Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1317 - Chương 1317: Ngươi Muốn Bay Không?

Chương 1317: Ngươi muốn bay không? Chương 1317: Ngươi muốn bay không?

Mỗi người một bát canh nóng, mỗi người hai cái bánh nướng, trên bàn là một đĩa rau trộn mới làm, còn có một đĩa thịt kho vừa mới thái xong, một đĩa dầu vừng dưa muối thái sợi, một đĩa măng tre lạc.

Hoàng đế bưng canh nóng lên uống một ngụm, nước ấm theo cổ họng trôi thẳng xuống dạ dày, hơi lạnh trong người lập tức bị xua tan không ít. Ông ta thỏa mãn thở ra một hơi, nhìn Thẩm Lãnh ngồi ở đó vẫn còn vẻ mặt sợ hãi, không nhịn được cười: "Cảm thấy trẫm mời khanh ăn cơm sáng như vậy chưa đủ?"

Thẩm Lãnh vội vàng lắc đầu: "Thần không nên say rượu, không nên ngủ đầu đường, mất thể diện, làm nhục triều cương, xin bệ hạ trách phạt."

"Trẫm không phạt khanh, trẫm vui."

Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh cười nói: "Huống hồ những điều khanh nói cũng không phải tội lớn nhất của khanh, say rượu không về nhà, ngủ lang đầu đường, quả thật chỉ là mất thể diện, có lẽ bên Ngự sử đài tấu khanh một bản, trẫm phạt khanh theo luật lệ là qua thôi."

Ông ta bỗng nhiên nghiêm túc hơn: "Nhưng khanh lén lút thăm dò tìm hiểu tình hình sức khỏe của hoàng đế, lại còn chạy là Tường Ninh Quán hỏi Tiểu Trương chân nhân, chuyện thế này nếu như truy cứu, trẫm có thể giết khanh."

Thẩm Lãnh lập tức đứng lên cúi người nói: "Thần tội đáng chết vạn lần."

"Khanh đã nói câu nói này một lần rồi."

Hoàng đế chỉ vào ghế của Thẩm Lãnh: "Ngồi xuống ăn cơm."

Thẩm Lãnh ghé mông ngồi xuống, hoàng đế nhìn dáng vẻ của hắn liền muốn cười, cười một lát rồi nói: "Trẫm có chỉ ý cho khanh."

Thẩm Lãnh vừa muốn đứng dậy thì hoàng đế nói: "Ngồi nghe."

Thẩm Lãnh lập tức ngồi thẳng người: "Vâng."

"Trẫm bảo khanh ăn hết bát canh nóng, cũng ăn hai cái bánh nướng này, không hết ăn trẫm sẽ phạt khanh."

Thẩm Lãnh ngây người ra: "Hả? Vâng!"

Hắn liền bưng bát canh nóng lên uống, cầm bánh nướng ăn, không dám không ăn, không dám không uống, mấy miếng đã ăn hết một cái bánh nướng, dùng canh nóng xối xuống, ăn thêm một cái bánh nướng nữa, lại dùng canh nóng xối xuống, ăn hết với tốc độ nhanh nhất, ngồi ngay ngắn ở đó giống như một học sinh tiểu học, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Thần ăn xong rồi."

"Có cảm giác gì?"

"Hả? Không, không có cảm giác gì."

"Nói thật."

"Ồ... Chưa no."

"Ha ha ha ha ha..."

Hoàng đế cười to, quay đầu lại nói với lão bản quầy đồ ăn sáng: "Cho hắn thêm một bát canh, hai cái bánh nướng nữa."

Sau đó ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Đừng vội như vậy, ăn từ từ, trẫm không gấp."

"Nhưng bệ hạ, nên lên triều sáng rồi."

"Đã qua rồi."

Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, đang là đầu xuân, thời gian lên triều đều vẫn còn chưa sáng, lúc này bầu trời phía đông đã rất sáng, mặt trời đã nhô lên hơn phân nửa, một đêm đã trôi qua như thế.

"Trẫm sẽ bị người của Ngự sử đài chỉ thẳng vào mặt mắng là hôn quân."

Hoàng đế cười cười nói: "Vô duyên vô cớ không lên triều, mà ở trên đường cái cầm ô che cho một tiểu tử ngốc, mắng trẫm cũng có thể nghĩ ra được sẽ mắng trẫm thế nào, cho nên khanh định bồi thường trẫm như thế nào?"

