Khi Trần Nhiễm ném túi tiền đồng lên trên bàn khiến chưởng quầy cũng ngây người, sau đó ánh mắt liền trở nên hơi khinh miệt. Y ở Lâm Diệu Trai quanh năm tiếp xúc với những người nào chứ, không giàu thì cũng sang, Trần Nhiễm mang theo một túi tiền đồng như vậy đã dám đến Lâm Diệu Trai khoe của, đúng là lần đầu tiên y thấy.
Quan sát cẩn thận một chút, Trần Nhiễm mặc một bộ quân phục giáo úy trên người, giáo úy là chính lục phẩm, nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, mấu chốt là chiến binh không dễ chọc vào.
Cho nên tuy rằng ánh mắt của chưởng quầy khinh miệt nhưng thái độ vẫn có một chút khiêm tốn: "Quân gia, không phải là Lâm Diệu Trai không thể chấp nhận chuyện bao hết cả đại sảnh, chỉ là bạc của quân gia quả thật không đủ."
Trần Nhiễm hỏi: "Ngươi chắc chắn là không đủ?"
Chưởng quầy nói: "Chắc chắn, nếu túi tiền này của quân gia đựng đầy, đại khái có thể tính là hai xâu tiền, dựa theo tiêu chuẩn thông đoái của Hộ bộ Đại Ninh chế định, hai xâu tiền đồng tương đương với hai lượng bạc."
Trần Nhiễm nhìn chưởng quầy nói: "Bây giờ ngươi vẫn thiếu một chút nhiệt tình như vậy, chính là vẫn chưa thể hiện ra kiểu đặc biệt khinh thường người khác, cho nên đương nhiên ta sẽ không mở túi tiền ra cho ngươi xem rốt cuộc bên trong là cái gì, chờ ngươi giả bộ thêm một chút, ta sẽ mở ra cho ngươi xem."
Chưởng quầy thầm nghĩ chẳng lẽ trong túi tiền kia không phải là chứa tiền đồng?
Trần Nhiễm nói: "Ngươi tự mở ra đi."
Chưởng quầy tò mò, tiến lên mở túi tiền ra, đổ hết tất cả tiền bên trong lên bàn... vẫn chỉ là một đống tiền đồng.
Trần Nhiễm cười lớn ha ha: "Không ngờ phải không, căn bản là không đủ hai lượng, ngay cả một lượng cũng không đủ."
Chưởng quầy liền thay đổi sắc mặt, có một chút giận dữ: "Quân gia, ta không dám có hành động bất kính với ngươi, dù sao ngươi cũng là quân gia, nhưng Lâm Diệu Trai cũng không phải nơi tùy tiện để cho người khác bỡn cợt. Đại Ninh có quốc pháp của Đại Ninh, cửa tiệm có quy định của cửa tiệm, nếu quân gia chơi đủ rồi thì xin mời đi, mấy trăm đồng tiền này của ngươi không đủ một chén trà."
Trần Nhiễm cười nói: "Ngươi xem, hiện tại thái độ của ngươi đã thuận mắt hơn rồi, nếu đã có tâm tư khinh thường người khác thì thể hiện ra đi, đừng nén nhịn, không tốt cho sức khỏe."
Gã ta ngồi xuống ghế: "Ngươi càng khinh thường người, ta lại càng hưng phấn, lỡ như ta hứng lên mua Lâm Diệu Trai của ngươi, ngươi có vui vẻ không?"
"Mời ngươi đi cho."
Chưởng quầy nói: "Cho dù ngươi là giáo úy thì cũng nên tuân thủ luật pháp Đại Ninh, ở đây không phải nơi để ngươi gây sự, nếu ngươi còn gây sự nữa thì ta chỉ có thể báo quan, nếu làm lớn chuyện cũng sẽ không có gì tốt đối với quân gia ngươi."
"Ồ."
Trần Nhiễm vắt chéo chân, ngồi càng thoải mái hơn.
"Còn nhớ trước khi vào ta đã như thế nào nói không?"
