ, giờ khắc này, nếu đã đến đề tài này, nếu không phải Thẩm Lãnh ở đây, có thể Lại Thành sẽ thật sự nói thêm vài câu với thái tử điện hạ về chuyện sông Tiểu Hoài, nhưng Thẩm Lãnh ở đây thì không thể nào nói tiếp được.

Cho nên Lại Thành nghĩ, mẹ nó chứ đều tại Thẩm Lãnh.

"Lát nữa mẫu hậu bảo khanh đến cung của người nấu ăn."

Lý Trường Diệp nói: "Thân sư phụ tạm ngồi ở đây một lát, ta về phòng lớn, còn có một vài chuyện chưa làm xong, Lại đại nhân ở đây tiếp đãi, chờ ta trở lại cùng thân sư phụ về trong cung."

Lý Trường Diệp đứng dậy vẻ mặt đầy áy náy, nhưng Thẩm Lãnh lại rất vui mừng. Nhị hoàng tử thật sự trưởng thành rồi, hiện tại gã đã biết rõ nặng nhẹ, trò chuyện với hắn thêm vài câu là điều nhị hoàng tử mong muốn, nhưng xử lý quốc gia đại sự mới quan trọng hơn.

Nhị hoàng tử ra ngoài về phòng lớn Nội các, Lại Thành nhìn nhìn Thẩm Lãnh, ngượng ngùng cười cười: "Uống trà."

Thẩm Lãnh phì cười một tiếng: "Hiếm khi thấy Lại đại nhân xấu hổ, là vì lúc nãy nói đến chuyện nữ nhân Hắc Vũ sao? Nếu quả thật Lại đại nhân thấy tò mò, muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nếu ta biết sẽ không giấu giếm gì."

Lại Thành trừng mắt lườm hắn một cái: "Ta không nói với ngươi, nói chuyện với ngươi toàn là bẫy, vốn dĩ ngươi là một cái móc, hiện tại thêm bới, bới móc."

Thẩm Lãnh thở dài: "Nếu Lại đại nhân không muốn nói, ta cũng không nói nữa."

Lại Thành im lặng một lát, vẫn không nhịn được lại hỏi một câu: "Nữ nhân Hắc Vũ lúc trẻ đều xinh đẹp như vậy à?"

Thẩm Lãnh: "Không biết."

Lại Thành: "Ngươi có thái độ gì vậy, đây là thái độ biết sẽ không giấu giếm à?"

Thẩm Lãnh: "Đã là biết sẽ không giấu giếm gì rồi, bởi vì ta quả thật không biết, bình thường ta đều là giao tiếp với nam nhân Hắc Vũ. Ta đang nghĩ, nếu ta ra ngoài nói ta mới vừa về tới Trường An, đại học sĩ thủ phụ Nội các Lại đại nhân đã một mực hỏi thăm ta nữ nhân Hắc Vũ thế nào, ta cảm thấy..."

Lại Thành: "Lược bớt quá trình trung gian, ngươi trực tiếp đưa ra điều kiện đi."

Thẩm Lãnh nói: "Nghênh Tân Lâu có món ăn mới không?"

Lại Thành: "Một nữa?"

Thẩm Lãnh: "Hai bữa đi."

Lại Thành: "Chỉ một bữa, thích hay không thì tùy."

Thẩm Lãnh: "Cũng không cần thanh danh nữa?"

Lại Thành: "Thanh danh của ta chỉ trị giá một bữa cơm, hơn nữa thì bản thân ta cũng không cần."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Một bữa thì một bữa vậy, nhưng không thể là ông gọi món ăn, phải là ta gọi món ăn. Lần trước ông mời ta ăn cơm gọi cả thảy sáu món ăn, không nhìn thấy một chút thịt nào, còn hỏi ta sáu món có đủ hay không, không đủ thì ông lại nghĩ cách. Sau đó ta mới biết tại sao ông nói cần nghĩ cách, bởi vì thực đơn của Nghênh Tân Lâu chỉ có tổng cộng sáu món chay, nhiều thêm một món cũng phải nghĩ cách."

Lại Thành: "Cho nên ta đã nói, thực đơn của Nghênh Tân Lâu có vấn đề, ta đã nêu ý kiến với bọn họ rồi."

Thẩm Lãnh: "..."

