Dư Mãn Lâu bị đánh sưng mặt giống như đầu heo, sự kiêu căng ngạo mạn của gã ta gần như đều bị đánh tan, Hàn Hoán Chi rất hài lòng, cực kỳ hài lòng.
Bởi vì ông ta biết những chuyện Dư Mãn Lâu nói cơ bản đều là chuyện không quan trọng, và chuyện ông ta muốn biết từ miệng Dư Mãn Lâu lại quan trọng hơn nhiều.
Phải có một người đóng vai ác, cho nên chỉ có thể là Thẩm Lãnh.
Từ khi vào phòng nhìn thấy dáng vẻ của Dư Mãn Lâu là Thẩm Lãnh đã đoán được dụng ý của Hàn Hoán Chi, hắn cũng biết dụng ý tại sao bệ hạ để hắn làm khâm sai đại thần.
Bệ hạ cần một ác nhân.
Hàn Hoán Chi không thể là ác nhân này, bởi vì vụ án giao cho phủ Đình Úy và Hình bộ xử lý, cho dù Hàn Hoán Chi thanh danh hung ác cỡ nào thì lúc này cũng không thể hung ác, ông ta phải cố gắng không để cho người khác tìm ra tật xấu mới được.
Mà Thẩm Lãnh thì khác, hắn phải rất ác rất ác mới được.
"Thịnh gia đã xong rồi."
Hàn Hoán Chi đưa cho Thẩm Lãnh một chén trà: "Mà ý của bệ hạ là không thể động đến mọi người cùng một lúc, phải là từng nhà từng nhà, cho nên vụ án mới kéo dài mãi. Căn cứ theo chứng cứ hiện có động đến hai ba nhà nữa không có vấn đề gì, hiện tại phải xem động như thế nào."
Thẩm Lãnh hỏi: "Ông bảo ta đến đây, không chỉ là để đánh người chứ?"
Hàn Hoán Chi cười nói: "Ta thay mặt bệ hạ phá án ở thành Trường An, còn ngươi thay mặt bệ hạ phá án ở đông cương, nhưng lúc này ngươi lại đang ở Trường An."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì sao?"
Hàn Hoán Chi: "Tự hiểu đi."
Thẩm Lãnh nói: "Tự hiểu?"
Hắn bưng chén trà nóng, đứng dậy đi tới đi lui ở trong thư phòng của Hàn Hoán Chi. Hàn Hoán Chi bảo hắn đến đây phá án, trước đó lão viện trưởng còn nói kinh phí cho trận chiến với Tang quốc phải lấy từ vụ án này. Năm trước bạc của quốc khố đều bị thiếu hụt, cứu nạn thiên tai, cứu tế, tu sửa, thế nên xưởng thuyền Đông Hải cũng ngừng xây dựng.
Cho nên thật ra trận chiến này đánh không đúng lúc, nhưng mà trận chiến này đánh khi nào không chỉ là một mình Đại Ninh định đoạt, cho Tang quốc thời gian một năm, bọn họ sẽ thật sự dám trực tiếp tiến công quốc thổ Đại Ninh.
Nhưng nếu như trận chiến này không giải quyết ở trên biển, cần dựa vào chiến binh Đại Ninh giải quyết ở trong cương vực của Đại Ninh, các bách tính nhìn thủy sư được tạo ra bằng số tiền lớn như thế nào?
Thủy sư không thể ngăn địch ở ngoài biên cương, như vậy thì ý nghĩa tồn tại của thủy sư là gì?
"Thật ra vụ án của Thịnh gia đã không còn bao nhiêu chuyện cần làm nữa."
Hàn Hoán Chi nói: "Sở dĩ bệ hạ cho ngươi làm khâm sai chủ yếu là để kiếm tiền, mà số bạc tịch thu của Thịnh gia đã đưa vào quốc khố, Nội các cũng đã sớm sắp xếp xong tác dụng của khoản bạc này... Chắc hẳn là ngươi đã biết, nam cương bị lũ lụt, đê Đại Vận Hà bị hỏng hơn trăm dặm, chỉ riêng việc tu sửa đê Đại Vận Hà thì số bạc tịch thu của Thịnh gia cũng không đủ."
Hàn Hoán Chi thở dài: "Năm ngoái cũng không biết sao nam cương lại có nước lớn như vậy, chiến binh sương binh các vệ, cộng thêm nam cương Lang Viên cùng lên, ít nhất hai mươi vạn lính phải mất hơn một tháng mới miễn cưỡng khống chế được cục diện, nhưng ngăn chặn thì ngăn chặn, trùng tu vẫn phải trùng tu."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Đã giết bao nhiêu người?"