Trần Nhiễm nhìn chưởng quầy kia cười nói: "Trước khi vào ta nói là ta đến để khoe của."
Gã vươn tay, thân binh ở bên cạnh lấy túi vải trên lưng đưa cho gã. Trần Nhiễm mở túi vải ra, lấy từ bên trong ra một viên đông châu lớn gần bằng quả trứng gà, gã đặt đông châu lên bàn, hỏi: "Cái này đủ bao cả đại sảnh của ngươi không?"
Ánh mắt của chưởng quầy trở nên nghiêm túc, y đi qua cầm đông châu lên nhìn, chất lượng viên đông châu này không tệ, dựa theo giá cả thị trường, ít nhất có thể đổi được mấy ngàn lượng bạc.
Tuy rằng ở Lâm Diệu Trai cái gì cũng đắt, nhưng mấy ngàn lượng bạc cũng đủ để bao trọn đại sảnh một tối.
Trần Nhiễm hỏi: "Có đủ không?"
Chưởng quầy đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Đủ thì đủ rồi, nhưng mà... Như thế này đi, quân gia ngươi cho ta một khoảng thời gian, lúc này mặc dù trong đại sảnh không có khách, nhưng cần thương lượng với các khách quen một chút, bây giờ vẫn chưa thể trả lời quân gia ngươi được."
Trần Nhiễm lại lấy ra một hạt châu đặt ở trên bàn: "Ta muốn bao sảnh ngay bây giờ, đủ chưa?"
Chưởng quầy nhìn hạt châu kia còn lớn hơn hạt lúc nãy một chút.
"Thế này... đủ rồi. Ta sẽ sắp xếp người dọn dẹp lại đại sảnh ngay bây giờ."
Trần Nhiễm khoát tay: "Khoan đã, đừng dọn dẹp đại sảnh, xét thấy thái độ xem thường người khác của ngươi quả thật làm cho ta hưng phấn, bây giờ ta định mua lại Lâm Diệu Trai, gọi đông chủ của các ngươi đến đây."
Chưởng quầy ngẩn người: "Lâm Diệu Trai không bán, cho dù có bán thì cũng là giá trên trời."
Trần Nhiễm đặt cái túi kia lên bàn rồi mở ra, bên trong là khoảng một trăm hạt châu được lấy ra từ trong mộ của Song Diện Vương ở bắc cương.
"Ta muốn mua Lâm Diệu Trai."
Lần này chưởng quầy thật sững sờ, lần đầu tiên y nhìn thấy nhiều đông châu như vậy, một viên mấy ngàn lượng, mười viên mấy vạn lượng, một trăm viên chính là mấy chục vạn lượng. Mấy chục vạn lượng bạc mà lại tuỳ tiện bày ra đây ư?
"Quân gia, ngươi lấy những hạt châu này ở đâu vậy?"
Chưởng quầy cẩn thận hỏi một câu.
"Đào trong mộ ra."
"Hả?"
Chưởng quầy nghe được câu này thì hoàn toàn sững sờ, y trầm mặc một lúc rồi nói: "Thứ cho ta nói thẳng, số đông châu này nếu thật sự là quân gia trộm mộ có được, như vậy thì Lâm Diệu Trai không dám nhận, đừng nói chỉ là giá trị mấy chục vạn lượng, cũng chỉ là giá trị, không dễ đổi, huống hồ lai lịch không rõ, hay là quân gia cất lại đi."
"Không nhận hạt châu à."
Trần Nhiễm quay đầu lại nhìn về phía thân binh ở bên cạnh: "Ta còn tưởng có người chịu nhận thứ chứ, ta đã nói không bằng bạc là không bằng bạc, các ngươi cứ nói mang theo mấy chục vạn lượng bạc quá phiền phức, hạt châu dễ cầm."
Trần Nhiễm đứng dậy, cất từng hạt châu lại, đưa cho thân binh bên cạnh, sau đó vẫy tay: "Đưa cho ta."
Một gã khác thân binh đưa cái túi gã ta đang cầm cho Trần Nhiễm, Trần Nhiễm mở túi ra, đặt ở trên bàn: "Cái này được không?"