Lại Thành cười cười sau đó nghiêm túc nói: "Nói chuyện nghiêm túc chút, không có gì bất ngờ xảy ra, đợi đến mùa xuân thì chuyện động binh với Tang quốc cũng sẽ được thông báo. Bệ hạ muốn để quốc khố phát tiền cho ngươi, nhưng năm ngoái các đạo nam cương gặp lũ lụt nghiêm trọng, triều đình phát nhiều bạc cứu nạn đến mức ta cũng đau lòng."

Ông ta giơ tay lên chỉ tóc: "Bệ hạ bảo ta kiếm tiền, còn không thể để cho người khác nhìn ra là quốc khố thiếu tiền, ta lo đến độ bứt hết cả tóc rồi."

Thẩm Lãnh nhìn kỹ một chút: "Không nhìn ra đã từng bứt tóc."

Lại Thành ra vẻ nghiêm túc nói: "Ta đường đường là đại học sĩ thủ phụ Nội các, cho dù ta gấp đến độ bứt tóc thì cũng bứt ở phía sau, bứt phía trước đ chẳng phải là bị người ta nhìn ra sao?"

Thẩm Lãnh nói: "Nhưng ta nhìn ở giữa giảm đi không ít đấy."

Lại Thành: "Ở giữa... chỗ ở giữa thuộc về thiên tai, tự rụng, rụng còn nhanh hơn ta bứt nữa."

Thẩm Lãnh: "Muốn cách vớt vát lại một chút."

Lại Thành: "Chuyện tóc thì chỉ biết nghe lệnh trời thôi, tóc không phải ta muốn giữ, muốn giữ thì có thể giữ..."

Thẩm Lãnh: "Khụ khụ, nói chính sự."

Lại Thành nói: "Cho nên xưởng thuyền Đông Hải vốn định năm ngoái hoàn công, năm nay là có thể bắt đầu tạo thuyền, nhưng bởi vì ngừng phát bạc cho nên xưởng thuyền cũng chưa xây xong. Ngươi cũng biết đấy, Tang quốc không giống Đại Ninh chúng ta."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đại Ninh bắt đầu từ khi có thủy sư sông Nam Bình mới được xem như có quân lực trên nước, thuyền biển là bắt đầu kiến tạo từ mấy năm trước, cho nên dù quốc lực của Đại Ninh bằng một trăm Tang quốc, nhưng không chiếm ưu thế về sức mạnh thủy sư."

"Mật điệp sắp xếp đi Tang quốc đưa tin tức về nói thật ra Tang quốc chính là một quốc đảo rất lớn, bốn phía là biển, bọn họ rất tinh tường hải hàng, từ mấy trăm năm trước đã quen thuộc rồi. Nam nhân nữ nhân của bọn họ đều giống nhau, giống như người trên thảo nguyên quen thuộc chiến mã vậy, sự quen thuộc của bọn họ đối với thuyền dường như là trời sinh, phát động bao nhiêu người, coi như có bấy nhiêu quân đội. Huống hồ Tang quốc còn có ít nhất mấy vạn hải tặc hết sức quen thuộc với hải chiến. Nếu ta là hoàng đế Tang quốc, chuyện đầu tiên chính là nghĩ biện pháp chiêu mộ những hải tặc năng chinh thiện chiến này."

Lại Thành nghe xong cũng gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên thật ra so sánh quân lực thủy sư thì không sánh bằng, nhưng Đại Ninh không thể thua..."

Thẩm Lãnh nói: "Chuyện quân phí tạm thời không cần ông lo nữa, ta đã mang về một xe vàng. Nếu dùng để tạo thuyền, với khả năng của xưởng thuyền An Dương thì nửa năm có thể hạ thủy hơn mười chiếc chiến thuyền, tuy rằng vẫn hơi ít nhưng chúng ta có một thứ mà Tang quốc không có, là ưu thế lớn nhất của chúng ta."

Lại Thành hỏi: "Cái gì?"

Thẩm Lãnh chỉ vào mình: "Ta đây, Tang quốc không có người lợi hại như ta."

Lại Thành: "..."

Thẩm Lãnh nói: "Ta giao hết vàng cho ông, dùng như thế nào thì Nội các quyết định, nhưng có một chuyện ông phải hứa với ta. Trận chiến này ta phải điều người, ta đã tự chọn một số tướng tài mà thủy sư cần dùng đến, ông thuyết phục Binh bộ cho ta điều lệnh."