"Hửm?" Hàn Hoán Chi ngẩn ra: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Đại Vận Hà sạt lở trăm dặm đê, quan viên thủy lực của Công bộ ở địa phương, quan viên địa phương, với độ cao của đê Đại Vận Hà, nếu không phải nơi nào đó lâu năm không tu sửa thì sẽ không sụp đê, tất nhiên là có người lơ là nhiệm vụ."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Bệ hạ giận dữ, chém hơn một trăm đầu người."
Thẩm Lãnh: "cho ta một bản danh sách quan viên bị giết."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Ngươi cần cái này làm gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Muốn để ta làm người ác thì nghe ta đi, cho người chuẩn bị một bản danh sách đưa đến đây."
Hàn Hoán Chi quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Đi lấy hồ sơ của vụ án lũ lụt đến đây."
Không bao lâu sau có đình úy đem hồ sơ đến, Thẩm Lãnh nhận lấy hồ sơ xem: "Phủ trị, phủ thừa Hân Châu, quan viên giám sát sông hồ Hân Châu, huyện lệnh, huyện thành, quan viên giám sát sông hồ huyện Đông Lâu thuộc Hân Châu..."
Thẩm Lãnh xem xong danh sách rồi nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Bảo Nhiếp Dã theo ta ra ngoài."
Hàn Hoán Chi: "Đi đâu?"
"Khi nào về sẽ nói cho ông biết."
Thẩm Lãnh xoay người đi ra ngoài, Hàn Hoán Chi sai người đi gọi Nhiếp Dã. Không bao lâu sau Nhiếp Dã cầm trường sam của mình từ trong hình phòng lao ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Lãnh, cười nói: "Quốc công đưa ta đi đâu phát tài vậy?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Phát tài cũng không cho phủ Đình Úy các ngươi."
Nhiếp Dã nói: "Không sao, chỉ cần phát tài là được."
Thẩm Lãnh: "Ngươi có tính giác ngộ rất cao."
Nhiếp Dã nói: "Chủ yếu là thích tiền, mặc kệ là tiền của ai cũng thích."
Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Đây nên là người của ta mới đúng."
Hàn Hoán Chi: "Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ."
Nhiếp Dã vừa đi vừa hỏi: "Có cần ti chức đi gọi mọi người lên không?"
Thẩm Lãnh nói: "Không cần, ta có người, mang người của ngươi đi không gây chuyện được, người của ngươi hung thì hung nhưng không càn rỡ."
Hắn ra ngoài sau đó căn dặn thân binh của mình: "Đi gọi Trần Nhiễm, gọi hết người của chúng ta đến đây, nửa canh giờ sau đến Lâm Diệu Trai."
Nhiếp Dã vừa nghe đã hơi ngây người: "Đến Lâm Diệu Trai? Quốc công, vụ án lũ lụt có liên quan gì đến Lâm Diệu Trai?"
"Mấy ngày nay ta ở thành Trường An không nhàn rỗi."
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Tuy ta ở thư viện nhưng đã lấy hồ sơ đến xem, ta đều đã xem hồ sơ của phủ Đình Úy đệ trình cho bệ hạ, phủ Đình Úy đã thẩm tra được không ít chuyện. Ta hỏi ngươi, ban đầu là ai bỏ vốn kinh doanh Lâm Diệu Trai?"
"Lâm Diệu Trai ở Trường An đã mấy chục năm, người bỏ vốn kinh doanh sớm nhất không phải một nhà, theo tin tức hiện giờ phủ Đình Úy điều tra được, thế lực sau lưng Lâm Diệu Trai có khả năng cực kỳ trùng khớp với thế lực của Đồng Tồn Hội."
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy tại sao đến bây giờ cũng không động đến Lâm Diệu Trai?"
"Bởi vì chưởng quầy của Lâm Diệu Trai là Diêu Mỹ Luân đã rời khỏi Trường An, lúc này động đến Lâm Diệu Trai không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ còn rút dây động rừng."
Nhiếp Dã vừa đi vừa nói: "Đô đình úy từng nói là phủ Đình Úy và Hình bộ không thể điều tra nhiều nhà như vậy một lúc, không nói đến chuyện có ảnh hưởng gì, phủ Đình Úy và Hình bộ cộng lại cũng không có nhiều nhân thủ như vậy để phá án, nếu động đến Lâm Diệu Trai, rút dây động rừng thì sẽ đến nông nỗi không thể không tra được nữa."