Thẩm Lãnh cúi người nói: "Bệ hạ căn dặn, chỉ cần thần có thể làm được."

Hoàng đế: "Lát nữa khanh trả tiền đi."

Thẩm Lãnh: "Chỉ... chỉ như vậy thôi?"

Hoàng đế: "Chuyện trẫm bảo khanh làm, chẳng lẽ không phải là chuyện khanh không muốn nhất, khó làm nhất à? Trẫm biết khanh thuộc kiểu người keo kiệt của keo kiệt, bảo khanh tiêu tiền chẳng khác nào lấy mất nửa cái mạng của khanh. Trẫm không muốn không lên triều, khanh không muốn tiêu tiền, cho nên trẫm và khanh đều làm chuyện không muốn làm, hòa nhau."

Mắt Thẩm Lãnh hơi đỏ lên, nhất thời không biết nói gì.

"Thẩm Lãnh."

"Có thần."

"Trẫm có câu muốn nói với khanh, trẫm nhìn bất cứ chuyện gì đều rất lý trí, đối đãi với bất cứ người nào cũng đều rất lý trí, từ khi rời thành Vân Tiêu đến bây giờ trẫm đã lý trí ba mươi mấy năm, không có gì có thể khiến trẫm tâm trí đại loạn... khanh được tính là một."

Thẩm Lãnh lại muốn đứng dậy, hoàng đế thò tay ra chỉ: "Ngồi yên đi."

Thẩm Lãnh vâng một tiếng, lại ngồi xuống.

"Trẫm đối đãi với khanh không giống như đối đãi với người khác, khanh nên luôn luôn hiểu điều này, trẫm cũng có thể làm một số chuyện cho khanh, ngươi cũng phải hiểu điều này, ví dụ như hôm nay không lên triều, trẫm cũng sẽ không hối hận. Còn nữa là nếu khanh muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi trẫm là được, hà tất phải vòng vo đi hỏi người khác, không hỏi được trong lòng còn khó chịu hơn, mượn rượu giải sầu, có tiền đồ không?"

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần biết lỗi rồi."

Hoàng đế cười cười: "Hỏi đi, trẫm sẵn sàng rồi."

Thẩm Lãnh mấp máy môi, không dám hỏi.

Hoàng đế nói: "Trẫm không có ý định chờ lâu đâu."

Thẩm Lãnh lấy hết dũng khí: "Bệ hạ, thân thể bệ hạ không có vấn đề gì chứ."

Hoàng đế gật đầu: "Không có vấn đề gì."

Thẩm Lãnh thở phào một hơi, cười, nói lớn với lão bản của quầy đồ ăn sáng: "Lúc nãy nói hai bánh nướng một bát canh... Không đủ, nhiều thêm gấp đôi."

Hoàng đế cũng cười lớn ha ha: "Tiểu tử ngốc."

Ông ta đứng dậy: "Khanh từ từ ăn, trẫm về cung trước, tuy đã hơi muộn vẫn phải muốn lên triều, trẫm đã chuẩn bị đối mặt với sự hiên ngang lẫm liệt của các đại nhân Ngự sử đài rồi, trẫm nhận thua là được."

Thẩm Lãnh muốn tiễn, hoàng đế khoát tay: "Khanh ăn đi. Ngoài ra... thuỷ chiến đông cương, khanh muốn gia tăng đồ bảo hộ cho các binh sĩ thủy sư, cố gắng đừng làm thái quá, nếu không sẽ không chỉ là người của Ngự sử đài mắng, trẫm cũng không dễ bảo vệ khanh."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Tuân chỉ."

Hoàng đế đi ra ngoài được mấy bước, quay đầu lại hỏi: "Đồ lão đương gia cho khanh, không phải là cho khanh, cũng không phải để ngươi dùng cho trận chiến đông hải, đó là quà lão nhân gia tặng cho hai đứa trẻ, khanh không có quyền dùng đến."

Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Thần đã sắp xếp người đưa đi đông cương rồi, thần không dám động đến."

Hoàng đế thở dài: "Thế mà khanh lại không dám động đến."

Thẩm Lãnh: "Hả?"

Hoàng đế cười lớn ha ha, xoay người rời đi.