Chưởng quầy tiến lên nhìn, sau đó không tự chủ được hơi lảo đảo một chút.
Trong cái túi đó đều là ngân phiếu, mỗi tờ đều là một vạn lượng, sợ là trong túi có thể có đến mấy chục tờ.
"Có nhận ngân phiếu không?"
Trần Nhiễm nói: "Cho dù các ngươi không bán Lâm Diệu Trai, cũng phải mời đông chủ của các ngươi đến đây nói chuyện với ta, ngươi không đủ tư cách."
Chưởng quầy vội vàng nói: "Đông chủ không ở Trường An."
Trần Nhiễm nói: "Vậy thì tìm người có thể làm chủ đến, nếu không hôm nay ta sẽ không đi, trước khi bàn xong việc làm ăn, hôm nay chỗ này cũng đừng buôn bán nữa."
Lúc này chưởng quầy thật sự không thể nắm chắc, giáo úy này có lai lịch gì? Tùy tiện lấy ra đông châu trị giá mấy chục vạn lượng bạc, lại lấy ra ngân phiếu trị giá mấy chục vạn lượng bạc.
Món tiền lớn như vậy, bất cứ một tiền trang nào, một thương hành nào trong thành Trường An cũng khó có khả năng lấy ra ngay lập tức được, cho dù là đi gom góp cũng chưa chắc đã gom được.
Quan trọng nhất là đối phương còn là một giáo úy, một quân chức nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ.
Chưởng quầy cúi người nói: "Quân gia, ngươi cho phép ta đi hỏi một chút."
Y xoay người căn dặn một tiếng: "Dâng trà cho quân gia."
Sau khi nói xong y bước nhanh đi.
Trần Nhiễm thu ngân phiếu lại, thở dài: "Ta đã nói tiền tài không thể để lộ ra ngoài mà."
Thẩm Lãnh không giao đông châu cho hoàng đế là vì hắn muốn đổi số hạt châu này thành tiền để hoàn thiện chiến giáp của chiến binh thủy sư hơn. Trước kia không có nhiều tiền thì làm cho mỗi binh sĩ dưới trướng hắn thêm một miếng hộ tâm, hiện tại có nhiều tiền hơn, cũng có nhiều người hơn, mấy chục vạn lượng bạc tính theo đầu người, chia đều cho tất cả binh lính thủy sư thì một người được mấy lượng?
Thật ra còn thiếu rất nhiều, cho nên ngân phiếu mấy chục vạn lượng này là Thẩm Lãnh vừa mới xin được, về phần xin ai thì còn phải nói nữa sao?
Hắn định mang số tiền này về đông cương, vốn là muốn dùng ở cả thủy sư.
Trần Nhiễm bọn họ đợi chừng nửa canh giờ, chưởng quầy từ phía sau đi nhanh trở lại, cúi thấp người hơn nói: "Quân gia, tuy rằng đông chủ không ở Trường An, nhưng người có thể làm chủ của Lâm Diệu Trai đang ở Trường An, ông ấy đã đến rồi, muốn mời quân gia lên lầu nói chuyện."
Trần Nhiễm ừ một tiếng, căn dặn thủ hạ: "Tất cả chờ ở đây, một đám người đi lên làm người ta sợ thì sao."
Gã đi lên lầu theo sự dẫn dắt của chưởng quầy, thầm nghĩ không thấy người vào từ cửa chính, cho nên người tất nhiên là vào từ cửa sau, cũng không biết là nhân vật lớn nào.
Gã theo chưởng quầy lên lầu ba, trong gian phòng trà ở lầu ba đó, một nam nhân trung niên mặc trường sam đang ngồi uống trà, sau khi nhìn thấy Trần Nhiễm lập tức đứng dậy, Trần Nhiễm nhìn cẩm y trên người hắn ta, khẽ nhíu mày.
Đó là thường phục tòng tứ phẩm.
Không hề che giấu chút nào?
Nam nhân trung niên cười cười nói: "Không biết vị giáo úy đại nhân này xưng hô như thế nào."