Thẩm Lãnh nói: "Lang trung giám sát sông hồ ở Hân Châu là người của Dư gia, lang trung giám sát sông hồ chẳng qua là một tiểu lại địa phương, lục phẩm, không thể nói là có quyền lực lớn gì, người này tên là Dư Trung Hoà, dựa theo vai vế thì là thúc thúc của Dư Mãn Lâu, chẳng qua là nhà ngoại, quan hệ cũng xa. Ta vừa mới xem hồ sơ, trong hồ sơ có vẽ sơ đồ mối quan hệ của Dư Trung Hoà người này."
Thẩm Lãnh nhìn Nhiếp Dã nói: "Quan hệ của Dư Trung Hoà và Dư gia qua lại không gần, nhưng mẫu thân ông ta là người của Từ gia."
Nhiếp Dã nói: "Người của Từ gia cũng ở trong tay chúng ta, Từ Thiếu Diễn đang ở trong tay chúng ta."
Thẩm Lãnh nói: "Các đại gia tộc có quan hệ rắc rối phức tạp, mẫu thân của Dư Trung Hoà là người của Từ gia, cũng không phải người có phân lượng nặng trong Từ gia, nhưng mà..."
Thẩm Lãnh suy nghĩ, giải thích quả thật rất phiền, vì thế hắn khoát tay nói: "Lúc nãy ở phủ Đình Úy ta đã hỏi Hàn Hoán Chi, hiện tại người của các đại gia tộc làm quan ở trong triều, những người nào có quyền hạn lớn nhất."
Thẩm Lãnh nhìn Lâm Diệu Trai đã ở phía trước, đám người dừng lại, nhân lúc lúc này tiếp tục nói: "Bắt đầu từ hơn trăm năm trước, người của các đại gia tộc có thể làm chủ ở trong triều đình dần dần giảm bớt, đến thời bệ hạ, các đại gia tộc có không quá mười người thật sự được tính là cầm quyền, hơn nữa chức quan cũng không quá cao."
Nhiếp Dã vẫn không hiểu: "Vậy chúng ta tới Lâm Diệu Trai làm gì?"
Đúng lúc này Trần Nhiễm mang theo một trăm thân binh của Thẩm Lãnh đến, Thẩm Lãnh vẫy tay bảo Trần Nhiễm qua đây: "Mang mấy huynh đệ vào trong. Người đời đều nói Lâm Diệu Trai là nơi lịch sự tao nhã nhất trong thành Trường An, rượu đắt trà đắt thức ăn đắt, ngươi dẫn người vào tiêu phí một chút."
Thẩm Lãnh hỏi: "Mang theo tiền không?"
Trần Nhiễm nói: "Ta có khi nào không mang theo tiền trên người, ta chính là kim khố di động đấy nhá."
Thẩm Lãnh: "Mang theo bao nhiêu?"
Trần Nhiễm: "Tận mấy trăm đồng tiền đấy."
Thẩm Lãnh: "Kim khố của chúng ta chỉ lớn như vậy thôi?"
Trần Nhiễm: "Ngươi nói nhỏ chút, tiền tài không để lộ."
Nhiếp Dã thở dài: "Trần ca, mấy trăm đồng tiền đó của huynh để lộ ra cũng không ai ngó ngàng đến, con số quá nhỏ, thuộc kiểu vụ án phủ Đình Úy cũng không quản."
Trần Nhiễm nói: "Mấy trăm đồng tiền cũng chê ít? Ta cầm mấy trăm đồng tiền là có thể đến sông Tiểu Hoài ngươi tin sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Trước đừng nói nữa, đi đi, gây chuyện một chút."
Trần Nhiễm: "Gây chuyện lớn cỡ nào?"
Thẩm Lãnh: "Xem ngươi bản lĩnh cỡ nào."
Sau khi nói xong câu này Thẩm Lãnh nhìn thấy bên cạnh có trà lâu, vẫy vẫy tay mang những người khác vào trà lâu. Trần Nhiễm dẫn theo sáu bảy gã thân binh đi thẳng đến Lâm Diệu Trai.
Nhiếp Dã vẫn không hiểu: "Diêu Mỹ Luân không ở trong Lâm Diệu Trai, cho dù bây giờ động đến Lâm Diệu Trai cũng không có ý nghĩa gì lớn."
Thẩm Lãnh thở dài: "Lát nữa ngươi sẽ biết, chính là ta muốn tìm hiểu nhân lúc Diêu Mỹ Luân không ở đây."