Lại Thành nói: "Chuyện này đơn giản, ngươi đưa danh sách cho ta, lát nữa ta dùng ấn của Nội các, sau đó đệ trình cho bệ hạ xem qua. Ngươi cũng thế, lát nữa đi ăn cơm với bệ hạ, còn là cơm ngươi nấu ăn, cơ hội tốt như vậy mà ngươi không nói với bệ hạ, ngươi lại nói với ta."

Thẩm Lãnh nói: "Ta ngại nói với bệ hạ... chủ yếu là ta cũng đã đưa người đến đông cương rồi. Đương nhiên còn có một số người ta cần dùng, nhưng không thể mang đi ngay lập tức, phải điều từ xa đến."

Lại Thành trợn to mắt: "Ngươi lấy của Võ Tân Vũ bao nhiêu người từ bắc cương?"

"Không nhiều không nhiều, chỉ mấy người."

Thẩm Lãnh nói: "Những cái này đều là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là ông xem đi, ta mượn Vương Căn Đống và Vương Khoát Hải từ tay Võ Tân Vũ ở bắc cương, coi như ta nợ hắn một ân tình, cho nên sau khi đánh xong trận chiến với Tang quốc, ta phải trả ân tình cho hắn. Ta lấy hai người của hắn đi, dù sao cũng phải trả một người về đúng không."

Lại Thành lập tức nhăn mày lại: "Ngươi chờ đã, ta cảm thấy trong những lời này của ngươi quả thật có bẫy, ngươi đừng lập lờ nước đôi nữa, chúng ta nói lại từ đầu... Ngươi nói quan trọng nhất là điều người từ chỗ khác, sau đó còn phải trả lại cho Võ Tân Vũ một người, ngươi muốn điều ai?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Cáo già đúng là cáo già... Điều Đường Ngoan Đường tướng quân ở nam cương qua cho ta."

Lại Thành ngẩn ra: "Đường Ngoan ở Vân Hải đạo, cách đông cương xa xôi vạn dặm, ngươi muốn điều người từ Vân Hải đạo qua, ngươi cho ta một lý do hợp lý... Ủa?"

Ông ta bỗng nhiên hiểu ra: "Ngươi định mượn Vương Căn Đống và Vương Khoát Hải từ bắc cương, khi trả người thì trả Đường Ngoan lại?"

Thẩm Lãnh cười ngượng: "Quá trình thao tác này hơi phức tạp, vẫn phải dựa vào thủ phụ đại nhân."

Lại Thành thở dài: "Phức tạp? Chẳng phức tạp chút nào cả, ngươi mặt dày là đủ rồi."

Thẩm Lãnh: "..."

Lại Thành nói: "Việc này vẫn phải được bệ hạ gật đầu, nếu ta thật sự không xin chỉ thị của bệ hạ, sau trận chiến điều Đường Ngoan lên bắc cương, nam cương đại tướng quân Diệp Cảnh Thiên sẽ dâng tấu chửi ta."

Thẩm Lãnh: "Ông mặt dày sẽ không sợ mắng, giống như ta vậy."

Lại Thành: "Cút..."

Ông ta hỏi Thẩm Lãnh: "Có phải là bởi vì mối quan hệ của đại tướng quân Võ Tân Vũ và Đường Ngoan..."

Ông ta giơ hai tay lên, chạm hai ngón trỏ vào nhau, nhìn có một chút đáng yêu.

Thẩm Lãnh thở dài: "Động tác này của ông sao lại đáng khinh như vậy chứ."

Lại Thành nhổ phì một tiếng: "Lát nữa ngươi đi nói với bệ hạ đi."

Ông ta đứng dậy: "Ngươi viết danh sách cho ta. Về trận chiến với Tang quốc, bệ hạ hứa cho ngươi quyền tiết chế các đạo, có thể tự quyết trong trường hợp khẩn cấp, cho nên chỉ cần ngươi cần người thì chắc hẳn là bệ hạ đều sẽ cho."

Thẩm Lãnh nói: "Sao ông không nói sớm."

Lại Thành: "Ngươi tiết chế các đạo đông cương, cũng không tiết chế đến nam cương được."

Thẩm Lãnh: "Nếu ta đàm phán được với bệ hạ, ông cho ta cái gì?"