Thẩm Lãnh ăn hết những thứ đã gọi, trong bụng ấm lên, hơi lạnh trên người cũng tiêu tan. Bầu trời vẫn còn lất phất mưa phùn, lúc này vị lão bản của quầy bán đồ ăn sáng mới dám dè dặt đi qua hỏi: "Vị đại nhân này, người lúc nãy là..."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Bệ hạ."

Lão bản rõ ràng đã xác định rồi nhưng sau khi có đáp án vẫn suýt chút nữa thì ngất đi, nhất thời không biết nói gì cho phải, kích động đến tột đỉnh.

Thẩm Lãnh nói: "Sau này ngươi có thể viết một tấm thẻ, bệ hạ từng ăn cũng nói ngon."

Lão bản: "Thật sự có thể sao?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Nhưng có một điều kiện."

Lão bản vội vàng nói: "Đại nhân ngài cứ việc nói, điều kiện gì ta cũng đồng ý."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi có thể treo thẻ lên, nhưng sau này phàm là người mặc quân phục đến chỗ ngươi ăn cơm, ngươi giảm giá một chút."

Lão bản đứng thẳng người: "Đại nhân yên tâm, sau này phàm là quân gia tới ăn cơm, ta đều không thu tiền."

"Không thu thì không được."

Thẩm Lãnh đứng dậy, để bạc ở trên bàn: "Ngươi kiếm tiền vất vả, sau này buôn bán tốt lên cũng là ngươi may mắn, giảm giá một chút là đủ rồi."

Thẩm Lãnh nghĩ mình nên đi đây bây giờ? Trên người dính ướt cũng không thoải mái, suy nghĩ vẫn là về thư viện tắm rửa trước đã, sau đó làm bài tập của hôm nay. Lúc hắn đi đến nửa đường thì có người đuổi theo, nói là bệ hạ có việc triệu kiến.

Thẩm Lãnh thầm nghĩ vừa mới chia tay bệ hạ mà sao đã gấp như vậy rồi? Hắn vội vàng theo người đến cung Vị Ương. Đến Đông Noãn Các, thái tử Lý Trường Diệp nhìn thấy hắn liền cười, mở miệng định gọi thân sư phụ, còn chưa thốt ra đã sực tỉnh, không dám nói, chỉ gật đầu với hắn.

Hoàng đế chỉ cái ghế bên cạnh: "Ngồi xuống nói."

Thẩm Lãnh vội vàng tạ ơn, sau đó ngồi xuống: "Bệ hạ có gì căn dặn?"

"Lúc nãy khi trẫm lên triều, người của Lễ bộ nói người được sắp xếp đi đông cương đã khởi hành, sẽ đưa sứ đoàn của Tang quốc về. Bây giờ trẫm cho khanh một cơ hội kiếm tiền, tuy rằng không kiếm được bao nhiêu, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, coi như là trẫm bù tiền cơm sáng cho khanh."

Hoàng đế cười nói: "Hoàng đế Tang quốc bây giờ là một người tên Cao Tỉnh Nguyên, hắn phái sứ đoàn đến, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tất sẽ nghĩ cách diệt trừ Anh Điều Liễu Ngạn đang ở trong ngõ Bát Bộ, bây giờ trẫm giao người này cho khanh. Khi hắn đến Trường An đã mang theo không ít tiền tài, bởi vì là giam lỏng, cũng sẽ không ép hỏi nhiều về tiền bạc, chủ yếu là trẫm đã quên người này."

Thẩm Lãnh lập tức cười: "Sở trường của thần."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Còn có một chuyện rất quan trọng, có thể khanh đã đoán được rồi."

Thẩm Lãnh hỏi: "Đưa Anh Điều Liễu Ngạn về Tang quốc?"

"Đúng."

Hoàng đế nói: "Coi như là hắn lấy tiền mua mạng, khanh sắp xếp người đưa hắn về Tang quốc an toàn. Phủ Đình Úy có hai vị thiên bạn ở Tang quốc, để hai người bọn họ đón người, còn phải phụ trách sự an toàn của Anh Điều Liễu Ngạn ở Tang quốc nữa. Tuy rằng có thể bọn họ sẽ không tình nguyện, nhưng có lẽ bọn họ hiểu ý của trẫm."