Trần Nhiễm nói: "Ta họ Tặc."
Nam nhân trung niên ngẩn ra: "Tặc? Là chữ nào, còn có họ này sao?"
Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Đại Ninh to lớn không thứ gì là không có, Đại Ninh có trăm vạn bách tính, họ gì cũng có, đại nhân ngươi chưa từng thấy cũng là bình thường."
"Vậy xin hỏi giáo úy, ngươi tên gì?"
Trần Nhiễm: "Tặc Hữu Tiền."
Nam nhân trung niên lại ngơ ngẩn, một lát sau lại thở dài: "Ta làm quan ở Trường An đã nhiều năm, lần đầu tiên thấy có người của chiến binh ngang nhiên cầm món tiền lớn đi rêu rao như thế. Nếu ngươi đã có nhiều bạc, vậy thì không ngại theo ta trở về giải thích xem số bạc này lấy được ở đâu chứ."
Trần Nhiễm: "Ngươi là ai?"
Nam nhân trung niên cười cười: "Ngươi không cần phải biết ta là ai."
Hắn ta vẫy tay một cái: "Người đâu!"
Từ bốn phía có không ít người mặc quân phục lao ra, có chừng hai mươi đến ba mươi người, quân phục của những người này khác với quân phục của chiến binh, cũng không giống Tuần thành binh mã ti, đương nhiên lại càng không phải là cấm quân.
Hiện tại coi như Trần Nhiễm cũng được mở rộng kiến thức, liếc mắt một cái liền nhận ra: "Lính của Công bộ."
Gã giơ tay lên: "Đừng đánh, nhất là đừng đánh ở mặt."
Một đám lính của Công bộ đi lên trói Trần Nhiễm lại, sau đó áp giải Trần Nhiễm xuống lầu, đến đại sảnh, thủ hạ của Trần Nhiễm vừa muốn động thủ thì nam nhân trung niên kia nói: "Tốt nhất là các ngươi đừng động đậy, nếu không thì hắn chưa đến nha môn đã phải chết rồi."
Trần Nhiễm lắc đầu: "Tất cả đừng động thủ, nghe lời người ta, bọn họ nhiều người, khi nào chúng ta nhiều người thì nghe lời chúng ta."
Một đám lính của Công bộ đi lên trói cả thủ hạ của Trần Nhiễm lại, tước bỏ binh khí, nam nhân trung niên chỉ về phía sau: "Những người này không rõ lai lịch, đi cửa sau."
Sau đó nhìn hai cái túi kia: "Mang tang vật đi."
Vừa mới dứt lời, cửa chính của Lâm Diệu Trai liền bay ra, hai cánh cửa rơi xuống đất, Thẩm Lãnh cất bước đi vào, thân binh như lang như hổ lập tức bao vây đại đường, tất cả mọi người bị vây ở giữa, liên nỏ giơ lên, bất cứ lúc nào cũng sẽ bắn.
Thẩm Lãnh đi về phía trước, nam nhân trung niên kia nhìn thấy Thẩm Lãnh liền thay đổi sắc mặt: "An... An Quốc Công."
Thẩm Lãnh nói một cách hết sức chính nghĩa: "Bắt hết người lại cho ta!"
Các thân binh lập tức tiến lên, những binh lính của Công bộ kia làm sao dám động thủ, không nói đến chuyện có nhiều thân binh như vậy ở đây, dù là một mình Thẩm Lãnh ở đây thì bọn họ cũng không dám động thủ.
Thẩm Lãnh nhìn liếc mắt nam nhân trung niên kia một cái: "Lấy hết tội phạm và vật chứng."
Người nọ sửng sốt: "An Quốc Công, lấy hết tội phạm và vật chứng gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Thủ hạ của ta có người ăn trộm tất cả quân lương, sở dĩ ta không bắt là vì muốn lôi ra người đứng đằng sau làm chủ hoặc là giao dịch, quả nhiên đã bị ta bắt được, không để lại cái gì, tất cả đều mang về hết."
Sau khi nói xong, Thẩm Lãnh quay người lại: "Mau cầm bạc về cho ta!"