Lại Thành: "Ta cho... ta cho ngươi cái rắm, ngươi nhờ ta làm việc, ta cho ngươi lợi ích?"

Thẩm Lãnh: "Ta đi trước đã, nếu không lát nữa ông cũng sẽ lấy lại bữa cơm mời ta ở Nghênh Tân Lâu mất."

Lại Thành nói: "Việc này ta đã hứa thì tất nhiên sẽ không rút lại, ta giống một người quỵt nợ à? Nhà ta nhiều thế hệ không hề có người quỵt nợ, ngươi nhìn họ của ta là có thể nhìn ra được."

Thẩm Lãnh: "..."

Nửa canh giờ sau, trong cung của hoàng hậu nương nương, Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn rau củ đã chuẩn bị sẵn trong phòng bếp nhỏ, đều đã rửa sạch thái sẵn, chỉ chờ hắn bỏ vào nồi nấu. Trong ánh mắt hoàng hậu nương nương nhìn hắn cũng hơi khác với trước kia, trước kia luôn sẽ có chút né tránh, nhưng bây giờ lại có thêm một chút thân thiết.

Thẩm Lãnh vẫn chưa nấu thì lão viện trưởng chống gậy từ bên ngoài đi vào, lão bước đi đã rất chậm nhưng không cho người khác dìu.

Thẩm Lãnh nhìn thấy lão viện trưởng liền vội vàng từ trong phòng bếp đi ra. Lão viện trưởng không cho nội thị dìu lão đi, nhưng khi Thẩm Lãnh thò tay ra dìu lão, trong mắt lão tràn ngập ý cười.

Cuộc đời lão có quá nhiều chuyện đắc ý, đắc ý nhất chính là bồi dưỡng được ba vị đại tướng quân cho đế quốc, một Bùi Đình Sơn, một Mạnh Trường An, một tiểu tử ngốc Thẩm Lãnh.

Nếu thật sự muốn nói ra, chẳng lẽ học thức phẩm hạnh của đương kim bệ hạ không phải là lão bồi dưỡng ư? Cho nên trong thiên hạ không ai có thể bì được sự đắc ý của lão viện trưởng, chỉ hơi đắc ý cũng đã là đệ nhất thiên hạ đắc ý.

"Ông nhìn ông xem."

Thẩm Lãnh đỡ lão viện trưởng đi vào trong: "Lớn tuổi như vậy rồi, vì ăn chực bữa cơm mà còn tự đi một chuyến, có đáng không? Không thể diện chút nào cả."

Lão viện trưởng: "Đã bao lâu rồi ngươi không làm đồ ăn cho ta? Còn có thể đi được thì ta phải đến, đáng giá."

Thẩm Lãnh nói: "Ta định ở Trường An vài ngày rồi mới đi, trong nhà đã không còn ai nữa, vắng lặng quá, cho nên nghĩ trở về ở một mình rất không thoải mái. Nếu ta đồng ý mỗi ngày làm chút đồ ăn, lão già nào đó có chịu thu giữ ta không?"

Lão viện trưởng cười, khóe mắt ươn ướt: "Vậy thì phải xem, mỗi ngày ngươi nấu ăn cho lão già đó có qua loa hay không."

Thẩm Lãnh cũng cười : "Không qua loa, ông bỏ tiền mua thức ăn là được, ăn như thế nào thì xem ông móc ra bao nhiêu tiền."

Lão viện trưởng lấy một tờ ngân phiếu từ trong cổ tay áo ra đưa cho Thẩm Lãnh: "Cầm lấy!"

Thẩm Lãnh cười cất ngân phiếu đi: "Mức tiền có lớn không?"

Lão viện trưởng lắc đầu: "Không lớn, chỉ là mấy chục lượng thôi."

Thẩm Lãnh: "Trước đây khi gặp bệ hạ ông đều không mang tiền, sợ bị bệ hạ lừa, tại sao lần này lại mang theo mấy chục lượng bạc?"

Lão viện trưởng cười giảo hoạt: "Ngươi đoán xem?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không đoán được."

"Nhóc con, ngươi không về ăn tết được, bây giờ trở về rồi, tiền mừng tuổi bù cho ngươi."

Thẩm Lãnh ngẩn ra, trong lòng thấy nhói đau.

Bình Luận (0)
Comment