Trần Nhiễm dẫn người đi đến cửa Lâm Diệu Trai, mấy người giúp việc đón khách nhìn thấy một đám người mặc quân phục chiến binh đến cũng hơi kinh ngạc, người đến chỗ bọn họ không giàu thì cũng sang, ngày bình thường sao có thể có binh lính đến đây.
"Vị đại nhân này."
Một người đón khách trong số đó tiến lên nói một cách khách khí: "Xin hỏi là tới Lâm Diệu Trai có việc công?"
Trần Nhiễm lắc đầu: "Việc riêng."
Người giúp việc đón khách ngây người: "Việc... việc riêng?"
Trần Nhiễm ra vẻ nghiêm túc nói: "Đúng vậy, ngươi hỏi ta có phải việc công hay không, ta đến không phải vì việc công thì chắc chắn là việc riêng, chúng ta đều là đến vì việc riêng."
Người giúp việc cười xòa, nói: "Đại nhân, nếu ngươi đến đây uống rượu tìm niềm vui, ta vẫn khuyên ngươi một câu nên đổi chỗ khác đi, chỗ này... không quá thích hợp."
Trần Nhiễm: "Ngươi nói không thích hợp là có ý gì?"
Người giúp việc biết không có thể nói lung tung, nhưng mấy binh lính vào trong tranh cãi ầm ĩ, làm khách hàng mất hứng thì hắn ta cũng không đắc tội nổi. Khách ra vào Lâm Diệu Trai đều có chút thân phận, cho là người không có thân phận, đa phần cũng có dây dưa không rõ với người có thân phận.
"Ở đây, tiêu phí tương đối cao."
Người giúp việc thở mạnh một hơi, vẫn khách khí nói: "Đi tiếp về phía trước không xa có tửu lâu, giá cả hợp lý, không phải ta nói ở đây không cho đại nhân vào, mà là..."
Hắn ta nói nhỏ giọng: "Chỗ chúng ta thứ gì cũng đắt đỏ, ngay cả ta cũng không hiểu dựa vào cái gì mà đắt như vậy, thật sự là không thiết thực."
Trần Nhiễm lập tức hất cằm lên: "Không thiết thực càng tốt, chính là muốn không thiết thực. Ta đã nói với ngươi rồi, hôm nay ta đến chính là vì Lâm Diệu Trai không thiết thực, ngươi muốn nói đến thiết thực với ta thì ta cũng không đồng ý."
Trần Nhiễm đi về phía trước: "Có bạc, hôm nay ta muốn tiêu tiền."
Người giúp việc còn muốn nói gì đó thì người ở phía sau hắn ta kéo lại, nói nhỏ: "Người ta đã nói có tiền rồi, làm ầm ĩ ở bên ngoài không tốt, để cho vào trong trước đã, giao cho chưởng quầy."
Đại chưởng quầy Diêu Mỹ Luân không ở đây nhưng còn có chưởng quầy khác.
Mấy người giúp việc lập tức mời Trần Nhiễm bọn họ vào, Trần Nhiễm hỏi: "Chỗ các ngươi có phòng riêng không? Càng đắt tiền càng tốt, phòng đắt tiền làm cho người ta thoải mái."
Tiểu nhị mời chưởng quầy qua, chưởng quầy thấy bọn họ là chiến binh cũng không tiện đắc tội, đành phải nói: "Vẫn còn phòng riêng, ta đưa mấy vị đi lên ngay."
Trần Nhiễm hỏi: "Đắt không?"
Chưởng quầy có thể nói như thế nào được, suy nghĩ rồi trả lời: "Cũng được, cũng được."
"Cũng được thì không đi."
Trần Nhiễm đi vào đại sảnh ngồi xuống ghế: "Ta muốn phòng đắt nhất, ngươi nói cho ta biết, phòng riêng đắt nhất chỗ các ngươi ở đâu?"
Chưởng quầy khó xử: "Đại nhân, phòng riêng ở chỗ chúng ta đều không khác nhau lắm, nếu không thì..."
Trần Nhiễm vỗ bàn bộp một tiếng: "Đều không khác nhau lắm? Đắt như nhau à? Như vậy sao được, không xứng với ta, như vậy đi."
Gã ta đứng lên nhìn chung quanh: "Ta bao cả đại sảnh, ngươi dọn sạch đại sảnh đi."
Chưởng quầy thay đổi sắc mặt: "Đại nhân, ngươi đây là ý gì?"
Trần Nhiễm tháo túi tiền trên đai lưng xuống quăng lên bàn, mấy trăm đồng tiền kia rơi trên bàn lạch cạch.
Trần Nhiễm nói: "Không nhìn ra à? Ta đến khoe của."