Thẩm Lãnh nói: "Thần tuân chỉ, Cảnh San và Cổ Lạc đều là thiên bạn của kinh nghiệm phong phú, bất kể là đầu óc hay võ nghệ đều là lựa chọn tốt nhất, bọn họ sẽ hiểu ý của bệ hạ. Một tiền thái tử còn sống trở lại Tang quốc, Cao Tỉnh Nguyên sẽ vô cùng đau đầu, nếu lại có thể liên hợp một đám người Tang ủng hộ Anh Điều Liễu Ngạn nữa, Cao Tỉnh Nguyên sẽ càng đau đầu hơn."

Hoàng đế cười cười: "Hiểu là được."

Ông ta đứng dậy đi đến chỗ bàn sách, mở ngăn kéo lấy ra một vật: "Cái này vốn nên đưa cho khanh, mấy ngày nay bận rộn mà quên mất."

Thẩm Lãnh đưa hai tay nhận đồ, nhìn thấy là một tấm kim bài, mặt chính là bốn chữ... Tứ Mao Trai Chủ, mặt trái là hình một con rồng.

"Thẻ này cho khanh, dù sao khanh cũng là khâm sai đại thần, quan viên chủ chiến, trận chiến đông hải, khanh cầm lệnh bài này hiệu lệnh các đạo, giống như trẫm đích thân tới."

Sáu chữ cuối cùng, phân lượng nặng đến mức khiến trong lòng Thẩm Lãnh cũng hơi căng thẳng.

"Từ trước tới nay trẫm luôn tin khanh, quá khứ là vậy, bây giờ là vậy, tương lai cũng vậy. Chuyện thủy sư giải quyết trên nước, trận chiến này cần phải đánh ra uy phong của thủy sư Đại Ninh. Người Tang nhận là thuỷ chiến bất bại, cười nhạo thủy sư Đại Ninh mới thành lập, khanh cầm lệnh bài giống như trẫm đích thân tới, thay trẫm giương cao quốc uy Đại Ninh, khanh đánh trận, như trẫm cũng vậy."

Thẩm Lãnh khom người cúi đầu: "Thần, tuân chỉ!"

Buổi chiều, tắm rửa thay y phục, hắn đi nhanh đến ngõ Bát Bộ. Đối với Thẩm Lãnh mà nói nơi này không được tính là quá quen thuộc, nhưng có không ít người phải ở đây vì nguyên nhân liên quan đến Thẩm Lãnh.

Không ít quân chủ của những tiểu quốc Tây Vực đang bị nhốt ở đây.

Anh Điều Liễu Ngạn không được tính là cấp bậc quá cao, cho nên căn nhà hắn ta ở trong ngõ Bát Bộ cũng rất nhỏ, miễn cưỡng xem như có một căn nhà. Binh lính cấm quân canh giữ ở cửa nhìn thấy Thẩm Lãnh đến lập tức cúi người, không biết cũng không sao, thường phục quốc công quá bắt mắt.

"Anh Điều Liễu Ngạn có ở bên trong không?"

Thẩm Lãnh hỏi.

Một gã thủ vệ cười nói: "Có, sắp điên rồi."

Thẩm Lãnh gật đầu cười, đẩy cửa đi vào tiểu viện, vừa vào cửa đã nhìn thấy nam nhân kia tóc tai bù xù đang nói chuyện với chim sẻ trên tường.

"Các ngươi đều đứng vững rồi, bây giờ ta lệnh cho các ngươi bay tới đây, cắp ta bay ra khỏi chỗ này."

Những con chim sẻ kia dường như đều đã quen rồi, không có một chút phản ứng nào cả.

Anh Điều Liễu Ngạn nói: "Các ngươi lại dám không nghe mệnh lệnh của ta hả? Có phải muốn lợi lộc không? Nếu các ngươi mang ta bay ra ngoài, ta cho các ngươi hết bạc của ta."

Vừa mới nói xong hắn ta liền bay lên. Hắn ta bị Thẩm Lãnh ở phía sau tóm áo ném lên, sau đó ngã rầm xuống đất.

Thẩm Lãnh cúi người nhìn hắn ta hỏi: "Bay như thế nào? Ta có thể cho ngươi bay ra ngoài, muốn bay như thế nào thì bay như thế nấy."

Bình Luận (0)
Comment